Lục Hi Hòa nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Diễn liền biết anh đang suy nghĩ cái gì.

“Đừng thấy em ăn nhiều, em không hề ăn thịt”

Thực ra cô ăn lẩu ăn toàn các món chính, phần lớn là đồ chay, đồ chua nên cũng không tính là ăn quá nhiều thịt

Nhìn thấy lời giải thích nghiêm túc của cô, Kỷ Diễn cong khóe miệng nói: “Em ăn thịt cũng không sao, người ôm có tí thịt mới thoải mái.”

Lục Hi Hòa: “ Hay là thôi đi, tôn nghiêm của anh thật xấu xa, tại sao em còn ở chỗ này chứ?”

“Có anh ở đây, em có thế đi xuống.”

Rõ ràng Kỷ Diễn nói rất nghiêm túc,nhưng là Lục Hi Hòa vẫn là nhịn không được nở nụ cười, lời này nó của anh như thế nào rất có một loại cảm giác hắc bang đại lão?

Bởi vì ăn lẩu duyên, môi cô lúc này đỏ thắm, mà cười lộ ra trắng tinh hàm răng, yết hầu Kỷ Diễn hơi khẩn trương.

Lục Hi Hòa không để ý đến sự khác thường của Kỷ Diễn, mà vươn tay cầm lấy ly trà chanh đá ở bên cạnh, uống một hơi cạn sạch một chút.

Khi cô hút xong, một chút nước chanh dính vào môi cô, giống như vết phồng rộp, giống như nụ hoa.

Ngay khi Lục Hi Hòa định uống một ngụm trà chanh, Kỷ Diễn, người ở đối diện cô, đột nhiên đứng dậy và cô nhìn anh đi tới theo phản xạ.

"Anh làm cái gì ......"

Anh cúi người lại trước mặt cô, một tay chống lên ghế sau lưng cô, tay kia nhẹ nhàng bóp cằm cô, nâng lên nhẹ nhàng rồi nặng nề hôn lên.

Trên môi có vị chanh đá chua chua ngọt ngọt, sau khi tê dại đi qua, nhanh chóng tiến vào trong, trong miệng vẫn còn *bốc lên một bình hương thiêu đốt*.

        Mình cùng không hiểu đoạn này cho lắm

Ngón tay anh nhẹ nhàng đưa vào, trong lúc cô nghỉ ngơi, anh ôm cô và hôn cô thật sâu.

"Ong ong ong…."

Di động đặt ở trên mặt bàn bỗng rung lên.

Lục Hi Hoà để anh hít một hơi rồi đẩy anh ra, nụ hôn có chút kịch liệt, cô vừa ăn lẩu, môi lại sưng lên, hiện tại lại bị anh hôn thật sâu, e rằng ai cũng nhận ra môi có chút sưng.

"Điện thoại của anh đang đổ chuông."

Cô đẩy anh ra một chút.

Kỷ Diễn nhìn cô bị mình hôn sưng đỏ, càng xinh đẹp, con ngươi sâu hơn vài phần, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cảm nhận được sự ẩm ướt của cô.

Lục Hi Hòa bị anh nhìn đến đỏ mặt: "Làm gì nha,mau nhận điện thoại!"

"Anh nhận điện thoại một chút."

Lục Hi Hòa tùy ý mà vẫy tay với anh, Kỷ Diễn xoa nhẹ khuôn mặt ửng hồng của cô, lúc này mới buông cô ra.

Anh nhìn lướt qua và nhìn thấy tên của Tiêu Mính trên màn hình.

Kỷ Diễn ở một bên tiếp điện thoại, Lục Hi Hòa tức giận chọc chén tôm đã được bóc vỏ rồi, người này thật là tàn nhẫn, cô hiện tại ăn cái gì đều cũng cảm thấy đau.

Kết thúc cuộc điện thoại Kỷ Diễn đành nói: “Xin lỗi, anh khả năng phải về công ty một chuyến.”

Vừa rồi anh nóichuyệnn, Lục Hi Hoà cũng đã đoán được đại khái nội dung vì thế cô đứng dậy đối diện anh mà nói: “Đi thôi, vừa vặn cũng ăn xong rồi anh về công ty, em về nhà.”

Lục Hi hòa vốn dĩ là cố ý tới đây cùng Kỷ Diễn ăn cơm trưa.

“Được.”

Kỷ Diễn tự mình giúp cô mang mũ khẩu trang, sau đó nắm tay ra cửa, ở cửa tiệm cơm hai người tách nhau ra, Kỷ Diễn về công ty cô về nhà.

“Anh mau về công ty đi, em ở nhà chờ anh.” Lục Hi Hòa phất tay với anh, tuy rằng gương mặt cô bị khẩu trang che hơn nửa nhưng cặp mắt đào hoa kia lộ ở bên ngoài kia lại trong vắt, rực rỡ, lấp lánh.

Kỷ Diễn cưỡng lại ý muốn hôn cô say đắm một lần nữa, bàn tay anh hơi hạ thấp người phụ nữ quyến rũ này.

“Được, lái xe chậm một chút.”

“Em biết rồi.”

Chờ Lục Hi Hòa rời đi Kỷ Diễn mới về công ty.

Tiêu Mính ở đại sảnh chờ Kỷ Diễn, nhìn thấy thân ảnh anh ở cửa liền qua đón.

“Kỷ tổng.”

Kỷ Diễn một bên hỏi Tiêu Mính: “Trần đạo tới rồi sao?”

Tiêu Mính cung kính trả lời: “Tới rồi, hiện đang ở phòng họp chờ sếp.”

“Đi lên đi.”

“Vâng.”

*

Lục Hi Hòa lái xe trực tiếp về nhà, ở cửa thang máy, cô bỗng dừng chân, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa nhà mình!

“Ba mẹ?”

Nghe thấy tiếng gọi hai người nhìn qua, Thẩm Lan Du hỏi: “Gọi điện cho con như thế nào mà con không nghe máy?”

Lục Hi Hòa theo bản năng duỗi tay lấy điện thoại nhìn thoáng qua: “Điện thoại con hết pin, không nhận được, sao bố mẹ lại đến đây?”

“Qua coi con sống ra sao, mau mở cửa.”

“Vâng.”

Lục Hi Hòa theo bản năng đi đến căn hộ của Kỷ Diễn, nhưng vừa bước một bước, cô ấy đã phản ứng ngay lập tức và toát mồ hôi lạnh, may mà bố mẹ không để ý tới điều đó, thậm chí cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Mặc dù, cô và Kỷ Diễn đã ở bên nhau, nhưng nếu họ biết cô và anh đã ở cùng một chỗ, thì nhất định bọn họ sẽ không cho.

“Chần chừ cái gì, còn không mau mở cửa.”

“Đây con mở đây.” Lục Hi Hòa duỗi tay ấn mật mã.

“Nhà con từ khi nào mà lại sạch sẽ như vậy?” Thẩm lan Du kinh ngạc hỏi.

Trong lòng Lục Hi Hòa đập thình thịch, cô hiện tại căn bản là không ở đây, đương nhiên là sạch sẽ rồi.

Cô vội vàng tới ôm tay Thẩm Lan Du nói: “Mẹ nói như là không được rồi, con khi nào mà ở không sạch sẽ chứ?”

Thẩm Lan Du bị cô làm cho tức cười, duỗi tay gõ trán nàng một cái, “Tháo khẩu trang và mũ xuống đi, thật là nóng.”

“Vâng.” Lục Hi Hòa gật đầu.

Thẩm Lan Du giúp nàng tháo khẩu trang và mũ.

“Ai nha."

Thẩm Lan Du đột nhiên kinh hãi một tiếng, dọa Lục Hi Hòa nhảy dựng lên, ngay cả Lục Trường Vĩ bên cạnh cũng kỳ quái nhìn bà.

“Miệng con sao thế này, sao lại sưng hết cả lên?”

Lục Hi Hòa vội lấy tay che miệng lại, còn ai ngoài Kỷ Diễn cắn cô!

Cô tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “Thật sự rất sưng sao?”

“Cũng không đến nỗi.”

“Con vừa rồi cùng bạn đi ăn lẩu, có khi là cay quá nên sưng.” Lục Hi Hòa không nhanh không vội giải thích, với kỹ thuật diễn của mình cô cảm thấy có thể di d lấy giải Oscar.

Với lại cô nói cũng không sai, quả thật cô cùng bạn đi ăn lẩu, nhưng bạn này là bạn trai mà thôi.

Thẩm Lan Du nghe cô giải thích liền không có gì hoài nghi, nghe cô nói đi ăn lẩu mới sưng liền yên tâm, mắng cô một câu: “ Cái đứa nhỏ nhỏ này, mùa hè nắng nôi còn ăn lẩu.”

“Con thèm mà mẹ.” Lục Hi Hòa hì hì cười.

Lục Trường Vĩ ngồi xuống ghế sô pha, liền vẫy tay với cô, “Hi Hòa, lại đây ngồi.”

“Chuyện gì vậy, Lão Lục.”

Thẩm Lan Du biết Lục Trường Vĩ đây là muốn cùng con gái nói chuyện kia, kéo cô cùng đi qua.

Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Bố mẹ đây là làm sao vậy, muốn cùng con nói chuyện gì sao?"

Lục Trường Vĩ cũng không phải người vòng vo, hỏi: "Hi Hòa, con có phải cùng công ty điện ảnh Thiên Ngu ký hợp đồng?"

Lục Hi Hòa cùng Tinh Thượng chấm dứt hợp đồng, trước đây cô theo công ty cũ cũng nói qua với họ, cùng Thiên Ngu ký hợp đồng cũng mất hai ngày nên chưa kịp nói, hiện tại xem ra, họ chắc đã nhìn thấy điều đó từ tin tức, vì vậy cô hào phóng gật đầu, "Ân, đúng vậy, con quên mất chưa nói chuyện với ba mẹ ,hai người đến tìm con chính là vì chuyện này?"

Lục Trường Vĩ nhíu mày, “Bố tưởng có nhiều công ty ký hợp đồng cùng con mà, vì cái gì mà con lựa chọn Thiên Ngu?"

"Bởi vì Thiên Ngu là công ty có thực lực mạnh nhất, tài nguyên tốt nhất a." Lục Hi Hòa đương nhiên nói, đương nhiên, nàng ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu, bởi vì Thiên Ngu ceo là người đàn ông của con.

"Cũng chỉ là bởi vì như vậy sao?"

"Ân?" Lục Hi Hòa có chút không hiểu lời nói của ông, cô cùng Kỷ Diễn người ngoài còn không biết, huống hồ cô cũng không nói với bọn họ, bọn họ không có khả năng biết, chẳng lẽ là tiểu tử Thẩm Quyến kia nói?

Tuy nhiên, cũng không có khả năng a, Thẩm Quyến đồng ý với cô là không nói thì nhất định sẽ không nói, bởi vì cô biết, Thẩm Quyến là người giữ chữ tín, hắn đồng ý chuyện của cô thì không có nuốt lời quá, cho nên cô đã phủ định cái này ý niệm.

Đồng thời cô cũng do dự không biết nên nói ra cô và Kỷ Diễn hiện tại đang ở bên nhau, nghĩ lại cô quyết định không nói gì , chờ cô ổn định ở Thiên Ngu một thời gian, sau đó cô đưa lại đưa Kỷ Diễn về nhà cũng không muộn, tạo cho họ một sự ngạc nhiên.

"Bằng không, công ty cho con hậu thuẫn tốt như vậy, về sau con sẽ càng phát triển tốt không phải sao?"

Ánh mắt Lục Trường Vĩ đọng lại vài phần, ông chủ Thiên Ngu hiện tại là Kỷ Diễn, cũng chính là thiếu niên năm đó, nghe nói là hắn tự mình mời Hi Hòa đến Thiên Ngu, cái này làm cho ông có chút bất an, chỉ có cô một người quên mất sự việc năm ấy, nhưng là bọn họ lại đều nhớ rõ ràng, dáng vẻ cô cùng mười năm trước ít nhiều đã có sự thay đổi lớn, nhưng cũng không đến mức nhận không ra, ông hiện tại lo lắng chính là, Kỷ Diễn hiện tại đã nhận ra cô chưa.

Lục Hi Hòa thấy Lục Trường Vĩ nửa ngày không nói lời nào, vì thế mở miệng hỏi ông, "Lão Lục, bố đang suy nghĩ cái gì a?"

Lục Trường Vĩ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn Lục Hi Hòa lắc lắc đầu, "Không có việc gì, không suy nghĩ cái gì."

"Rõ ràng là có." Lục Hi Hòa lẩm bẩm một tiếng, ông rõ ràng đang thất thần, nếu mà thất thần, khẳng định chính là suy nghĩ chuyện khác, sao có thể còn không suy nghĩ cái gì?

"Hi Hòa, nếu ở Thiên Ngu không vui, con chấm dứt hợp đồng với họ, bố đền cho con tiền vi phạm hợp đồng.”

Lục Hi Hòa chớp chớp mắt, rất kinh ngạc, "Lão Lục, bố không sao chứ, hôm nay rất kỳ quái nha?"

Lục Trường Vĩ duỗi tay xoa đầu cô nhẹ nhàng, "Kỳ quái chỗ nào, không phải con rất tốt sao, có chút lương tâm, tốt lắm, ta cùng mẹ con tới đây tìm hiểu một chút, hiện tại chúng ta đều hiểu rõ, chúng ta trở về trước đi."

Nói xong, Lục Trường Vĩ đứng dậy, Lục Hi Hòa cũng đứng lên theo, "Lão Lục, hai người ăn cơm trưa chưa, không thì chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi?"

"Con không phải ăn lẩu rồi mà còn ăn nữa, không sợ căng bụng sao, ta buổi chiều còn có lớp, tí nữa còn phải về trường học, chúng ta ở bên ngoài tùy tiện ăn chút là xong."

Thẩm Lan Du cũng nói: "Đúng vậy, con ý , ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."


Lục Hi Hòa đáp lại, "Vậy được rồi, bố mẹ cũng phải nghỉ ngơi thật tốt."


-----------------------------------------------------------------------

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad, wordpress và tài khoản của tớ trên app TYT.

Nghiêm cấm coppy dưới mọi hình thức, nếu phát hiện tớ sẽ cài pass.

Lịch đăng truyện là thứ 3 và thứ 6 hàng tuần, có thể là 2 chương tới 3 chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play