Bà quay đầu lại thì thấy Tạ Minh Đồ sức sống tràn trề bên ngoài, không thể không cảm thán một câu: “Tinh lực của người trẻ tuổi đúng là tốt thật đấy.”

Vốn dĩ bà nội Khương cho rằng đứa cháu trai út của mình bị hai người kia đưa ra ngoài rèn luyện thì lúc về sẽ không thể động đậy nổi, ai biết thằng bé vẫn sinh long hoạt hổ như vậy, trên người một chút mệt mỏi cũng không có.

Bà nội Khương đá một cái lên đùi ông nội Khương, “Ông đối xử với Tiểu Đồ của tôi khá tốt đấy.”

Ông nội Khương lần đầu tiên cảm thấy mệt tâm xoa xoa giữa trán, vậy mà tên cháu trai kia có thông cảm cho lão già như ông đâu.

Cũng không biết là thằng khỉ nhỏ từ đâu chui ra.

Sau khi mắng mỏ xong thì trong lòng ông lại cười ha ha, thật không hổ là cháu trai ruột của Khương Nhược Quân ông!

Tô Hiểu Mạn phơi quần áo xong xuôi, xua đuổi chú ong mật cứ kêu ong ong ong ầm ĩ bên cạnh, kiên nhẫn mà dỗ dành anh: “Quần áo trên người anh đã ướt hết rồi, mau đi tắm rửa đi kẻo bị cảm lạnh đấy.”

Tạ Minh Đồ gật gật đầu rồi đi tắm rửa, lúc đi còn lưu luyến nhìn cô một lúc lâu.

Sự dính người kia quả thực là không muốn thấy không được.

Bà nội Khương thấy thế liền cảm khái một câu: “Vẫn là người trẻ tuổi có tinh lực mà, nhìn đôi vợ chồng son này mà xem.”

Ông nội Khương hừ hừ: “Năm đó tôi còn có tinh lực hơn kìa.”

Bà nội Khương: “Ông cứ khoác lác đi, ai thèm tin ông chứ.”

Ông nội Khương đắc ý đáp: “Cháu trai út của tôi tin!!!”

Lúc kể chuyện hồi trẻ thì ông nội Khương rất là đau đầu, ông sợ cháu trai út của mình phát hiện ông khoác lác.

May là tuổi tác ông khá lớn, ai cũng không có chứng cứ chứng minh là ông khoác lác.

Tô Hiểu Mạn và bà nội Khương lấy chút hạt dẻ tươi rang đường nóng hổi cho những người đàn ông này ăn, còn pha một ít trà hoa quế, từng đóa hoa nhỏ màu vàng xinh đẹp ở trong nước tràn ra hương thơm nồng đậm.

Tô Hiểu Mạn rót trà, trên tay bà nội Khương cầm ly nước trà chưa uống được hai ngụm, trên bàn vỏ hạt dẻ cũng đã chất thành đống.

Một nồi hạt dẻ to đã ít đi hai phần ba.

Ba người vận động cả ngày nay nên lúc này cũng là đói bụng, bụng kêu to như hổ đói tái sinh, ăn hạt dẻ mà làm như ăn đậu phộng, một miếng một hạt. Tuy nhiên Tạ Cẩu Tử nhà bọn họ còn tính có lương tâm, lột bảy tám hạt dẻ xếp thành một đĩa nhỏ đặt trước mặt Tô Hiểu Mạn cùng bà nội Khương.

Khương nhị ca lúc này đã cầm ly trà hoa quế uống một hơi cạn sạch.

Ông nội Khương động tác cũng tương tự.

Tạ Minh Đồ…… Không cần nói cũng thế, đều là một mặt hàng.

Tô Hiểu Mạn cùng bà nội Khương liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy bọn họ còn phải nướng thêm khoai lang đỏ linh tinh mới được.

“Bà nội, bà đã từng làm món bí đỏ nướng bao giờ chưa?”

“A? Còn có thể làm như vậy? Bí đỏ phải nướng như thế nào? Toàn bộ một quả bí đỏ đặt lên trên lửa nướng?”

Bà nội Khương và Tô Hiểu Mạn cùng nhau đi nướng bí đỏ, Tô Hiểu Mạn lúc này còn hào hứng tính toán làm thêm món khoai nướng, lại tìm một chút bột mơ chua rắc bên trên bí đỏ cùng khoai lang đỏ làm món khai vị.

Mà ông nội Khương hiện tại tạm thời từ bỏ việc bắt nạt con cháu bằng sức mạnh, cùng Khương nhị ca đem Tạ Minh Đồ xách vào phòng đọc sách dạy dỗ.

Con cái nhà họ Khương bọn họ cũng không thể chỉ là liều lĩnh.

Ông nội Khương lúc nào cũng khoe chuyện ông năm đó yêu học tập như thế nào, Khương nhị ca tuy rằng nghe nhiều đến nỗi lỗ tai đều khởi cái kén nhưng cũng rất thích thú đi theo vào xem diễn.

“Bà nội, bọn họ ở phòng đọc sách sao?” Tô Hiểu Mạn cùng bà nội Khương đang rửa khoai lang đỏ cùng bí đỏ.

Bà nội Khương gật gật đầu: “Đúng vậy, ông nội con cất giấu không ít sách, thật ra bản lĩnh đọc sách của ông ấy cũng chỉ có vậy, nhà họ Khương chúng ta không phải cần có nhiều tài năng với văn học mới được. Cháu nhìn xem, ông ấy đem Tiểu Đồ kéo vào trong phòng sách khẳng định lại muốn nói chính mình năm đó ở hoàn cảnh gian khổ ghi nhớ từ điển khó khăn ra sao.”

"Đúng là lúc trước ông ấy phải mất thời gian một năm để học từ điển, nhưng mấu chốt là cũng không nhớ được nó, bà đều phải ngượng ngùng khi ở trước mặt con cháu nói xấu ông ấy, mỗi lần đều phải nói năm đó ông ấy như thế nào như thế nào ghi nhớ từ điển……” bà nội Khương không chút khách khí ở trước mặt cháu dâu của mình mà phá đám.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Lại là học thuộc từ điển, cho nên chấp niệm từ việc học thuộc từ điển là có thể di truyền đúng không? Tuy nhiên Tạ Cẩu Tử lại có tài ghi nhớ.

Nói không chừng có thể mang đến cho ông nội Khương một niềm vui bất ngờ.

Tô Hiểu Mạn chẳng sợ không đi xem, cô chỉ là ở trong đầu ngẫm lại, đều có thể nghĩ đến cốt truyện kia, ha ha ha ha…… Nữ diễn viên phụ đáng thương bị sốc rốt cuộc không phải mỗi mình cô.

“Bà nội, hai bà cháu mình đi nướng bí đỏ đi.”

“Đúng vậy, chúng ta đừng để ý đến chuyện đàn ông bọn họ, nghe ông ấy khoác lác làm bà cảm thấy ngượng ngùng thay luôn đó.”

*

Trong phòng đọc sách, ông nội Khương quả nhiên đang cầm quyển từ điển rách nát đến nỗi có thể dùng làm đồ gia truyền. Đương nhiên cuốn từ điển này cũng không phải cuốn ông học thuộc năm đó mà là ông mua một cuốn mới làm kỉ niệm. Trải qua nhiều năm như vậy, cũng đã bị vô số lần lật qua, rách nát giống nhau.

“Năm đó nhà ông nội nghèo, không có điều kiện đọc sách nên ông trốn ở chuồng bò học thuộc từ điển. Đây chính là bảo vật quý giá của ông nội, nhiều năm như vậy vẫn luôn lưu trữ.” Ông nội Khương trong tay cầm cuốn tự điển đưa cho Tạ Minh Đồ, lại một lần nói về chuyện những đã qua.

Tạ Minh Đồ trong lòng cảm thấy đồng cảm vì lúc trước anh cũng không được đi học, chẳng qua là anh không ở chuồng bò học từ điển. Trước đây nhà họ Tạ không có chuồng bò, chỉ có chuồng heo, mà chuồng heo quá hôi, người bình thường không thể ở bên trong quá lâu.

“Ông nội, cháu đã học thuộc xong từ điển.”

Ban đầu ông nội Khương đang còn chờ đợi ánh mắt sùng kính của cháu trai nhỏ liền nhất thời sửng sốt, ông từng suy nghĩ trong đầu là Tạ Minh Đồ sẽ có khả năng nói cái gì đó nhưng lại không có nghĩ đến từ trong miệng cháu trai sẽ nói ra một câu như vậy.

Cái gì, cháu cũng có thể học thuộc từ điển?

Lúc trước, ông nội Khương phải học thuộc một năm mới miễn cưỡng học xong toàn bộ cuốn sách, hơn nữa là học xong đã quên, học đến một tờ cuối cùng thì hầu hết các từ phía trước đều đã quên, huống chi cuốn từ điển này cũng không ngắn.

Bây giờ sự kinh ngạc biến thành ông nội Khương, “Cháu nói cháu đã học thuộc xong từ điển này?”

Tạ Minh Đồ gật đầu, chỉ vào hai ba cuốn sách trên giá, “Mấy quyển này cháu đều thuộc hết rồi.”

Ông nội Khương: “……”

Nếu tính khoác lác có thể di truyền thì cháu trai nhỏ của ông đã thừa hưởng hầu hết tất cả các kỹ năng khoe khoang của ông.

Đây là tính khoe khoang của tổ tiên nhà họ Khương bọn họ sao?

Da trâu thổi bay trời a, thằng nhóc này!

Khương nhị ca ở bên cạnh chống eo xem kịch vui, anh ta nghĩ chuyến xin nghỉ về nhà lần này quá đáng giá, mấy ngày nay nhìn mấy trò diễn quá xuất sắc! Anh ta cũng sẽ không về nhà vào năm mới!

“Vậy cháu có thể đọc cho ông nội nghe một chút được không?” Ông nội Khương lấy ra một quyển từ điển.

Tạ Minh Đồ gật gật đầu: “Ông nội muốn đọc trang nào?”

Ông nội Khương nghĩ thầm cháu cũng khoác lác giỏi lắm, “Ông tùy tiện nói một trang cháu đều có thể đọc thuộc sao?”

“Ông nội nói đi, cháu có thể thử xem.”

“Vậy trang 378.”

Giây tiếp theo liền nghe Tạ Minh Đồ không có một chút dừng lại mà đọc nội dung trang 378, ông nội Khương nắm chặt cuốn sách trong tay mà cẩn thận lắng nghe, phát hiện Tạ Minh Đồ đọc không bỏ sót một chỗ nào.

Khương Lôi Ngạn rất bình tĩnh mà nghĩ, lẽ ra anh ta phải nghĩ đến đứa em trai của mình có trí nhớ rất tốt…… Mỗi lần vừa nhớ đến chuyện này liền cảm thấy vô cùng đau lòng, nếu là năm đó em trai ở nhà không bị đổi đi, từ nhỏ đã được học tập giáo dục tốt, em trai có thể……

Thật là chậm trễ một tài năng! 

“Cháu lại đọc trang 452.” Ông nội Khương không thể tin được vào tai mình, ông cảm thấy chính mình có phải hay không già nên nghễnh ngãng và xuất hiện ảo giác.

Tạ Minh Đồ lại đọc nội dung trang 452 thêm một lần, anh thật sự đã đem cuốn sách từ điển này học thuộc xong rồi, hiện tại vẫn còn nhớ rõ nó như mới. Dù là ông nội Khương lật trang nào anh đều có thể nói ra.

Đương nhiên, nói cũng chỉ là nói ra mà thôi. Lý giải ý nghĩa cụ thể thì không nhất định anh có thể hiểu được, Mạn Mạn cũng nói anh rất mạnh về phần trí nhớ máy móc, nhưng về phần cảm xúc văn học thì anh lại rất yếu.

Ông trời đã mở ra cho anh một cánh cửa nhưng cũng đóng lại một cánh cửa khác.

Ông nội Khương “Bang” một tiếng đem cuốn từ điển đóng lại, cầm lấy cánh tay Tạ Minh Đồ, “Không được, Tiểu Đồ, ông nội muốn dẫn cháu đi gặp lão Vương ở bên cạnh, đi đi đi, cùng ông nội đi gặp lão Vương đi!! Lão nhị, cháu có muốn đi cùng nhau không?”

Khương Lôi Ngạn tay đỡ trán: “Cháu không đi, ông nội mang theo em trai đi là được rồi.”

“Ha ha ha ha, ông muốn đi tìm ông nội lão Vương nhà bọn họ!!” Ông nội Khương kích động một tay mang theo từ điển, một tay lôi kéo Tạ Minh Đồ đi ra ngoài.

Ông muốn đi tìm lão Vương, trước kia ông ta luôn cười nhạo ông khoác lác, nói rằng lão Khương ông không thể học thuộc từ điển, nhưng mà hiện tại…… Cháu trai của ông đều có thể làm được, ông năm đó tuổi trẻ làm sao có thể làm không được?!

Ha ha ha ha ha!!!!

Ông muốn mang cháu nội đi trước mặt mấy ông bạn già biểu diễn.

Tô Hiểu Mạn và bà nội Khương làm xong hết các việc, ra đến bên ngoài chỉ nhìn thấy một mình Khương Lôi Ngạn, lại không nhìn thấy ông nội Khương và Tạ Minh Đồ.

Bà nội Khương thắc mắc: “Người đâu?”

Khương Lôi Ngạn cầm lấy một miếng bí đỏ nướng cho vào miệng ăn luôn: “đi cùng với ông Vương nhà bên cạnh rồi.”

“Dẫn theo Tiểu Đồ đi chung luôn hả? tại sao con không đi chung luôn?”

Khương Lôi Ngạn ngồi lả lơi ở trên sô pha: “Con đi theo làm gì, còn không bằng ở nhà ăn cái gì đó, khó lắm mới có được ngày nghỉ, con chỉ muốn nằm bất động thôi.”

Bà nội Khương nghe vậy thì cảm thấy rất đau lòng cho cháu trai mình: “Vậy con ăn nhiều một chút, là bà nội với em dâu con mới làm đó.”

“Nếu mà bọn họ còn không quay về thì một mình con ăn hết luôn rồi.”

“Bà nội ơi, ngày mai com sẽ về luôn, tổng cộng cũng không có mấy ngày nghỉ, em trai út và Hiểu Mạn sẽ ở lại với ông bà thêm mấy ngày nữa.” Một năm tổng cộng Khương Lôi Ngạn cũng không xin được mấy ngày nghỉ, chuyến này dẫn theo em trai và em dâu về đây, cũng đã tốn hơn nửa kỳ nghỉ trong năm, có lẽ tết năm nay anh ta cũng không dễ dàng xin nghỉ nữa.

“Bà nội ơi, tết năm nay con sẽ không về đây nữa.”

Bà nội Khương nghe xong thở dài, cháu trai làm việc ở xa, ít ngày nghỉ, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều cũng không còn cách nào khác, dù sao thì bọn nhỏ cũng đã trưởng thành, làm sao có thể ở bên cạnh ông bà cha mẹ mãi được: “Vậy con phải nhớ gọi điện thoại với gửi thư thật thường xuyên cho ông bà nha… Đúng rồi, hôm nay con có về nhà không?”

Ngày hôm qua ở Nhà họ Khương ấm ĩ đến mức tan rã trong không vui, đứa nhỏ Tiểu Đồ kia thì không nói nhưng Khương Lôi Ngạn cũng không ở nhà nhiều, tết năm nay nếu mà không quay về, như vậy thì lần này đi có lẽ là hơn nửa năm mới có cơ hội gặp mặt.

Tóm lại vẫn nên đi nói nói mấy câu với ba mẹ.

Khương Lôi Ngạn vẫy vẫy tay: “Thôi khỏi đi bà nội, con không quay về, hôm nay ở lại đây với bà nội và ông nội thêm một ngày, ngày mai con sẽ đi luôn.”

Nghĩ đến việc phải về cái nhà kia, Khương Lôi Ngạn nhún vai, tạm thời anh ta không tính toán về nha, quay về làm gì? Về đến nhà chắc chắn sẽ bị Tạ Nhã Tri mắng chuyện ban ngày, bị nói qua điện thoại còn chưa tính, gặp mặt nghe thì lại càng đau đầu hơn.

Ngày hôm qua anh ta nói ra hết những gì muốn nói rồi, nói thì cũng nói rồi, cũng chính là bát nước đã hắt đi, Khương Lôi Ngạn không hối hận một chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play