Sau khi lao ra khỏi Phương phủ, Cẩm Ngu nhanh chóng lên xe ngựa, lệnh cho xa phu đánh ngựa không được dừng lại.
Vẻ mặt nàng vô cùng phẫn nộ và cũng không nói muốn đi đâu.
Xa phu không dám nhiều lời, đành phải nghe theo lời dặn dò, đánh xe chạy thẳng về phía rìa thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vùng ngoại thành Tầm Dương, hạ lưu sông Ly Giang.
Nơi đây cách trung tâm thành khoảng một giờ đánh xe, trong phạm vi mấy dặm xung quanh chỉ có lẻ tẻ một vài căn nhà.
Một lá cờ cũ nhàu tung bay trước một quán rượu bằng gỗ nằm bên đường.
Ngoại ô thành vốn là nơi vắng vẻ thanh tịnh, ban ngày người dân đều vội vã bôn ba vì kế sinh nhai, quán rượu nhỏ này càng không làm ăn buôn bán được gì.
Ví dụ như lúc này, toàn bộ quán nhỏ cũng chỉ có một mình Cẩm Ngu.
Bên ngoài quán rượu dựng một chiếc lều vải che nắng, Cẩm Ngu ngẩn người ngồi xuống bàn dưới lều, không nói một lời.
Chủ quán là một ông lão, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng tinh thần vẫn phấn chấn nhanh nhẹn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy có khách đến, lão vội vàng xoa xoa tay đi qua, cười nói: “Tiểu cô nương muốn ăn gì không?’’
Cẩm Ngu thu lại những suy nghĩ đang phân tán trong đầu, ngẩn người, thất thần nói: “Ta… Chỉ muốn ngồi một lát.’’
Ngẫm nghĩ một chút, nàng lại bỏ thêm một câu: “Được không?’’
Vẻ mặt nàng nặng nề không hề có ý cười, rõ ràng đang rất buồn bã, thoạt nhìn đã biết có lẽ đã gặp chuyện không vui.
Gương mặt ông lão hiền từ, lão cười nói: “Được chứ, lúc này không có khách khứa gì, chỉ có sẵn rượu, cô nương muốn ăn cũng không có đâu.’’
Cẩm Ngu nhất thời không có tâm trạng mỉm cười, nhưng vẫn cảm kích nhìn về phía ông lão.
Nơi này gần ngoại ô hoang vắng, nhà cửa dột nát, có lẽ cuộc sống cũng không dễ dàng gì, Cẩm Ngu cân nhắc một lát rồi nói: “Nếu không thì ngài cho ta một chút rượu, cũng không thể ngồi không ở đây lâu như thế được.”
Nhưng ông lão lại hào phóng mỉm cười: “Rượu trắng ở chỗ lão phu đều dành cho những nam nhân thô lỗ uống, ngươi còn nhỏ tuổi, không thể uống được đâu.’’
Ngập ngừng giây lát, Cẩm Ngu cũng không nhiều lời, chỉ nói cảm tạ.
Bầu không khí vùng ngoại ô hết sức trong lành, gió hơi lạnh nhưng lại có thể khiến người ta trở nên tỉnh táo.
Trong lòng nàng kìm nén đến ngột ngạt, lại thấy ông lão trước mặt nhìn qua có vẻ tốt bụng thành thật, Cẩm Ngu cũng muốn nói chuyện với lão: “Ông ơi, ông là người địa phương sao?’’
Ông lão thấy nàng chủ động mở miệng nói chuyện nên cũng ngồi xuống bên cạnh: “Đúng vậy, lão phu sinh ra và lớn lên ở đây, quán rượu nhỏ này là do tổ phụ ta để lại.’’
Từ thế hệ tổ phụ ông lão đến nay đã nhiều năm trôi qua như thế, có lẽ lão cũng hiểu rõ chuyện quốc sự.
Cẩm Ngu âm thầm cân nhắc từ ngữ trong lòng, lúng túng nói: “Vậy thì… Hai mươi năm nay, cuộc sống của gia đình ông như thế nào?’’
“Chắc chắn không thể bằng quan gia phú thương được, nhưng cuộc sống thường ngày lại nhàn nhã thoải mái, ít gặp chuyện thị phi nên cũng cảm thấy vui vẻ tự tại.’’ Ông lão thong thả nói rồi rót cho nàng một tách trà.
Nhưng đây không phải là điều mà nàng muốn biết.
Suy nghĩ một hồi, Cẩm Ngu bình tĩnh nói: “Ta vốn là người nước Tuyên, mặc dù đã đến đây một thời gian nhưng vẫn không hiểu quá rõ về Đông Lăng, ngài có thể kể cho ta nghe về Đông Lăng được không?’’
Nghe vậy, trong đôi mắt vẩn đục của ông lão hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn bộ trang phục đẹp đẽ sang trọng trên người nàng, dường như đang nghi ngờ nàng chính là nạn dân sau khi Đại Sở chinh phạt nước Tuyên.
Nhưng trên khuôn mặt màu đồng đầy nếp nhăn của ông lão vẫn không một chút thay đổi, vẫn mỉm cười ấm áp như thế: “Hai mươi năm trước Hiếu Tuyên đế lâm bệnh nặng băng hà, ít ngày sau, Thái tử điện hạ lại bị ám sát chết đột ngột ở Đông Cung, lúc này ngôi vị Hoàng đế mới rơi vào tay Nhị hoàng tử, cũng chính là Đông đế bây giờ.’’
Dung mạo xinh đẹp ngưng trọng trong chốc lát, Cẩm Ngu tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?’’
Ông lão im lặng một lúc: “Sau khi Đông đế đăng cơ, cuộc sống càng ngày càng xuống dốc, thực ra đối với chúng ta mà nói chuyện Đại Sở thôn tính Đông Lăng cũng không phải là một chuyện xấu.”
Nghe vậy, trong ánh mắt Cẩm Ngu thoáng hiện lên một tia không vui: “Tại sao lại nói thế?’’
Trong đáy mắt dày dặn sương gió của ông lão như có gợn sóng ẩn sâu.
“Đông đế đăng cơ như thế nào trước không đề cập đến, nhưng hàng năm đều tăng thuế má, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, khiến bách tính khổ sở lầm than, không bằng ủng hộ Sở đế, cô nương nhìn xem, mặc dù chúng ta quy thuận thuần phục, nhưng dân chúng trên đường ai mà không mặt mày hớn hở?’’
Những lời hắn nói hoàn toàn giống với lời nói của người nọ.
Cẩm Ngu hơi thất thần, tự lẩm bẩm một mình: “Sao có thể…’’
Nghĩ đến chuyện cũ, ông lão không hỏi cười khổ: “Năm đó Đông đế rầm rộ chủ trương cưỡng bức lao dịch, phàm là nam tử có thể đi đường thì sẽ không thể tránh được, năm đó phụ thân ta cũng làm việc quá sức, vất vả lâu ngày sinh bệnh, cuối cùng chết vì kiệt sức, nghĩ lại cũng phải, một ông lão sáu mươi tuổi làm sao có thể chịu được sức ép như thế.’’
Hơi thở càng lúc càng nặng nề, ánh mắt sâu thẳm của Cẩm Ngu cuối cùng cũng lộ ra chút run rẩy dao động.
Nàng chỉ cho rằng những lời của Phương Tịch Dung chỉ là lời chỉ trích của một kẻ phản bội, nhưng những gì Trì Diễn nói với nàng lúc nãy, không phải nàng hoàn toàn không tin, suy cho cùng, hắn không cần phải lừa gạt nàng làm gì cả.
Nhưng trong lòng vẫn còn một chút hi vọng.
Không ngờ bây giờ ngay cả một bách tính Đông Lăng nàng tình cờ gặp trên đường cũng nói những lời đó, nàng bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Nếu tất cả những thứ này đều là sự thật, thì việc nàng vừa thà chết chứ không chịu khuất phục vừa ghét cái ác như cừu hận thấu xương, đều là vì cái gì đây…
Một nồi canh sôi sùng sục trong một chiếc bếp lò treo trên không trung, khói nóng bốc lên nghi ngút, rồi từ từ theo gió tan trong không khí.
Ông lão đứng dậy, bàn tay bể dâu cầm lấy chiếc thìa canh dài múc ra, làn khói mông lung làm mờ khuôn mặt ông lão.
Chỉ nghe ông lão kéo dài giọng nói u ám tựa như mây đen: “Trước kia ta có một thê tử, dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng sau đó bị phía trên nhìn trúng rồi cưỡng ép thưởng cho quân sĩ khai trai, lúc đó đứa con nhỏ mới chào đời chưa được bao lâu, không có người chăm sóc, không lâu sau chết non vì bạo bệnh.’’
Lão thở dài một tiếng: “Những chuyện cũ đã qua đi, chỉ mong sau này… Quân hiền, dân an.’’
Cẩm Ngu đột nhiên nhớ đến giọng nói trầm ổn của người nọ.
“Hai mươi năm trước, hắn giết huynh trưởng chiếm đoạt ngai vàng, thậm chí còn dùng cực hình xử tử những huynh đệ thủ túc còn lại…’’
Đôi môi mím chặt đến trắng bệch, Cẩm Ngu nhất thời không thể nói lên bất cứ lời nào.
Thực sự là nàng không thể phân biệt thiện ác sao? Chẳng lẽ việc phụ vương nàng đăng cơ không phải là bá bá thoái vị mà là… Cung biến?
Cẩm Ngu mơ hồ trong đống câu hỏi hỗn độn, trong lòng lập tức giống như một cuộn chỉ rối, vô cùng khó chịu.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt nàng đã hoàn toàn nguội lạnh, chậm rãi nói: “…. Ông ơi, ta muốn uống một chút rượu.’’
Ông lão ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Trầm tư suy nghĩ một lát, lão mỉm cười: “Cô nương không thể đụng vào rượu trắng được, nếu ngươi thực sự muốn uống, trong hầm rượu của ta có để riêng một bình rượu trái cây, lão phu sẽ đi lấy cho ngươi một ít.’’
Hắn đặt chiếc thìa canh dài xuống, xoay người đi vào trong quán nhỏ, chẳng mấy chốc đã cầm trong tay một vò rượu trở lại.
Vò rượu vẫn còn nguyên niêm phong, thân gốm và tờ giấy dai đã hơi cũ, có vẻ đã được ủ rất lâu.
Ông lão đặt vò rượu lên bàn, lưu loát mở nắp.
Ngay khi miệng bình được mở ra, một hương thơm tinh khiết nồng nặc ập vào mặt, đột nhiên xộc thẳng vào chóp mũi.
Hương rượu có vị chua nhẹ, ngọt dịu như rượu vàng Cam Lộ.
Cẩm Ngu rơi vào trầm tư trong chốc lát.
Nàng chưa từng uống rượu bao giờ, trước kia ở trong cung cũng chỉ có Hoàng huynh khi đến điện nàng chơi, thỉnh thoảng sẽ mang đến một bình rượu trái cây đến.
Hắn thường xuyên khoe khoang với nàng rằng đó là một loại rượu ngon thất truyền, nhiều tiền đến mấy cũng khó mà mua được.
Nhưng lúc đó nàng còn quá nhỏ tuổi nên chỉ cho nàng ngửi chứ không được uống.
Mùi hương của bình rượu trái cây trước mặt này khá giống với mùi rượu khi đó.
Ông lão rót non nửa chén rồi đưa cho nàng: “Uống chậm một chút, rượu trái cây uống quá nhiều cũng dễ bị say.’’
Vừa dứt lời, lão đã quay lại tiếp tục công việc còn dang dở lúc nãy.
Gió lạnh mênh mang, đưa hương rượu vào lòng.
Cẩm Ngu nhìn chằm chằm vào chất rượu màu hồng đào trong suốt trong chén, lặng người ngồi một lúc.
Chẳng phải có câu một say giải ngàn sầu sao? Dù sao bây giờ nàng cũng mờ mịt hỗn độn, không nghĩ được bất cứ điều gì cả.
Nghĩ vậy, Cẩm Ngu bưng chén lên, cúi đầu.
Một dòng lạnh lẽo chảy vào cổ họng thấm ướt lục phủ ngũ tạng, Cẩm Ngu khẽ híp mắt lại.
Thứ rượu trái cây này đi vào miệng mang theo vị chua ngọt, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng nếm rượu, vị chua chát hoà lẫn vào nhau khiến nàng không nhịn được hơi nhíu mày.
Nhưng sau khi nhấp thêm mấy ngụm nữa, dư vị đọng lại vô cùng ngọt ngào.
Cứ thế, Cẩm Ngu ngồi dưới chiếc lều vải uống rượu trái cây.
Hoàng hôn đã buông xuống lúc nào không hay biết.
Sắc trời tối dần, những thực khách lui tới cũng dần dần nhiều lên.
Không gian trong ngoài quán rượu nhỏ lại từ từ ít người đi, chỉ có Cẩm Ngu vẫn lặng lẽ ngồi trên bàn.
Nàng uống rất ít, nhưng hai canh giờ sau cũng đã hết nửa bình rượu.
Cẩm Ngu híp mắt chống đầu, hoảng hốt nhớ lại những gì nam nhân đó đã nói với nàng trên cầu đêm đó.
Mặt trời nghiêng về phía tây, nơi chân trời nhợt nhạt đến mức chỉ còn một tia sáng le lói cuối cùng.
Trước mắt ảm đạm không có ánh sáng, Cẩm Ngu càng cảm thấy choáng váng.
Hầu hết những thực khách đến đây đều là nam tử, phát hiện có một tiểu mỹ nhân đang say chuếnh choáng trên bàn bên, ánh mắt không khỏi liên lục liếc nhìn sang đó.
Nhưng lúc này ý thức của Cẩm Ngu đã trở nên mơ hồ, hoàn toàn không thể nhận ra ánh mắt chằm chằm bên cạnh.
Ông lão giả vờ bận rộn nhưng vẫn luôn chú ý đến bên này, đức hạnh của gã nam tử đó như thế nào hắn đã quá rõ ràng.
Vì thế ông lão làm bộ đưa một bình rượu trắng đặt lên bàn bên, nhân tiện bước đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiểu cô nương, trời tối rồi, bên ngoài không an toàn, nhanh trở về đi.’’
Phải một lúc lâu sau, Cẩm Ngu mới mơ màng mở mắt ra.
Nơi này ồn ào hỗn loạn, đã không còn sự yên tĩnh như ban ngày nữa rồi, Cẩm Ngu thực sự không muốn ở lại đây lâu thêm nữa, cái hiểu cái không gật đầu.
Nàng cho rằng mình chỉ hơi say một chút, nhưng ai ngờ vừa mới đứng dậy đã lập tức loạng choạng vài bước, cũng may nhanh chóng ổn định được thân mình.
Xa phu vẫn luôn đợi ở bên đường, thấy nàng cuối cùng cũng muốn rời đi, vội vàng đánh xe đi lên.
Nhưng Cẩm Ngu lại không có ý định lên xe, lảo đảo đi về phía bờ sông.
Lúc này, gã nam tử cao lớn với chiếc mũi đại bàng mắt diều hâu buông thịt rượu trong tay xuống, lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi.
Ông lão nhìn theo bóng lưng tiểu cô nương khuất dần trong màn đêm, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Đột nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên trên bàn.
Ông lão ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay trắng trẻo thon dài để một thỏi vàng bên cạnh nửa bình rượu trái cây mà tiểu cô nương kia vừa mới để lại.
Có lẽ là trả tiền rượu giúp tiểu cô nương kia.
Chờ đến khi ông lão phản ứng lại, ngước mắt muốn nhìn dáng vẻ của người trả tiền thì đập vào tầm mắt chỉ còn là một vạt áo màu trắng tuyết.
Người nọ đã xoay người đi về phía bờ sông.
……
Mặt nước sông ở hạ lưu sông Ly Giang bao phủ một làn sương mờ mịt.
Cẩm Ngu đi dọc theo bờ sông, bước chân hư vô.
Không biết tửu lượng tốt hay dở mà đã hồ đồ uống hơn nửa bình, tác dụng chậm của loại rượu này không hề nhỏ, cơn choáng váng ập đến khiến nàng gần như đã quên mất mình đang ở đâu.
Chiếc xe ngựa vốn vẫn luôn theo sát phía sau nàng không biết đã lặng lẽ ngừng lại từ lúc nào, giống như đang đứng tại chỗ chờ lệnh.
Phía sau bánh xe không hề có bất cứ động tĩnh nào, nhưng sau đó, thấp thoáng có tiếng bước chân đến gần.
“Này, tiểu mỹ nhân…’’
Một đôi mắt tràn ngập dục vọng ẩn giấu trong bóng đêm, gã nam tử với tướng mạo tựa như chim diều hâu tục tằn thô lỗ đi theo nàng suốt cả dọc đường, nhẹ nhàng bước từng bước mỉm cười đê tiện đến gần.