Editor: Ngô Vân

Mịa nhà nó.

Thật mất mặt, Diệp Ninh thế nhưng lại quên mất phản kháng, cô cảm thấy mình chính là bị sắc đẹp của hắn làm cho kinh diễm rồi, cho nên mới sơ xuất như vậy, nếu không hắn sao có thể quật ngã được S này.

Từ Nhung là bà vú đi theo Diệp Chanh từ Diệp gia tới Mộ gia hiện đang đứng ở một bên, vô cùng sợ hãi nhìn tiểu thư nhà mình, kêu lên: "A… Tiên sinh, buông tha cho tiểu thư nhà chúng tôi đi mà, cô ấy thật sự biết sai rồi..."

Bởi vì đi theo Diệp Chanh từ nhỏ nên Từ Nhung rất kinh hãi khi thấy tiểu thư nhà mình bị như vậy, "Tiên sinh, nhị tiểu thư nhà chúng tôi chính là không hiểu chuyện, cô ấy cũng chỉ là muốn nhanh chóng cải thiện mối quan hệ với ngài mà thôi, ngài buông tha cho cô ấy đi..."

Vì Từ Nhung là người của cô nên lời nói không có trọng lượng.

Theo ký ức lúc trước của cô, thời điểm cô hôn mê ở nông thôn, phu nhân Mộ gia cũng tới mắng cô mấy lần, cái gì mà không có giáo dưỡng, tiện nhân, dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy, không hổ là con riêng của Diệp gia, lên không nổi mặt bàn, khó trách Dạ Lê coi thường cô.

Diệp Ninh ngẫm lại, kỳ thật cách làm này có chút dơ bẩn.

Cũng không biết rốt cuộc nguyên chủ nghĩ cái gì nữa.

Chỉ là, nguyên chủ vốn là con riêng Diệp gia, cha cô ấy là Diệp Vinh Quang vẫn luôn muốn có một đứa con trai, nên tuỳ tiện tìm một người phụ nữ nông thôn sinh con, kết quả lại sinh ra một đứa con gái, tên tra nam kia lập tức phủi mông đi mất không nhận con, làm Diệp Chanh từ nhỏ đã lưu lạc ở nông thôn nhỏ bé kia, mười ba tuổi Diệp gia mới mang cô ấy về, đối với gia đình giàu có như Diệp gia mà nói, cô quả thật là một con nhóc hoang dã không lên nổi mặt bàn, có thể gả cho Mộ Dạ Lê, đều là bởi vì truyền thống nhiều năm của Diệp gia và Mộ gia.

Mộ Dạ Lê bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Từ Nhung, môi mỏng khẽ mở: "Cút."

Người trong phòng lập tức chấn động, bị dọa vội vã lui ra ngoài.

Tiếp theo liền đến phiên Diệp Ninh…

Anh giơ tay bóp cổ Diệp Ninh.

"Cô dám bỏ thuốc tôi, Diệp Chanh, cô nói xem, cô muốn chết như thế nào."

Quá hung ác!

Nhìn đẹp mắt thì có lợi ích gì, hung dữ như vậy, uổng công Diệp Chanh chung tình với hắn.

"Cái gì mà bỏ thuốc anh, Mộ Dạ Lê, nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã là vợ chồng, đó chính là nghĩa vụ anh phải làm, hành động kia của tôi có thể xem như bỏ thuốc sao… đó nhiều lắm chỉ là… gia tăng tình thú cho hai vợ chồng chúng ta mà thôi."

Diệp Ninh có chút chột dạ, bởi vì nguyên chủ quả thật là muốn dùng cách này để trói chặt chồng của mình.

Những lời cô nói khiến người đàn ông ở trên người cô sửng sốt.

Người phụ nữ này, vì sao lại không giống lúc trước vậy.

Lúc trước khi nhìn anh, cô ta ngay cả nói cũng không dám nói, một bộ hoa si, giống như muốn chảy nước miếng, ánh mắt tham lam khiến người ta chán ghét kia, lúc này lại dám nhìn thẳng vào anh, lại còn nói, nói…

Cái gì tình thú!

"Tôi phải có nghĩa vụ với cô sao?" Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô, người phụ nữ này không trang điểm, khuôn mặt cũng không quá khó coi, chỉ là suốt ngày mặc những bộ quần áo quê mùa, khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Chỉ là lúc này, nhìn đôi mắt cô không có một chút sợ hãi nào, anh thế nhưng lại cảm thấy, đôi mắt cô sáng long lanh như thuỷ tinh, có thể dễ dàng câu hồn người khác.

Nhất định là thuốc còn chưa hết tác dụng!

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm chán ghét tức giận, nữ nhân đáng chết này! Thật là to gan lớn mật.

"Tình thú? Bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào mới gọi là tình thú." Tay Mộ Dạ Lê lại sáp tới lần nữa.

Diệp Ninh sao có thể cho phép anh đối với mình như vậy.

Chỉ là vừa động một cái, cô liền cảm thấy thân thể này rất khác với thân thể lúc trước của cô, quá yếu, hơn nữa còn lăn lộn với người đàn ông lực lưỡng này, bây giờ cả người đều bủn rủn, căn bản không dùng được sức quá lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play