Tô Hiểu Mạn cảm thấy người này đang nói chuyện người lớn, thế nhưng cô lại không tìm được chứng cứ.
“Em là người chăn nuôi Mạn Mạn, anh phải cẩn thận đi.”
Là thỏ con thì thành thành thật thật mà ăn thức ăn chăn nuôi đi.
Tô Hiểu Mạn đã cảm giác được biến hóa trên người anh, nghĩ thầm người trẻ tuổi đúng là sung sức thật đấy. Cô bất mãn đấm vài cái lên ngực anh, Tạ Minh Đồ thành thành thật thật buông lỏng cô ra, vô cùng đáng thương mà cút qua một bên để bình tĩnh lại.
Chàng trai thân cao 1 mét 86 ngồi thu lu ở ở góc giường, bóng dáng trông có vẻ vô cùng đáng thương. Tô Hiểu Mạn không đành lòng chậm rãi bò qua đó, cúi đầu hôn một cái lên má anh.
Giây tiếp theo cổ tay cô đã bị Tạ Minh Đồ nắm lấy. Anh xoay người đem cô đè ở phía dưới, hôn cô liên tiếp như mưa rền gió dữ vậy. Tô Hiểu Mạn bị anh hôn đến không thể thở nổi, đến cuối cùng cũng không biết ai mới là người đáng thương nhất.
Người nào đó buồn bã nói: “Mạn Mạn, em đừng trêu anh nữa mà.”
Vốn dĩ chính là thân thể của thiếu niên mười tám mười chín tuổi nên sung sức muốn chết, cho dù chỉ châm chút lửa thôi cũng có thể tại nên ngọn lửa lớn cháy hừng hực.
Cho dù Tô Hiểu Mạn nghe anh nói câu này thi vẫn cảm thấy có thể trao cho Tạ Cẩu Tử một giải thưởng Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn.
Nội tâm Tô Hiểu Mạn thực sự rất rối rắm, trong lòng cô cũng không phải là không muốn mà chỉ là thiếu một chút cơ hội và dũng khí. Nếu mà Tạ Minh Đồ mạnh mẽ cưỡng ép một chút, cô ỡm ờ một chút thì có khi…… mọi chuyện đã không lâu la thế này rồi.
Thế nhưng Tạ Minh Đồ cực kỳ trân trọng, không dễ dàng gì mà dám cưỡng ép cô. Anh thực sự vô cùng tôn trọng cô, lần nào cũng thành thành thật thật lăn vào trong một góc tự mình bình tĩnh lại, những lúc như vậy đương nhiên là Tô Hiểu Mạn cũng không dám chủ động nữa, tiếp tục làm một con rùa đen rút đầu.
Nếu cứ thế này mãi thì thực sự là không tốt cho lắm.
Chỉ sợ Tạ Cẩu Tử nhà cô nhịn lâu quá mà dần dần trở nên biến thái mất.
Những người giỏi nhẫn nhịn một khi bùng nổ lên thì càng khiến người ta chịu không nổi.
Tô Hiểu Mạn nuốt nuốt nước miếng, vất vả lắm mới lấy được chút dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Hay là em giúp anh nhé?”
Tạ Cẩu Tử vốn đang ủ rũ cụp đuôi nghe vậy hai lỗ tai lập tức dựng lên, trong giọng nói mang theo hy vọng, cố ý tỏ ra đáng thương mà hỏi: “Em định giúp như thế nào?”
Còn có thể giúp như thế nào được nữa, dùng tay chứ sao.
Chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy qua heo chạy rồi mà…… Chẳng có gì ghê gớm cả, không không, sự thật chứng minh việc này vẫn rất là nghiêm trọng.
Sau khi Tô Hiểu Mạn trải nghiệm xong xuôi, cô cảm thấy…… vẫn nên để cái ngày kia tới chậm rãi chút thì hơn, việc này còn đáng sợ hơn cả tưởng tưởng của cô nữa.
Tạ Minh Đồ rõ ràng cao cao gầy gầy, theo đạo lý mà nói thì toàn thân anh đều phải cao cao gầy gây như vậy mới đúng chứ! Thế nhưng lại có một vài chỗ không hề như vậy.
Tô Hiểu Mạn nhìn nhìn tay mình, vẻ mặt hoảng loạn mà hồi ức trong đầu về vật mình vừa nhìn thấy. Cô tự hỏi sao có thể như vậy được, sao lại lớn đến thế cơ chứ……
Chậm lại, thôi thì cứ trì hoãn thêm một chút đi vậy.
Lâu chút cũng chẳng sao cả.
May là Tạ Minh Đồ cũng giống như cô, chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Sau khi được trải nghiệm chuyện kia, anh cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ và thỏa mãn, vẻ mặt hạnh phúc mà ôm cô vào trong ngực, trong miệng cứ liên tục gọi Mạn Mạn Mạn Mạn không ngừng.
Nhìn thấy anh kích động như vậy, Tô Hiểu Mạn bỗng dưng lại cảm thấy đau lòng cho anh. Nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà họ Khương vào ban ngày, cô càng cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh. Hôm nay anh đã phải trải qua những chuyện như vậy, thực sự đúng là nên cẩn thận an ủi anh.Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như thế nữa thì lại cho anh nếm chút ngon ngọt vậy.
Cũng không có gì đáng sợ, cái nên thấy thì cô cũng thấy rồi, tốt xấu gì cũng coi như là lần đầu chào hỏi.
Mới vừa nghĩ như vậy thì Tạ Minh Đồ ôm lấy cô, dán bên tai cô nhẹ nhàng hỏi: “Mạn Mạn, em cũng cảm thấy thân thể của anh quá mỏng manh có phải không?”
Không chỉ có Khương nhị ca trước đó mà ngay cả ông bà nội mới gặp hôm nay cũng đều nói rằng Tạ Minh Đồ thật sự quá gầy, không đủ chắc nịch. Đàn ông thì nên có thân thể rắn chắc một chút.
Thính lực của Tạ Minh Đồ khá tốt, anh cũng từng nghe qua mấy người đàn ông nhỏ giọng trò chuyện với nhau, nói là trong loại chuyện này thì phụ nữ thích kiểu nào……
Tạ Minh Đồ có thể nhẫn nhịn trong chuyện này một phần cũng là vì anh không quá vừa lòng với thân hình của mình.
Anh còn trẻ, đúng như lời mẹ nói, sau này mỗi ngày phải ăn nhiều thêm một chút, phải chăm chỉ rèn luyện thì thân hình mới có thể rắn chắc hơn được, cũng có khí khái đàn ông hơn nữa.
Phải chăm chỉ như vậy thì Mạn Mạn mới có thể vừa lòng với thân hình và kích cỡ của anh, khiến cô càng thích anh hơn được.
Tạ Minh Đồ âm thầm hạ quyết tâm, anh nhất định sẽ rèn luyện thân thể trở nên “xốc vác rắn chắc”.
Mẹ nói phần cứng của anh đã rất được rồi, dáng người đủ cao, chỉ chắc nịch thêm chút nữa là bảo đảm có thể khiến Mạn Mạn vừa lòng.
Tô Hiểu Mạn nghe xong lời này của chồng mình thì lập tức chui vào trong lòng ngực anh, nghĩ thầm: Em không có! Không phải em! Anh đừng có mà nói bậy!
Cô cảm thấy thân hình Tạ Minh Đồ mỏng manh lúc nào? Chỉ có lúc ban đầu cảm thấy anh gầy như ma côn, sau này mới phát hiện ra con người này mặc quần áo nhìn gầy nhưng cởi quần áo ra lại có thịt, chỗ nào mỏng manh cơ chứ?
Đó là còn chưa nói đến vừa nãy cô mới nhìn thấy thỏ con của anh, thực sự là không hề nhỏ chút nào mà.
Lúc thân hình mỏng manh đã như thế này rồi, nếu mà rắn chắc lên thì còn đáng sợ đến mức nào nữa?
Cô không muốn nhìn thấy một chú thỏ con to bự vô địch đâu! Cô chẳng qua chỉ là một ngọn cỏ xanh Mạn Mạn nho nhỏ, cỏ xanh nhỏ không nuôi nổi thỏ bự con đâu mà!
Tô Hiểu Mạn sợ hãi: “……”
Cũng không biết Tạ Cẩu Tử có tư tưởng kỳ quái này từ đâu ra, có lẽ là do tính cách đàn ông. Đúng là anh có hơi gầy chút, nhưng cũng không hề mỏng manh mà.
Nếu có thể thì cô hy vọng chân tay và cơ bụng của anh rắn chắc thêm một chút là được rồi, những chỗ khác gầy gầy chút cũng được.
Cô xoay người ôm lấy eo của Tạ Minh Đồ, “Anh như vậy là đã rất tốt rồi.”
Thật sự, đây là lời nói thật lòng của cô đấy.
“Về sau ăn nhiều một chút là được rồi.” Sự thật đã chứng minh, ở trên người Tạ Minh Đồ thì ăn nhiều thêm bao nhiêu cũng vô ích. Dù anh có ăn nhiều thế nào đi chăng nữa thì dáng người anh cũng chỉ nhỉnh hơn một chút so với trước kia. Nếu thực sự muốn luyện ra thân hình cường tráng thì còn phải dựa vào……
Tạ Minh Đồ cúi đầu xuống hôn lên má cô, “Mạn Mạn, bắt đầu từ sáng ngày mai anh sẽ dậy sớm luyện quyền cùng ông nội và anh hai.”
“Bọn họ sẽ dạy anh đánh quyền.”
Tô Hiểu Mạn muốn che mặt, cô thực sự muốn khuyên anh đừng luyện. Khương nhị ca và ông nội Khương vẫn chưa nhìn thấu bản chất của anh, chỉ có cô biết là trong thân thể mảnh khảnh này của Tạ Cẩu Tử này ẩn chứa sức lực mạnh mẽ cỡ nào.
Trước kia lúc người này chưa luyện quyền cũng đã có thể đánh thắng được lợn rừng, anh muốn luyện nữa để lên trời cao chắc?
“Vạy anh cứ luyện đi, ngày mai em muốn dậy muộn chút.” Tô Hiểu Mạn không muốn thấy hình ảnh như vậy vào buổi sáng.
Tạ Minh Đồ lập tức ôn nhu săn sóc nói: “Anh sẽ ra khỏi phòng thật nhẹ nhàng, sẽ không đánh thức em đâu.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm dù anh có ầm ĩ mấy cũng chẳng sao cả, buổi sáng cô ngủ say như lợn chết vậy, có muốn gọi cô dậy cũng không gọi nổi.
Tô Hiểu Mạn lung tung lên tiếng đáp ứng, không hề muốn nói về đề tài này nữa. Cô rất sợ phải tưởng tượng trong đầu về thân thể “cường tráng” sau này của Tạ Cẩu Tử.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT