Mộc Lâm Đồng điểu khiển thân thể nho nhỏ làm sạch động chó con, sau đó lại đi xung quanh quan sát một phen, phát hiện xung quanh tứ hợp viện này đều có trạm canh gác ngầm, trên nóc nhà, cây cối, thậm chí bụi cỏ đều có người ẩn giấu. Một nửa là duy trì hình người đứng gác, một nửa khác lại dùng hình thú tuần tra.

Mộc Lâm Đồng đã không chỉ một lần nhìn thấy ba đến năm đại hình miêu một đội vô thanh vô tức tuần tra, thịt lót ở móng vuốt khiến họ đi đường không phát ra một chút thanh âm. Hơn nữa thời gian địa điểm tuần tra nhìn như không có quy luật, trên thực tế phối hợp với trạm gác ngầm thay phiên tuần tra, đem toàn bộ tứ hợp viện và lối vào rừng Trường Bạch đều giám sát, còn làm cho kẻ xấu muốn vào không tìm được quy luật.

Mộc Lâm Đồng phát hiện những người này ở quân doanh cách tứ hợp viện không xa, hơn nữa cậu phát hiện người ở đó cơ hồ chia làm hai phái, kỉ luật kém quân đội đại miêu bên này không nói, cậu còn phát hiện những quân nhân tuần tra rừng Trường Bạch còn mang theo rượu thịt, một vài người ở tháp giám sát còn chơi đoán số ăn thịt uống rượu.

Trong lòng Mộc Lâm Đồng thay các đại miêu tuần tra đau lòng, quyết định làm gì đó dạy bảo mấy cái hỗn đản. Hệ rễ nấm U Minh Quỷ vừa giẫm, Mộc Lâm Đồng thậm chí không sử dụng kĩ năng ẩn thân, nương nhờ bóng đêm nháy mắt đã vọt lên tháp giám sát cao mấy chục mét.

Khác với công nghệ cao của Tinh Minh, tháp theo dõi này vẫn tương đối nguyên thủy, Mộc Lâm Đồng nhìn những dấu vết ăn mòn loang lổ của năm tháng ít nhất có mấy ngàn năm lịch sử. Mộc Lâm Đồng nhíu mày, xem ra tương lai khoa học kĩ thuật cũng không phải thật phát triển.

Mộc Lâm Đồng không biết là, Trái Đất so với các tinh cầu khác da dày thịt béo, có chút yếu ớt, vì tránh công nghệ cao ảnh hưởng đến các sinh vật yếu ớt trên Địa Cầu không thể vãn hồi, cấm sử dụng các vũ khí đạn dược có sát thương cao trên Địa Cầu.

Nhưng cấm hoàn toàn lại khiến lực phòng ngự của Địa Cầu yếu lại, cho nên mỗi thành thị đều có kho súng ống, đúng giờ bỏ cũ thay mới vũ khí quá hạn. Bên trong kho vũ khí đều là các loại vũ khí, cơ giáp tiên tiến nhất, trừ khi người ngoài tinh hệ giết qua, nếu không sẽ không mở ra. Nhưng mà ngoài tầng khí quyển mỗi ngày ít nhất có mấy trăm hơn một ngàn phi thuyền tuần tra, đông đảo vệ tinh theo dõi, hơn nữa những tinh cầu bên cạnh đều có quân đội đóng giữ. Mỗi quân đoàn đều có quy định, nếu có tin cầu cứu, ưu tiên Địa Cầu. Nếu thực sự Địa Cầu bị đánh hạ, vậy thuyết minh Tinh Minh đã phế bỏ, vô lực xoay chuyển.

Lúc này, Mộc Lâm Đồng phát hiện 4 người đàn ông rõ ràng đang say rượu, một người đã cởi áo ném vào góc cởi trần uống rượu, ba người khác cũng cởi ba cúc không đồng đều, một người cởi bỏ toàn bộ cúc áo, hai người khác chỉ cởi một bộ phận, một người rất béo, một người mặt có sẹo.

Đàn ông vai trần ngửa đầu uống rượu, không biết phát điên gì, đem bình rượu ném góc tường, bình rượu xanh "phanh" một tiếng vỡ vụn.

"Chết tiệt, không biết phải ở nơi chim không thèm ỉa này bao lâu, Tinh Minh những người đó cũng điên rồi, rõ ràng việc khổ sai này là của quân đoàn Bách gia, thế nào cũng phải đem người quân đoàn khác đi vào. Ta ở chỗ này 5 năm, đã sắp đến nhiệm kì, sao lại gọi về, không phải người mới nên đến đổi sao?" Người đàn ông cởi trần hiển nhiên rất tức giận, khuôn mặt đều vặn vẹo dữ tợn.

Mấy người kia hiển nhiên đã thấy nhiều không trách, cũng không bị ảnh hưởng bởi cơn điên của anh ta, rốt cuộc mấy ngày lại diễn ra một lần, đã thành thói quen.

Bốn người ngồi thành vòng tròn, nam tử cởi cúc áo xé miếng đùi gà đứng lên: "Đúng rồi, ta chịu mẹ nó đủ rồi, không có mĩ nữ không nói, còn lạc hậu giống xã hội nguyên thủy. Chúng ta là kì xui xẻo nhất, những người khác ở 5 năm, bên trên nói một câu, chúng ta ở 10 năm, thật là chó."

Mấy người cùng nhau phát điên một hồi, cuối cùng nam nhân vai trần hỏi: "Mộc lão gia tử còn chưa ra sao, đều đã 3 ngày, liệu có chết ở bên trong không?"

Người đàn ông mặt sẹo bên trái bật cười hắc hắc: "Chết chắc rồi, Tinh Minh sẽ có trò hay để xem. Nghe nói Mộc lão gia tử là vì Mộc tam thiếu mới đi rừng Trường Bạch, còn đem một tinh cầu quặng cho Tinh Minh mới đổi lại văn kiện phê duyệt. Nếu chết ở trong, như vậy phế vật kia liền trở thành tội nhân, không có ai chê chở chỉ sợ cũng sống không lâu ha ha......."

Một năm nhân mập mạp khác cũng nói: "Nói đến Mộc tam thiếu, tìm toàn bộ tinh tế cũng không tìm được người phế giống hắn, rõ ràng có gen gia thế tốt, cố tình sinh thành một cái phế vật. Nghe nói Mộc gia tiêu tốn rất nhiều mới đem hắn nhét vào trường quân đội đệ nhất, phế vật có mệnh thật tốt, sinh ra kim chi ngọc diệp. Ta xem vào trường quân đội còn phải lãng phí tài nguyên, nếu ta sinh ra ở Mộc gia thật tốt biết bao."

Ba người khác cũng phun người mơ mộng hão huyền này một ngụm: "Ngươi nằm mơ đi."

"Nghe nói Bách gia cùng Mộc gia là thế giao, ngươi nói xem nếu Bách gia tinh tế thiên tài tiềm lực tốt nhất gặp được Mộc gia đệ nhất tinh tế phế vật sẽ phát sinh chuyện gì? Mộc gia phế vật kia liệu có tự hổ thẹn trực tiếp tự sát?" Người đàn ông vai trần nói với giọng điệu ác ý.

Ba người còn lại nghĩ đến người giống như vũ khí hình người, trong lòng cảm thấy có chút thương cảm cho phế vật Mộc gia.

Nói đến người đó, mấy người không dám làm càn như vừa nãy, nhìn đến không khí lạnh xuống khó hiểu, mấy người kinh ngạc nhìn nhau.

"Nói đến này Bách...gì?" Nam nhân mặt sẹo nhìn cái gì đang bay bay phía sau mập mạp phía đối diện, lời muốn nói bị đánh gãy.

Mấy người say rượu bị tiếng thét của hắn tỉnh táo lại, lại phát hiện họ không biết như thế nào đi tới địa phương quỷ dị, phía trước cái gì cũng không có, chỉ có một giếng cổ xưa. Xung quanh yên lặng chỉ có âm thanh quái dị phát ra từ giếng. Có cánh tay tái nhợt vươn ra từ giếng, mấy người đồng loạt lui về sau vài bước.

Sau đó bên trong bò ra một nam nhân toàn máu, sau khi đứng yên, đột nhiên cười nham hiểm với mấy người, miệng vỡ ra lộ hàm răng giống cá mập, miệng càng nứt càng lớn, từ giữa vươn ra một cái lưỡi huyết hồng. Mấy người muốn phản kích lại phát hiện ra toàn thân đều không thể động đậy, trơ mắt nhìn cái lưỡi kia càng lúc càng lớn, sau đó đột nhiên duỗi dài, tốc độ cực nhanh cuốn lấy nam nhân vai trần "a ô" một tiếng thế nhưng nhét toàn bộ một người trưởng thành vào miệng, còn lại ba người thân thể không thể động, chỉ có thể nghe đến thanh âm nhai nuốt sởn tóc gáy. Sau đó người kia tiến lên một bước hướng ba người còn lại đi đến.....

Ba người gần như hỏng mất.....

Mộc Lâm Đồng nhìn mấy người ngã trái ngã phải miệng sùi bọt mép, áp lực buồn bực trong lòng xả ra một ít, tâm tình tốt lên, nhảy bắn lên rời đi, trở lại hang chó chờ trời sáng.

Sáng hôm sau, Mộc Lâm Đồng chọn một hướng rời đi, cậu chậm rãi nhìn thế giới vạn năm sau này. Nhưng mà Mộc Lâm Đồng vừa mới rời đi, Bách gia liền nghênh đón một người. Đúng là Mộc lão gia tử mới từ rừng Trường Bạch về, ông mang theo lễ vật đến bái phỏng Bách lão gia tử.

Quản gia Bách gia là một người nhìn qua so với Bách lão gia tử còn muốn già hơn, trên thực tế  ông còn so Bách lão gia tử nhỏ hơn nhiều, chính là dừng cấp 10 không thể tiến cấp, thoạt nhìn không trẻ tuổi như vậy. Đối với Mộc gia gia chủ ông tự nhiên quên thuộc, rốt cuộc hai nhà là thế giao, ngày lễ tết cũng không thiếu xã giao. Lần này Mộc gia gia chủ Mộc Chấp Thăng kì thật vừa mới trở về đã phái người tới, tỏ vẻ vì có việc gấp nên không thể lập tức bái phỏng, quá mấy ngày sẽ tự mình đến vấn an trưởng bối.

Bách quản gia nhìn đến Mộc lão gia tử nói: "Mộc gia chủ, đã lâu không gặp, thỉnh đi bên này."

Mộc lão gia tử ý bảo người phía sau đem lễ vật giao cho quản gia, nhìn thấy đối phương nhận lấy sau đi theo ông.

Vừa đi vừa lải nhải: " Bách quản gia, Bách tiền bối gần đây tốt không?"

Bách quản gia cười nói: "Tốt, thân thể lão gia vẫn rất cứng rắn."

Mộc lão gia tử cười ha ha: "Cũng đúng, Bách lão tiền bối rốt cuộc cấp 12."

Hai người vừa nói vừa cười đi đến thư phòng, Bách quản gia gõ cửa cung kính nói: "Lão gia, Mộc gia chủ đã đến."

Bên trong truyền ra một giọng nam trung khí mười phần: "Vào đi."

Bách quản gia đẩy cửa ra, duỗi tay ý bảo Mộc Chấp Thăng tiến vào. Mộc Chấp Thăng vào bên trong, nhìn thấy lão giả 500 tuổi cấp 12 đang luyện thư pháp, ông tiến vào vừa vặn hoàn thành.

Mộc Chấp Thăng lễ phép hỏi: "Bách tiền bối, ngài vẫn phong thái như trước, luyện thư pháp sao?" Dòng chính Bách gia đều luyện một tay tốt viết thư pháp, hiện tại thời đại này, đã không còn bao nhiêu người biết thư pháp cổ xưa, chỉ có mấy thế gia cổ xưa biết một chút.

Bàn tay Bách lão gia tử vung lên, tiếp đón Mộc Chấp Thăng lại đây: "Mộc tiểu tử, ngươi tới vừa vặn, đến xem chữ ta viết thế nào?"

Mộc Chấp Thăng nghe vậy đến gần vừa thấy chữ kia to lớn mạnh mẽ, liền mạch lưu loát, một cỗ sát phạt xuất hiện trên giấy. Mộc Chấp Thăng trong mắt lộ ra thần sắc kính nể: "Tiền bối viết chữ ngày càng tốt, vãn bối bội phục."

"Ha ha, Mộc tiểu tử ánh mắt vẫn tốt như trước, đúng rồi, lần này trở lại Địa Cầu có chuyện gì? Có chuyện gì cần hỗ trợ cứ việc mở miệng, không cần cùng ta khách khí." Bách lão nhân rõ ràng tâm tình phi thường tốt, vỗ vỗ bả vai Mộc Chấp Thăng nói.

Mộc Chấp Thăng cười cười nói: "Còn không phải việc của tôn tử ta, gần nhất ta tìm được một phương thuốc, dược kia chỉ có ở Địa Cầu, cho nên ta là trở về hái thuốc."

"Xem biểu tình ngươi liền biết bệnh tình có tiến triển, đây là chuyện tốt, nói như thế nào không mang theo tiểu tử kia về đây, ta còn chưa gặp qua hắn đâu." Bách lão gia tử những năm gần đây càng thích ấu tể, xoa bóp cũng rất thú vị.

"Hiện tại thật không tiện, có cơ hội......"

.........

Bên này Mộc Lâm Đồng vừa mới rời đi không xa, vốn trời trong nắng ấm, vô cùng sáng sủa đột nhiên thay đổi. Bầu trời xanh thẳm đột nhiên lấy mắt thường có thể thấy được che kín mây đen, một tầng đen nghìn nghịt. Tiếng sầm bùm bùm vang lên, không khí nguyên bản bình tĩnh cũng nhanh chóng lưu động, chậm rãi quát lên gió to.

Trời trong nắng ấm đến mưa rền gió dữ bất quá cũng chỉ chưa đến 10 phút. Mộc Lâm Đồng với biến hoá này há hốc mồm, thực vật đối với thời tiết có cảm giác nhất định, Mộc Lâm Đồng buổi sáng cảm thấy không có mưa gió. Vẫn là mưa dền gió dữ lớn như vậy, chẳng lẽ thực lực của cậu biến yếu đến như thế như vậy?

Mộc Lâm Đồng nhìn tiểu thân thể bay phiêu phiêu, đối mặt với mưa dền gió dữ, lên đường thật không dễ dàng. Cũng không phải không thể đi, nhưng hiện tại đi không có mục tiêu, nếu dùng hồn lực thật sự là mất nhiều hơn được. Vì thế Mộc Lâm Đồng lại bất đắc dĩ trở về địa phương hôm qua tránh mưa gió.

Mộc Lâm Đồng vừa mới nhảy lên cây phía trước, vừa vặn gặp được Mộc lão gia tử đang muốn đi ra. Mộc Lâm Đồng nháy mắt bị Mộc Chấp Thăng hấp dẫn tầm mắt, cậu ngạc nhiên phát hiện, hơi thở trên người kia có cảm giác kì quái. Cư nhiên từ trên người hắn cảm nhận được cảm giác thân thiết, còn có không thể hiểu được cảm giác quen thuộc.

Giờ phút này Mộc Lâm Đồng đang bám vào nấm U Minh Quỷ, thực lực chịu hạn chế, vô pháp tìm ra nguyên nhân ngay lập tức. Nhìn cái này, đột nhiên có cảm giác theo dõi. Mộc Lâm Đồng luôn tin chính mình trực giác, cho nên cậu quyết định đi theo người này tìm hiểu rõ ràng.

Mộc Lâm Đồng run run bào tử bị mưa to xối, lưu luyến không rời nhìn tứ hợp viện  đông đảo đại miêu, sau đó đem thân thể ẩn thân biến thành trong suốt. Không có trọng lượng Mộc Lâm Đồng hệ rễ nhẹ nhàng nhảy dựng vô thanh vô thức dừng ở trên vai Mộc lão gia tử. Sau khi tiếp xúc Mộc lão gia tử, cái cảm giác thân thiết không biết tại sao càng mãnh liệt.

Sau khi Mộc lão gia tử cáo từ, liền mang theo thủ hạ ra phi hành khí đậu bên ngoài, phi hành khí màu xám bạc hình giọt nước xinh đẹp, hiện tại đang tương đối lưu hành, có thể ngồi mười mấy người. Vì thế Mộc lão gia tử vô tri vô giác mang theo Mộc Lâm Đồng bản nấm U Minh Quỷ trên vai rời đi.

Bên này Mộc Lâm Đồng vừa mới theo Mộc lão gia tử rời đi, Bách lão gia tử liền có nhắc nhở xin trò chuyện, chợt loé chợt  loé. Bách lão gia tử tức khắc cảm thấy kinh ngạc, cháu trai mặt than của mình lại chủ động liên hệ ông!

Xem ra cháu trai nhớ ông, đuôi Bách lão gia tử sắp vểnh lên trời cao, vui vẻ nhận điện thoại của tôn tử.

Trong nháy mắt ông nhận điện thoại, vừa mới rời đi Bách gia tổ trạch lên phi hành khí, Mộc Lâm Đồng trên vai Mộc lão gia tử hình như có cảm giác chuyển qua, nhìn toà nhà phía trước thật sâu, phảng phất nhìn xuyên qua cửa lớn.

Tiếp nhận quang não Bách lão gia tử hưng phấn nói: "Tiểu Trường Phong, ngươi đây là đột nhiên nhớ lão tổ tông? Lão tổ tông thật vui vẻ, ngươi khi nào trở về, lão tổ tông liếm lông cho ngươi."

"Không có." Bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp có điểm khàn khàn.

"Đừng không thừa nhận, nhớ lão tổ tông cứ việc nói thẳng, bằng không ngươi vì cái gì đột nhiên liên hệ ta?" Bách lão gia tử rõ ràng tỏ vẻ không tiếp thu lí do thoái thác, phản bác nói.

Bên kia lập tức lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Nam nhân đối diện quang não giờ phút này mím chặt môi mỏng, con ngươi nguyên bản đen láy sắc bén đột nhiên hiện lên một tia mê mang, làm gương mặt lạnh lùng góc cạnh thêm một tia độ ấm.

Vì cái gì?

Kì thật anh cũng không biết, chính là trong lòng đột nhiên rất nhớ, rất muốn, rất muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play