Khung cảnh trong giấc mơ lại lần nữa thay đổi, lần này Châu Mộc Vân thấy được khoảng thời gian êm đềm giữa mình và Tư Minh Hạo trong suốt năm tháng trời dài đằng đẵng nhưng ngày tháng hạnh phúc không kéo đài được bao lâu thì biến cố lại ập đến.

Tống Minh Viễn vì mất đi chó cưng nên vô cùng tức giận, lục soát hoàng cung nhiều tháng trời vẫn không có kết quả nhưng vào một ngày đẹp trời lại thấy Tiểu Nhụy trong hình hài to lớn đang câu cá với Tư Minh Hạo ở bên suối, thế là chuyện trong phủ Châu Gia giấu người ngoài cũng bị lộ ra ngoài.

Hai người họ không biết vì lý do gì mà lao vào đánh nhau một trận tơi bời, Tống Minh Viễn thành công cướp lại Tiểu Nhụy nhưng Tư Minh Hạo lại bị phụ hoàng phát hiện và bắt về nước, phục chức ngôi vị thái tử Tư Quốc.

Ngày ấy thấy binh lính triều đình tới bắt Tư Minh Hạo đi thế giới của Châu Mộc Vân như sụp đổ, nàng khóc lóc không ngừng rồi ôm chặt lấy đối phương, cha mẹ tới khuyên nhủ thế nào cũng nhất quyết không buông, gào thét không ngừng.

“Không được, không được bắt huynh ấy đi!”

“Mau thả sư huynh ra… hức… sư huynh của ta, ai cho các người đưa đi…”

Tư Minh Hạo biết nếu mình còn phản kháng rất có thể sẽ liên lụy tới Châu Gia nên chỉ đành chấp nhận, không nỡ gỡ tay Châu Mộc Vân ra khỏi eo mình rồi lau đi hàng lệ lăn dài trên đôi gò má nàng.

“Mộc Vân, đợi ta được không, vài năm nữa ta sẽ quay trở về tìm muội?”

Châu Mộc Vân đau lòng khóc nấc lên, cứ nghĩ tới cảnh sắp tới sẽ mất đi một người bạn lại mếu máo: “Hức… có thật không?”

“Thật.”

“Được, vậy ta chờ huynh, chờ ngay huynh về thành thân với ta.”

“Yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại tìm muội.”

Tư Minh Hạo nở một nụ cười hạnh phúc, sau khi nói lời tạm biệt với nàng liền theo binh lính quay trở về Tư Quốc. Khoảng thời gian đó hắn không còn nhu nhược và yếu đuối như xưa nữa vì trên đời còn có hai người cần hắn bảo vệ, tới khi tiêu diệt được hết các huynh đệ có mưu đồ hãm hại mình, thâu tóm toàn bộ quyền lực Tư Minh Hạo mới tự tin quay trở lại Tống Tịnh nhưng lúc này Châu gia đã không còn một ai, kể cả người con gái hắn ngày đêm thương nhớ.

Một lần chờ này kéo dài tới tận bảy năm, tới khi gặp lại Châu Mộc Vân đã không còn là Châu Mộc Vân nữa, mà trái tim nàng lúc này cũng đã không còn ở chỗ hắn.

[…]

Sau khi có lại toàn bộ ký ức Châu Mộc Vân cũng từ từ tỉnh lại, nàng đưa tay lên xoa trán, chờ khi ổn định lại tinh thần mới khó nhọc ngồi dậy.

“Không ngờ mình lại có một tuổi thơ huy hoàng như vậy…”

Nàng thở dài, bây giờ nhớ lại vừa cảm thấy buồn cười cũng vừa cảm thấy có lỗi. Châu Mộc Vân ngày ấy chỉ là một cô gái ngây thơ đơn thuần, nếu biết hai chữ “thành thân” có ý nghĩa như thế nào với cuộc đời một người phụ nữ thì khi ấy nàng đã không tùy tiện thốt ra, khiến Tư Minh Hạo nuôi hy vọng tới tận bây giờ.

Nhưng may mắn thay qua đoạn ký ức này nàng cũng có được manh mối quan trọng, Lưu Bỉnh Hiên chính là vị thái sư tài ba bị mất tích khi ấy, đồng thời là thúc thúc của Lưu Ngạn Tuyền, vả lại không chỉ Ngạn Tuyền thôi mà ngay cả Tư Minh Hạo cũng biết đến người này.

Với thế lực bây giờ của Tư Minh Hạo thì rất có thể nàng sẽ tìm được ông ấy.

Thế là Châu Mộc Vân chẳng còn quan tâm đến việc Tống Minh Viễn đã khỏi sốt chưa và có còn nằm bên cạnh không mà thẳng thừng đứng dậy, khoác lên mình xiêm y đơn giản rồi quay về Họa Nguyệt cung tìm Ngạn Tuyền. Muội ấy tuy là người thân thiết nhất với Lưu thúc thúc nhưng từ ngày ông ấy mất tích Ngạn Tuyền cũng chẳng còn liên lạc.

Hết cách, Châu Mộc Vân chỉ đành nhờ đến sự trợ giúp cuối cùng.

Lúc ấy Tư Minh Hạo đang ngồi chơi ở một vườn hoa gần đó, hắn dựa người vào chiếc cột đằng sau, gác tay ra sau đầu rồi thẫn thờ nhìn lên trời, đang còn mải mê hít thở làn không khí trong lành thì một giọng nói ngọt ngào lại vang lên.

“Thái tử điện hạ!”

Tư Minh Hạo khựng người, ngơ ngác quay lại thì thấy Châu Mộc Vân với khuôn mặt rạng rỡ đang chạy tới, thẳng thừng ngồi xuống ngay cạnh hắn mà điều đặc biệt hơn là bên cạnh nàng còn có một chú chó màu đen rất to nữa.

Tư Minh Hạo ở với Tiểu Nhụy suốt mấy tháng trời, mặc dù đã qua rất lâu nhưng vẫn hiển nhiên vẫn nhận ra, ngước lên nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò: “Sao nàng lại…?”

“Đây là chú chó ta ăn trộm khi trước đấy, huynh có còn nhớ nó không?”

Châu Mộc Vân thấy khuôn mặt ngơ ngác kia cũng hiểu được lý do, bế Tiểu Nhụy đặt vào lòng Tư Minh Hạo rồi từ tốn giải thích: “Mấy tháng trước sau khi cha mẹ qua đời ta đã lên trốn tại một ngôi làng nhỏ trên núi Đại Sơn, trong một lần đi hái thảo dược bị té từ trên sườn núi xuống nên có một số chuyện đã quên mất, nay mới nhớ lại được…”

Tư Minh Hạo nghe xong vẫn đứng hình mất một lúc lâu, tới khi phản ứng liền thở phào nhẹ nhõm: “Ra là thế, vậy mà ta cứ tưởng nàng quên ta mất rồi…”

Châu Mộc Vân mỉm cười, biết chắc rằng Tư Minh Hạo sẽ rất tò mò lý do mình ở đây nên cũng nhanh chóng thuật lại mọi chuyện.

“Nói vậy là nàng lấy thân phận giả vào đây là để điều tra cái chết của tiên đế à?”

Nàng gật đầu, nhớ tới cảnh cha mẹ và dòng tộc chết thảm tâm trạng cũng ảm đạm hẳn đi: “Ừm, tuy có chút khó khăn nhưng ít ra vẫn còn có hy vọng. Huynh có thể giúp ta tìm lại Lưu thúc thúc được không?”

“Được, mà hình như mấy ngày trước ta có thấy một dáng người rất giống với ông ấy thì phải...”

“Thật sao?”

Châu Mộc Vân nghe đến đây đôi mắt lập tức sáng rực lên như thấy được một tia hy vọng.

“Ừm, tuy không biết đúng không nhưng người đó cùng với một người nữa đã đi về phía tây nam Tống Tịnh, mà nơi đó lại có một ngôi làng đang tổ chức lễ hội đấy, vài ngày nữa ta sẽ cử người tới xem cho.”

“Không cần, không cần đâu, huynh cứ điều tra những chỗ khác giúp ta nhé, còn chỗ đó đích thân ta sẽ tới.”

Tư Minh Hạo cụp mắt, nhìn chằm chằm chú chó to lớn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình liền ngẩng đầu lên, ngập ngừng một hồi lâu mới nói: “Mộc Vân, nàng có muốn về Tư Quốc với ta không?”

“Sao cơ?”

“Chuyện tìm lại Lưu thúc thúc và rửa oan cho cha mẹ nàng ta sẽ lo, nàng có nguyện ý về Tư Quốc với ta không?”

Tống Tịnh không phải là địa bàn của Tư Minh Hạo nên hắn thật sự không thể đảm bảo an toàn được cho Châu Mộc Vân nhưng về Tư Quốc thì lại khác, vả lại bây giờ nàng đang sống dưới thân phận của Chu Thanh Vân, lỡ một ngày mọi chuyện có bại lộ thì tới lúc ấy chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng đối diện với lời mời đầy hấp dẫn này Châu Mộc Vân lại chẳng hề động lòng, kiên quyết từ chối: “Đa tạ ý tốt của huynh nhưng không cần đâu, ta muốn ở lại nơi này.”

Nếu như bình thường nàng chắc chắn sẽ phó mặc mọi chuyện cho Tư Minh Hạo nhưng nơi này còn có một người rất quan trọng đối với nàng, kiếp trước đã bỏ lỡ nhau nên kiếp này nàng cũng không muốn xa rời người đó nữa.

Mà Tư Minh Hạo dường như cũng thấy được ánh mắt của Châu Mộc Vân đang dần thay đổi, hắn im lặng, ngay khi nhận ra liền cười khổ, ánh mắt chất chứa đầy sự bất lực: “Mộc Vân, nàng có biết trên đời này có hai thứ không thể che giấu được không?”

“Sao cơ? Thứ gì vậy?”

“Đó là cơn ho… và ánh mắt khi nàng nghĩ về người mình yêu…”

Châu Mộc Vân sững người, còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó thì nam nhân bên cạnh đã đột ngột đứng dậy, xoa đầu Tiểu Nhụy một cái rồi cất giọng nói ấm áp: “Nếu có một ngày Tống Minh Viễn không còn như bây giờ nữa thì cứ tới Tư Quốc, nơi đó sẽ mãi mãi là nhà của nàng.”

“Sư huynh…”

Tư Minh Hạo mỉm cười, nói xong liền vui vẻ rời đi nhưng lúc này lại như nhớ ra một chuyện gì đó, quay người lại rồi từ tốn lên tiếng: “Mộc Vân, nàng có biết tại sao ngày ấy ta và hắn lại đánh nhau một trận thừa sống thiếu chết không? Đã thế sau này gặp lại bọn ta cũng chẳng thể hòa hợp nổi nữa.”

Nàng lắc đầu, ngơ ngác hỏi ngược lại: “Ta không biết, bộ đằng sau có bí mật gì à?”

“Lý do đầu tiên là vì Tiểu Nhụy, chúng ta khiến nó quên mất cái tên ban đầu của mình là Hắc Minh, bắt buộc Tống Minh Viễn phải chấp nhận cái tên ấu trĩ này còn lý do thứ hai là vì khi đó, hắn nằng nặc muốn bắt người trộm chó đi nhưng ta không cho phép.”

Ngừng lại một lúc, Tư Minh Hạo lại nói tiếp: “Khi đó ta đã tự nhủ với lòng rằng sẽ không bao giờ để nàng lọt vào tay tên hoàng đế đó nhưng xem ra bây giờ thời thế đã thay đổi rồi.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play