*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc." Bảo bối à, dậy thôi! Mặt trời lên đến mông rồi! "_Sở Thiên Uy_
" Để yên cho em ngủ ~ " _Tôi_
" Dậy đi nào bé cưng! "_Sở Thiên Uy_
" Sến quá đi, anh mà còn nói nữa em đuổi anh ra khỏi đây đó ~ " _Tôi_
" Em mà còn không dậy anh đè em tại đây luôn "_Sở Thiên Uy_
" Em dậy, em dậy. Đừng manh động! "_Tôi đang ngái ngủ lập tức bật dậy_
" Quỷ ngốc đáng yêu! VSCN rồi xuống nhà đi, anh có làm bữa sáng cho em rồi "_Sở Thiên Uy_
"Vâng " _Tôi_
________
" Woa! Toàn bộ đều là anh làm luôn sao? " _Tôi_
" Nè, em nói thế là có ý gì? "_Sở Thiên Uy_
" Tại em chưa thấy anh vào bếp bao giờ thôi " _Tôi_
" Em ăn đi, nếm thử xem thế nào? "_Sở Thiên Uy_
"Ngon nha, đậm chất món nhà quý tộc! " _Tôi_
" Ngon thì em ăn nhiều vào! "_Sở Thiên Uy_
"Anh cũng ăn đi! " _Tôi_
Chúng tôi cùng nhau trải qua bữa sáng tuy giản dị nhưng chứa đầy hương vị ngọt ngào của tình yêu mới chớm nở.
_________CHIỀU____________
" Em muốn ăn gì không? Anh dẫn em đi "_Sở Thiên Uy_
" Chúng ta đi ăn lẩu đi " _Tôi_
Hai chúng tôi dắt tay nhau vào quán lẩu Tứ Xuyên. Phục vụ là một tiểu thịt tươi trông vô cùng dễ thương!
" Bạn phục vụ này, bộ quán này ai cũng như bạn hả? " _Tôi_
" Như tôi là sao ạ? "
" Đẹp trai đó!!!!! " _Tôi_
" Quý khách quá khen rồi! "
Trong khi tôi niềm nở chào hỏi, tiếp chuyện với cậu phục vụ đẹp trai này, Thiên Uy lại nhìn chằm chằm cậu ta với vẻ mặt khó ưa, giống như muốn nói với cậu nhóc này là " Người yêu tôi, chú em đừng động vào "
" Vậy... hai người gọi món gì ạ? "
" Anh muốn ăn gì? " _Tôi_
"... "_Sở Thiên Uy_
Nhìn sắc mặt Thiên Uy, tôi mới biết anh ấy ghen rồi! Ghen thôi có cần đáng yêu thế không!
" Vậy thì... ừm... cậu cho hai chúng tôi một nồi lẩu uyên ương đi! " _Tôi_
" Hai người có gọi thêm đồ uống gì không ạ? "
"Anh muốn uống gì không?" _Tôi_
"... "_Sở Thiên Uy_
" Vậy cho tôi thêm hai lon coca đi!" _Tôi_
" Vâng, hai người chờ một lát "
Cậu phục vụ đó đi hẳn,tôi mới quay qua nhìn Thiên Uy.
" Anh sao thế? Giận em hả?" _Tôi_
" Không có "_Sở Thiên Uy_
" Thật không đó? " _Tôi_
"... "_Sở Thiên Uy_
" Chụt... Hết giận chưa? " _Tôi_
" Em đừng có dùng tuyệt chiêu đó với anh, anh sẽ không mềm lòng nữa đâu!"_Sở Thiên Uy_
" Em xin lỗi mà, tại người ta đẹp trai chứ bộ" _Tôi_
" Em còn dám nói thế!!!!! "_Sở Thiên Uy_
" Em xin lỗi mà, tha lỗi cho em nha! Người ta có đẹp nhưng vẫn không bằng anh! Em nói thật đó" _Tôi_
" Lần này thôi đấy!"_Sở Thiên Uy_
" Ừm ừm. Không có lần sau! " _Tôi_
" Đừng giở cái bộ mặt đó ra nữa! Cười lên cái nào!" _Tôi_
" Em thế này anh cười không nổi"_Sở Thiên Uy_
Hai đứa bọn tôi ngồi luyên thuyên chờ đồ ăn ra. Một lúc sau, đồ ăn được bưng ra tới nơi. Hấp dẫn quá đi mất, lâu lắm rồi tôi mới được ăn!
(Hình ảnh minh hoạ)" Đói chết em rồi! " _Tôi_
" Vậy thì ăn nhanh đi! "_Sở Thiên Uy_
" Anh bị dạ dày, không thể ăn cay. Đừng ăn nước bên này! " _Tôi_
" Ừm, nghe em tất! "_Sở Thiên Uy_
Chúng tôi đang vừa ăn, vừa đút cho nhau vui vẻ thì Thiên Uy có điện thoại. Nhưng có vẻ anh ấy không muốn nghe cho lắm!
" Anh có điện thoại kìa, sao không nghe? " _Tôi_
" Kệ nó đi! "_Sở Thiên Uy_
" Lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao? " _Tôi_
"... "_Sở Thiên Uy_
Thiên Uy không nói gì cả,tay cầm lấy chiếc điện thoại đang rung kia lên, anh ấy còn mở loa ngoài cho tôi nghe cùng.
" Alo "_Sở Thiên Uy_
" Anh hai à, anh tới bệnh viện một lát được không? "_Sở Thiên Du_
"Tại sao? "_Sở Thiên Uy_
" Ba... ba bị tai nạn, đang cấp cứu. Bệnh viện hết máu dự trữ nên ba đang cần máu gấp. Em... "_Sở Thiên Du_
" Nhóc tuyệt đối không được hiến, anh tới ngay" _Sở Thiên Uy_
" Em đi cùng được không? "_Tôi_
" Được "_Sở Thiên Uy_
Hai chúng tôi nhanh nhẹn lên xe tới bệnh viện. Tới nơi, một người phụ nữ đưa mắt dò xét cả người Thiên Uy, sau đó dừng mắt tại tay anh ấy.
" Còn biết đường tới đây?"
"... "_Sở Thiên Uy_
" Anh hai " _Sở Thiên Du_
" Ba đâu? "_Sở Thiên Uy_
"Ba đang cấp cứu "_Sở Thiên Du_
"Ừm "_Sở Thiên Uy_
Tôi cùng Thiên Uy ngồi xuống ghế chờ. Lúc này, người phụ nữ kia tiến tới gần và nói:
" Con còn biết đường tới đây? Không coi những người bậc cha bậc mẹ này ra gì sao? "
" Bậc cha bậc mẹ? Bà còn xứng để nói ra những từ này sao? Bà đáng để tôi coi trọng sao? Nực cười "_Sở Thiên Uy_
" Mày... mày... "
" Thiên Uy, đừng thô lỗ thế!"_Tôi_
" Còn cô là ai? Đừng bám lấy con trai tôi. Cầm chỗ tiền này rồi biến đi! "
" Cháu không đi theo Thiên Uy vì tiền, Mong bác hiểu cho "_Tôi_
" Không vì tiền??? Loại con gái như cô tôi còn lạ gì. Đừng tỏ vẻ mình thanh cao ở đây! "
" Bà... "
" Thiên Uy! Bình tĩnh, em không sao! "_Tôi_
" Sao hả? Tôi nói đúng quá nên cô không có gì chối cãi sao? Cô thế này chắc cha mẹ cô cũng thế. Một lũ nghèo hèn vô giáo dục! "
Nghe đến hai chữ " cha mẹ ", bàn tay tôi siết chặt lại. Người này thật sự rất quá đáng!
" Thưa bác, bác có thể nghĩ xấu về cháu, có thể không ưa gì cháu, cháu không cản. Nhưng điều đó không có nghĩa bác được đụng đến giới hạn của cháu hay xúc phạm đến ba mẹ cháu. Bọn họ hoàn toàn không có lỗi! Lỗi hoàn toàn là ở cháu! Mong bác cẩn trọng lời nói! "_Tôi_
" Cô... "
" Ai là người nhà bệnh nhân ạ? "
" Chúng tôi "
" Bệnh nhân cần hiến máu gấp. Mời người nhà nhanh chóng theo tôi đi lấy máu "
" Tôi hiến "_Sở Thiên Uy_
" Mời anh theo tôi "
" Anh nhớ phải cẩn trọng! "_Tôi_
" Ngoan ngoãn ngồi yên đây chờ anh! Biết chưa?"_Sở Thiên Uy_
Tôi chỉ nhẹ gật đầu. Thiên Uy đi theo cô y tá vào chỗ lấy máu, còn ngoái đầu lại nhìn tôi. Những lúc thế này, tôi chỉ biết ngồi cầu may cho anh ấy, mong rằng anh ấy không sao.
" Cẩm Nghiên tỷ tỷ! "
" Là em hả? Qua đây đi! "_Tôi_
" Hồi nãy, nếu mẹ em có nói gì quá đáng, chị đừng để bụng, tính bà ấy vốn thế! "_Sở Thiên Du_
" Không sao! Chị không sao! "_Tôi_
" Em thật vô dụng! Có chút việc như vậy thôi mà cũng không giải quyết nổi! "_ Sở Thiên Du_
" Đừng dằn vặt mình như thế! Cố lên, em không vô dụng thế đâu! "_Tôi_
Tôi lo lắng cho anh ấy đến mức đứng ngồi không yên. Tôi khẽ nhòm qua ô cửa phòng lấy máu, tận mắt trông thấy từng giọt, từng giọt máu của anh ấy bị rút ra khỏi cơ thể. Cả người anh ấy bất động, mặt mũi tái xanh. Anh ấy vài hôm trước có vận động mạnh dẫn đến ốm, hôm nay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh éo le này! Cả trái tim lẫn tâm can tôi bây giờ như bị bóp nghẹn, đau đến không thở nổi. Từng giọt nước mắt cứ thế trào ra theo dòng cảm xúc mãnh liệt, cứ thế tuôn trào, lăn dài trên hai gò má tôi. Tôi chỉ hận bản thân không thể ở bên cạnh cùng anh ấy trải qua, không thể thay anh ấy chịu đựng nỗi đau lạnh buốt cả tâm can này. Hiến máu thực sự không đơn giản! Sau khi hiến máu, các chỉ số máu trong cơ thể sẽ có chút thay đổi, nhưng vẫn nằm trong giới hạn sinh lý bình thường, không hề gây ảnh hưởng đến các hoạt động thường ngày của cơ thể. Nhưng lượng máu được lưu trữ trong các bộ phận như gan, lá lách không được lưu thông.
Không biết anh ấy có ổn không nữa? Tôi lo chết mất! Anh đừng xảy ra chuyện gì, em xin anh!
Một lúc sau, y tá tiến ra ngoài thông báo:
" Bệnh nhân đã có đủ lượng máu cần thiết, chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành phẫu thuật. Người nhà bệnh nhân cứ bình tĩnh, chắc chắn sẽ thành công "
"Cô ơi, thế người hiến máu đâu ạ? "_Tôi_
" Người hiến máu đang nằm ở phòng hồi sức số 208. Người nhà có thể vào thăm. Chú ý tẩm bổ cho cậu ấy để có thể hồi phục sức khoẻ nhanh nhất có thể. Không còn gì, tôi xin phép! "
Tôi nhanh chóng chạy tới phòng nghỉ của Thiên Uy. Một thân ảnh gầy gò nằm trên giường bệnh, gương mặt đã hốc hác đi vài phần, nhìn mà thấy thương. Tôi còn chưa chăm sóc cho anh ấy bao lâu vậy mà lại để anh ấy thành ra thế này! Tôi đúng là vô tâm mà!
" Th... Thiên Uy à! "_Tôi hớt hải chạy tới, thở hổn hển nói_
" Em đó hả? Vào đi! " _Thiên Uy thấy tôi liền chống tay ngồi dậy, kêu tôi
" Anh có sao không hả? Cảm thấy trong người thế nào? Sao không trả lời em? "_Tôi lo lắng đến nỗi nói không ngớt, chỉ chăm chú hỏi han_
" Em hỏi dồn vào thế anh trả lời thế nào! Anh không sao. Bảo bối đừng lo " _ Thiên Uy nhẹ nhàng trấn an tôi _
" Huhuhu... Anh làm em lo chết mất! "_Tôi nhẹ lòng hơn, ôm chầm lấy Thiên Uy_
" Đừng khóc! Anh sẽ đau lòng! " _Thiên Uy dùng tay gạt đi những giọt nước mắt trên mặt tôi _
" Mà lúc nãy em có nghe thấy anh bảo không cho Tiểu Du hiến máu. Tại sao thế? "_Tôi_
" Thiên Du từ bé sinh ra đã ốm yếu, về mặt thể trạng căn bản không phù hợp. Với lại, kể cả nó có hiến thì khi hiến xong, nó sẽ bệnh như chết mất. " _Sở Thiên Uy_
" Vậy sao? Em hỏi vì hồi nãy thấy nhóc con tự trách mình thôi! "
" À mà anh có đói lắm không? Em chạy ra kia mua tạm gì đó cho anh ăn. Nãy giờ anh chưa ăn được gì cả "_Tôi_
" Bà ấy còn làm khó em không? "_ Thiên Uy chầm chậm hỏi _
" Không có đâu, anh đừng nghĩ nhiều. Nằm nghỉ đi, em đi mua cháo cho anh! "_Tôi_
" Ừm, em nhớ cẩn thận! "_Sở Thiên Uy_
Tôi sợ Thiên Uy đói nên nhanh chóng chạy ra quán ăn gần bệnh viện mua cho anh ấy ít cháo. Lúc chuẩn bị vào phòng bệnh, tôi có nghe hai anh em nhà họ Sở nói gì đó.
" Anh hai, anh định đối đầu với mẹ thế này cả đời sao? Anh không định về nhà sao? Hiện tại anh đang ở đâu? Sống có ổn không? "_Sở Thiên Du_
" Anh không có suy nghĩ đó, nhưng cũng không muốn nhận bà ta là mẹ, nhất là khi bà ta xúc phạm tới bảo bối của anh "_Sở Thiên Uy_
" Bảo bối? Hai người rốt cuộc tiến triển tới đâu rồi? "_Sở Thiên Du_
" Anh đang ở nhà của Tiểu Nghiên, cô ấy chăm anh rất tốt. Em không cần lo "_Sở Thiên Uy_
" Vậy cũng được! Cũng may, nếu Cẩm Nghiên tỷ tỷ mà không xuất hiện chắc anh sẽ thực hiện lời thề sống độc thân cả đời mất! " _Sở Thiên Du_
" Nhóc nhớ dai thật đấy! "_Sở Thiên Uy_
" Em anh mà! Mà anh này, lúc nãy, lúc mà anh hiến máu, Cẩm Nghiên tỷ tỷ cứ đi vòng vòng, em nhìn mà chóng cả mặt. Tỷ ấy còn đến cả chỗ anh hiến máu để nhìn anh. Tỷ ấy còn đứng đó khóc rất nhiều, lúc y tá ra thông báo, tỷ ấy không quan tâm đến tình hình xung quanh đã vội hỏi cô ý tá anh nằm ở phòng nào rồi, biết xong nhanh chóng chạy vào đó! Những điều này có thể chứng tỏ tỷ ấy rất yêu anh. "_Sở Thiên Du_
"Anh biết điều đó! Anh cũng tin cô ấy yêu anh thật lòng "_Sở Thiên Uy_
Tôi đi vào phòng, bắt gặp cảnh hai anh em họ đang nói cười vui vẻ. Càng nhìn càng thấy hạnh phúc! Ở thế giới thực hay thế giới này, tôi đều sống cô đơn. Tôi cũng muốn tận hưởng cảm giác ấm áp từ những người thân trong gia đình như thế này.
" Em còn đứng đơ ra đấy làm gì? Qua đây đi! "_Thiên Uy thấy tôi đơ người ra thì cất tiếng gọi _
" À... được "_Tôi_
" Mà nè, em có lòng mua cho anh, nhớ ăn nhiều một chút! Đừng có ăn uống nhố nhăng như lúc ở nhà!"_Tôi_
" Tuân lệnh bảo bối! "_Sở Thiên Uy_
" Tiểu Du, ăn tạm cái này đi! "_Tôi_
" Vâng, em cảm ơn "_Sở Thiên Du_
" Mà nè anh, anh có nói gì với cô chị họ Diệp đó không, sang nay nhà họ Diệp gọi điện thông báo huỷ hôn rồi. Tại vì cuộc gọi đó nên ba mới tức tốc chạy tới biệt thự nhà họ dẫn đến tai nạn xe đó!"_Sở Thiên Du_
" Diệp Giai Kỳ có nói với chị, cô ấy không có tình cảm với Thiên Uy nên cũng từ bỏ rồi! "_Tôi_
" Vậy thì hai người có thể thuận lợi đến với nhau rồi! "_Sở Thiên Du_
" Tôi còn chưa đồng ý, sao có thể thuận lợi được! "