Cứ mỗi lần tới Châu Mộc Vân lại thao thao bất tuyệt không ngừng mặc cho chẳng nhận được câu trả lời, nàng hết hỏi câu này đến câu khác, hỏi chán chê lại quay sang kể chuyện trong ngày của mình. Thiếu niên kia mặc dù không muốn nói nhưng không phải là không muốn nghe, mỗi lần thấy Châu Mộc Vân tới liền chủ động ngẩng đầu lên rồi nhìn nàng bằng ánh mắt chăm chú.

Ngày qua ngày cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua nhưng thấy đối phương vẫn im lìm không nói tiếng nào Châu Mộc Vân cũng không khỏi lo lắng, thế là đến tối nàng bèn lẻn vào thư phòng của cha, lén đọc sách suốt mấy tuần trời thì phát hiện một căn bệnh cũng tương tự như biểu hiện của thiếu niên kia.

“Nguyên nhân là do thiếu thốn tình cảm, môi trường sống không phù hợp à?”

Châu Mộc Vân nhíu mày, nhìn mấy dòng chữ được ghi trong cuốn sách thì không khỏi nghi hoặc, mà nhìn xuống giải pháp bên dưới lại càng tò mò hơn.

“Thường xuyên trò chuyện hoặc nuôi thú cưng để bầu bạn sao?”

Nhưng nơi này làm sao có động vật chứ, vả lại khi còn nhỏ do một lần bị chó cắn nên cha nàng đã cấm đưa thú cưng vào phủ, bây giờ tìm đằng trời à?

Châu Mộc Vân vân vê cằm, suy nghĩ một hồi lâu vẫn quyết định thực hiện phi vụ nguy hiểm này.

Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, Tư Minh Hạo vẫn như thường lệ mà buồn bã ngồi trong gian phòng chật hẹp kia. Hắn vừa nhớ quê hương, vừa nhớ muội muội nhưng lại không muốn quay về, lưu lạc ở nơi đất khách quê người đã hơn ba mươi ngày nhưng mọi chuyện vẫn không làm hắn cảm thấy khá hơn được chút nào.

Tư Minh Hạo nhìn ra phía bên ngoài bằng đôi mắt ảo não, đang định nằm xuống để chợp mắt thì lại bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Hắn nhíu mày, ngờ vực ngồi dậy lại thấy Châu Mộc Vân hớt hải chạy vào, trên người nàng dính đầy bùn đất, mặt mày lấm lem, tóc tai bù xù còn trên tay thì lại đang túm chặt một chú chó con với bộ lông màu đen tuyền.

“Sư huynh, ta mang chó về cho huynh chơi này!”

Khuôn mặt lấm lem ngay lập tức xuất hiện một nụ cười tươi rói, nhưng xui xẻo thay nàng còn chưa kịp đưa chú chó đó cho đối phương thì nó lại nhảy cẫng lên, tức giận nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra rồi quay lại cắn cho Châu Mộc Vân một phát.

“Á!”

“Gâu gâu gâu!”

Châu Mộc Vân giật nảy mình, không những không sợ mà còn nhe răng ra, nhìn thẳng vào mắt nó rồi hét lớn: “Grào!”

“…”

Nàng làm mặt quỷ, thấy vẻ mặt ngơ ngác của chú chó đó liền phấn khích hơn, đứng dậy rồi giơ tay, tét một phát đau điếng vào mông nó: “Có còn hư nữa không? Ngươi mà còn sủa nữa là vào nồi đấy!”

Chú chó này chỉ mới chào đời hơn một tháng nên không địch lại nổi một thiếu nữ mười lăm tuổi như nàng, chỉ có thể rên rỉ một cách khổ sở. Châu Mộc Vân thấy nó co rúm người lại như thế thì cười khúc khích, túm cổ chú ta rồi đặt vào tay thiếu niên đang ngồi ở đằng kia.

“Tặng huynh đấy, chắc huynh ở đây một mình cũng chán lắm đúng không?”

Tư Minh Hạo im lặng không nói gì, hết nhìn cục bông nhỏ trước mặt lại nhìn lên thiếu nữ lấm lem kia, trong lòng không khỏi dâng lên vô vàn cảm xúc khó tả.

“Thôi ta ra suối rửa mặt một chút đây, tí gặp huynh sau nhé.”

Mà Châu Mộc Vân vẫn không hề hay biết nét mặt đối phương đang dần dần thay đổi, nói xong liền ngây ngốc rời đi. Nàng chạy một mạch tới con suối phía sau phủ Châu Gia để rửa mặt, đang còn đắm chìm trong dòng nước mát lạnh thì phía sau chợt vang lên một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.

“Minh Hạo, ta tên là Tư Minh Hạo.”

Thanh âm này lúc ở trong rừng nàng đã nghe qua nhưng bây giờ nghe lại càng cảm thấy có sức hút hơn.

||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||

Châu Mộc Vân vui vẻ quay phắt người lại, quả nhiên thấy thiếu niên kia đang ôm chú chó đen chậm rãi bước tới, chỉ có điều lần này người đó không còn u sầu nữa, khuôn mặt điển trai xuất hiện một nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn nàng dường như cũng dịu dàng hơn đôi phần.

“Sư huynh!”

Châu Mộc Vân nhìn hắn bằng đôi mắt sáng rực, mặc kệ bụi bẩn trên mặt mình vẫn chưa rửa xong mà háo hức chạy lại: “Huynh tên Minh Hạo sao?”

“Ừm.”

Nàng trố tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc, bỗng dưng cảm thấy thiếu niên trước mặt mình có sức sống hơn hẳn, giống như lột xác thành một người hoàn toàn khác vậy. Hai người đi đến một hòn đá ngay đó rồi ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện không ngừng.

“Muội lấy chú chó này ở đâu ra vậy?”

“À, ta định đi kiếm mèo cơ nhưng giữa đường lại thấy nó này nên bắt về luôn, mà không hiểu tại sao lúc đi lại có mấy người truy đuổi lận, lăn lê bò lốc khắp nơi mới về được tới đây đấy.”

Tư Minh Hạo nhoẻn miệng cười, nào ngờ đâu khi cúi xuống vuốt ve chú chó nhỏ lại thấy trên cổ chú ta có đeo một chiếc vòng.

“Chó săn hoàng gia sao?”

Hắn nhíu mày, lúc này mới hiểu tại sao người Châu Mộc Vân lại lấm lem bùn đất như vậy, nhưng Tư Minh Hạo không hề có ý định nói ra mà chỉ nhẹ nhàng tháo vòng cổ vứt sang chỗ khác, xem như mình chưa từng biết gì cả.

“Chú chó này tên gì vậy?”

“Ta cũng không biết, hay huynh đặt tên cho nó đi.”

“Muội đặt đi, là do muội bắt về mà.”

Châu Mộc Vân vân vê cằm, suy nghĩ một hồi lâu mới vui vẻ lên tiếng: “Gọi là Tiểu Nhụy nhé, trông nó đen thui như nhụy hoa trong vườn ta ấy.”

“Được.”

Tư Minh Hạo nở một nụ cười hạnh phúc, không tiếp tục giữ khoảng cách mà ngồi nói chuyện với nàng một hồi lâu, hắn kể cho Châu Mộc Vân nghe về những thứ mình gặp phải trong suốt khoảng thời gian qua, duy chỉ có thân phận thật của mình là không nói.

“Vậy là huynh đang nhớ muội muội mình sao?”

“Ừm, nhưng chắc muội ấy không có ta vẫn sẽ sống tốt thôi…”

Châu Mộc Vân cụp mắt, nhớ tới khoảng thời gian một tháng mình đã chia cắt huynh muội nhà họ vẻ mặt liền ảm đạm hẳn đi: “Sư huynh, nếu huynh lo lắng thì cứ quay về đi, ta tuy rất muốn giữ huynh lại làm bạn nhưng cũng không muốn thấy huynh như thế này chút nào…”

Tư Minh Hạo sững người, tới khi phản ứng lại liền cảm động nắm lấy tay Châu Mộc Vân: “Ta sẽ ở đây, không quay về nữa.”

Dù sao đối với hắn nơi gọi là nhà đó cũng chỉ là địa ngục, Tư Tuệ Nhi đã có a di và những người khác chăm sóc nhưng nếu hắn về đó thì lại không được như vậy, đâu đâu trong hoàng cung cũng đều có người muốn lấy mạng hắn cả. Tư Minh Hạo không cần ngôi vị, không cần giang sơn cũng không cần Tư Quốc rộng lớn, thứ hắn muốn chỉ là một cuộc sống bình yên như bao người.

“Vậy thì tốt quá rồi!”

“Mộc Vân, sau này lớn lên… muội có muốn thành thân với ta không?”

Châu Mộc Vân đang còn vui vẻ nghịch nước nghe thấy câu này thì sững người, ngơ ngác hỏi lại: “Thành thân, thành thân là gì?”

“Là chúng ta sẽ sống cùng nhau, giống như cha mẹ muội vậy.”

Châu Mộc Vân năm mười lăm tuổi hoàn toàn không biết hai chữ này có ý nghĩa như thế nào, chỉ nghĩ rằng khi thành thân cha sẽ chấp nhận Tư Minh Hạo và cho huynh ấy chuyển về gian chính sống, thế là gật đầu một cách ngây thơ.

“Được, sau này ta sẽ thành thân với huynh.”

Hai người ngồi cạnh dòng suối nói chuyện suốt cả một buổi, nào ngờ đến chiều phía sau lưng lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

“Mộc Vân tiểu thư, cô đang đây đúng không?”

Châu Mộc Vân giật nảy mình, lúc này mới nhớ ra mình đã ra khỏi phủ mà chưa có sự cho phép của cha mẹ thế là hốt hoảng đứng bật dậy, lúng túng nhìn xung quanh để kiếm chỗ cho Tư Minh Hạo trốn nhưng đã quá muộn. Lưu Bỉnh Hiên ngó ngang ngó dọc, đi một hồi quả nhiên thấy có một bóng dáng thân thuộc đứng núp sau thân cây ở đằng kia.

“Quả nhiên cô đang ở đây. Ơ, người này là…”

Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, đang định tiến lại thì chợt phát hiện bên cạnh nàng còn một người thiếu niên nữa, nhưng nhớ tới lời con gái nói mấy hôm trước liền nhớ ra.

“À, đây là người tiểu thư nhặt được trên núi mà Tuyền Nhi nhắc tới đúng không?”

Châu Mộc Vân gấp đến độ muốn khóc đến nơi, sợ rằng Lưu Bỉnh Hiên sẽ quay về nói lại với cha mẹ nên nhanh chóng đi lên cầu xin: “Thúc thúc, xin thúc đừng tiết lộ cho cha mẹ cháu biết!”

Ông ấy phì cười, không những không từ chối mà còn hào phóng gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, ta sẽ không kể đâu.”

Nhưng ngay khi ông ấy ngẩng đầu lên để nhìn kỹ thiếu niên trước mặt thì khựng người, ánh mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Tiểu thư, cô mau quay về đi, bây giờ đã gần tối rồi đấy.”

“Dạ vâng.”

Chờ khi Châu Mộc Vân lon ton chạy đi Lưu Bỉnh Hiên mới thu lại nụ cười trên môi, đảo mắt sang người đứng đối diện mình rồi thấp giọng: “Hân hạnh được gặp mặt, thái tử điện hạ.”

Tư Minh Hạo khi trước có thấy Lưu Bỉnh Hiên qua Tư Quốc vài lần nên hiển nhiên cũng nhận ra: “Không ngờ lại được gặp Lưu thái sư trong hoàn cảnh như thế này.”

“Đúng thật là trùng hợp, mấy tuần nay nghe tin thái tử Tư Quốc mất tích, hóa ra là đang trú tại phủ Châu Gia.”

“Chỉ là có chút chuyện cá nhân thôi, hi vọng Lưu thái sư đừng tiết lộ với phụ hoàng ta.”

Lưu Bỉnh Hiên nhếch mép, quay người đi rồi gật đầu: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play