Sau khi dòng suy nghĩ của Mộc lão gia tử bị cắt ngang, nghe được âm thanh của hộ vệ trưởng, ông lập tức vui mừng xua tay: "Thông báo cho mọi người, hạ cánh ngay lập tức."
Sau khi phi thuyền thành công đáp xuống, các thành viên còn lại của Mộc gia nghênh đón gia chủ của bọn họ, Mộc Chấp Tăng, 198 tuổi cường giả Mộc hệ dị năng cấp 10, dược tề sư cầm cờ đi trước của Tinh Minh. Sau khi được chào đón bởi hai hàng nhân viên song song, Mộc lão gia tử tập mãi thành thói quen gọi quản gia trên Địa Cầu tiền lên. Người này đồng dạng cũng là tâm phúc của lão gia tử, là huynh đệ sinh đôi của Mộc Khải ở Trung Uơng tinh, tên Mộc Toàn. Hai huynh đệ đồng dạng khôn khéo có khả năng, cho nên Mộc lão gia tử mới có thể yên tâm đem hai chức vị quan trọng giao cho họ.
Nghe được thanh âm Mộc lão gia tử, Mộc Toàn lập tức tiến lên cung kính nói: "Gia chủ, ngài có gì phân phó?"
Mộc lão gia tử nhìn Mộc Toàn có gương mặt như đúc còn mang biểu tình đồng dạng Mộc Khải, nếu không phải xác định Mộc Khải không cùng ông đến, cơ hồ liền phải nhận sai. Bà người cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ bởi vì nhận sai hai người, còn nháo ra không ít ô long đâu.
Nhớ tới tôn tử, Mộc lão gia tử cũng bất chấp ôn chuyện, vội vàng hỏi: "Tiểu Nhị, đơn xin vào rừng Trường Bạch đã được phê duyệt chưa?" Rừng Trường Bạch không thể tùy tiện đi vào, trước hết cânf nộp đơn xin, được quân bộ phê duyệt là có thể.
Nhìn bộ dáng gia chủ, Mộc Toàn vội vàng trả lời: "Ngày hôm qua đã phê duyệt, ngày hôm qua đã phái người thu hồi." Nói rồi lấy từ nút không gian lấy ra văn kiện giống như giấy, có con dấu chính thức của quân đội, giao cho Mộc lão gia tử.
"Ta bên này đã có người, ngươi giúp ta chọn hai người tương đối quen thuộc địa hình cùng chúng ta đi vào khu bảo hộ rừng Trường Bạch." Mộc lão gia tử cầm trên tay văn kiện hơi mỏng nói.
Mộc Toàn sửng sốt: "Gia chủ tính hiện tại đi luôn sao, không nghỉ ngơi một chút ngày mai lại đi."
Mộc lão gia tử xua xua tay: "Tiểu Đồng đang chờ ở bổn gia đâu, tìm không biết cần bao lâu, vẫn nên nhanh chóng hơn nữa nghỉ ở trên phi thuyền đủ rồi."
"Được, ta sẽ lập tức thu xếp." Nói xong Mộc Toàn liền đi xuống an bài.
Một giờ sau, nhóm 7 người xuất phát từ Mộc gia. Đoàn người đều từ cấp 9 trở lên, bên cạnh Mộc lão gia tử còn có hai người cấp 10, họ là tâm phúc của Mộc lão gia tử gia gia hồi đó, ở cấp 10 trăm năm không lên được cấp 11, trước mắt ở Địa Cầu dưỡng lão, đối với địa hình Địa Cầu xem như quen thuộc. Còn lại đều là tâm phúc của Mộc lão gia tử.
Để tìm được thuốc tốt, 7 người đều là dị năng mộc hệ. Chỉ cần đem mộc hệ bảo phủ toàn thân bước đi, trong rừng động thực vật căm thù đối với bọn họ sẽ giảm thấp nhất, tiêu hao không lớn, hơn nữa ở trong rừng dị năng khôi phục còn nhanh,hơn nữa mọi người mang vô số dược tề, không lo hao hết dị năng. Hơn nữa mộc hệ dị năng trong rừng được ưu ái, quả thực giống cá bơi trong nước. Ở trong rừng, có cực ít người đấu chính diện người đối đầu với mộc hệ dị năng, trừ phi ngại mạng đủ dài.
Hai ngày sau, 7 người có thu hoạch không nhỏ, Mộc lão gia tử cũng tìm được các dược liệu phụ trợ nhưng mấy chủ vị đều không tìm được. Mộc lão gia tử càng nóng nảy, chả lẽ sau mạt thế linh dược cũng tuyệt chủng sao, hay là biến dị thành hình dáng khác? Mộc lão gia tử trong không gian có không ít cùng dược thư miêu tả tương tự, sợ bỏ lỡ thật sự liền tương tự cũng lấy.
Mộc lão gia tử nhìn quanh, phát hiện không có mục tiêu, liền mang người đi theo một hướng. Mấy người đi theo hướng đó, dự kiến không đến nửa giờ sẽ đến vị trí của Mộc Lâm Đồng.
Mà Mộc Lâm Đồng giờ phút này đang bày trận, trận pháp phòng ngự, công kích, mê huyễn nhất thể, còn có thể tụ linh. Là Tiểu Bạch năm đó vì cậu thiết kế, Tiểu Bạch là một thiên tài trận pháp, bày trận dặc biệt lợi hại. Mộc Lâm Đồng thấy Tiểu Bạch bày trận vô số lần, còn bị Tiểu Bạch bắt học. Sau này tại thế đi tìm Tiểu Bạch,nghe trong dân gian không ít truyền thuyết Bạch Hổ là thần thú chủ sát phạt, trăm trận trăm thắng, trong lịch sử danh tướng đều truyền là Bạch Hổ chuyển thế.
Nhớ tới Tiểu Bạch, Mộc Lâm Đồng trong lòng khó chịu, 5000 năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ép Tiểu Bạch dẫn động lôi kiếp. Hiện tại cũng không nghĩ nhiều như vậy, vẫn phải tìm ra Tiểu Bạch mới biết được. Hơn nữa vận mệnh chú định cậu cảm nhận được Tiểu Bạch ở trong thế giới này.
Chờ đến khi Mộc Lâm Đồng phục hồi tinh thần, trận pháp đã bố trí tốt, cảm nhận linh khí dần nồng đậm bên trong, Mộc Lâm Đồng thoải mái duỗi duỗi cành cây. Sau đó thần hồn từ bản thể tách ra, bay về hướng nấm U Minh Quỷ. Nấm U Minh Quỷ cảm nhận được cậu đã đến, hiển nhiên có chút kích động, thân nấm nho nhỏ lắc lư lên. Mộc Lâm Đồng thần hồn chạm vào nấm toàn bộ đi vào.
Bên trong nấm vừa mới sinh ra một tiểu gia hoả ngây thơ mờ mịt, ngày đó Mộc Lâm Đồng dùng linh khí cải tạo đã biết. Sau đó cậu cùng tiểu gia hoả muốn mượn bản thể của nó, lúc trở về sẽ trả cho nó, còn sẽ trợ giúp nó tu luyện. Tiểu gia hoả vui mừng khôn xiết, lập tức đồng ý.
Mộc Lâm Đồng dùng thần hồn thật cẩn thận bao lấy thần hồn nấm U Minh Quỷ nho nhỏ, để tiểu thần hồn có một sợi dây nối với bản thể, sau đó toàn bộ thần hồn tiến vào nấm U Minh Quỷ to bằng ngón tay cái. Sau khi Mộc Lâm Đồng cố hết sức áp chế linh hồn của mình, hơn nữa đã ở trên nấm cải tạo tinh hoa, cuối cùng cũng không làm bản thể nấm U Minh Quỷ bạo nổ.
Mộc Lâm Đồng nhìn chính mình điều khiển nấm U Minh Quỷ rút ra hệ rễ, nhảy cao 3 thước thời điểm, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Nhìn xung quanh vài lần, sau khi xác định bản thể trận pháp vạn vô nhất nhất, Mộc Lâm Đồng điều khiển thân thể nho nhỏ, hướng về phía ngoài rừng rậm tràn đầy nhân khí nhảy đi.
Không lâu sau khi Mộc Lâm Đồng rời đi, nhóm 7 người Mộc lão gia tử đã đến nơi này. Mộc lão gia từ mắt sắc liếc qua lập tức nhận ra này đó dược liệu, Ngưng Âm Thảo, Huyết Tinh Thảo, Thiên Hồn Thảo, Bát Yêu Thảo,nấm Thất Diệp Địa Linh, Thanh Linh quả, Kỳ Lân Quả, Hoàng Tinh, nấm U Minh Quỷ, trong đó có mấy vị chủ dược chế tạo Hoàn Hồn Đan như Huyết Tinh Thảo, Thiên Hồn Thảo, nấm Thất Diệp Địa Linh cùng với Kỳ Lân Quả thế nhưng toàn bộ tìm được rồi!
Mộc lão gia tử vui mừng khôn xiết, không cho người khác trợ giúp đào, sợ dược tính xói mòn. Sau đó lấy ra làm tiếc ngọc thượng phẩm đã chuẩn bị sẵn sàng trong nút không gian từ sáng sớm, sau đó cẩn thận đào từng cái một.
Mấy người họ cũng là dược tề sư, tuy kiến thức không uyên thâm như Mộc lão gia tử nhưng cũng là người biết hàng, nhìn dị thực có năng lượng lưu động bên ngoài liền biết là thứ tốt, hơn nữa trước đó còn chưa gặp được dị thực có năng lượng phong phú đến tràn ra. Mấy người tránh ra dược liệu được Mộc lão gia tử chỉ định, cũng đi đào những dị thực khác, đối với địa phương này có nhiều linh thảo dị thực rất kinh ngạc.
Đến nỗi bên cạnh còn có những cây cối đang đón gió rung rinh phấp phới, bởi vì Mộc Lâm Đồng bản thể có chứa trận pháp, mọi người cũng chỉ nghĩ đó là một cây bình thường, vô hạn hạ thấp chú ý của mọi người, trừ bỏ Mộc lão gia tử không biết tại sao có cảm giác thân thiết nhìn nhiều vài lần. Sau khi Mộc lão gia tử lấy được mấy vị chủ dược, còn đem tất cả dược thảo tổ tiên ghi lại đào đi, đi đường đều cảm thấy bay bay, cảm thấy mình gặp may mắn.
Ngay khi 7 người đang đào hứng thú bừng bừng, Mộc Lâm Đồng nhảy nhót một đường đi ra khỏi rừng Trường Bạch. Đừng nhìn nấm U Minh Quỷ vóc dáng nhỏ, hệ rễ lại cực kì phát triển, có thể nhảy cao mấy tầng lầu, mượn dùng hồn lực còn có thể bay, tốc độ cực nhanh. Vì vậy từ khi Mộc Lâm Đồng xuất phát đến lúc ra khỏi rừng chưa tới nửa ngày, trong đó bao gồm thời gian mới đầu Mộc Lâm Đồng nơi nơi du đãng.
Nhưng khi Mộc Lâm Đồng ra tới cảm nhận được ánh Mặt Trời càng tươi đẹp, nhìn thế giới xa lạ mênh mang bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không biết chạy đi đâu. Lúc này đột nhiên một trận gió thổi qua, Mộc Lâm Đồng cảm thấy sức gió thổi qua thân nấm nhỏ, cậu nghĩ nghĩ, nếu mình đối với thế giới này hết thảy đều mờ mịt, vô pháp quyết định đi đường nào, như vậy không bằng giao cho trời quyết định. Nghĩ như vậy, Mộc Lâm Đồng từ bỏ giãy dụa theo gió phiêu lãng.
Một trận kình phong thổi qua, nguyên bản nấm U Minh Quỷ ngã trái ngã phải đã không thấy đâu.
Khi Mộc Lâm Đồng tự thả mình bay, cơn gió mang theo thân nấm đáp xuống một đại thụ ở trong một tứ hợp viện cổ kính.
Vừa mới đáp xuống đại thụ, cậu đã cảm nhận được âm thanh trầm trồ khen ngợi, cậu lập tức cảnh giác ẩn thân, sở dĩ gọi là nấm U Minh Quỷ chính là vì bản thể màu sắc trong suốt, cực kì giống quỷ linh, hơm nữa dễ dàng che giấu nên mọi người rất khó tìm.
Sau khi Mộc Lâm Đồng ẩn thân, cẩn thận quan sát, liền phát hiện đây là một tứ hợp viện năm tháng dài lâu, thứ mà ngay cả đế đô trước đây Mộc Lâm Đồng cũng hiếm thấy, nhưng nơi này so với trước kia còn lớn gấp 10 lần.
Thanh âm ầm ĩ phát ra từ khoảng trống phía dưới tàng cây, ánh mắt Mộc Lâm Đồng chú ý không phải nơi phát ra tiếng ầm ĩ mà là địa phương chủ vị, ngồi một vị lão nhân tuổi khoảng 60 có sức tồn tại mãnh liệt, làm người ở trong đông đảo đám người cũng có thể chú ý tới ông. Tinh thần ông dị thường no đủ, hai mắt sáng ngời có thần, thời gian tựa hồ dùng để che giấu ủy nghiêm trong mắt. Nhìn ra được hồi trẻ là một nam nhân tuấn lãng uy nghiêm.
Ngay cả Mộc Lâm Đồng do bám vào nấm U Linh Quỷ mà thực lực giảm mạnh cũng có thể cảm nhận được thực lực không thua Huyết Mãng, khí thế thậm chí ẩn ẩn cao hơn Huyết Mãng một đầu. Ở Huyết Mãng miêu tả, thực lực của nó đã là đỉnh của kim tự tháp, như vậy lão nhân này chính là nhân vật ở đỉnh kim tự tháp. Mộc Lâm Đồng thấy được trên người ông không chỉ có vũ lực, tài lực còn có thế lực.
Hai người hộ vệ bên cạnh ông thực lực cũng không tồi, hai người không nói lời nào, yên tĩnh đứng phía sau, ánh mắt sắc bén, đứng ở đó như bảo kiếm sắc bén sẵn sàng ra khỏi vỏ.
Có vẻ cơn gió này đã đưa ông đến một nơi khó tin, Mộc Lâm Đồng run run thân nấm. Nhưng mà cách đó không xa thình lình xảy ra một trận huyên náo mang theo hưng phấn trầm trồ khen ngợi đánh gãy cậu trầm tư.
Lúc này Mộc Lâm Đồng mới quay lại, khoảng sân trống trải lúc này lại ngồi đầy người, cho dù thời gian trôi qua đã lâu, hình thức khác nhau rất lớn, nhưng Mộc Lâm Đồng vẫn từ phục sức cùng lời nói việc làm nhìn ra những người trẻ này cho dù cực kì hưng phấn, bọn họ cũng có trật tự, trong đó để lộ ra tác phong nghiêm cẩn kỉ luật. Tất cả đều chỉ ra rằng đây là một nhóm quân nhân, một đám quân nhân có kỉ luật rất mạnh. Như vậy chủ vị của họ là thống soái của họ, không có gì lạ.
Theo ánh mắt của đám người kia nhìn lại, lúc này trong sân đầy binh lính, chính giữa có một bãi đất trống, Mộc Lâm Đồng nhìn kĩ, tóc nhảy dựng thì ra là có hai con hổ chiến đấu ở đó.
Hai con hổ thành niên, thân hình so với một con người trưởng thành thấp hơn nửa cái đầu và chiều dài ít nhất 3m, một con hổ đốm đen và một con đốm vàng đang đánh nhau túi bụi.
Mộc Lâm Đồng đã nhìn thấy tất cả các loại hổ ở nhiều vùng miền khác nhau trong hàng ngàn năm, ngoại trừ yêu tộc, hai con hổ này so với hổ hoang dã lớn gấp đôi trở lên. Đương nhiên so với Tiểu Bạch vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nhìn lão hổ đánh nhau cùng đám thanh niên trầm trồ khen ngợi, Mộc Lâm Đồng nghĩ xem mình có hay không nhìn nhầm những người này, còn có không sợ hai con hổ đang tự do sao? Không có khả năng, cậu có thể cảm giác được sức chiến đấu của hai lão hổ này cao hơn so với đại đa số người.
Khi Mộc Lâm Đồng miên màn suy nghĩ, hai lão hổ đã phân ra thắng bại, hổ đốm đen dùng thân chặn hổ đốm vàng, miệng rộng cắn yết hầu đối phương. Hổ đốm vàng ngao ngao rống một tiếng, lộ ra bụng mềm mại. Hổ đốm đen lúc này mới buông tha nó, sau đó là một mảnh hoan hô, Mộc Lâm Đồng khiếp sợ nhìn hai lão hổ biến thành hai tráng hán mặc quân phục.
Mộc Lâm Đồng choáng váng nhìn biến đổi lớn này, tựa hồ nhớ ra Huyết Mãng đã giúp cậu phổ cập khoa học trong truyền thuyết thú nhân.
Thật là mất mặt, thiếu chút nữa đã quên thế giới này có giống loài thú nhân thần kì.
Lúc này lại có hai nam nhân lên sân khấu, bắt đầu tay không luận bàn, đánh tới thời điểm tình cảm mãnh liệt, hai người cầm lòng không đậu biến thân, thế mà lại là hai con báo đen!
Mộc Lâm Đồng lần này không kinh ngạc, an tĩnh nhìn. Thời gian kế tiếp cậu vô cùng vinh hạnh thấy được các loại nhan sắc lão hổ, con báo, mèo rừng chờ một đoàn hệ mèo biểu diễn. Bởi vì đánh tới cuối cùng, lão nhân hạ lệnh một tiếng, toàn bộ người biến về nguyên hình bắt đầu hỗn chiến!
Mộc Lâm Đồng thậm chí nhìn thấy ánh mắt đáng khinh của ông lão, cùng với khoé miệng nhịn không được giơ lên, còn có vẻ mặt bất đắc dĩ của hai thanh bảo kiếm.
Mộc Lâm Đồng nhìn một đoàn giương nanh múa vuốt, quần ma loạn vũ đại miêu, thật muốn che mặt. Cậu đây là vô ý tiến vào đại bản doanh loài mèo? Còn có, biết quá nhiều liệu có bị diệt khẩu? Mộc Lâm Đồng có thể nhìn thấy ác thú vị ở trong.
Hiện tại cậu tò mò bản thể lão nhân là gì, khẳng định cũng là hệ mèo, hẳn là một con hổ, rốt cuộc xem khí thế kia liền biết là bách hổ chỉ vương, liền không biết là màu gì, có thể hay không là..... màu trắng? Màu trắng giống Tiểu Bạch?
Mộc Lâm Đồng lại đột nhiên nghĩ đến Tiểu Bạch, phải biết rằng xúc cảm của bản thể Tiểu Bạch..... A, nhìn thấy mèo lớn, tay lại ngứa. Mộc Lâm Đồng lắc lư thân nấm, đầu bào tử cũng đi theo nhĩch tới nhích lui, thần hồn đối với đại miêu âm thầm chảy nước miếng.
Những đại miêu đang đánh nhau hăng say không biết tại sao lông dựng đứng. Lão nhân bên kia tựa hồ cảm giác được bên này nhìn lại.
Mộc Lâm Đồng vội vàng thu hồi ánh mắt làm càn, thiếu chút nữa là bị phát hiện.
........
Buổi tối, Mộc Lâm Đồng liền đi bộ ở sân này, bay tới thổi đi, trong lòng nghĩ có nên đánh một con đại miêu sờ cho đã nghiện.
Cuối cùng trong lúc Mộc Lâm Đồng đang lang thang, bỗng dưng phát hiện ra một cái lỗ ở góc tường. Hử? Đây là lỗ chó? Nhà này nuôi chó?
Mộc Lâm Đồng nhảy lại xem lớn nhỏ, có thể cho một con mèo béo đi qua. Nói không chừng đám đại miêu kia khi còn nhỏ vì tránh né gia trưởng mà từ nơi này chuồn ra chơi. Có lẽ còn vì thân thể quá mập mà không chui ra được, ha ha, ngẫm lại liền thấy thú vị.
Mộc Lâm Đồng giờ phút này không biết cậu đoán trúng, 25 năm trước, thực sự có một con mèo béo, thiếu chút nữa không chui ra được. Càng không nghĩ được sự việc đã phát sinh, không biết Tiểu Bạch cậu tìm kiếm 5000 năm đã từng cách cậu gần như vậy.