07Đêm nay không có trăng, cả thành Liên Hoa
Ổ và dãy núi nơi xa gộp lại thành một vùng, vừa đi từ trong phòng ra, hai mắt
liền tối đen, phải một khoảng thời gian dài mới có thể miễn cưỡng thấy rõ quang
cảnh trước mắt, ở đây gặp được Lam Vong Cơ, lại bị các sư đệ dùng túi lưới bắt,
Ngụy Vô Tiện trước đó còn từng tận lực tán dương mình, chọn thời gian thật là xảo
diệu a...Lam Vong Cơ một thân bạch y ở trong bóng đêm có thể nhìn thấy được rõ
ràng, chợt thấy Ngụy Vô Tiện trước mắt biến mất, quả thật sửng sốt một chớp mắt,
nhưng lại nghe từng đợt tiếng ồn ào của hài đồng bên kia tường truyền đến, nghe
Ngụy Vô Tiện nói dong dài hơn nhiều, y cũng biết ở Liên Hoa Ổ trừ Đại sư huynh
và Nhị sư huynh ra, còn có một đám sư đệ, tuổi tác còn nhỏ, thường được Đại sư
huynh dẫn đi chơi đùa.Đoán ra Ngụy Vô Tiện biến mất là do chính nhóm tiểu sư đệ
phá đám, Lam Vong Cơ thoáng yên tâm lại, thở ra một ngụm trọc khí, đúng lúc ngụm
trọc khí này mới thở ra được một nửa, lại nghe một hài tử bên kia nói "Tốt,
an toàn bắt giữ ý đồ trốn đi của Đại sư huynh! Mẫu tử bình an!"Lam Vong Cơ
"..."Một hơi kia nghẹn ở trong cổ họng Lam Vong Cơ, cơn sặc làm y ho
khan một tiếng rất nhỏ "... Khụ khụ!""Ai?!" Trong mắt Ngụy
Vô Tiện, Tam sư đệ đang híp mắt lại, đặc biệt giống như việc hồi nãy mà trèo lên
đầu tường, rút kiếm chỉ thẳng xuống dưới "Người nào mong muốn Đại sư
huynh?!""... Khụ khụ khụ!" Lúc này không chỉ Lam Vong Cơ, liền
Ngụy Vô Tiện cũng bị câu nói này hung hăng làm sặc một cái, hắn không quy phạm
như Lam Vong Cơ, ho đến thanh âm cực lớn, mấy tiểu sư đệ thần hồn nát thần tín
nghe mà lại hoảng sợ lần nữa.Lục sư đệ lo lắng hỏi "Đại sư huynh chẳng lẽ
bị phong hàn?"Tứ sư đệ nói "Vậy không biết hài tử có bất trắc gì
không?"Ngũ sư đệ cởi ngoại bào ra, tri kỷ trong đêm hè mát mẻ như thế này
mà mặc thêm áo cho Ngụy Vô Tiện "Đại sư huynh, huynh không được để bị cảm
lạnh."Ngay cả Tam sư đệ uy phong lẫm lẫm giơ kiếm đứng trên đầu tường, đều
không nhịn được phân tâm đổi hướng nhìn sang bên này "Thế nào? Sao Đại sư
huynh lại bỗng nhiên bị bệnh?!"Ngụy Vô Tiện "..."Ngụy Vô Tiện
nghiến răng nghiến lợi nói "Các ngươi câm miệng cho ta!"Biết là hắn
không muốn đem chuyện có thai truyền ra bên ngoài, các sư đệ nghe lời mà ngậm
miệng, Ngụy Vô Tiện lại khụ vài các nhẹ giọng nói "... Lam Trạm?"Thanh
âm của Lam Vong Cơ từ bên kia tường truyền đến "Ừm, ta ở đây... Ngụy Anh,
mẫu tử cái gì?"Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói "Bọn chúng nói giỡn,
ngươi đừng coi là thật."Tam sư đệ "..."Tứ sư đệ
"..."Ngũ sư đệ "..."Lục sư đệ "..."Trọng điểm
không phải là lời giải thích của Đại sư huynh, mà trọng điểm là... Lam Trạm? Là
Lam thị Song Bích Lam Vong Cơ kia sao?"Mũi kiếm Tam sư đệ run lên, trước
kia khi hai vị sư huynh đi nghe học, đã mấy lần nghe nói tới đại danh của Lam
Vong Cơ từ trong miệng các cô nương Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện còn từng phát ngôn
bừa bãi, chờ tới Cô Tô rồi, nhất định phải tận lực gặp Lam Vong Cơ kia một lần,
ai ngờ đợi Đại sư huynh của bọn họ bị Giang Phong Miên xách về, đối với ba chữ
Lam Vong Cơ lại giấu kín như bưng, bị bọn họ hỏi đến phiền, mới nói ra vài từ
ít ỏi, không ngoài "Tiểu cũ kỹ kia lớn lên khá là xinh đẹp, nhưng mà sắc mặt
quá liệt", "Kiếm pháp của tiểu cũ kỹ tốt", "Tiểu cũ kỹ có
thể cùng ta bất phân thắng bại" vài câu này thôi, mà hiện giờ bản nhân Lam
Vong Cơ đang đứng ở đây, mình lại kiếm chỉ kiếm vào y...Tam sư đệ
"..."Đem một mình mình đấu với Lam Vong Cơ cùng cấp với một mình mình
đấu với Ngụy Vô Tiện, Tam sư đệ yên lặng thu hồi kiếm, lại yên lặng nhảy xuống
tường, tiếp tục yên lặng trốn sau lưng Ngụy Vô Tiện, lòng có hơi sợ hãi, chỉ cảm
thấy bản thân mạng lớn.08Đã biết ngoài tường là Lam Vong Cơ, các sư đệ đều nhẹ
nhõm thở dài một hơi, Cô Tô Lam thị từ trước đến nay đều được đánh giá rất tốt,
đến Lam thị Song Bích cũng thế, từ nhỏ bọn họ đã nghe quen sự tích của Lam Hi
Thần và Lam Vong Cơ, tất nhiên cũng không phải lo lắng người này mong muốn Đại
sư huynh của bọn họ.Ngụy Vô Tiện muốn biết vừa rồi Lam Vong Cơ rốt cuộc muốn
nói cái gì, có sư đệ ở đây không tiện nhiều lời, đang định nhảy lên tường, tìm
một chỗ ngồi yên tĩnh, lại bị một đống sư đệ phía sau giữ chặt.Ngụy Vô Tiện
"... Buông ra."Các sư đệ lắc đầu.Ngụy Vô Tiện không phục "...
Buông ra."Các sư đệ lại lắc đầu lần nữa, mở miệng ra, khua tay múa chân
làm khẩu hình, không một tiếng động nói "Hài tử."Ngụy Vô Tiện
"... Ta cảnh cáo các ngươi..."Tam sư đệ lên tiếng
"Hài...""Khụ! Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện thuận tay che lại miệng
hắn, lại nói với Lam Vong Cơ ở bên ngoài tường "Haizz... Hay... Hay là
ngươi vào đây đi."Lam Vong Cơ do dự nói "Hôm nay muộn rồi, đợi trời
sáng lại tới thăm."Ngụy Vô Tiện nói "Đừng a, nào có đạo lý để khách đợi
ở ngoài cửa chứ? Hôm nay ngươi đã gặp chúng ta, thì nhất định phải vào."
Người này nhất định phải vào, đã trễ thế này, đoán chừng là khách điếm cũng đã
đóng cửa, hắn thật sự không tưởng tượng ra được bộ dáng của một tiểu cũ kỹ lẻ
loi hiu quạnh lang thang ăn ngủ đầu đường.Hắn vừa nói vừa nháy mắt, Ngũ sư đệ
thấy thế, ngoan ngoãn mà nhảy qua tường dẫn đường. Lục sư đệ cũng lật đà lật đật
chạy tới mở cửa, dẫn Lam Vong Cơ vào.Ngụy Vô Tiện vốn là nghĩ hôm nay Lam Vong
Cơ cứ ngủ cùng phòng với hắn một đêm trước đã, Lam Vong Cơ có chuyện muốn nói,
hắn cũng nhất định phải tìm Lam Vong Cơ nói một chút, ở Tàng Thư Các mình thật
sự là lỗ nặng, không thể tiếp tục ăn thiệt như thế nữa.Hạ quyết tâm, Ngụy Vô Tiện
liền bắt đầu dẫn người đi về hướng phòng ngủ mình, đi được nửa đường, bỗng
nhiên kéo không nhúc nhích được nữa.Ngụy Vô Tiện "..."Hắn quay đầu
nhìn lại, phát hiện một cái tay khác của Lam Vong Cơ bị các sư đệ cùng kéo giữ
chặt, đang nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ cùng bất lực.Ngụy Vô Tiện nói
"Buông tay."Tam sư đệ nói "Không được."Ngụy Vô Tiện nói
"Hôm nay muộn rồi, trước cứ để Lam Trạm ngủ cùng ta."Tam sư đệ nói
"Bọn đệ có thể thay Lam Nhị công tử sắp xếp phòng dành cho khách."Ngụy
Vô Tiện còn đang có thai, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, giờ Lam Nhị công tử ngủ
cùng Đại sư huynh của bọn họ, nếu như quấy rầy làm Đại sư huynh ngủ không yên
giấc, tội lỗi kia có vẻ to lắm. Ôm ý nghĩ như thế, các sư đệ kéo giữ càng chặt
hơn.Ngụy Vô Tiện nói "Các đệ không hiểu rồi, ta và Lam Trạm là có chuyện
phải bàn bạc."Tam sư đệ hỏi "Chuyện gì?"Ngụy Vô Tiện
"..." Hắn cũng không nghĩ ra được chuyện gì... Chuyện gì? Chuyện Đại
sư huynh của các ngươi bị đè ra làm ở Tàng Thư Các sao?!Ngũ sư đệ bổ sung
"Đại sư huynh có... Vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút cho thỏa
đáng."Có thai...Ngụy Vô Tiện ngay lúc này rất không nghe nổi cái từ này.Hắn
thả tay ra, chỉnh chỉnh lại cổ tay áo cho Lam Vong Cơ, xoay người liền đi
"Ta thấy các sư đệ nói rất đúng, chúng ta ngày mai hẵng nói, tái kiến."Lam
Vong Cơ "..."09Bởi vì trận nháo lúc nửa đêm kia, Ngụy Vô Tiện lại một
lần nữa thành công mà nướng đến tận trưa, nhưng hôm nay ngủ dậy thật đúng là
nhanh hơn rất nhiều, tỉnh táo cũng sớm hơn, việc của hắn và Lam Vong Cơ vẫn
luôn là một cây gai cắm trong lòng, nằm ngang bên trong rất là khó chịu, trước
kia trốn tránh Lam Vong Cơ, nhưng giờ phải tự mình giải thích chuyện này cho rõ
ràng.Hạ quyết tâm, Ngụy Vô Tiện như con cá chép lộn mình, nhanh chóng xoay người
xuống giường."Đại sư huynh, chậm một chút, không được rơi xuống đất."Tư
thế tiêu sái của Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp bày ra, liền bị âm thanh truyền từ một
góc sâu kín dọa cho giật mình một chút, suýt nữa thật sự trượt chân.Hắn nhìn về
hướng phát ra âm thanh, Lục sư đệ nho nhỏ đang ngồi xổm trong góc hẻo lánh, mắt
sáng như đuốc nhìn chằm chằm về phía hắn, thấy hắn đứng dậy, còn chân ngắn bước
nhỏ đi tới, niềm nở muốn đỡ hắn lên."Không cần..." Ngụy Vô Tiện bắt lấy
trọng điểm "Sao đệ lại ở đây?"Lục sư đệ đáp "Trông coi Đại sư
huynh."Ngụy Vô Tiện nói "Trong coi ta làm chi?"Lục sư đệ đáp
"Đại sư huynh, huynh quá không thành thật, hôm qua đệ cùng với Tam sư
huynh, Tứ sư huynh và Ngũ sư huynh thương lượng rồi, vì để đề phòng huynh trốn
đi, sau này ban đêm, luân phiên trông coi, đêm qua bắt đầu từ đệ, đêm nay có lẽ
là tới Ngũ sư huynh."Ngụy Vô Tiện "..."Nghĩ tới mỗi buổi tối bản
thân đều bị người khác sâu kín nhìn chằm chằm, da đầu hắn liền tê dại, cảm thấy
các sư đệ càng ngày càng phát rồ thêm, cứ tiếp tục như vậy nữa, không phải hắn
điên, thì cũng là các sư đệ điên, Liên Hoa Ổ dạy ra kẻ điên, đoán chừng đến lúc
đó toàn bộ Vân Mộng Giang thị đều sẽ bị đánh giá không quá tốt...Hắn đỡ trán,
muốn giải thích với Lục sư đệ, nhưng đập vào mắt lại là hài đồng mới bốn năm tuổi
mắt tròn xoe, trong đó tràn đầy ánh mắt kiên định, Ngụy Vô Tiện nghẹn lời, nên
làm thế nào để giải thích với một hài tử sự thật rằng nam tử không thể thụ
thai?! Giờ phút này còn không biết mình thật sự mang thai Ngụy nào đó lại sớm
suy nghĩ về vô số gia trưởng* khó khăn khổ sở về vấn đề giáo dục giới tính cho
hài tử của mình."Đại sư huynh!" Đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn của Lục sư
đệ cất bước, vui vẻ mà theo sát cước bộ của hắn, Ngụy Vô Tiện quay đầu, chỉ thấy
tiểu hài tử kia vừa chạy vừa kêu "Đừng chạy, để ý hài..." Một chữ cuối
cùng chưa nói ra, liền bị Đại sư huynh nửa đường chạy về bịt miệng.Ngụy Vô Tiện
ngẩng đầu nhìn trời, vô ngữ cứng họng, âm thầm hạ quyết tâm, muốn bắt giặc trước
tiên phải bắt vua, về sau khi Lam Vong Cơ ở đây nhất định phải tìm Tam sư đệ
nói chuyện, để hắn dẫn dắt đám sư đệ đầu óc hư rớt này, phong khí của Liên Hoa Ổ
không thể không đứng đắn!