Một tháng sau, Tống Minh Viễn và Châu Mộc Vân kết hôn. Đám cưới của hai người không quá rầm rộ, chỉ tổ chức ở một trang viên nhỏ cùng những người bạn, anh chị em thân thiết khiến nó trở nên ấm cúng hơn rất nhiều chứ không còn rầm rộ, náo nhiệt như trước nữa. Tống Minh Viễn không còn là tổng giác đốc tập đoàn Tống Thị nên sau khi kết hôn liền tiếp quản khách sạn do cha để lại sau đó mở thêm một vài nhà hàng và bắt đầu tập nấu nướng, chuyên tâm chăm sóc cho người vợ khó khăn lắm mới lấy được.
Châu Mộc Vân rất nhanh đã khỏe mạnh và sinh hoạt bình thường trở lại, cô tiếp tục làm bác sĩ ở bệnh viện mà cha cô từng làm, dốc sức chữa bệnh cứu người nhưng chưa đầy ba tháng thì một sự việc bất ngờ lại xảy đến.
“Chúc mừng nhé, cô đã có thai rồi, là song thai.”
“Gì cơ? Có thai, cô ấy có thai thật sao?”
“…”
Tống Minh Viễn mất hẳn một ngày trời mới tiếp nhận được lượng thông tin khổng lồ này, anh vui đến mức cười không ngớt, cứ đi đi lại lại cả trăm vòng khiến Châu Mộc Vân ngồi không cũng thấy chóng mặt, không nhịn nổi mà kéo tay anh ngồi xuống ghế.
“Ông xã, anh bình tĩnh lại giúp em được không?”
“Đây không phải là mơ đúng chứ? Mộc Vân, anh được lên chức ba rồi đúng không?”
“Đúng rồi đấy ông tướng ạ.” Cô cười hì hì.
“Thật không thể ngờ được mà, không phải một đứa nữa mà lại là hai đứa một lượt luôn cơ đấy.”
Tống Minh Viễn ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được chuyện may mắn này sẽ xảy đến với mình nên vui vẻ cười phá lên, đứa con này anh đã mong ngóng từ rất lâu rồi, kiếp trước lúc nào cũng tiếc nuối vì không thể cùng cô sinh một đứa nhưng bây giờ ước nguyện cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Chỉ có điều… sự vui vẻ này rất nhanh liền bị thay thế bằng nét mặt lo lắng… Do lần trước bị sảy thai nên sức khỏe Châu Mộc Vân vẫn chưa thể nói là bình phục hoàn toàn được, mang thai một đứa đã cực cho cô mà bây giờ còn tới tận hai đứa, chỉ sợ… cô sẽ không đủ sức mà trụ lại được. Tống Minh Viễn rất yêu các con, nhưng so với chúng, anh càng lo cho sự an nguy của vợ mình hơn.
Châu Mộc Vân dường như cũng nhìn ra được tâm tư này của chồng mình, chưa đợi anh lên tiếng đã vội vàng cất lời: “Anh đừng lo, em là bác sĩ đấy, chẳng lẽ còn không biết chăm sóc bản thân mình nữa sao?”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa hết, việc anh cần làm chỉ có chăm chỉ kiếm tiền và nấu ăn bồi bổ cho em thôi, anh hiểu không?”
Dưới sự thuyết phục của cô Tống Minh Viễn cũng đã an tâm hơn đôi chút, anh bắt đầu bọc hết các cạnh sắc nhọn trong nhà của mình lại, hằng ngày đều tới tận bệnh viện để đưa cơm cho cô không những vậy còn căn dặn đi căn dặn lại Châu Mộc Vân không được làm việc quá sức.
Và cứ như thế, dưới sự chăm sóc của chồng, của chị gái, của mẹ chồng, tám tháng sau Châu Mộc Vân đã hạ sinh một bé trai một bé gái, đặt tên là Tống Minh Hưng và Tống Yên Linh.
***
Minh Hưng mới lên năm đã bắt đầu có hứng thú với các bộ phim cổ trang, cậu nhóc coi hết bộ này đến bộ khác, coi xong lại bắt đầu lấy chăn trong nhà ra chùm lên người, liên tục giả làm vua mà ra lệnh cho người làm trong nhà làm hết việc này đến việc kia.
“Trẫm khát nước, mau mang nước đến đây cho trẫm!”
“Trẫm đói, nô tì đâu mau mang cháo đến đây!”
“Các khanh không nghe lời trẫm nói ra gì sao? Chiều nay trẫm trốn ra công viên nhất định không được mách lại với mẫu hậu đâu đấy!”
Châu Mộc Vân nhìn con trai mình như vậy lại càng thấy giống hệt với Tống Minh Viễn khi xưa, lần nào thấy cũng nhìn anh mà bật cười khanh khách.
“Một câu cũng là trẫm, hai câu cũng là trẫm, sao mà hai người giống nhau thế không biết.”
“Đều đúc từ một khuôn mà ra mà, sao lại không giống nhau được.”
Hai người cười phá lên, nào ngờ ngay lúc này lại thấy cậu nhóc chùm chăn, đầu đội vương miện tự làm phóng từ trong phòng ra: “Yên Linh tỷ tỷ, mau dẫn trẫm ra ngoài chơi đi!”
“Mẹ! Cứu con, con chịu hết nổi rồi!!!”
***
Sự nghiệp của Châu Mộc Vân càng lúc càng thuận lợi và trên đà phát triển, sau năm năm cố gắng cô cuối cùng cũng bước lên được vị trí trưởng khoa bằng chính năng lực của mình. Hai con đều đến tuổi đi học, Châu Mộc Vân cũng bắt đầu học tiếp lên, từ thạc sĩ rồi lại đến tiến sĩ.
Cô có rất nhiều nuối tiếc ở kiếp trước, không thể bảo vệ được những người mình yêu quý, không thể đem đến cho họ cuộc sống yên bình chính là nỗi hổ thẹn lớn nhất của cô. Châu Mộc Vân ngày đêm học tập và cứu người, cho đến ngày nọ, một người đặc biệt lại đột ngột xuất hiện…
“Em chào chị, em là Lưu Ý Yên, Ý trong như ý, Yên trong yên bình, là sinh viên năm 4 đến đây thực tập ạ, rất mong được chị giúp đỡ!”
Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm khuôn mặt thân quen trước mặt mà đôi mắt trong phút chốc rướm lệ: “Ý… Ý Yên?”
Ý Yên mỉm cười, đang còn ngẩn người không hiểu tại sao Châu Mộc Vân lại bất ngờ đến vậy thì cô ấy đã vội vàng mỉm cười, gạt phăng cảm xúc bên lề của mình ra: “Chào em, hận hạnh được làm quen… Chị là Mộc Vân.”
Ý Yên thấy cô cười mà bất giác đỏ mặt, ánh mắt không khỏi ánh lên một tia ngưỡng mộ: “Chị ơi, em ngưỡng mộ chị lắm, chị chính là động lực để em có được ngày hôm nay đấy!”
Châu Mộc Vân nhìn đối phương bằng ánh mắt trìu mến, nút thắt cuối cùng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ khiến cảm xúc cô trào dâng, không nhịn nổi mà ôm chặt lấy đối phương: “Ý Yên… em rất giống với một đứa em gái của chị… rất rất giống…”
“Thật sao? Em cũng có cảm giác kì lạ lắm, giống như chúng ta đã quen nhau từ kiếp trước rồi vậy!” Cô bé ngây thơ tiếp lời.
Châu Mộc Vân bật cười, sợ Ý Yên mới vô tới trễ sẽ bị đàn chị trách móc nên nhanh chóng bảo cô ấy quay lại làm việc, còn mình thì ở phía sau nhìn theo bằng ánh mắt hạnh phúc.
Cùng lúc đó Tống Minh Viễn cũng đã sớm xong việc ở khách sạn, anh tới trường học để đón các con, đón xong lại chạy tới bệnh viện để đón vợ.
Châu Mộc Vân nhìn về hướng đấy, ánh mắt chiều tà hắt nhẹ lên mặt cô, ánh lên một nụ cười hạnh phúc.
Cuộc đời này, bỗng chốc đẹp đến lạ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT