Tô Hiểu Mạn đang hãm sâu trong trốn tránh dứt khoát không thèm nghĩ về những việc này nữa.
“Hôm nay ở nhà họ Khương…… chú Khương và dì Tạ……??” Hôm nay việc ở nhà họ Khương bên kia náo loạn hồi lâu còn chưa biết phải giải quyết như thế nào, cô không muốn Tạ Minh Đồ phải chịu sự khắt khe của nhà họ Khương thêm nữa.
Lại có thêm một người mẹ bất công nữa, cha mẹ như vậy thì thà rằng không nhận.
“Mạn Mạn, sau này cứ gọi họ là chú dì đi.” Rất kỳ quái, lúc Tạ Minh Đồ gọi lên hai cách xưng hô này thì trong lòng anh không hề gợn sóng, rất là bình tĩnh, cũng không có chút nào oán hận, “Mạn Mạn, hiện tại trong lòng anh thực sự rất bình tĩnh, cũng rất thỏa mãn. Anh có Mạn Mạn, có cha mẹ, còn có mấy người anh trai, bây giờ còn có cả ông ba nội, vậy là đã quá đủ rồi.”
“Anh thực sự rất vui vẻ.”
Còn về những con người không thể hiểu nổi kia, có thể tránh xa bao nhiêu thì cứ tránh xa bấy nhiêu đi, Tạ Minh Đồ không định nhận lại cha mẹ ruột nữa.
Tạ Minh Đồ cũng hoàn toàn không cảm thấy khổ sở chút nào, anh chỉ là không để bụng sự tồn tại của những người này mà thôi.
Từ nhỏ anh chưa từng được cảm nhận chút ấm áp nào nên với những gì có được hiện tại thì anh đã vô cùng thỏa mãn rồi, cũng chẳng hứng thú hay muốn có nhiều hơn nữa.
“Bây giờ anh chỉ muốn đi theo ông nội để rèn luyện thân hình rắn chắc hơn nữa thôi.” Nghe ông nội Khương kể qua những sự tích gian nan khốn khó hồi trẻ, Tạ Minh Đồ cảm thấy vừa bội phục vừa sùng bái. Anh cũng sẽ nỗ lực rèn luyện thân thể cường tráng để trở thành một người đàn ông đích thực, sau này đền đáp quốc gia.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Cô dùng ổ chăn bọc chính mình lại, nghĩ thầm cũng không cần luyện quá rắn chắc đâu, cứng phát khiếp đi được.
*
Ngày hôm sau, quả nhiên là Tạ Minh Đồ dậy rất sớm, cùng ra ngoài với ông nội Khương và Khương nhị ca dậy cùng lúc. Ông nội Khương và Khương nhị ca nhìn thoáng qua lẫn nhau, định ra oai phủ đầu một chút với Tạ Minh Đồ.
Phải để cho thằng bé ý thức sâu sắc được rằng tố chất thân thể của nó không được tốt cho lắm thì sau này nó mới có quyết tâm rèn luyện được.
Ông nội Khương và Khương Lôi Ngạn nắm chặt tay, từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Mà Tạ Minh Đồ không hề nhận ra điều này, cứ vậy mà thành thành thật thật đi theo sau lưng ông nội và anh hai mình. Ông nội Khương mặc đồ thể dục màu trắng, sau khi làm nóng người thì ông định là hôm nay nhất định phải khoe khoang tố chất thân thể của mình trước mặt cháu nội một chút.
Dù đã lớn tuổi nhưng cho tới bây giờ Khương lão gia tử vẫn không bao giờ quên rèn luyện thân thể nên người ông thực sự rất cường tráng, “Tới, chạy đi.”
Hôm nay mà không khiến cháu nội mệt như chó thì ông không phải họ Khương.
Khương lão gia tử vung tay lên, Khương lão nhị lập tức đập tay với ông, ba người cùng nhau ra ngoài.
Khương lão gia tử có rất nhiều phương pháp luyện tập đa dạng, bên này có đầy đủ tất cả mọi phương tiện rèn luyện. Ngay từ đầu ông nội Khương còn rất thành thạo, Khương lão nhị bên cạnh cũng thành thạo, Tạ Minh Đồ kế đó cũng rất thành thạo, anh còn không cần thở dốc.
Tạ Minh Đồ lên xà trông cực kỳ nhẹ nhàng. Khương lão nhị nhìn anh, đã sớm ở trong lòng không ngừng chửi mẹ nó, nhất định là do thằng bé quá gầy cho nên mới nhẹ nhàng như vậy.
Vì thế Khương lão gia tử và Khương lão nhị bắt đầu thay phiên nhau muốn làm giảm thể lực của Tạ Minh Đồ. Khương lão gia tử ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Hồi còn trẻ ông còn lợi hại hơn nhiều, hai đứa tiểu bối các cháu căn bản là chẳng khỏe mạnh gì cả. Các cháu có thể tưởng tượng ra việc rèn luyện ba ngày ba đêm liên tục không?”Đến phiên Khương lão nhị nghỉ ngơi thì anh cũng ở bên cạnh khoe khoang, “Chẳng qua là do một hai năm nay anh đây ít rèn luyện thôi. Năm anh vừa mới hai mươi tuổi thì thể lực mới là đỉnh cao nhất, em trai à, em không đuổi kịp anh được đâu.”
sau khi nghe hai người họ nói xong thì Tạ Minh Đồ tin ngay. Anh cảm thấy mình chưa trải qua rèn luyện, thân thể mỏng manh nên xác thực là không thể đuổi kịp ông nội và anh trai năm đó.
Mà trong lòng ông nội Khương và lão nhị nhà họ Khương thì đang liên tục phỉ nhổ: Suốt ngày khoác lác, khoác lác nữa đi……
Đồng thời hai người bọn họ cũng không thể không cảm thán trong lòng: Thể lực của thằng nhóc này cũng tốt thật đấy, giống như hoàn toàn không biết mỏi mệt vậy, chỉ nghỉ ngơi một chút là đã lập tức sinh long hoạt hổ rồi.
Hai người bọn họ còn không biết đêm qua thằng nhóc này đã được “tình yêu” cổ vũ nên hôm nay giống như được tiêm máu gà vậy, cực kỳ quyết tâm muốn rèn luyện để thân hình rắn chắc hơn.
“Ông nội, anh hai, còn tiếp tục nữa không ạ?” Tạ Minh Đồ hứng thú bừng bừng, anh cảm thấy thân thể của mình bắt đầu thích vận động rồi đấy!!!
Loại cảm giác rèn luyện đổ mồ hôi này khiến anh cảm thấy thân thể mình đã được đánh thức!!! Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thôi là anh sẽ có được một thân hình cường tráng rồi!!
Ông nội Khương: “……”
Khương lão nhị: “……”
Sao thằng nhóc này ngứa đòn đến như vậy cơ chứ?
Sao mà thể lực với tinh lực của thằng cún con này lại tràn đầy như thế?
Nếu Tô Hiểu Mạn ở chỗ này thì cô nhất định sẽ giải đáp nghi vấn và giải thích nghi hoặc cho bọn họ. Tên nhóc Tạ Minh Đồ này chính là một con báo hoang chạy khắp núi đồi từ khi còn nhỏ, thân thể anh cứ như động cơ vĩnh cửu vậy, có vận động bao nhiêu thì anh cũng vẫn tràn đầy năng lượng mà thôi.
Sức chịu đựng của anh mạnh muốn chết đi được.
Nghĩ mà xem, nhìn bà lão 60 tuổi ở chỗ cô còn có thể bước đi như bay trên đường núi gập ghềnh là có thể biết hiệu quả của loại rèn luyện từ thiên nhiên này mạnh đến mức nào rồi.
Trong lòng ông nội Khương hơi nghẹn: “Tiếp tục……”
“Đúng!” Khương nhị ca đáp ngay: “Tiếp tục!”
Nhất định phải thắng thằng nhóc này, anh không tin là mình không khiến nó mệt như chó!
Tạ Minh Đồ gật đầu đáp ứng: “Được ạ!”
Anh sẽ luyện ra cơ bắp rắn chắc khiến Mạn Mạn thích.
Lúc Tô Hiểu Mạn dậy thì trong nhà chỉ còn lại bà nội Khương, ba người ra ngoài rèn luyện vẫn chưa trở về. Sau khi Tô Hiểu Mạn rửa mặt chải đầu xong thì ngồi nói chuyện với bà nội Khương một lúc lâu. Lúc trở về phòng, cô ngoài ý muốn thấy đồ ngủ mà Tạ Cẩu Tử mặc ngày hôm qua.
Cô vừa cầm quần áo lên liền lập tức cảm thấy có chỗ không thích hợp, hình như có một chỗ màu sậm hơn so với xung quanh.
Đây chẳng lẽ chính là???
Tô Hiểu Mạn: “……”
Đêm qua anh mơ cái gì không biết nữa?
Trên mặt Tô Hiểu Mạn hơi hơi hồng. Cô cảm thấy không thể để lại bộ quần áo này ở đây được nữa, nhất định phải đem đi giặt sạch sẽ.
Tô Hiểu Mạn vừa mới giặt quần áo xong xuôi, đang chuẩn bị phơi đồ trong sân thì mấy người rời khỏi nhà từ khi trời còn chưa sáng…… à, không đúng, phải là ba người mệt như chó đang xếp hàng đi về nhà.
Ông nội Khương cảm thấy việc này muốn lấy đi mạng già của mình luôn, Khương lão nhị thì không còn lời gì để nói, Tạ Minh Đồ cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Thế nhưng lúc mới bước vào sân, thấy quần áo trong tay Mạn Mạn thì trên mặt Tạ Minh Đồ lập tức đỏ bừng giống như có thứ gì đó vừa nổ tung. Đầu óc anh choáng váng, lại không tự giác nhớ lại một vài hình ảnh không nên tưởng tượng, trong mơ thì Mạn Mạn đã…… Thân thể vốn đang nhức mỏi lập tức không cảm giác được chút mệt mỏi nào nữa, cả người anh như bay lên, trên người giống như là gắn nam châm vậy, không chịu khống chế mà đi sau lưng Tô Hiểu Mạn gọi Mạn Mạn dài Mạn Mạn ngắn.
Bà nội Khương rót chén nước cho ông nội Khương và Khương nhị ca, “Chà, quần áo đều ướt đẫm hết luôn hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT