Ninh Hinh vui vẻ đạp đạp nước trong cái bồn to to rộng rộng.
A~ Cái này thật giống như đi ngâm suối nước ấm vậy.
Nói mới nhớ lâu rồi mình chưa có đi trừ ở thế giới thực tại.
Thế giới trước kia tên nam nhân nào đó quản nghiêm quá đến cả niềm hứng thú đi đây đi đó của cô mất hết a~
Đôi mắt tít lên cười, bất chợt tầm mắt dừng lại trên mặt nước.
Hình bóng khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp phản chiếu lại, đặc biệt là những chấm đỏ trên cổ rất to rất rõ.
Ninh Hinh: "..."
Không cần nói cũng biết ai làm.
Tên này đúng là lấy lại trí nhớ nguy hiểm hơn trước rất nhiều lần.
Đại Cẩu nhìn tâm trạng Ninh Hinh được cải thiện bây giờ lại ló đầu ra.
[Tiểu công chúa, cô chơi vui a~]
Ninh Hinh cười một bên.
"Ta tưởng mi chết rồi cơ."
Đại Cẩu: [...]
Tiếc quá, tiểu công chúa tưởng sai rồi.
Nhưng thông qua câu nói, nó đã nhận ra tâm tình của tiểu công chúa vẫn chưa thực sự tốt lắm nên đành ngậm miệng không nhắc đến nhiệm vụ tiếp theo.
Ninh Hinh hài lòng với sự im lặng của Đại Cẩu, cô ngã người ra sau không biết lại thiếp đi lúc nào không hay biết.
...........
Ẩn Du nhìn đống đồ ăn sắp nguội đến nơi, ngẩng đầu nhìn đám người hầu.
"Phu nhân đã xong chưa?"
Đám người hầu đồng loạt lắc đầu.
Ẩn Du thở dài, đứng dậy đi về hướng tẩm điện.
Hắn đi vào gian phòng trước cửa bồn tắm, không khí ẩm nóng phản phất mùi hương nhàn nhạt đưa ngang qua mũi Ẩn Du.
Hắn nhíu mày, sau lại cất giọng gọi nàng.
"A Âm?"
Không có tiếng trả lời.
"A Âm?"
Vẫn như cũ.
Ẩn Du đen mặt, toàn thân đột nhiên toả ra sát khí nặng nề.
Nàng bỏ trốn?!
Ẩn Du đưa ta mạnh bạo làm cánh cửa bồn tắm nổ tung.
Từng mảnh gỗ bay tứ phía trên không trung nhưng không hề va đập vào người hắn.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, cho tới khi...
Cho tới khi hắn thấy thân hình nữ nhân trần trui thoải mái nằm ngủ trên thành bồn tắm.
Đường cong quyến rủ như ẩn như hiện qua làn nước ấm.
Ẩn Du thở hắc, dường như cảm giác nặng nề kia đã phai tan.
Hắn chậm rãi bước đến bên nàng, rất tự nhiên bế nàng từ trong bể nước ra.
"A Âm..."
Hắn ghé vào tai nàng nhỏ giọng.
Ninh Hinh dường như ngủ rất say, hoàn toàn không có động tĩnh.
Ẩn Du cười như không như có, siết chặt vòng tay ôm nàng lại.
Tham lam hít hương thơm từ người nàng, tiện thể đánh thêm một dấu đỏ trên cổ.
Lúc này, cảm giác ngứa ngấy ở phần cổ khiến Ninh Hinh choàng tĩnh.
Đôi mắt to trợn lên kinh hãi, nàng thất thanh hét.
"Á!"
Tim nàng như nhảy ra ngoài, hai tay đánh loạn lên ngực nam nhân không biết thế nào lại ôm nàng kia.
Hơn nữa lại trong tư thế trần truồng như thế này.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt đen kia, nàng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Hinh quàng tay ôm cổ Ẩn Du, mệt mỏi lí nhí trách mắng.
"Chàng làm ta sợ bắt chết..."
Ẩn Du im lặng, hưởng thụ cái ôm của nàng.
"Ta làm nàng sợ?"
"Chứ gì nữa!" - Ninh Hinh cao giọng.
"Lỡ như là người khác thì sao? Ta không muốn bị mất trong sạch đâu,ta còn muốn để đó làm vật lễ cho chàng cơ mà..."
Ẩn Du hít thở không thông, bàn tay căng thẳng đặt trên phần hông Ninh Hinh.
"Lễ vật tặng ta? Tại sao?"
Ninh Hinh hờn dỗi thật sự, hơn nữa cái buồn ngủ còn đang xấm chiếm tâm trí nàng.
"Là ta muốn tặng, chàng không nhận thì thôi."
Nói nhiều, phiền phức.
"Ai nói ta không nhận?"
"Mệt chàng quá! Cho ta ngủ..."
Khó chịu thật chứ!
"Haha..."
Tiếng cười trầm thấp cực kì quyến ru mang tai của Ẩn Du vang động bên vai nàng.
Ninh Hinh ngứa ngấy, hung bạo đẩy Ẩn Du xuống đất.
Rầm.
Hắn không phản khán mặc cho thân thể rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.
Ninh Hinh cau mày, hơi hơi rùng mình vì cái lạnh.
Ẩn Du nhíu mày, cực kì săn sóc mà bắn ra nội lực ấm nóng truyền quanh căn phòng.
Ninh Hinh chống tay lên, mặt đối mặt với hắn.
Đôi mắt nửa mê nữa tỉnh có phần hút hồn người, phần trên bại lộ không một mảnh che đập thẳng vào mắt Ẩn Du.
Nhưng kì lạ, lúc này hắn bình tĩnh hơn ai hết.
"Nàng muốn làm gì?"
"Ẩn Du, ngươi thật đáng ghét."
Ẩn Du cười.
"Vậy sao? Vậy nàng đang làm với kẻ đáng ghét này vậy?"
Ninh Hinh: "Phạt!"
Nói rồi, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của tên đáng ghét nào đó.
Hơn nữa lại càng bạo dạng há miệng đưa răng cắn nhẹ lên, cắn nhiều đến mức môi Ẩn Du bật máu.
Ninh Hinh khừ khừ, cực kì hả dạng nhìn đôi môi tơi tả của người nào đó.
"Đáng đời."
Ẩn Du nháy mắt đen lại, khàn khàn lên tiếng.
"Sao lại ngừng?"
"?"
"Sao lại ngừng? Không phải muốn phạt sao?"
Hắn dang tay, cam tâm tình nguyện khoe ra thân hình rắn chắt của mình.
Bộ dáng như muốn nói ‘đến đây, đến đây phạt ta đi nào’.
Ninh Hinh: "..."
Đại Cẩu phụt máu mũi.
Ôi chúa ơi! Hức hức, mỹ nam a! Mỹ nam hàng thật giá thật!
Quá kích thích! Quá kích thích!
Ninh Hinh đầu óc đã choáng lại càng choáng hơn.
Mẹ nó, có lẽ ngâm nước nóng lâu quá nên toàn thân đều rả rời.
Nàng cắn cắn môi.
Sao nàng lại ngu muội treo chọc hắn làm gì chứ?Thật phiền mà.