"Không chỉ có chỉ là vấn đề này."

"Thế còn có vấn đề gì nữa ạ?" 

Lục Trường Vĩ nhất thời không nói nên lời, vấn đề lớn nhất là ông không muốn cho cô biết, cho nên ông biết trả lời cô như thế nào?

"Lão Lục, anh ấy đối xử rất tốt với con, hơn nữa con tin tưởng anh ấy......" 

"Hi Hòa, bố cũng chỉ là cảm thấy các con không thích hợp." 

"Như thế nào là không thích hợp, ba nói cho biết lí do đi ạ ." 

"Tuy rằng con không thường xuyên nói chuyện với chúng ta trong giới giải trí, chúng ta cũng không phải cũng không biết bên trong đấy phức tạp cỡ nào, cậu ta hiện tại thích con, cậu ta có thể đưa con lên thật cao, nhưng nếu cậu ta không thích con thì sao?" 

Kỳ thật đây cũng là vấn đề Lục Trường Vĩ lo lắng, bởi vì một phần công việc của con gái mình, chuyện tình cảm của cô tất nhiên sẽ bị phát hiện, tốt thì được mọi người cực kỳ hâm mộ, còn không tốt thì bị người ta chỉ trích, đến cuối cùng thì người bị hại cũng là cô. 

Cho nên đôi khi ông tình nguyện để cô làm công việc đơn giản sáng đi chiều về, nấu cơm rồi tối coi ca nhạc, đó là mong muốn lớn nhất của người cha dành cho con gái của mình.

"Hi Hòa, bằng không chúng ta rời khỏi giới giải trí đi, bố nuôi con."

Lục Hi Hòa thẫn thờ, cô cũng không ngốc, hành động của lão Lục thật sự là quá khác thường, chuyện này rất đơn giản, cô chỉ có bạn trai mà thôi, vaayj tại sao lão Lục lại phản ứng dữ dội như vậy, thậm chí còn muốn cô rời giới giải trí? 

"Lão Lục, bố nói thật đi, sở dĩ bố phản đối con với Kỷ Diễn, chỉ là bởi vì cái này đi, có phải bố gạt con cái gì đúng không?" 

Sắc mặt của Lục Trường Vĩ có chút cứng ngắt, cho tới nay ông tự hào nhất chính là cô con gái này rất thông minh, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập đều là đều đứng thứ nhất, đặc biệt là toán học, người giỏi toán học đều có đầu óc đều rất linh động, nhưng hiện tại, ông thật sự có chút e ngại sự thông minh của cô. 

"Ta có thể gạt con cái gì?" Tâm trạng của ông có chút nóng nảy, một giây sau vẻ mặt của ông vẫn bất động.

"Không thích hợp, rất không thích hợp, lão Lục, ngày thường bố không như vậy." Lục Hi Hòa vẫn hoài nghi. 

"Ta chính là đơn thuần không thích nó, ta nuôi lớn cải trắng bao năm trời cứ như vậy bị heo cướp đi, con nói ta có thể vui vẻ sao?" Lục Trường Vĩ biết ông hiện tại không thể lại quá nhiều thể thể hiện quá nhiều sự bất mãn với Kỷ Diễn, bởi vì cô đã bắt đầu nhận thấy được sự không thích hợp, xem ra chuyện này không giải quyết với cô, ông vẫn là cần nói chuyện cùng cậu ta mới được. 

Nghe giọng oán giận Lục Trường Vĩ, đột nhiên giống như một đứa trẻ, cô nghĩ cũng lý, Lão Lục đã làm tổn thương cô từ khi còn nhỏ, là một người cha, hành vi của anh ta là không tốt. Cô không giải thích được, nghĩ đến đây có chút khó hiểu, cô cười cười đi về phía trước, duỗi tay đi hai bước, vòng tay ôm Lục Trường Vĩ, "Lão Lục,bố ghen tị có phải không?" 

Lục Trường Vĩ nhìn cô một cái, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Ai ghen tị?" 

Lục Hi Hòa cười, lão Lục khả năng không biết, nếu thật sự muốn nói ai sủng ai,đại khái là cô sủng hắn đi.

Ở dưới lầu, Thẩm Lan Du đã chuẩn bị xong thức ăn, bà nhìn trên lầu thấy cửa thư phòng vẫn đóng chặt như cũ, trong lòng vẫn có chút lo lắng, bà biết Lục Trường Vĩ cực kỳ thương cô con gái này, rất ít khi sẽ tìm nàng đên thư phòng nói chuyện, bà nhớ rõ một lần, bởi vì Hi Hòa khăng khăng muốn vào giới giải trí. 

Mà vừa rồi vẻ mặt và giọng điệu của ông đều có liên quan đến vụ bê bối trên mạng, trong long bà liền đã minh bạch, hai cha con nhà này đều ngoan cố, cứng đầu, chỉ sợ ai đều thắng thì không tốt, vì thế bà buông tạp dề trong tay, đi lên thư phòng trên lầu. 

"Lão Lục, kỳ thật anh ấy là một người rất tốt, bố chỉ cần tìm hiểu anh ấy rồi nhất định sẽ thích anh ấy." 

"Ân, ta đã biết." 

"Trường vĩ, Hi Hòa, ăn cơm thôi."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thẩm Lan Du. 

Lục Trường Vĩ: "Được rồi, đi ra ngoài ăn cơm đi." 

"Ân." 

Thẩm Lan Du thấy cha con hai đi ra trên mặt cũng không có như bà tưởng tượng, trong lòng tức khắc liền kiên định không ít,"Được rồi, đi xuống thôi, kẻo thức ăn nguội." 

Trong lúc ăn cơm, Lục Hi Hòa nhìn chỗ ngồi còn lại trống không, hỏi: "Thẩm Quyến đâu ạ?" 

Đang ăn cơm Lục Trường Vĩ cùng Thẩm Lan Du kỳ quái nhìn cô một cái, cuối cùng Thẩm Lan Du nói: "Sao hôm nay con lơ mơ vậy, nay là thứ sáu, nó còn ở trường học." 

Lục Hi Hoa đột nhiên nhận ra, trong ngành này cô không có khái niệm thời gian, ngày nào trong tuần cũng không biết.

Sau khi ăn tối, Lục Hi Hòa giúp Thẩm Lan Du dọn dẹp bát đĩa, đi tới bên cạnh bà, "Mẹ, nếu chốc nữa bố mẹ nói chuyện đó,mẹ nói giúp cho con nha." 

"Chuyện gì đấy." Thẩm Lan Du ra vẻ không rõ hỏi. 

"Chính là chuyện bên ngoài người ta truyền miệng ý, nói con cùng Kỷ Diễn ở bên nhau, con với anh ấy đúng là ở bên nhau." 

Thẩm Lan Du tuy rằng đã sớm chuẩn bị trong lòng, nhưng là nghe chính miệng cô thừa nhận trong lòng vẫn là có chút khiếp sợ, "Con thật sự thực thích cậu ta sao?" 

"Ân, con rất thích anh ấy." Lục Hi Hòa gật gật đầu. 

Thẩm Lan Du chú ý tới đôi mắt của Lục Hi Hòa, nói đến Kỷ Diễn đôi mắt cô đều tỏa sáng. 

"Ân, mẹ biết rồi, con lên lầu đi." Thẩm Lan Du dùng khăn lông sạch sẽ lau tay cho cô. 

Lục Hi Hòa ôm Thẩm Lan Du, "Cảm ơn mẹ." 

Chờ Thẩm Lan Du lau dọn dưới nhà xong, hai vợ chồng cũng trở về phòng, Thẩm Lan Du đóng cửa phòng lại, đi đến bên cạnh Lục Trường Vĩ. 

"Vừa rồi ở phòng bếp, nó hẳn là cùng bà nói chuyện rồi nha." 

"Ân, nói rồi, tuy nhiên ông vẫn chưa nói cho tôi biết những gì đã xảy ra hôm nay? "

"Bởi vì những lời đồn thổi bên ngoài lòng làm tôi không yên tâm, liền đi tìm Hi Hòa hỏi rõ ràng một chút, ai ngờ vừa đụng phải hai người bọn họ cùng nhau đi mua đồ ăn, nhìn dáng vẻ ở bên nhau cũng không phải ngày một ngày hai, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, tôi biết rõ ông chủ Thiên Ngu là ai, nhưng vẫn là ôm tâm lý may mắn." 

Thẩm Lan Du thấy bộ dáng tự trách của ông, bà duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của ông nhẹ nhàng, an ủi nói: "Trường vĩ, ông không cần tự trách, chuyện này không thể trách ông, cũng giống như ông nói, hai đứa nó ở bên nhau cũng không phải một ngày hai ngày." 

"Hôm nay tôi nhìn đến cậu ta, từ trong ánh mắt cậu ta, xem ra, cậu ta nhớ rõ chuyện đó, hai chúng ta đều biết rõ ràng trong lòng." 

"Cậu ta cùng Hi Hòa ở bên nhau?"

"Cho nên là tôi không thể chấp nhận được, rõ ràng là cậu ta cái gì cũng biết, cũng biết Hi Hòa quên hết chuyện trước kia, như thế nào vẫn còn có thể dường như không có việc gì rồi cùng nó ở bên nhau?" 

"Vừa rồi Hi Hòa nói với tôi, nói nó rất thích cậu ta." 

Lục Trường Vĩ thở dài một hơi, làm sao có thể không biết?

Từ nơi đó về đến nhà, cô đã rất nhiều lần đã nói với ông là cô thích Kỷ Diễn, điểm này ông không nghi ngờ, đứa con gái này của ông, không dễ dàng thích ai, nếu như chủ động nói thích ai, nghĩa là rất thích. 

Ông cũng biết, cậu ta cũng là thích Hi Hòa, ông còn nhớ rõ lúc ấy động tác kéo cảu ông quá lớn Hi Hòa, làm cho cô thiếu chút nữa té ngã, cậu ta theo bản năng liền duỗi tay đỡ lấy, trên mặt có chút lo lắng, cậu ta cố ý vì chuyện gì?Làm thế nào mà điều đó lại khiến anh ấy đồng ý với việc họ ở bên nhau?

Nếu Hi Hòa chưa từng quên chuyện năm đó, nó vẫn sẽ là thích cậu ta, muốn cùng cậu ta ở bên nhau, có lẽ ông sẽ chấp nhận, nhưng vấn đề hiện tại là nó không nhớ rõ chuyện năm đó, ông cũng không hy vọng cô lại nhớ lại tới, nhưng ở bên anh lâu chắc chắn sẽ không tránh khỏi kích thích cô nhớ lại, Hi Hòa nên làm bây giờ cái gì? 

Tại sao số phận lại phải chơi một trò đùa lớn như vậy với họ?

Thẩm Lan Du nhìn vẻ mặt rối rắm do dự của ông, nàng nghĩ, vẫn nói: "Kỳ thật chuyện này cậu ta cũng là vô tội, không phải cậu ta sai."

"Tôi biết, tôi biết là cậu ta không sai, nói cho cùng bọn họ với chúng ta giống nhau, cũng là người bị hại." 

Lục Trường Vĩ lẩm bẩm nói, bất tri vô giác nhớ tới hồi ức mười năm trước. 

Mười năm trước. 

Anh đang đi làm, vừa ở trường về thì nhận được điện thoại của vợ, anh biết vợ đi gặp con gái, anh tưởng tượng ra hai người, trong lòng ngập tràn niềm vui khi nghe điện thoại.

Khuôn miệng tươi cười ở đầu dây bên kia khẽ nhúc nhích rồi hoàn toàn cứng lại.

Đến bệnh viện ông không thể tin được, rõ ràng buổi sáng còn nói chuyện với hai người, lúc này toàn bộ đều nằm ở phòng cấp cứu, ông nhìn đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu liền dọa người, lần đầu tiên ông cảm thấy tay chân lạnh lẽo, máu sắp đông lại. 

Không chỉ mình ông chờ ở cửa phòng cấp cứu mà còn có một cặp cha con và một người phụ nữ đang ôm đứa con chưa tới một tuổi. 

Cặp cha con kia là nhà Kỷ gia, mà người phụ nữ còn lại là vợ của người tài xế lái là xe vận tải lớn. 

Trên đường tới ông cũng đã biết, đây là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn, một chiếc xe vận tải lớn mất khống chế đâm phải một chiếc xe hơi, tiện đà bay ra rồi đâk phải một chiếc xe hơi đang chạy bình thường khác làn, mà nhà ông chính là chiếc xe khác làn kia, xe vận tải lớn va chạm với xe của mẹ Kỷ Diễn lái, xe vận tải lớn là người gây họa, Kỷ gia là người bị hại trực tiếp, mà nhà ông là người bị hại gián tiếp.

Từ phòng cấp cứu đi ra trước là người tài xế lái xe vận tải lớn, nhưng thời điểm đi ra ngoài thì người đã đi, người phụ nữ đang khóc với đứa trẻ trên tay, nằm liệt và thở hổn hển.

Cuối cùng hai nhà cùng nhau ra, giải phẫu còn tính thành công, vợ ông bởi vì vẫn chưa ổn định trụ vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, còn con gái không bị thương nặng ở phòng bệnh bình thường nhưng chèn ép dây thần kinh thị giác. gây mù trong thời gian ngắn, ông bị cái đòn nghiêm trọng đánh thiếu chút nữa đứng dậy không nổi. 

Nhưng là vì con gái ông, ông vẫn cắn răng kiên trì đứng vững, cứ tưởng từ từ sẽ tốt lên, nhưng kết quả không như ý, đến rạng sáng phu nhân Kỷ gia cũng đi, một tuần sau vợ ông cũng đi theo, như chết lặng tổ chức tang lễ, lễ tang xong xuôi thì cùng ngày tình trạng con gái xấu đi kèm theo sốt cao không thuyên giảm phải đưa đi cấp cứu.

Lúc ở phòng cấp cứu ông thiếu chút nữa liền không đứng được, ông đã không còn vợ, nếu con gái cũng đã không có, thật sự không biết cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa, ở thời điểm ông cho rằng con gái cũng chịu không nổi, bác sĩ vẫn là đem cô từ quỷ môn quan trở về, nhưng đều không nhớ rõ cái gì. 

Không nhớ rõ chính mình là ai, không nhớ rõ mẹ, cũng không nhớ rõ ông. 

Lúc ấy đối với bệnh tình của cô khóc đến không thể tự ức trước giường, ông không biết đây là món quà quý giá nhường nào, tình cảm của vợ ông và con gái rất sâu, ông may mắn là cô đều quên mất, chỉ cần một người nhớ rõ những đau khổ này là được, đứa con gái vẫn lớn lên hạnh phúc. 

Thân thể cô hoàn toàn khôi phục, ông sợ cô có tình cảm nơi đây, sợ ký ức của cô lại ùa về, vì vậy, anh từ bỏ mọi thứ ở đây, đưa cô rời khỏi đây, và bắt đầu lại một thành phố hoàn toàn mới.

----------------------------------------------------------

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad, wordpress và tài khoản của tớ trên app TYT.

Không đăng trên bất kì trang web nào.

Nghiêm cấm coppy dưới mọi hình thức, nếu phát hiện tớ sẽ cài pass.

Lịch đăng truyện là thứ 3 và thứ 6 hàng tuần, có thể là 2 chương tới 3 .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play