Giao Nhân chi cao chi..... Vị chi kỳ trân. (mỡ của giao nhân là trân bảo)
Dường như ở giữa còn một câu nữa, một câu nữa mới hoàn chỉnh. Nhưng mà đó là câu gì?
Lời này hẳn là đã nghe qua ở nơi nào đó, hoặc là đọc qua, nếu không sao lại có ấn tượng như vậy. Thậm chí còn loại ký ức như có như không này còn nhắc nhở Sư Thanh Y, nàng không chỉ nghe qua, xem qua, đầu óc mơ hồ thực sự giống như nàng đã từng trải qua.
Cái gì?
Nghĩ không ra, dường như bị thứ gì đó cứng rắn đào mất.
Ký ức vỡ vụn, thống khổ trên thân thể tích lũy giống như mưa dầm liên miên không ngớt, Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy không chịu nổi áp lực, yên lặng xuất thần nhìn nửa bộ xương trong thạch bích.
"Trước đây dưới mặt đất đã thấy qua loại Trường Minh Đăng này, bên trong chính là mỡ Giao Nhân, nghìn năm bất diệt." Vũ Lâm Hanh nhẹ nhàng tặc lưỡi: "Bất quá nhìn thấy thi cốt Giao Nhân này, vẫn là lần đầu tiên."
Lạc Thần nói: "Theo như lời cậu nói mỡ Giao Nhân dùng làm đèn, cũng không phải là loại trước mặt."
"Nghe nói thời Hoang Man thì đã có Giao Nhân tồn tại, trong tộc phe phái phức tạp, vì vậy cũng chia rất nhiều chủng loại?" Vũ Lâm Hanh nổi lên hứng thú, kéo Lạc Thần nói chuyện, đồng thời ra hiệu cho Phong Sanh điều khiển thuyền sâu vào trong.
Con thuyền rẽ vào một khúc quanh, hai bên thạch bích tối như mực áp đến, thủy đạo dĩ nhiên cũng trở nên càng lúc càng chật hẹp, sơ ý một chút sẽ va phải. Phong Sanh phải tắt động cơ, cùng Tô Diệc một lần nữa dùng mái chèo chậm rãi chèo vào.
Tiêu Ngôn trải qua ác mộng, lúc này không ngừng run rẩy: "Chúng ta có thể tạm thời không vào bên trong không? Các người phải tin tôi, chúng sẽ ăn thịt người, những bộ xương này thực sự sẽ ăn thịt người, nửa người cứ như vậy mà bị nuốt."
Sư Thanh Y quay đầu, hòa nhã nói: "Đừng sợ, chúng ta phải xác nhận tình huống của giáo sư, cũng không còn cách nào khác."
Nhớ đến Duẫn Thanh, Tiêu Ngôn chỉ đành kiên trì chống đỡ, gật đầu.
Giọng nói u lãnh của Lạc Thần nhẹ nhàng vang trong thuỷ vực chật hẹp: "Giao Nhân nói chung chia là hai loại. Chúng ta thường nói Giao Nhân cao chi (mỡ) nhập lăng làm đèn, đó là Bạch Giao, Bạch Giao ở Nam Hải, nam nữ đều mỹ mạo, ngoài ra mắt có thể khóc ra ngọc châu."
"Thực sự là ngọc châu?" Vũ Lâm Hanh đối với điểm ấy lại biểu thị hoài nghi: "Quái lực loạn thần chuyện tớ thấy nhiều lắm rồi, sớm đã không lấy làm lạ. Giao Nhân có thể có nhưng thật có thể khóc ra ngọc châu, tớ còn không tin đâu."
"Phụ mẫu qua đời, cũng không khóc sao?" Ánh mắt Vũ Lâm Hanh thoáng lay động: "Thương tâm khổ sở, cũng không khóc sao?"
"Không khóc." Lạc Thần nói.
Lúc nàng nói ánh mắt vẫn trầm tĩnh sâu lắng như vậy, tựa như đầm nước vĩnh viễn cũng không thổi động được. Sư Thanh Y ở bên cạnh không nói gì mà chỉ nhìn nàng, nhớ đến vành mắt nàng đã từng đỏ qua, trên hàng mi dài mơ hồ nhiễm bọt nước, trong lòng đột nhiên co rút.
"Chị họ cậu, vậy cậu có khóc hay không?" Vũ Lâm Hanh nghẹn nín xấu xa nháy mắt.
Lạc Thần không nói lời nào.
Vũ Lâm Hanh buồn chán khoát khoát tay: "Cậu mặt khối băng ngay cả cười cũng không cười, có lẽ cũng không biết chính xác phương pháp khóc là như thế nào."
Sư Thanh Y mỉm cười: "Phương pháp khóc chính xác, nói như vậy Vũ Lâm Hanh cậu hiểu lắm sao?" Dừng một chút lại nói: "Một loại Giao Nhân khác là hắc lân Giao Nhân (hắc lân: vảy đen) Đúng không? So sánh với Bạch Giao, chúng vô cùng tàn bạo. Xương gò má cùng xương trán nhô cao, cánh tay có hai vây, giống như bộ xương khảm trong thạch bích này."
Lạc Thần gật đầu: "Nhìn thấy ở đây xác thực là Hắc Giao. Hắc Giao ở Bắc Hải, xấu xí tàn nhẫn, giỏi ca hát. Trong đêm ở nơi nước nông, chờ người đi qua, ca hát dẫn dụ, sau đó kéo xuống nước để ăn. Hoặc là ca hát dưới nước sâu, mê hoặc đội thuyền."
Nói xong, nàng nhìn Tiêu Ngôn: "Lúc đó anh có từng nghe được âm thanh khác thường gì không? Tỷ như tiếng hát."
"Ca hát?" Tiêu Ngôn vẻ mặt mờ mịt.
"Âm thanh khiến người cảm thấy cả người thoải mái."
Tiêu Ngôn nắm một chỏm tóc, vùi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi.... Tôi đầu óc rất loạn, thật không nhớ rõ có âm thanh gì đặc biệt không. Nhưng có một lúc nào đó, tôi quả thật rất thoải mái, giống như thân thể đều trở nên nhẹ nhàng, đời này cũng chưa từng có cảm giác thoải mái đến vậy. Đó đại khái chính là..... Cái gọi là thoải mái đến chết, thực sự, trong nháy mắt đó, cũng chỉ là trong một cái nháy mắt, tôi thậm chí cảm thấy nhảy lầu chết cũng đáng giá."
Thiên Thiên nâng má: "Cho nên anh liền nhảy xuống."
Tiêu Ngôn nói: "Nguyên bản chúng ta đều ở trên thuyền, chờ tôi phản ứng lại, quả thực tôi đang ở trong nước, nhưng tôi cũng không biết bản thân nhảy xuống lúc nào."
Thiên Thiên nói: "Những người khác cũng đều ở trong nước?"
Tiêu Ngôn gật đầu, sắc mặt hắn vẫn rất khó coi: "Tất cả mọi người ở trong nước, có một số người bơi qua thạch bích bên kia. Cũng chính khi đó, nửa người của nhân viên công tác kia bị xương cốt trên thạch bích nuốt vào, giáo sư đến kéo hắn, cũng không may mắn tránh khỏi. Sau đó, chính là tàn sát qua mô lớn."
Thiên Thiên nhìn Lạc Thần, lại nhìn Sư Thanh Y, các nữ nhân nhìn nhau một lúc, lo lắng trong lòng Sư Thanh Y rốt cục buông xuống một chút: "Sư huynh, giáo sư không có chết."
Tiêu Ngôn trợn to mắt.
Sư Thanh Y nói: "Tất cả anh nói đều không thể xem là thật. Tôi tin tưởng giáo sư còn sống, nhưng tình huống của nàng có thể cũng không tốt bao nhiêu."
Tiêu Ngôn nóng nảy: "Tôi không nói dối gạt người. Tôi nói đều là thật, tôi thực sự nhìn thấy, Sư Sư em phải tin tưởng tôi, sư huynh đã gạt em khi nào sao?"
Sư Thanh Y ý bảo hắn bình tĩnh: "Tôi biết, anh nói chính là sự thật, nhưng tất cả anh nhìn thấy đều là giả. Hắc Giao chuyên ca hắt mê hoặc, tất cả đều là ảo giác của anh, Ở đây nhiều hài cốt Hắc Giao nhiều như vậy, nói không chừng dưới đáy nước ẩn nấp là Hắc Giao sống."
Tiêu Ngôn nhất thời sửng sốt.
Con thuyền chậm rãi đến gần thạch bích, xương Hắc Giao khảm trên thạch bích càng ngày càng nhiều, rậm rạp, tựa như hoá thạch dung hợp cùng thạch bích thành một chỉnh thể. Rất nhiều xương sọ lộ ra, xương tay, một số ít xương cùng hình móc vốn ẩn rất sâu cũng lộ ra, trên xương cùng có rất nhiều gai xương hình móc.
Thuỷ vực càng lúc càng chật hẹp, đàn xương cốt cố định trên thạch bích, bễ nghễ nhìn mỗi một người bọn họ, như địa ngục Tu La trầm lặng.
Tiêu Ngôn lập tức che lổ tai. Có lẽ hắn nghĩ nếu như tiếng hát của những thứ kia khiến người sản sinh ảo giác, còn không bằng sớm che cái lỗ tai, đề phòng hậu họa.
Hắn mới vừa tỉnh không bao lâu, Thiên Thiên thân là y giả vốn dĩ nên ở bên cạnh chiếu cố hắn, hiện tại nhìn hắn co rúm che lỗ tai, nàng liền hướng lưng bàn tay hắn thổi nhẹ một hơi, Tiêu Ngôn cả người tê dại, lập tức buông lỏng tay.
Thiên Thiên cười nói: "Bưng cũng vô dụng."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiêu Ngôn đã trải qua một lần, bóng ma tâm lý rất nặng, hoảng sợ nói: "Đeo nút tai được không? Chỉ cần không nghe đến tiếng hát quỷ quái gì đó của chúng thì sẽ không trúng chiêu đi?"
Bộ xương trên thạch bích hiện tại cách Sư Thanh Y bất quá chỉ hơn mười centimet, Sư Thanh Y nhìn một chút, đột nhiên giống như phát hiện gì đó, chậm rãi vươn tay, hướng thạch bích sờ soạng.
Thiên Thiên lắc đầu. "Cũng không được. Tiếng hát của Hắc Giao vô khổng bất nhập." (không đâu không vào được).
"Vậy không có cách nào nữa sao!" Tiêu Ngôn sắp sụp đổ.
"Đương nhiên là có."
Tiêu Ngôn vui không nén được: "Là cái gì?"
Thiên Thiên nheo mắt: "Đem lỗ tai toàn bộ khóe ra nha, không phải cái gì cũng không nghe được rồi sao."
Tiêu Ngôn: "......"
Hắn ôm bụng, yên lặng cuộn mình một góc. Vẫn là mỹ nhân bác sĩ quyến rũ này không lòng dạ Bồ Tát giống như lúc hắn mới tỉnh lại, hắn cảm thấy bản thân thực sự đã nghĩ nhiều.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tiếng hát của Hắc Giao mê hoặc tâm trí, tâm tính thế nhân muôn hình vạn trạng, ảo cảnh nhì thấy cũng giống như tâm tình, luôn bất đồng. Tiếng hát không lọt vào tay mà chỉ nhập vào tâm, loại ảnh hưởng này cũng tùy người mà khác biệt. Có một số người một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngay cả tiếng hát cũng không nghe thấy, cũng có người gặp phải sẽ trí mạng."
Vũ Lâm Hanh một bên suy nghĩ về những bộ xương này, một bên hỏi: "Vậy người nào chịu ảnh hưởng nhiều nhất?"
Hàng mi dài của Lạc Thần buông xuống, nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên là người rất có chấp niệm. Chìm sâu trong chấp nhất, không cách nào thoát khỏi trói buộc."
Bên kia Sư Thanh Y kinh ngạc, nàng vẫn đang sờ lên thạch bích.
Đẩy vào trong một chút, nửa đoạn ngón tay của nàng nhập vào thạch bích, không nghĩ tới ngón tay cư nhiên xuyên vào, giống như ngón tay của nàng bị nuốt lấy.
Sư Thanh Y trong lòng hoảng hốt, vô thức đã nghĩ mất ngón tay thì phải làm sao, nhưng giây tiếp theo nàng phát hiện thạch bích này hình như là hư ảo, thân thể nào có thể tự do xuyên qua.
Bất quá rất nhanh, nàng lại bắt đầu hoang mang.
Nếu như trước mắt là một cái chén, ngón tay nàng có thể xuyên thấu, vậy rốt cục cái chén là ảo hay bản thân mới là ảo?
Giọng hát thanh u xa vời bắt đầu vang lên, trầm thấp ngâm xướng, giống như mộng ảo chui vào trong đầu nàng.
Sư Thanh Y dĩ nhiên biết những tiếng hát này là không thể nghe, biết thì biết, nhưng lại bất lực. Cho dù nàng đã sớm có chuẩn bị, nhưng đôi cánh hắc ám sâu trong nội tâm đột nhiên vươn rộng, chung quy không cách nào thoát khỏi.
Chồng chất giọng nói vang lên bên tai, lại theo tiếng hát kia phiêu tán xa xôi
"Sư Sư."
"A Cẩn."
"A Thanh."
".... Thanh Y."
"Sư cô nương."
"Sư cô nương!" Phía sau có người gọi nàng: "Aiz, Sư cô nương, dừng chân."
Sư Thanh Y đứng trong dòng người trải dài trên đường, quay đầu lại, đáy mắt phiếm lấy ánh sáng ôn nhuyễn chập chờn.
Đúng dịp ngày xuân.
Người mặc thanh bào chạy đến, đầu đội khăn vuông, trong tay đang cầm vật gì đó. Sư Thanh Y mờ mịt nhìn nam tử trung niên, tựa hồ đang nghĩ xem hắn là ai.
Người đó cười nói: "Sư cô nương sao lại đi nhanh như vậy, ngay cả tiền thừa cũng chưa lấy."
Nói xong liền đưa một ít bạc vụn trong tay cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhận lấy, trên người hắn nhiễm một cổ dược hương, hắn nói: "Sư cô nương cần phải nhớ kỹ sắc đủ một canh giờ, thuốc này sắc phải chậm, phải kiên nhẫn nếu không thì không được."
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn xuống, trong tay mình đang cầm vài gói thuốc, vải lụa phủ trên lưng nàng bị gió thổi tung, tán loạn phất trên gói thuốc.
"Tôi đã nhớ kỹ. Cảm ơn chưởng quỹ." Sư Thanh Y rốt cục lộ ra một nụ cười đạm nhạt.
Người đó đi rồi, Sư Thanh Y mang theo thuốc chậm rãi đi trên đường phố. Hai bên của hiệu san sát, người đi đường lui tới, xa xa trong tửu lâu bay đến mùi rượu cùng các loại tiếng ồn do khách nhân gây ra.
"Có nghe nói không. Quan phủ mấy ngày trước lại phái đến một đội cẩm y vệ, kinh động rất lớn, nghe nói là thánh thượng chỉ huy, cũng không biết xảy ra chuyện gì."
"Những cẩm y vệ này đều đến Bắc Bình phủ, tám phần là Yến Vương điện hạ hắn....."
"Xuỵt, cẩm y vệ gia gia không thể đắc tội, còn muốn giữ cái đầu, thì đừng nói lung tung."
Sư Thanh Y nghe được vài câu, cảm thấy có chút đau đầu, bước chân phù phiếm mà tiếp tục đi. Đi khoảng một nén nhan, nàng đi đến trước một căn nhà ngói xanh trường trắng, đại môn đóng chặt, bên ngoài có khóa đồng.
Tìm không thấy chìa khóa, không vào được, nàng liền đến trước cửa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng đầy mây. Thời tiết mùa xuân, thay đổi thất thường.
Nàng ngồi một lúc, duy trì một tư thái ngồi đợi người, thỉnh thoảng có người đi đường qua trước cửa, nhìn nàng ngồi trước cửa nhà có chút đáng thương, nhìn thoáng qua rồi cũng đi mất.
Một đôi phu thê ngang qua cửa, trong tay nữ tử mang theo thực hạp, có lẽ trước đó nàng mang cơm đến, hiện tại nàng đón phu quân trở về nhà. Nàng thấp giọng cùng nam tử bên cạnh nói gì đó, tiếu ý ngượng ngùng.
Sư Thanh Y nhìn hai người trước mắt rời khỏi, lại cúi đầu nhìn mấy gói thuốc trong tay mình. Nàng không biết thuốc này là mua cho ai, là cho bản thân sao, nhưng nàng cũng không biết thân thể mình có vấn đề gì, cần uống thuốc sao.
Không bao lâu, mưa trút xuống. Hạt mưa rơi xuống, bên trên tuy có mái hiên nhưng vẫn bị ướt.
Sư Thanh Y cũng không di chuyển, rất sợ bỏ qua thứ gì đó, chỉ hai tay ôm gối ngồi tại chỗ chờ đợi. Nước mưa thấm ướt tóc dài cùng ngoại sam lam sắc của nàng, trâm cài ngọc bích trên tóc dưới mưa bụi lất phất càng thanh lãnh tong suốt.
Hiện nay cụ thể là năm Hồng Vũ thứ mấy?
Loại chuyện này mà cũng không rõ. Nếu như tìm người để hỏi, sợ rằng khiến người chê cười.
Mưa càng rơi càng lớn, Sư Thanh Y cảm thấy hơi lạnh, không khỏi cuộn người lại. Trong viện, nụ hoa hạnh bị mưa cuốn rơi, cánh hoa bạch sắc lả tả rơi trên mặt đất, giống như bạch điệp gãy cánh rơi bên hài của nàng.
Một đôi hài trắng xuất hiện dưới đáy mắt, bên cạnh là hạnh hoa bạch sắc, càng thêm sống động.
Hạt mưa rơi xuống tán ô, Sư Thanh Y ngẩng đầu lên.
"Sao lại ngồi ở đây?" Nữ nhân kia mặc bạch y mềm mại, ngoại sam lụa mỏng, ngọc bội bên hông uyển chuyển lay động, bung ô vươn người đến, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Sư Thanh Y chậm rãi đứng dậy, yên lặng nhìn nàng.
Gương mặt của Lạc Thần trong mưa bụi càng thanh nhã, nàng nhẹ nhàng nói: "Muốn ướt hỏng người mới chịu sao."
Sư Thanh Y nắm lấy tay nàng, đôi môi mỏng khẽ động, ngực giống như bị thứ gì đè nặng, nói không nên lời. Nàng cảm thấy bản thân bây giờ rất vui vẻ, tuy rằng mơ hồ nhưng có thể thấy người này ở trước mắt, nàng liền vui vẻ.
Niên đại gì?
Đừng quan tâm nữa.
"Ta chờ nàng rất lâu." Sư Thanh Y mỉm cười nói: "Nàng bây giờ mới về."
Lạc Thần nói: "Ta ra ngoài vài canh giờ."
Mới vài canh giờ?
Vì sao tựa như qua rất nhiều năm.
Lạc Thần nhìn thấy sắc mặt Sư Thanh Y có chút tái nhợt, ôn nhu nói: "Vì sao không vào trong, lại ngồi ngây ngốc ở đây."
Sư Thanh Y lẩm bẩm nói: "Không có chìa khóa."
Ngữ khí của Lạc Thần mang theo trách cứ: "Chìa khóa nhà mình cũng quên. Bệnh đãng trí nặng như vậy, có lẽ ngay cả ta cũng đã quên."
Dứt lời, nàng mở cửa, giống như dắt một con dê lạc đường mà dẫn Sư Thanh Y vào trong.
Đại môn đóng lại, hai người che cùng một chiếc ô vào trong sân, Sư Thanh Y cả người ướt đẫm, nép bên cạnh Lạc Thần, nàng nói: "Nàng bị bệnh sao? Chưởng quỹ của y quán ngoài kia cho em vài thang thuốc, ta không biết đây là cái gì."
Ngón tay Lạc Thần nhẹ nhàng bún lên trán nàng một cái rồi cười lắc đầu: "Đây là cho ta."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu chú: Hồng Vũ năm thứ mười ba ( năm1380), thuộc địa của Chu Lệ Bắc Bình phủ (Yến Kinh)
Hồng Vũ năm thứ mười lăm, cẩm y vệ được đổi tên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT