10Ngụy Vô Tiện kéo theo một cái đuôi nhỏ
sau người, đang nghe Lục sư đệ tiếp tục dặn đi dặn lại, chậm rãi ung dung, bước
đi bước nghỉ, kể cả hòn đá nhỏ cái chân sắp dẫm phải cũng không tha, được tiểu
sư đệ an toàn hộ tống đến Thử kiếm đường.Nhưng mà bị tiểu thí hài bốn năm tuổi
liên miên lải nhải niệm niệm cả đường, tinh thần khó khăn lắm mới dưỡng tốt tối
qua của Ngụy Vô Tiện dường như sắp sửa sụp đổ tới nơi, đi tới bên ngoài Thử kiếm
đường khó khăn lắm mới hoàn hồn, phát giác mình đã đi lầm đường rồi "Ta muốn
đi tìm Lam Trạm, đi phòng khách mới đúng". Nói xong, nghĩ nghĩ hướng đi đến
phòng khách, nóng lòng muốn chạy đi.Lục sư đệ tay lanh mắt lẹ giữ chặt hắn
"Lam Nhị công tử đang ở Thử kiếm đường."Ngụy Vô Tiện nghi hoặc
"Thử kiếm đường? Lam Trạm không phải ở phòng khách sao?"Lục sư đệ nói
"Nghe nói Lam Nhị công tử đã dậy từ sớm rồi, ăn mặc chỉnh tề sau đó chính
thức đến thăm sư phụ, hiện giờ Lam Nhị công tử và sư phụ đều đang ở Thử kiếm đường."Ngụy
Vô Tiện vịn song cửa sổ ngó vào nhìn xung quanh, quả thực thấy Lam Vong Cơ và
Giang Phong Miên đang ngồi ở bên trong, không khí lâm vào một trận... Xấu hổ.Không
sai... Xấu hổ.Lam Vong Cơ không giỏi ăn nói, lại thêm ngày thường đều là khuôn
mặt lạnh lùng, bởi vậy nhìn lại cả người có khuôn mặt đẹp cũng không thể cứu vớt
được cái tính nghiêm túc cũ kỹ lại khó gần của y, mà Giang Phong Miên thật rất
không quen ứng phó với loại người này, ở cùng một chỗ với Lam Vong Cơ, sau khi
một hỏi một đáp thì rốt cuộc không ai nói gì nữa.Giang Phong Miên lần thứ hai
rót cho mình một chén trà, giữa đường nhẹ nhàng lung lay ấm trà, không nhanh mà
kết thúc cho xong... Cả một ấm nước, để một mình ông uống sạch chỉ trong một buổi
sáng.Lam Vong Cơ không giống đám nhóc có thể náo cả cái Thử kiếm đường như bọn
họ, cả người đều phảng phất như bị một cỗ băng sương bao phủ, lão Lam Nhị công
tử năm đó, mặc dù cứng nhắc, nhưng cũng không đến mức ít nói như thế, Giang
Phong Miên nhiều lần muốn nói lại thôi, ngày thường nói chuyện dễ dàng như vậy,
mà giờ ở trước mặt vị Lam Nhị công tử này lại nói không ra, nghĩ thầm ai đến
cũng được, đừng có lởn vởn ở ngoài kia nữa, một người nào đó mau tới cứu
ông...Ngụy Vô Tiện chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn ra manh mối trong đó, lại
nhìn Lục sư đệ đứng bên chân, cũng chẳng biết xuất hiện bên người từ lúc nào,
rõ ràng đã ở bên ngoài Thử kiếm đường, Tam Tứ Ngũ lại quật cường không chịu đi
vào, rốt cuộc nhịn không được đem suy nghĩ trong lòng nói ra "Lá gan của
các ngươi đêm qua đều ném cho ai rồi hả?! Lúc trước ai cho các ngươi dũng khí
ngăn chặn Lam Trạm?!"Ngũ sư đệ nhỏ giọng nói "... Còn không phải vì
có Đại sư huynh ở đó..."Tam sư đệ cũng đi theo bổ sung "Huống hồ là
vì suy nghĩ cho hài tử trong bụng Đại sư huynh, chưa kịp suy nghĩ thêm, đã đi tới
ngăn cản."Ngụy Vô Tiện "..."Ngụy Vô Tiện cắn răng hét to
"Ta là nam tử, nam tử sẽ không thụ thai, có hiểu chưa?"Tam sư đệ lắc
đầu "Mọi việc đều có ngoại lệ, Đại sư huynh không gì là không làm được, lỡ
như có thể có thai thì sao?"Ngụy Vô Tiện "..."Biết bản thân hiện
giờ bất luận như thế nào cũng không thể vì bản thân mà thanh minh sự thật, Ngụy
Vô Tiện hung hăng thở ra một hơi, xoa cái đầu bị cơn tức làm cho phình ra,
nhanh nhẹn nghiêng người, có cửa chính không đi, cố tình lại mở ra cánh cửa sổ,
đi vào giải cứu Giang Phong Miên."Lam Trạm, Giang thúc thúc."11Ngụy
Vô Tiện là một đứa trẻ ngoan a...Giang Phong Miên đã sớm phát hiện động tĩnh
bên ngoài, đồ đệ tốt Tam Tứ Ngũ ở bên ngoài lảng vảng hồi lâu, lại không đi vào
cứu ông, mãi tới khi tiểu Lục mang Lão đại đến, mới khó khăn lắm đánh vỡ bầu
không khí xấu hổ kia.Mà trong lòng các sư đệ Tam Tứ Ngũ Lục lảng vảng ở bên
ngoài mới vừa bị Đại sư huynh điên cuồng tức giận đến mức đập tường vì hành vi
đứng nhòm cửa sổ, trong lòng vô cùng lo lắng Ngụy Vô Tiện động tác kịch liệt
quá mức ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.Nghe được một tiếng này của Ngụy Vô
Tiện, Lam Vong Cơ nhanh chóng đứng dậy "Ngụy Anh."Giang Phong Miên
bình thản ngồi ở chủ vị "A Anh tới rồi."Ngụy Vô Tiện gật đầu nói
"Giang thúc thúc, Lam Trạm."Giang Phong Miên như trút được gánh nặng
"Bằng hữu của con tới, chuyện của người trẻ tuổi ta không tiện quấy rầy, A
Anh, tuyệt đối không được thất lễ với Lam Nhị công tử."Ngụy Vô Tiện thấy
tình cảnh này thật sự là đang kìm nén đến mức dữ dội, trong lòng sớm đã không
ngừng cười to, hiện giờ đang phải lao lực tâm tư duy trì bình tĩnh trên mặt, thật
không dễ dàng, ngay cả trên trán đã thấm ra từng giọt từng giọt mồ hôi, thân thể
cũng hơi run run, liên tục gật đầu, không tiện mở miệng trả lời Giang Phong
Miên, nếu cứ như vậy mà cười ra tiếng, thì có chút làm mất mặt Giang Phong Miên.Ngoài
cửa sổ chen chúc bốn cái đầu "..."Xong rồi, vừa nãy trong lúc nhảy xuống
thật sự làm tổn thương đến thai nhi!Đợi Giang Phong Miên nói xong hai câu kia,
vì suy nghĩ cho cả hai, Ngụy Vô Tiện liền kéo Lam Vong Cơ ra khỏi Thử kiếm đường,
nghĩ thầm phải tìm một chỗ để hắn an an ổn ổn mà làm sáng tỏ việc ở Tàng Thư
Các.Ai ngờ mới vừa ra khỏi Thử kiếm đường, đã tiếp tục đụng phải một đống sư đệ.Lục
sư đệ lo lắng nói "Đại sư huynh, huynh..."Ngụy Vô Tiện nói "Ta
thật sự rất khỏe."Ánh mắt của mấy tiểu sư đệ đều nhắm vào trên bụng dưới,
Lam Vong Cơ phát hiện không đúng, tuy là cảm thấy thất lễ, nhưng vì lo lắng cho
Ngụy Vô Tiện, cũng theo mấy cái ánh mắt đó di dời ánh mắt xuống bụng dưới của hắn.Ngụy
Vô Tiện "..."Các sư đệ thì còn đỡ, nhưng thêm một Lam Vong Cơ, trên mặt
không hiểu sao lại tự nhiên nóng lên, hắn vội vàng che bụng dưới, ánh mắt hung
thần ác sát liếc các sư đệ mấy lần, đến lượt Lam Vong Cơ, bất luận thế nào cũng
không hung nổi, chỉ đành phải nói "Lam Trạm... Khụ! Đừng nhìn..."Lam
Vong Cơ cũng không được tự nhiên mà dời ánh mắt sang chỗ khác, bị một câu xấu hổ
này làm lỗ tai nhiễm lên một mảnh sắc hồng "Xin lỗi..."Các sư đệ
"..." Lần đầu tiên cảm giác bản thân có chút dư thừa...Thấy các sư đệ
ngơ ngác, Ngụy Vô Tiện vội vàng nắm lấy tay Lam Vong Cơ, muốn nhân cơ hội này hất
các sư đệ đầu gấu ra, mới đi được hai bước, phía sau lại quen thuộc mà truyền đến
một cỗ lực kéo ngăn cản.Ngụy Vô Tiện thở dài "Các ngươi còn muốn nháo tới
khi nào nữa?"Tứ sư đệ nói "Đại sư huynh, huynh hiện giờ có... Thân thể
không khỏe, bọn đệ cần phải trông nom huynh, tránh để xảy ra chuyện gì."Ngụy
Vô Tiện "..."Hiện giờ Lam Vong Cơ đang ở bên cạnh, hắn không cách nào
lại tiếp tục giải thích sự thật rằng nam tử không thể thụ thai, nhưng thật sự bị
ép đến nóng nảy, nói "Ta thật sự rất khỏe! Tạm thời! Một lát! Chỉ một lát
được không? Ta có chuyện cần phải nói với Lam Trạm!"Các sư đệ nhìn Ngụy Vô
Tiện, lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, lâm vào trầm mặc.Ngụy Vô Tiện thấy chiêu này
không dùng được, chỉ vào Lam Vong Cơ, uy hiếp nói "Các ngươi nếu như không
nghe lời, tối về ta sẽ ném y vào phòng ngủ của các ngươi."Lam Vong Cơ
"..."Các sư đệ "..."12Uy hiếp quả nhiên là dùng được, Ngụy
Vô Tiện khó khăn hất các sư đệ ra, ở trong Liên Hoa Ổ xoay chuyển một vòng,
nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thấy phòng ngủ của mình an toàn nhất, đại biểu điển
hình cho lành sẹo quên đau, Ngụy Vô Tiện đem hậu quả của mình ở Tàng Thư Các
hoàn toàn vứt ra sau đầu, dẫn đầu sỏ gây tội Lam Vong Cơ đi vào phòng ngủ của
mình.Cửa lớn vừa đóng, không khí bên trong tựa hồ loãng ra, Lam Vong Cơ chân
tay luống cuống đứng ở cửa, tuy là y chủ động đến tìm Ngụy Vô Tiện, nhưng chỉ
là nhất thời xúc động, đợi khi chuyện ở Cô Tô được giải quyết xong, lấy lý do
xuống núi săn đêm, vẻn vẹn hai ba canh giờ, đã đến được Liên Hoa Ổ, lại bao khó
khăn trắc trở (?) sau này, cuối cùng có thể ở một mình với Ngụy Vô Tiện, nhưng
lại không biết nên nói cái gì. Sau khi Ngụy Vô Tiện gấp rút dẫn cả hai vào
phòng ngủ của mình, cũng hối hận không thôi, mới vừa nãy còn chế giễu tràng cảnh
Giang Phong Miên ngồi đối diện Lam Vong Cơ buồn cười cỡ nào, vị trí xoay chuyển,
bây giờ rơi trúng đầu mình, rốt cuộc cũng nếm được mùi vị ra sao, quả thực
là... Khổ không thể tả.Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện mở miệng
trước "Khụ... Lam Trạm."Lam Vong Cơ "Ừm..."Ngụy Vô Tiện nhớ
tới một màn ở Tàng Thư Các, liền mặt đỏ tai hồng, thẹn đến cực điểm, nhưng sự
tình này là mấu chốt quan trọng trong lúc này, không thể không nói, hắn cắn
răng một cái, giậm chân một cái, hỏi "Về Tàng Thư Các, ngươi... Đêm qua là
muốn nói gì đó với ta?"Cho dù là Lam Vong Cơ đảm nhận giải thích việc này,
nói chuyện cũng khó tránh khỏi lắp ba lắp bắp "Ta..."Ngụy Vô Tiện chờ,
gật đầu "Ừm." Tốt xấu gì cũng nói được một chữ.Lam Vong Cơ
"Ta... ngày ấy..."Ngụy Vô Tiện rất là kiên nhẫn, lại tiếp tục gật đầu
"Ừm." Thời gian ngắn vậy cũng đã nói ra tiếp, rất tốt.Lam Vong Cơ
"Ta... ngày ấy... cầm... cầm lòng không đậu"Ngụy Vô Tiện theo thói
quen tính gật đầu tiếp "Ừm... Ừm. Hả?!"Hắn cúi đầu cẩn thẩn tự hỏi một
phen ý nghĩa của câu cầm lòng không đậu, chính là không khống chế được cảm xúc
của chính mình... Lam Vong Cơ nói là cầm lòng không đậu, thì chính là... Không
khống chế được mà làm hắn, lại nghĩ xem một Lam Vong Cơ vì sao không khống chế
được mà làm hắn, cái đầu nhỏ của Ngụy Vô Tiện ngày thường rất thông minh, hoàn
toàn đảm nhiệm trọng trách lúc này.Lam Vong Cơ lại như liều thuốc mạnh nói tiếp
"Ta... tâm duyệt ngươi... Bởi vậy..."Ngụy Vô Tiện mơ mơ hồ hồ, đầu vẫn
còn có thể vào lúc hắn không thể tiếp tục khống chế tình hình, tự động thay hắn
bổ sung câu nói còn dở của Lam Vong Cơ... Bởi vậy hắn cho Lam Vong Cơ xem Xuân
Cung đồ, lại thuận tiện đánh bậy đánh bạ nằm trên họng súng.Ngụy Vô Tiện vốn tưởng
rằng Lam Vong Cơ chỉ là đoạn tụ "..."Đứng đắn phát ngốc, Lam Vong Cơ
bỗng nhiên nói "Ngụy Anh."Ngụy Vô Tiện hoảng hốt đáp "...Hả?"Lam
Vong Cơ hỏi "Ngươi vì sao... Cười?"Ngụy Vô Tiện "..."