Cửa thang máy Lục mở ra, Trường Vĩ nhất thời cũng không có phản ứng lại, sở dĩ hôm nay ông qua đây chính là bởi vì lời đồn đãi bên ngoài, cho dù bây giờ ông nói gì cũng không còn tác dụng, Hi Hòa cùng Kỷ Diễn có quan hệ người yêu, điều này đã làm ông bất an, ông nghĩ hôm nay qua đây chính là để hỏi cho rõ ràng, nếu không ông sẽ không an tâm.

Đứa con gái này của ông luôn độc lập tự chủ, rất vô tâm, từ lúc đi học đến đến khi đi quay phim, ông cũng chưa thấy qua cô cùng chàng trai nào thân thiết quá, nhưng không ngờ rằng hôm nay ông qua nhà con gái mình liền nhìn thấy cô cùng một người đàn ông khác vào nhà, quả thật là một bất ngờ không nhỏ.

Ông bất động thanh sắc đánh giá người đàn ông đang xách túi mua hàng đứng cạnh Hi Hòa, vóc dáng cao dài, đeo khẩu trang, ông không nhìn thấy toàn mặt, nhưng là chỉ nhìn vào cặp mắt kia ông liền biết khí chất phi phàm.

Ông hướng hai người họ đi qua, "Hi Hòa, vị này là?"

Kỷ Diễn liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Trường Vĩ, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn không ra một tia cảm xúc, luôn trầm ổn tự nhiên của Kỷ tổng ở thời điểm này thiếu chút nữa banh không được, hai ngày này anh đi thăm hỏi một chút, nhưng hiện tại anh không nghĩ tới cái trường hợp, nhưng cho tới bây giờ, anh đã không còn đường lui, Lục Hi Hòa còn thậm chí là không nói nổi, hắn duỗi tay đem khẩu trang gỡ xuống tới.

Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, Lục Trường Vĩ sửng sốt một chút, người thanh niên kia trông rất quen thuộc, giống như đã từng thấy qua ...

Kỷ Diễn thấy trầm tư đôi mắt của Lục Trường Vĩ, Anh vẫn giữ bình tĩnh và cung kính cúi đầu chào ông: "Cháu chào bác trai, cháu là Kỷ Diễn."

Khi Kỷ Diễn đang giới thiệu, Lục Trường Vĩ đột nhiên nghĩ đến, người thanh niên trước mặt rõ ràng là cậu nhóc năm nào, mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng mà anh không có sự thay đổi nhiều.

Hai người nhìn vào mắt nhau, trong lòng ai cũng rõ.

Lục Hi Hòa không nhìn ra sự khác thường giữa hai người, còn tưởng rằng Lục Trường Vĩ đang sợ hãi chính mình nên giải thích, vì thế cô mở miệng giải thích, nhưng một chữ cũng không nói ra được lập tức nhìn thấy Lục Trường Vĩ vẻ mặt không chút lưu tình mà trầm mặc, cảm thấy có chút không đúng, lại hỏi: "Hai người ở chung?"

Lục Hi Hòa không trả lời trước, bởi vì cô cảm thấy ngữ khí lão Lục có chút kỳ lạ, cô do dự một lúc, không hiểu ý ông là gì, nhưng Lục Trường Vĩ hoàn toàn hiểu được sự do dự của cô, ông một tay kéo Lục Hi Hòa từ bên cạnh Kỷ Diễn qua.

Lục Hi Hòa bị kéo liền lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã, cô Kỷ Diễn theo bản năng đỡ cô từ phía sau, nhưng tay ang còn không có chạm tới Lục Hi Hòa, Lục Hi Hòa liền đã tự mình đứng vững.

Sau khi đứng vững Lục Hi Hòa ngây ngốc, đây là tình huống như thế nào? Sao Lão Lục lại có phản ứng lớn như vậy?
"Kỷ tiên sinh đúng không, nó đã ký hợp đồng cùng quý công ty thì xác thật là nghệ sĩ của quý công ty, dù nó đóng phim hay nhận quảng cáo tôi đều không có ý kiến, nhưng nếu là như vậy, tôi cảm thấy nó không phù hợp với quý công ty."

Lục Hi Hòa cảm giác được rằng lão Lục nhà cô đang có hiểu lầm gì đấy, vì thế cô vội vàng giải thích: "Lão Lục, bố đang nói cái gì vậy......"

Lục Trường Vĩ quay đầu trừng mắt liếc cô một cái, "Con câm miệng cho bố!"

Trong trí nhớ Lục Hi Hòa, Lục Trường Vĩ chưa bao giờ nói nặng lời với cô như vậy, ông luôn nói Thẩm Lan Du quá chiều chuộng cô, nhưng là rõ ràng ông mới là người chiều chuộng cô nhất, đầu óc cô cực kỳ linh hoạt nhưng ở ngay lúc này cũng không khỏi ngây ngẩn người.

"Bác trai, cháu biết chuyện này là cháu làm không đúng, cháu nên thăm hỏi gia đình mình sớm một chút."

"Thăm hỏi thì không cần, tôi trèo cao không nổi."

"Lão Lục......"

"Con cùng bố về nhà." Lục Trường Vĩ duỗi tay kéo Lục Hi Hòa.

"Lão Lục, bố làm gì vậy? Con không quay về, không phải như bố tưởng tượng như vậy."

"Con câm miệng, từ giờ trở đi, không cho nói một câu!"
Lục Hi Hòa có thái độ bướng bỉnh không thể chấp nhận được, cô đã từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ sẽ là như thế này, cô giãy giụa muốn thoát bàn tay Lục Trường Vĩ, "Lão Lục, ta không chấp nhận, bố muốn cái gì?"

Kỷ Diễn biết rõ tính cách của Lục Hi Hòa, cô ngoan cố đến mức không ai cản được, anh cũng nghĩ Lục Trường Vĩ cũng biết rõ ràng tính cách cô, nhưng ở ngay lúc này, ông một chút đều không dao động, anh liền biết tính cách của cô là thừa hưởng từ Lục Trường Vĩ.

Anh buông túi mua hàng trong tay, đi đến bên cạnh Lục Hi Hòa, anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô một chút, an ủi nói: "Hi Hòa, đừng cãi nhau cùng bác trai, chuyện này là anh là không đúng, tâm trạng bác trai đang không tốt, em ngoan ngoan cùng bác trai về nhà trước đi."

"Chính là......" Lục Hi Hòa còn tưởng đang nói cái gì.

"Ngoan, nghe lời, ân?"

Nhìn con ngươi ôn nhu bình thản của anh, Lục Hi Hòa nhấp khóe miệng, tuy rằng không nói gì, nhưng là cũng không có giãy giụa.

Lục Trường Vĩ đem hành động hai người đều xem ở trong mắt, hắn một lời hai câu liền đem Lục Hi Hòa quật cường liền bình tĩnh hẳn, trong lòng ông có chút kinh ngạc, nhưng cái không đại biểu cái gì.

An ủi Lục Hi Hòa xong, anh xoay người đối diện với Lục Trường Vĩ cung kính nói: "Bác trai, hôm nay là con chiêu đãi không chu toàn, hôm nào con sẽ tự mình tới cửa bồi tội."

Lục Trường Vĩ nhìn anh một cái, đối với lời anh nói ngoảnh mặt làm ngơ, nắm chặt Lục Hi Hòa, "Về nhà."

Lục Hi Hòa bị Lục Trường Vĩ kéo đi, vừa đi vừa quay đầu lại xem Kỷ Diễn, Kỷ Diễn thấy đuôi mắt cô hơi đỏ, anh cười ôn nhu nhìn cô, ý bảo cô không cần lo lắng, nghe lời.

Lục Trường Vĩ cứ như vậy đem Lục Hi Hòa kéo vào thang máy, Kỷ Diễn nhìn thang máy càng ngày cứ lần lượt xuống từng tầng một, anh nhìn thang máy một lúc lâu sau, rồi xoay người lại nhặt túi mua hàng trên mặt đất , nhìn toàn túi mua hoa quả và sữa chua, vẻ mặt anh có chút dao động.

*

Lục Hi Hòa từ phía trên kéo xuống, cô ngồi vào ghế phụ, ông đóng cửa xe "Bang".

Trên đường trở về hai người một câu cũng không nói, bầu không khí trong xe rất thấp, Lục Hi Hòa rất nhiều lần muốn đập tan bầu không khí này, nhưng khuôn mặt âm trầm của Lục Trường Vĩ chỉ nhìn thẳng nhìn phía trước, Lục Hi Hòa biết rõ hai người lúc này tâm trạng ra sao, cho nên cô nghiêm túc nghi và quyết định trước không mở lời trước.

Về đến nhà, Lục Hi Hòa lúc này mới mở miệng: "Lão Lục, bố lại giở tính gì vậy ?"

Lục Hi Hòa tính ngoan cố, cô cũng biết, tính ngoan cố của cô được thừa hưởng từ Lục Trường Vĩ, hai người bọn họ đều ngoan cố, nếu là cãi nhau, cô sẽ không chiếm được ưu thế, cho nên cô chỉ có thể thay đổi chiến lược.

Giọng nói của cô mang theo một tia chịu thua, hiển nhiên, biểu tình của Lục Trường Vĩ cũng hòa hoãn không ít, ông nhìn cô, nói: "Con cảm thấy do đâu?"

Mà vừa lúc này, Thẩm Lan Du đang ở trong phòng bếp làm cơm tối nghe được động tĩnh, bà từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Lục Trường Vĩ cùng với Lục Hi Hòa ở phòng khách, bà đi qua, "Hi Hòa, sao hôm nay con trở về?"

Lục Hi Hòa miễn cưỡng cười cười, "Mẹ."

Thẩm Lan Du cũng cảm thấy không thích hợp mà nghi ngờ nhìn hai người, "Đây là làm sao vậy? Không khí này có chút kì quái?"

Lục Hi Hòa không nói gì, Lục Trường Vĩ vỗ nhẹ vai bà, "Bà nấu cơm trước đi, nói chuyện với bà sau, nó chưa ăn cơm tối."

Thẩm Lan Du nhìn Lục Trường Vĩ, bà ẩn giống như đã biết cái gì, vì thế bà gật đầu, "Ân, được."

"Con cùng bố đến thư phòng." Lục Trường Vĩ nói với Lục Hi Hòa.

Nói xong,ông đi lên lầu trước, Lục Hi Hòa tự nhiên cũng đi theo ông lên lầu. "Đóng cửa lại."

Lục Hi Hòa nghe lời đóng cửa lại, cô xoay người nhìn Lục Trường Vĩ, "Lão Lục, con cũng không biết vì sao bố lại như vậy, thật ra bố hiểu lầm rồi, con với Kỷ Diễn là mối quan hệ bình thường, con với anh ấy đều thích đối phương."

Lục Trường Vĩ nhìn cô không nói gì, ông biết cô đang kiềm chế bản thân và giải thích cho ông nghe, nhưng nói đến cùng, ông không phải là vì chuyện đấy, mà là sợ hãi.

Từ lúc cô lựa chọn bước vào giới giải trí, ông vẫn luôn ở sợ hãi, ông tuyệt đối không thể để ccoo bị một chút tổn thương nào, nhưng là Kỷ Diễn chính là một quả bom nổ chậm, không biết khi nào liền sẽ nổ mạnh, hiện tại cô căng lún sâu, cô sẽ càng đau khổ, càng không thể thừa nhận, đến lúc đó, cô nên làm cái gì bây giờ?

"Lão Lục, có phải bởi vì chuyện con cùng Kỷ Diễn yêu nhau ở cùng một chỗ không?"

Ánh mắt Lục Trường Vĩ hơi lóe một chút, ông không thể nói cho cô biết nguyên nhân chính, nhưng ông cũng cần tìm một cái cớ, mà vừa lúc cô cũng cho ông một cái cớ, vì thế ông thuận thế nói: "Vậy con còn không biết xấu hổ nói, con là một con gái, con cảm thấy con làm đúng không?"

Lục Hi Hòa không nghĩ tới lão Lục là thật sự bởi vì chuyện này mà tức giận với cô, vì thế cô nói: "Lão Lục, bố cũng không phải người cổ hủ nha, hơn nữa con đã không còn nhỏ nữa, con biết chính mình đang làm cái gì, con thật sự thích anh ấy."
------------------------------------------------------------
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad, wordpress và tài khoản của tớ trên app TYT.
Nghiêm cấm coppy dưới mọi hình thức, nếu phát hiện tớ sẽ cài pass.
Lịch đăng truyện là thứ 3 và thứ 6 hàng tuần, có thể là 2 chương tới 3 .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play