Nhật thực tới.
Lão trưởng làng vốn đi thân thể đã gầy yếu, bây giờ lại một mắt chứng kiến cảnh tượng trược mặt không khỏi thất kinh.
Làn sương mù giờ đây đã bao phủ cả ngọn núi, bầu trời trên đầu bọn họ dường như đã biến mất không thấy một chút ánh sáng nào của ngôi sao.

Không khí ẩm ướt lạnh đến run người tràn vào từng tất đất ngôi làng.

Khung cảnh như chào đón bọn họ đến địa ngục đẫm máu.
Mọi người trong làng ai nấy đều hết trắng lại xanh cả sắc mặt, có người đã lựa chọn chạy đi nhưng đổi lại là tiếng vang vọng hét thất kinh của bọn họ sau làn sương dày đặt.
Lúc này, một người phụ nữ ôm con mình trong tay.

Miệng lẩm bẩm như ma nhập.
"Là báo oán! Hắn tới báo oán! Là lỗi các người! Các người đã hại cái làng này!"
Lão trưởng làng chống cây gậy, đôi mắt lạnh lùng lướt qua lần lượt những con người ở đây.
Những người thanh niên kia liền hiểu ý, dù không cam tâm nhưng dứt khoác lôi tất cả phụ nữ và trẻ em lại với nhau.

Họ phản khán thì ngay lập tức nhận lấy sự đánh đập đau đớn.

Những đứa trẻ sợ hãi bám víu lấy mẹ, tuyệt vọng gào khóc.
Ninh Hinh âm trầm nhìn từng hành động của lão trưởng làng qua hình ảnh được Đại Cẩu chiếu trong đầu.
Đại Cẩu thổ phỉ mắng chửi: [Tên xúc sinh! Đánh chết hắn là đúng!]
Ninh Hinh: "Hắn đem bọn họ...hiến tế?"
Đại Cẩu: [Rành rành là vậy mà! Ha! Đây cũng không phải lần đầu tiên đâu! Lý do mà mỗi năm phải có người hiến tế chính là bắt nguồn từ đây!]

Rõ ràng sẽ không có việc con người chịu thiệt cung phụng quỷ dữ mà chính là bọn họ nợ quỷ dữ.

Ngày trước, tổ tiên bọn họ vì quá tham lam muốn nhờ sự giúp đỡ của quỷ dữ để có thể thăng tiến nhanh hơn trên con đường giàu có.

Bọn họ nghĩ rằng, phật tổ không có thật.

Dù có bao nhiêu cúng tế vẫn chẳng có tiến triển vì vậy bọn họ quyết định tìm đến quỷ dữ.

Lúc này họ nghĩ đến hiến tế cầu lợi lộc từ ma quỷ.
Chỉ là khi bọn họ vui vẻ vì sự giàu có ngập tràn, lòng tham lại lấn áp tiếp tục không có điểm dừng.

Bọn họ nghĩ đến việc đánh lừa quỷ dữ, pha những tạp chất khác với máu để nhận càng nhiều lợi ích.

Chính vì lẽ đó mà gây nên thực trạng như bây giờ.
Bởi vậy, con người chính là tạo vật bị lỗi của thượng đế.

Bản chất của họ dựa trên những tố chất bên ngoài kia, bởi vì trong họ bản chất thật thật chất không tồn tại.
Ninh Hinh nghe xong tiếp tục hỏi: "Trong cốt truyện, sau khi Diêu Ẩn bị tiêu diệt thì thế nào?"
Đại Cẩu: [Đợi chút...Uhm, sau đó Diêu Hàn điều tra ra thấy tội ác của ngôi làng.

A ha! Còn được khôi phục lại chức vụ nữa! Đm! Ta cứ tưởng nớ tới giờ hắn là tên thần chết đi lo chuyện bao đồng, té ra là từng làm thần phán xét! Trâu bò a~]
Ninh Hinh: "..."
Lúc này, bàn tay Ninh Hinh đột ngột được bao phủ bởi một bàn tay to lớn lạnh lẽo.

Cô nghiên người qua nhìn Diêu Ẩn, ánh mắt hắn đỏ rực khoé môi nhếch lên đặc biệt gợi cảm.
"Ta đã hứa cho em nơi chứng kiến đẹp nhất mà phải không?"
Nói rồi, không đợi cô đáp lại hắn đã kéo cô đi.
Khi mở mắt ra là bầu trời vô tận không có một tia sáng, bên dưới là ngôi làng quen thuộc.
Những người đàn ông đang trói chặt trẻ con và phụ nữ cùng với lão trưởng làng.
Đại Cẩu giải thích: [Máu trẻ em là dòng máu thuần khiết không pha lẫn tạm chất.

Bọn họ chính là dùng máu trẻ em pha với người phụ nữ để cúng tế quỷ dữ.]
Ninh Hinh nhìn Diêu Ẩn, đúng giây phút này hắn lại nhìn qua cô.

Đôi mắt cong lên thể hiện niềm phấn khích lạ thường.
"Giai Âm, hôm nay sẽ là ngày vui nhất đời ta."
Nói rồi hắn thả tay Ninh Hinh...
Biến mất.
Cô hoảng loạn nhìn xuống bên dưới, cảnh tượng khiến ánh mắt cô bàng hoàng.
Trường bào Diêu Ẩn đã thấm đẫm màu máu, chỉ trong giây lát hơn phân nữa người đã bị chia năm xẻ bảy chỉ ngoại trừ trẻ con...Còn lại đều bị dày vò trong đau đớn.

Điều khiến cô sợ hãi là nét vui sướng điên cuồng trong đôi mắt đỏ kia.
Rầm!
Ninh Hinh giật mình quay lại, cô nhìn thấy phía bên ngoài là hai thân ảnh rất quen thuộc.
Diêu Hàn cùng Thục Linh đã chạy tới, Thục Linh chứng kiến cảnh trước mắt mặt mày xanh mét không khỏi nôn oẹ.

Diêu Hàn chỉ bình tĩnh nhìn hắn, có lẽ điều gì đó khiến anh ta không ngăn cản Diêu Ẩn.
Đại Cẩu cũng bắt đầu hét toáng lên trong đầu Ninh Hinh.
[Sai! Sai quá sai!!! Sao nam chính lại không ra ngăn cản? Còn nữa tình hình này...oẹ! Mẹ nó quá khủng khiếp!]
Ninh Hinh có dự cảm chẳng lành, đúng vậy! Rất không lành.
Đùng!
Nhắc tào tháo! Tào tháo lại tới!
Cô lo lắng kêu Diêu Ẩn nhưng hắn không nghe.
Không!
Đại Cẩu trợn mặt: [Tiểu công chúa! Cô đừng làm bậy! Hắn phải chết! Hắn phải—]
"Câm miệng!"
Ninh Hinh gầm lên.
Đùng! Đùng!
Những đạo sấm chớp đánh xuống mặt đất.
Ninh Hinh đáp người xuống dưới, chạy tới Diêu Ẩn.
"Ẩn!"
Thục Linh đằng sau địn chạy tới ngăn cản lại bị Diêu Hàn tóm lại.

Anh ta ghìm chặt Thục Linh.
"Cô ta muốn chết, nhưng em thì không thể."
Thục Linh run rẩy.
"Nhưng...Nhưng cô ấy không có quan hệ trong chuyện này! Chính bọn họ! Chính bọn họ đẩy cô ấy vào!"
Diêu Hàn trầm mặc, nhìn bóng lưng Ninh Hinh.
"Không phải bọn họ, mà là cô gái kia tự nguyện."

..........
Diêu Ẩn ý thức được Ninh Hinh đang ở phía sau, hắn im lặng đến đáng sợ.

Đôi mắt nhìn lên trên trời.
Hai lần, hai lần những thứ kia nhắm vào hắn.
Diêu Ẩn cười lạnh.
Làn sương mù ngưng tụ, từng màng dày đặc chống phá lại từng tia sấm trên trời.

Vang lên từng tiếng đinh tai nhức óc.
Đại Cẩu toát mồ hôi: [Mẹ nó! Boss đại nhân còn dám chống lại chủ nhân?! Đm! Quá kinh thiên động địa rồi!]
Ninh Hinh dừng bước, hít sau một hơi.
"Đại Cẩu, hắn có khả năng thắng không?"
Đại Cẩu: [Tất nhiên là không! Một xíu phần trăm cũng không!]
Ninh Hinh: "Giá trị hắc hoá như thế nào?"
Đại Cẩu: [Chưa đầy! Ngươi chưa trao thân cho hắn sao mà đầy được?!]
Hỏi thừa!
Ninh Hinh chửi thề một tiếng, sau lại nói.
"Nếu trước khi chết ta tặng hắn nụ hôn hẹn gặp lại thì có hết giá trị hắc hoá không?"
Đại Cẩu ngay tức khắc dội một gáo nước lạnh.
[Từ bỏ đi tiểu công chúa! Việc đó là hoàn-toàn-không-thể-xảy-ra.]
Đùa nó à?! Bộ boss thuộc dạng dễ dãi vậy?! Haha! Mơ đi! Tiểu công chúa, cô gameover rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play