04Mấu chốt là xong việc mới có thể nhớ tới.Đã
đến giờ Sửu, chúng sư đệ của Liên Hoa Ổ ngoài mặt thì an an ổn ổn mà nằm trên
giường, bóng ma Đại sư huynh có thai lại ở trong lòng nấn ná không tiêu tan,
Tam sư đệ trái lo phải nghĩ, tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì.Hắn lặng lẽ chạm
chạm người bên cạnh "Tứ sư đệ, ngươi có cảm thấy... chúng ta đã xem nhẹ
chuyện gì đó rất quan trọng không?"Mấy sư đệ khác đều không ngủ được,
thanh âm Tam sư đệ vừa ra, liền nhao nhao ngồi dậy, Tứ sư đệ gật đầu ứng hòa
"Chúng ta dường như thật sự xem nhẹ chuyện gì đó..."Ngũ sư đệ cũng gật
đầu, vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa ngày cũng không biết bọn họ rốt cuộc quên mất
chuyện gì, tổng cảm thấy đáp án đã ở ngay trước mắt, lại luôn không bắt được sợi
manh mối kia.Lục sư đệ còn nhỏ, mới chỉ bốn năm tuổi, thói quen mút tay cũng
chưa sửa, nhưng tốt xấu gì cũng là người cơ linh, thông suốt nhanh, nhanh chóng
cùng các sư huynh nháo thành một đoàn, cậu ngậm ngón tay, hỏi "Phụ thân
đâu?"Lúc này các sư huynh của cậu đang bận suy nghĩ, phòng ngủ yên tĩnh vô
cùng, bởi vậy một tiếng này của cậu rất là đột ngột, Tam sư đệ như đã có một
chút manh mối, đáp án miêu tả sinh dộng hiện ra sắc mặt có chút kinh ngạc
"Phụ thân gì?!"Lục sư đệ nói "Phụ thân của hài tử Đại sư
huynh."Chúng sư đệ hỏi "... Đại sư huynh không phải phụ thân của hài
tử sao?"Lục sư đệ lắc đầu "Đại sư huynh là mẫu thân của hài tử."Tam
sư đệ "..."Tứ sư đệ "..."Ngũ sư đệ "..."Hóa ra
chính là chỗ này! Tam sư đệ so với Giang Trừng không nhỏ hơn bao nhiêu, sớm đã
biết chuyện, tuổi Tứ sư đệ cũng gần bằng hắn, Ngũ sư đệ nhỏ hơn chút, lại so với
Lục sơn đệ lớn hơn rất nhiều, bị một đống sư huynh dạy hư khi còn nhỏ, chuyện
nên hiểu cũng đã hiểu, Lục sư đệ mưa dầm thấm đất, có rất nhiều chuyện không hiểu
nhiều lắm, chỉ được chút da lông, cho nên...Ngũ sư đệ lắp bắp nói "Đúng vậy,
đúng vậy... Hài tử là Đại, Đại sư huynh mang, kia... Đại Đại Đại, Đại sư huynh
theo lý phải là mẫu thân."Tứ sư đệ ổn trọng hơn cậu một chút "Một cây
làm chẳng nên non, Đại sư huynh đã nói, muốn có hài tử phải hai người mới có thể
làm được."Tam sư đệ "Kia... việc mới nãy chúng ta xem nhẹ, chính
là... Phụ thân của hài tử."Mấy cái đầu như trái dưa của các sư đệ chụm lại,
nghĩ đến việc không biết khi nào chỗ nào, Đại sư huynh của bọn họ bị đè ra làm,
tâm trạng đều vô cùng trầm trọng. Từ trước đến giờ, bọn họ ở Liên Hoa Ổ chỉ bảo
vệ một mình Giang Yếm Ly mà thôi, Kim Tử Hiên kia cũng dễ đối phó, nhiều lần bị
Đại sư huynh và Nhị sư huynh chơi đến xoay mòng mòng, tức giận đỏ mặt tía tai,
nhưng mà hiện giờ thêm một Ngụy Vô Tiện và hài tử trong bụng hắn, quân địch
cũng tăng thêm một vị cao thủ không biết tên phác gục Đại sư huynh của bọn họ...Lặng
im một lát, Tam sư đệ duỗi tay nói "... Gánh thì nặng mà đường thì xa,
nhưng, đầu có thể đứt, máu có thể chảy, sư huynh sư tỷ không thể bỏ!"Vài vị
sư đệ trao đổi một loại ánh mắt có tên là "Mọi người đều hiểu", sôi nổi
đặt tay lên mu bàn tay Tam sư huynh, cùng kêu toáng lên "Đầu có thể đứt,
máu có thể chảy, sư huynh sư tỷ không thể bỏ!"Ngụy Vô Tiện từ thư phòng trở
về đi ngang qua "..."... Sư huynh sư tỷ không thể bỏ?Các sư đệ hắn lại
nghĩ tới cái chuyện quái quỷ gì rồi?!05Hôm sau, Ngụy Vô Tiện thức dậy so với
ngày thường muộn hơn một canh giờ.Hắn ngây thơ mờ mịt ngồi ở trên giường, nhìn
ra bên ngoài cửa sổ, bắt đầu chậm chạp tự hỏi chính mình vì sao lại dậy muộn
như vậy.Lướt qua hồi ức đêm qua trước hai mắt nhắm tịt, Ngụy Vô Tiện gõ gõ đầu...
Ân, đã đến thư phòng của Giang thúc thúc, vì sao lại đến thư phòng... Hắn gõ gõ
đầu lần thứ hai, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ "Ta có thai!"Bị một
câu của chính mình làm cho hoàn hồn, xem ra Ngụy nào đó, bản thân nhất định là
bị Lam Vong Cơ ở Tàng Thư Các đè ra làm cho si ngốc, nên kỳ ảo mộng tưởng nam tử
thụ thai bực này cũng mơ thấy được.Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Ngụy Vô
Tiện rất khoan khoái, mặc qua loa vài cái xiêm y, vừa mở cửa ra, liền bị một loạt
sư đệ đứng ở ngoài cửa dọa sợ, hắn xoa xoa ngực "Các đệ đây là làm gì?!Tam
sư đệ nói "Sư huynh, sao lại dậy sớm như vậy?"... Sớm?Ngụy Vô Tiện ngẩng
đầu nhìn mặt trời treo cao, buổi trưa, còn sớm?Lục sư đệ chạy tới nói "Đại
sư huynh, huynh nếu vẫn còn buồn ngủ, vậy ngủ thêm một lát đi."Ngụy Vô Tiện
tạm thời bỏ qua hành vi quỷ dị của các sư đệ, duỗi cái eo lười "Không ngủ
nữa, không ngủ nữa, ngủ tiếp sẽ biến thành heo! Đi đi đi, ra hồ sen, ta nóng muốn
chết!"Xưa nay, đến giờ Tỵ trời đã nắng lên nóng bức, hắn ngủ dậy là dẫn
các sư đệ đi tắm hồ, hiện giờ đã muộn hơn một canh giờ, nóng đến nỗi người ta
chân đứng không vững, ve cũng kêu inh ỏi, rất là ồn ào. Ngụy Vô Tiện cảm thấy
còn tiếp tục như vậy, mấy người bọn hắn cách quen cũng không kém được bao
xa...Đi được vài bước, lại không thấy các sư đệ theo kịp, Ngụy Vô Tiện nghi hoặc
"Làm sao vậy?"Tứ sư đệ đứng ra, hảo ngôn khuyên bảo "Đại sư
huynh a... Nước hồ lạnh, thai phụ không phải... Có thai... Người có thai không
nên... Cảm lạnh."Ngụy Vô Tiện "..."... Có thai?Có thai?!Việc hôm
qua không phải là mơ?!Ngụy Vô Tiện mơ mơ hồ hồ , cảm thấy khả năng mình bị cảm
nắng."Mau! Đỡ Đại sư huynh trở về phòng nghỉ ngơi!" Tam sư đệ ra lệnh
một tiếng, mấy người người trước cúi xuống, người sau tiến lên, nâng Ngụy Vô Tiện
lên trở về phòng.Ngụy Vô Tiện "..."Hắn bắt đầu hồi tưởng hôm qua
không cẩn thận nghe được tuyên ngôn của các sư đệ, xác định "Sư
huynh" bọn họ là hắn chứ không phải Giang Trừng.Ngụy Vô Tiện nói "Mấy
đệ..."Tam sư đệ ngắt lời hắn, nghiêm túc nói "Đại sư huynh, hài tử...
Là của ai?"Ngụy Vô Tiện "..." Của Lam Vong Cơ...Ngụy Vô Tiện
không thể nghĩ được thể loại lời kịch kinh điển trong tam lưu thoại bản bên
gánh đào hát sẽ xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa các sư đệ với hắn, nghĩ tới
mình và Lam Vong Cơ làm việc hoang đường kia ở Tàng Thư Các, trong lòng càng
thêm không đáy, mắt nhấp nháy nhấp nháy, nhìn về phía cửa "... Sư tỷ?"Chúng
sư đệ quay đầu nhìn lại, quả thực thấy Giang Yếm Ly đang đứng ở cửa, bưng khay dưa
hấu mỉm cười mà nhìn bọn họ "Hài tử gì vậy?Ngụy Vô Tiện ở phía sau có địa
thế thuận lợi, ở trên eo mấy tiểu sư đệ, nhéo mỗi người một cái, tuy rằng mới vừa
rồi làm sư đệ uy phong một phen, nhưng Đại sư huynh nhiều năm dư uy vẫn còn,
Tam sư đệ nghẹn một cái chớp mắt, đành phải tiếp tục thay hắn giấu diếm, bình đạm mà giơ Lục sư đệ lên "Hài tử
này lại mút tay, tìm đánh!"Lục sư đệ "..."06Ngụy Vô Tiện đã nhiều
ngày bị các sư đệ tra tấn khổ nói không hết.Mấy tiểu sư đệ cả ngày cứ vây quanh
hắn, hồ cũng không thể xuống, cây cũng không thể trèo, bị giam ở trong phòng hưởng
thụ người khác bưng trà đưa nước đều đặn tuy là tốt thật, nhưng cũng phải coi lại,
quấn ở bên tai trái một câu "hài tử" phải một câu "có thai"
đã nhanh chóng đem hắn bức điên rồi.Ngụy Vô Tiện hỏi "Các đệ không có nghĩ
tới nam tử không thể thụ thai sao? Lỡ như y sư kia gạt chúng ta thì sao? Vạn nhất
ông ta khám sai thì sao?"Tam sư đệ thật sự dừng lại tự hỏi trong một chớp
mắt, nói "Không có khả năng khám sai, đó là y sư giỏi nhất Liên Hoa Ổ, chỉ
là chuyện có thai không có khả năng nhìn lầm, y sư kia lại nhanh nhẹn nghiêm cẩn
cứng nhắc, như bản sao của Lam lão đầu trong miệng Đại sư huynh, càng không thể
đem chung thân đại sự của Đại sư huynh xem như trò đùa." Nói bóng gió, y
sư lão tiên sinh so với Ngụy Vô Tiện đáng tin hơn nhiều.Lông mày Ngụy Vô Tiện
xéo thành một đoàn, kỳ quái nói "Y sư giỏi nhất? Sao ta chưa từng nghe nói
tới?"Ngũ sư đệ đúng lúc xem mồm "Bởi vì Đại sư huynh chưa bao giờ bị
bệnh, ngoại trừ lần này..."Ngụy Vô Tiện "..."Được rồi, hắn thừa
nhận bản thân mình cả ngày nhảy nhót lung tung nơi nơi đi dạo thể trạng cường
tráng chưa bao giờ bị bệnh, trừ lần này... Hư hư thực thực có thai.Rốt cuộc chịu
không nổi ánh mắt quan sát thai phụ của các sư đệ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trước
tiên mình cần phải đi trốn ra ngoài hóng gió một hồi, đợi đã... Cũng không biết
là đợi các sư đệ tin tưởng "Nam tử không thể thụ thai" sự thật này,
hay là đợi hắn sinh đứa trẻ ra, tóm lại phải chạy trốn!Chọn ngày lành tháng tốt,
thừa dịp đêm đen gió lớn, sửa soạn tay nải của mình, Ngụy Vô Tiện trèo lên bờ
tường, lúc đang chuẩn bị chạy trốn, lại bị một đôi mắt thiển sắc dọa sợ tới mức
suýt nữa kêu ra tiếng.Hắn tận lực che lại miệng mình, ghé vào đầu tường nhìn
Lam Vong Cơ ở phía dưới, trong lòng khẩn trương, trên mặt lại không có một chút
xấu hổ, hắn thả tay ra, thấp giọng nói "Lam Nhị công tử, sao ngươi lại ở
đây?"Lam Vong Cơ ngửa đầu nhìn Ngụy Vô Tiện trên tường, sắc mặt phức tạp
"... Tới thăm."Ngụy Vô Tiện nhìn lên trời, ha ha trả lời "Ồ... Nửa
đêm tới a... Ngươi cũng thật thú vị..."Lam Vong Cơ như là có chuyện muốn
nói "Ngụy Anh, ngày ấy ta..."Ngụy Vô Tiện vẫn nằm sấp như cũ, nhớ tới
việc ngày ấy, hắn còn có chút hoảng hốt, đầu óc loạn thành một đống, vô pháp tự
hỏi, liền nghĩ chờ Lam Vong Cơ nói trước, lại thấy y đứng dưới tường, sau câu
nói kia không còn một âm thanh nào nữa...Ngụy Vô Tiện nằm ở trên tường, có chút
nhịn không được, kêu lên "Lam... A a a a a!"Cảnh vật trước mắt nhoáng
lên, Ngụy Vô Tiện bị ngã vào một cái lưới lớn, bị các sư đệ nâng, một sợi lông tơ
cũng chưa bị thương đến.Tứ sư đệ nhìn kỹ, tuyên bố tình hình chiến đấu "Tốt,
an toàn bắt giữ ý đồ trốn đi của Đại sư huynh! Mẫu tử bình an!"Ngụy Vô Tiện
"..."Lam Vong Cơ ở bên kia tường, trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện biến mất
từ dưới mí mắt "..."