“Ngươi đừng kéo ta nữa.’’
Cẩm Ngu giãy giãy tay khẽ kêu lên, nhưng lại không thể thoát khỏi số phận bị hắn cứng rắn kéo trở về Đinh Lan Uyển.
Ô Mặc vẫn luôn trốn kỹ phía sau bồn hoa nhìn thấy bọn họ vừa xoay người rời đi đã lập tức nhảy ra, chạy theo sau bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi cánh cửa phòng được mở ra, nó khoan thai chui vào trong một góc, một quả bóng trắng tuyết chui vào trong phòng.
Sức lực của nam nhân đương nhiên không phải là thứ mà một tiểu cô nương có thể chống lại, vì thế Cẩm Ngu chỉ có thể lảo đảo đi vào phòng.
Cửa phòng nhanh chóng đóng lại một lần nữa.
Đây không phải thư phòng mà là phòng làm việc của hắn.
Sau khi đưa người đến giữa căn phòng, Trì Diễn thả cánh tay đang giữ chặt cổ tay của nàng ra.
Tiểu cô nương xoa xoa cổ tay đau nhói, trừng mắt với hắn một cái: “Làm gì vậy?’’
Da thịt của tiểu cô nương non nớt mềm mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối diện mặt ánh mặt xinh đẹp cực kỳ bất mãn kia, Trì Diễn im lặng trong chốc lát, nói: “Bị thương không?’’
Nhưng những lời này lại khiến Cẩm Ngu sửng sốt bất ngờ, có phải nàng bị bắt nạt đâu, sao lại hỏi nàng có bị thương hay không?
Nhưng Cẩm Ngu cũng không suy nghĩ nhiều, ngước mắt lên: “Đau quá.’’
Sau đó xoè tay phải ra trước mặt hắn: “Này, tay đỏ hết cả rồi.’’
Trì Diễn khẽ rũ mắt nhìn xuống lòng bàn tay hơi ửng đỏ của nàng, xem ra lúc ấy có vẻ ra tay không nhẹ.
Nhưng tiểu cô nương lại không biết xấu hổ nhìn hắn, vừa bướng bỉnh vừa tuỳ hứng.
Một tiểu công chúa trong lầu son lớn lên trong tình thương của tất cả mọi người, đã quen với sự cưng chiều yêu thương, nhất thời không thể kìm nén được cảm xúc cũng là chuyện có thể lý giải.
Nhưng nàng lại liếc mắt một cái, hắn cười như không cười nói: “Nên để ngươi đau một phen mới nhớ lâu.’’
Sau đó lại bước đến bàn ngồi xuống, vừa rót một tách trà vừa hỏi: “Nàng ta đã nói cái gì mà lại khiến ngươi tức giận đến thế.’’
Cẩm Ngu hơi mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, vờ như không có việc gì thu tay về: “Không có gì, chỉ là ta thấy nàng ta không thuận mắt mà thôi.’’
Nhưng cái liếc mắt của hắn lại như xuyên thấu qua lời nói của nàng và trực tiếp nhìn thấu những tâm tư suy nghĩ của nàng.
Cho dù nàng kiêu căng ngạo mạn, tự cao tự đại và cẩn thận đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể phớt lờ ánh mắt chăm chú của hắn.
Ô Mặc ngồi xổm xuống bên cạnh nhuyễn tháp, đôi đồng tử xanh vàng thanh khiết cao quý.
Mặc dù rất giống với một người quần chúng thong thả ung dung nhưng dường như nhân chứng chứng kiến câu chuyện này đều không chấp nhận bất cứ lời nói dối nào.
Nàng có ảo giác như đang bị một người một mèo trước mặt đưa ra thẩm lý và phán quyết vậy.
Cẩm Ngu miễn cưỡng bĩu bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.
“Nàng ta nói phụ vương ta là hôn quân mê muội, ức hiếp bách tính, còn nói những nữ tử trong Hồng Tụ Chiêu đều là các cô nương bị phụ vương ta khinh nhục, đảo lộn thị phi, thực sự là lòng lang dạ sói!’’
Nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn của nàng, Trì Diễn bất đắc dĩ cảm thán.
Xem ra những gì hắn nói đêm đó đều vô ích, tiểu cô nương vẫn không thay đổi được tính tình dễ xúc động của mình.
“Cho nên ngươi mới đánh nàng ta?’’
Cẩm Ngu không phủ nhận, còn lẩm bẩm Phương Tịch Dung đáng bị như thế, khẽ liếc hắn một cái: “Sao? Ngươi đau lòng cho nàng ta sao?’’
Nghe vậy, Trì Diễn không khỏi nhíu mày: “Ngươi nói gì?’’
Rõ ràng mình mới là người tức giận nhưng lại bị giọng điệu trầm thấp của hắn chất vấn.
Cẩm Ngu khịt mũi coi thường nói: “Ai mà chẳng nhìn ra tâm tư nhỏ của nàng ta với ngươi, việc đến Hồng Tụ Chiêu chắc chắn có liên quan đến ngươi…’’
Nghĩ đến vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng của Phương Tịch Dung khi đối mặt với hắn trước đó, cộng thêm dáng vẻ ấm ức đẫm lệ lúc nãy, trong lòng Cẩm Ngu bỗng trào dâng một cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời.
Nàng vờ như không thèm quan tâm hừ một tiếng: “Nếu ngươi đau lòng nàng ta thì nhanh chạy đến thăm đi.’’
Ánh mắt Trì Diễn tối sầm lại.
Lúc trước không chỉ một mà là quá tam ba bận dung túng nàng kiêu căng làm càn, để mặc nàng làm xằng làm bậy mà bây giờ hắn còn bênh vực người của mình như thế chưa đủ hay sao?
Hắn khẽ nhíu mày: “Nếu ta đau lòng cho nàng ta thì lúc này ngươi vẫn có thể yên ổn đứng ở đây sao?’’
Cầm Ngu ậm ừ một tiếng, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thấy giọng điệu thâm trầm của hắn: “Thậm chí còn giúp ngươi trục xuất Kim Ngô Vệ ra khỏi thành, ngươi còn muốn ta thiên vị như thế nào nữa đây?’’
“….”
Việc Tạ Hoài An rời đi đúng là mệnh lệnh của hắn.
Có lẽ là đuối lý, Cẩm Ngu nhất thời mất hết tự tin, cúi đầu xuống, trong cảm giác ngượng ngùng mất tự nhiên còn mang theo một chút kiêu căng: “Vậy ngươi kéo ta đến đây làm gì?’’
Trì Diễn sững người một chút, im lặng không nói gì.
Đúng thế, chính bản thân hắn cũng muốn biết, rốt cuộc tại sao mình lại không nói một lời lập tức kéo nàng rời đi trước mặt mọi người.
Có lẽ là ánh mắt của tên Phương Tịch Thịnh kia nhìn nàng quá mức đắm đuối, giống như đang sợ nàng phải chịu ấm ức.
Căn phòng yên tĩnh, không một tiếng động, thời gian như dài thêm.
Trì Diễn vẫn im lặng không nói một lời, rũ mắt xuống có vẻ trầm ngâm nhưng cũng khiến người khác khó có thể phỏng đoán suy nghĩ của hắn.
Sau lát sau, hắn gõ gõ mặt bàn: “Lại đây.’’
Nhưng người bên cạnh vẫn cúi gằm mặt không nói gì, xem lời nói của hắn không tồn tại.
Trì Diễn nhướng mày, duỗi tay ra, những ngón tay thon dài nắm chặt lấy cúc áo Như Ý trên eo nàng, kéo người về phía trước.
Cẩm Ngu lảo đảo mấy bước, lập tức ngã nhào xuống, vội vàng đỡ lấy hai vai hắn mới miễn cưỡng đứng vững.
Người đối diện đang ngồi trên ghế, còn Cẩm Ngu lại đứng trước mặt hắn, với khoảng cách chiều cao chênh lệch như thế, khuôn mặt lạnh lùng của người nọ trùng hợp đối diện với hai vị trí mềm mại của nàng.
Trái tim run lên, trên gò má nhuốm hai ráng mây hồng đào, chuyện lúc nãy lập tức bị vứt sau đầu.
Cẩm Ngu đẩy hắn ra, vô thức lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Ngươi làm gì vậy, buông ra…’’
Đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua móc áo Như Ý kia, sau đó, lòng bàn tay rộng lớn dừng lại bên eo nàng.
Trì Diễn đứng dậy, đồng thời ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng nâng lên.
Hai chân bỗng nhiên lơ lửng trên không trung, Cẩm Ngu hoảng hốt hét lên một tiếng rồi vội vàng nắm lấy vạt áo của hắn, ngay sau đó lại bị hắn dễ như trở bàn tay đặt lên chiếc bàn vuông bằng gỗ lim.
Nàng ngồi trên bàn, hai chân buông thõng trên không.
Nàng muốn đi xuống, nhưng lần này làm thế nào cũng không thể đẩy hắn ra được.
Cẩm Ngu tức giận đẩy đẩy lồng ngực hắn: “Ngươi lại muốn làm gì nữa!’’
Nhưng Trì Diễn vẫn không nói một lời, bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của nàng ấn vào hai bên sườn, thuận thế mạnh mẽ xoay người nàng vào giữa vòng tay mình.
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, buộc Cẩm Ngu phải ngã người ra phía sau.
Với tư thế ấy, cho dù cách một bộ quần áo cũng không thể che giấu được lồng ngực không ngừng phập phồng của nàng.
Ánh nắng mặt trời nhè nhẹ chiếu vào ô cửa sổ, trên lưng hắn mang theo bóng sáng kiều diễm khiến khuôn mặt quyến rũ của hắn trở nên mơ màng mông lung.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ còn chưa đầy một tấc, hơi thở ấm áp mãnh liệt vương vấn lẫn nhau.
Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại.
Núp dưới thân hình cao lớn của nam nhân, trông nàng có vẻ vô cùng xinh xắn nhỏ nhắn, mặc dù đang ngồi trên chiếc bàn vuông cao cao nhưng hắn vẫn cao hơn nàng rất nhiều.
Tất cả những gì lọt vào tầm mắt lúc này chỉ có hốc mắt thâm thuý sâu thẳm của hắn và nốt ruồi lệ đầy mị hoặc như muốn lấy đi nhịp đập trái tim nàng kia.
Đầu gối cọ vào bắp đùi rắn chắc của hắn, nàng không còn nơi để đặt, cũng không thể nào tránh được.
Tiếp xúc thân mật như thế, Cẩm Ngu cảm thấy vô cùng xấu hổ, thậm chí vành tai cùng dần dần ửng đỏ.
Trì Diễn từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng.
Chỉ thấy trên gương mặt mịn màng ấy đỏ bừng giống như thiêu như đốt.
Không biết là do nhiệt độ làn da tăng lên hay màu sắc do ánh sáng mặt trời chiếu vào nữa.
Vòng eo thon thả của tiểu cô nương một tay cũng có thể ôm trọn, thân hình mảnh mai thanh thoát, những chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên mượt mà thì mượt mà.
Nhưng khuôn mặt ngày thường trong sáng động lòng người này lúc ửng đỏ lại mang theo hương vị vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Hơi thở Trì Diễn khẽ ngưng lại trong chốc lát, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một nỗi xúc động muốn khiến nàng hỗn độn không thể chịu nổi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Hắn nhắm mắt rồi lại mở ra, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại.
Đôi môi mỏng của Trì Diễn khẽ mấp máy, từ tốn thì thào: “Nếu ta nói, những gì Phương Tịch Dung nói là sự thật thì sao?”
Nghe vậy, Cẩm Ngu bỗng nhiên lấy lại tinh thần từ trong những suy nghĩ hỗn loạn, lúc này mới phát hiện trong đáy mắt trong suốt thăm thẳm của người nọ mang theo một sự nghiêm túc lạ thường.
“Phụ vương ngươi, ban hành sưu cao thuế nặng, bóc lột tàn nhẫn khiến cuộc sống của bách tính khổ cực không thể diễn tả thành lời, chẳng những thế còn thường xuyên làm ra những việc trái với nhân đạo, làm vua của một nước, hắn không có tư cách.’’
Câu nói tưởng chừng như nhẹ nhàng bâng quơ của hắn lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Cẩm Ngu sửng sốt mở to mắt, không thể tin nổi ngay cả hắn cũng nói như thế.
Cảm giác xấu hổ thẹn thùng lập tức tan thành mây khói, nàng nghiến răng quát lớn: “Ngươi nói bậy!’’
Lúc nói những lời kia, vẻ mặt Trì Diễn hoàn toàn nghiêm túc, nhưng trong khoảnh khắc rũ mắt xuống nhìn nàng lại tan đi mấy phần sắc bén.
Da thịt mềm mại được bao phủ bên dưới lòng bàn tay hắn dần dần căng cứng lại, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ oán giận trong lòng nàng.
Tiểu cô nương quật cường như thế nào hắn sớm đã được lĩnh giáo.
Nói thật, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn thà rằng nàng cả đời không hay biết gì, vĩnh viễn không biết đến những hiểm ác và tăm tối ấy.
Ngây thơ mông lung cũng không phải không tốt.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nếu không để nàng hiểu rõ chân tướng sự thật, nàng sẽ ngây ngốc cứng đầu với những người và những thứ không xứng đáng hết lần này đến lần khác.
Giọng điệu hắn bình tĩnh không một gợn sóng.
“Hai mươi năm trước, hắn giết huynh trưởng chiếm đoạt ngai vàng, thậm chí còn dùng cực hình xử tử những huynh đệ thủ túc còn lại, độc tài quân quyền, làm Hoàng đế nhiều năm trời, ban hành những mệnh lệnh hà khắc, trấn áp chư hầu, mù quáng tin tưởng gian thần giết hại trung thần, bóc lột bách tính.’’
Hắn khẽ dừng lại một chút, Trì Diễn cúi người tiến sát đến gần nàng hơn nữa: “Ngoài ra, hắn còn âm thầm lừa gạt huynh tẩu làm loạn cương thường, cưỡng hiếp tú nữ tiến cung nhằm thoả mãn dục vọng cá nhân của mình,... đó là những chuyện thường tình, chỉ là hắn ta cậy quyền cậy thế, tất cả những chuyện này đều bị ép xuống.”
Ánh mắt hắn thâm sâu như giếng cổ, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lạnh lùng và giận dữ của nàng: “Những chuyện bẩn thỉu đó, nếu ngươi muốn biết, ta có thể nói rõ từng chuyện từng chuyện cho ngươi.’’
Những câu nói bình tĩnh lọt vào tai nàng lại giống như sấm sét nổ tung.
Cẩm Ngu nhất thời sững sờ giữa những câu chữ của hắn, không thể tin nổi lắc đầu: “Không thể…’’
“22 thành trì ở Đông Lăng, không cần tốn quá nhiều sức vẫn có thể khiến 18 thành chủ động quy hàng Đại Sở, ngoại trừ Lâm Hoài, ba cái còn lại chống cự chưa đầy mấy ngày, ngươi biết tại sao không?’’
Trì Diễn dẫn dắt từng bước từng bước, giống như đang kiên nhẫn quan tâm đến cảm xúc của nàng.
Hơi thở Cẩm Ngu ngừng lại.
Tại sao? Tại sao? Lời giải thích hợp lý nhất có thể nghĩ đến chính là lòng dân mong muốn.
Bàn tay bị hắn giữ chặt không kìm được run rẩy, Cẩm Ngu nhíu chặt chân mày, nhanh chóng quay đầu đi: “Cho dù đám cung nữ thái giám có chuyện giấu diếm đi nữa, hoàng huynh ta tuyệt đối không gạt ta.’’
Không chỉ hoàng huynh nàng, còn có mẫu hậu hay thậm chí là toàn bộ hậu cung.
Mặc dù nàng vẫn luôn ở trong cung điện của mình, không thể biết thế giới bên ngoài như thế nào, nhưng ngày ngày bọn họ đều ca tụng cảnh thái bình thịnh thế bên ngoài cung, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?
Chấp niệm mười mấy năm trời, hắn cũng không trông mong nàng sẽ ngay lập tức tin mình.
Ánh mắt Trì Diễn lãnh đạm: “Ngươi tin hay không tin tuỳ, nhưng sự thật chính là vậy.’’
Ngừng một chút, hắn nhẹ giọng nói với nàng: “Ta cũng sẽ không nói dối ngươi.’’
Cùng với đó là tiếng mèo kêu nhẹ nhàng, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ dường như bị phân mảnh trong chốc lát.
Cẩm Ngu im lặng không lên tiếng, nhưng cơ thể không khỏi khẽ run lên, hàm răng cắn chặt gần như muốn cắn đôi môi non mềm bật máu.
Đột nhiên, hai tay nàng giãy dụa tránh thoát khỏi bàn tay hắn, Cẩm Ngu đẩy mạnh, nhảy xuống bàn rồi xoay người rời đi.
Lòng bàn tay trở nên trống rỗng, nàng chạy ra ngoài.
Hương thơm ngọt ngào lưu lại trong chóp mũi cũng nhanh chóng tan đi.
Cửa phòng bị đóng sầm lại một tiếng, sau đó từ từ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trì Diễn không nhúc nhích, chỉ đứng yên tại chỗ.
Bên ngoài cánh cửa nửa khép nửa mở không có bóng dáng màu đỏ của nàng, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo hắt vào.
Ô Mặc nhảy xuống nhuyễn tháp, ngồi xổm xuống dưới chân hắn kêu một tiếng, giống như đang muốn nhắc nhở hắn điều gì đó.
Tay áo lặng lẽ buông rũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Cẩm Ngu rời đi: “Không cần đuổi theo, để nàng ấy yên tĩnh một chút.’’
Không lâu sau, Nguyên Thanh đi đến, nói là nhìn thấy biểu cô nương một mình chạy ra khỏi phủ, nên đặc biệt đến đây báo cáo với hắn.
Nhưng Trì Diễn lại ngồi xuống nhuyễn tháp, ngả người ra sau, nhẹ giọng nói: “Âm thầm theo sát, không cần đưa người về.”
Sau đó không nói gì thêm nữa.