Tốt xấu gì Sư Thanh Y cũng là người bình tĩnh, tận lực áp chế tâm tình, nhìn Tiêu Ngôn chậm rãi phun ra từng chữ: "Là anh từ trong miệng người khác biết được, hay là anh tận mắt nhìn thấy? Sư huynh, loại chuyện này nếu như anh không tận mắt nhìn thấy, cũng không thể xác định được, nghìn vạn lần không nên mù quáng tin tưởng."
Tiêu Ngôn bưng mặt, hai vai run rẩy nói: "Tôi.... Tôi tận mắt nhìn thấy. Là tôi tận mắt nhìn thấy! Lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy, rất nhiều người cũng đã chết! Xương cốt trong tảng đá! Rất nhiều xương cốt! Khắp nơi đều là xương cốt! Đuôi, rất nhiều đuôi! Ăn thịt người! Chúng đang ăn thịt người!"
.....Tận mắt Tận mắt nhìn thấy.
Sư Thanh Y đương nhiên không hy vọng từ trong miệng Tiêu Ngôn nghe được cái gì "tận mắt nhìn thấy" các loại, ngược lại nàng tình nguyện Tiêu Ngôn là sau khi ngâm nước tỉnh lại đầu óc mơ hồ. Không nghĩ tới Tiêu Ngôn lập tức xác nhận, còn nói như đinh đóng cột, Sư Thanh Y kinh hãi, sắc mặt càng kém, vội vã nắm lấy cánh tay Tiêu Ngôn ngăn hắn xúc động.
"Sư huynh anh bình tĩnh một chút." Sư Thanh Y đè xuống ánh mắt, nói: "Anh hiện tại chỉ cần nói cho tôi biết một việc. Chỗ của xương cốt ăn thịt người, cụ thể ở nơi nào?"
Tiêu Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt có chút rời rạc.
Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, tự trấn định nói: "Chính là giáo sư... nàng gặp không may ở nơi nào, anh còn nhớ hay không?"
Trạng thái tinh thần của Tiêu Ngôn hiện tại rất không ổn định, hốt hoảng, điều này có nghĩa hắn có thể sẽ đánh mất một ít năng lực nhận thức hiện thực hay là hư huyễn, nhất là mấy câu vừa rồi của hắn, nghe ra rất không ăn khớp, vì vậy Sư Thanh Y thử duy trì thái độ bình tĩnh, chỉ xem lời đó như tham khảo mà phân tích, tất cả còn chờ tìm hiểu mới có thể xác nhận kết quả cuối cùng.
Trước khi nhìn thấy thi thể của Duẫn Thanh, nàng tạm thời cái gì cũng không tin, cũng là đang ép bản thân không tin tưởng.
"Ở nơi nào, ở nơi nào." Tiêu Ngôn dần dần bình tĩnh lại, mờ mịt mà nhìn chung quanh một vòng rốt cục thì thào: "Chỗ đó, rất giống nơi này, rất nhiều nước, hai bên đều là thạch bích, màu sắc đường vân cũng tương tự. Nhưng đường đi thật sự quá quanh co, tôi không biết phải vòng trở về như thế nào."
"Vậy anh từ bên kia đến nơi này, mất khoảng bao nhiêu thời gian, còn nhớ hay không?"
Tiêu Ngôn tóc tai lộn xộn, ôm đầu xoa nhẹ: "Tôi đau đầu, thực sự không nhớ rõ, tình huống này ai còn nghỉ đến việc xem đồng hồ. Tôi bị chìm trong nước, vẫn luôn cảm thấy thời gian ở trong nước rất dài, dài như một thế kỷ."
Trong mắt Sư Thanh Y thoáng lóe sáng: "Anh nói anh không có lên bờ?"
Đôi mắt Tiêu Ngôn đỏ rực: "Tôi muốn lên bờ, ai biết căn bản không lên được, đều là bị nước cuốn theo thạch bích đến một chỗ quỷ quái, con ruồi cũng bay không ra."
Sư Thanh Y nghe xong, cúi đầu suy nghĩ, không nói nữa.
Ở trong nước vốn dĩ so với đất liền di chuyển vất vả hơn rất nhiều, huống hồ Tiêu Ngôn từ đầu đến cuối đều là ở trong nước, cũng cùng một khoảng cách, nhưng nhận định của hắn đối với thời gian so với người bình thường lại dài đến đáng ghét. Từ thể lực của hắn tiêu hao cùng nước độ ngấm nước cho thấy hắn bị ngâm ở trong nước thời gian cũng không phải đặc biệt dài, chỗ đó kết cấu lại không khác nơi này lắm, cho nên có thể chỗ đó cách nơi này cũng không xa, ngay trong phạm vi ngọn núi này.
Chỉ là cho dù không xa, cũng không xác định được phương hướng, vậy phải làm thế nào để đến đó?
Lạc Thần nhìn Chúc Cẩm Vân đang mê man: "Trước đó anh đồng hành cùng Chúc tiểu thư sao?"
Tiêu Ngôn lắc đầu: "Không.... Chỉ là trên đường gặp được."
"Gặp ở nơi nào, là không lâu trước đó?"
"Đúng vậy, ở trong nước, nàng bị cuốn đến từ một thủy đạo khác, hai người gặp nhau."
"Hai người các người gặp nhau trong nước, vì vậy muốn cùng nhau bơi ra ngoài, hoặc là quá mệt mỏi nên cấp thiết muốn cặp bờ. Lúc đến chỗ này, anh bị thứ gì đó nắm chân kéo xuống nước, Chúc tiểu thư bắt được tay anh, nên cũng bị liên lụy kéo xuống nước, nhưng nàng bắt được hốc đá trong thạch bích, tạm thời chống đỡ một đoạn thời gian. Có đúng không?"
Tiêu Ngôn liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy. Là Chúc tiểu thư một mực giúp tôi, ông trời phù hộ, sau đó lại được các người cứu lên. Lạc tiểu thư, cũng giống như người đã thấy."
Lạc Thần từ chối cho ý kiến.
Tiêu Ngôn ho khan vài tiếng, lại ho ra vài ngụm nước: "Thật ra tôi cùng Chúc tiểu thư không tính toán quen thuộc, chỉ biết tên của nàng, là bạn của Sư Sư, còn là một bác sĩ tâm lý, trước đây nàng dường như rất thân thiết với Sư Sư."
Lạc Thần nói: "Trước đây nàng rất thân thiết với Thanh Y."
Tiêu Ngôn mờ mịt phụ họa: "Đúng vậy, trước đây nàng cùng Sư Sư rất thân thiết."
"Thân đến mức nào?"
"Tôi nên nói như thế nào đây, tôi cũng không biết, dù sao chỉ cần biết thân thiết là được rồi." Bị Lạc Thần hỏi, mới vừa tỉnh lại hồ đồ, vì vậy Tiêu Ngôn trong tiềm thức gần như có hỏi tất đáp, cũng không phân biệt vấn đề thuộc phạm trù gì, mà giống như đầu ngỗng: "Hai người các nàng hẳn là khuê mật đi, Sư Sư trước đây cũng không thân cận cùng người khác, mà lại cùng nàng đi gần một chút. Tôi cũng muốn thân với Sư Sư, nhưng Sư Sư căn bản không muốn thân với tôi, tôi rất thương tâm."
Sư Thanh Y: "......."
Đại khái là đầu óc ngâm nước hỏng rồi.
Giáo sư nhất định không có việc gì.
"Anh cũng muốn thân thiết cùng Thanh Y sao?" Lạc Thần ngẩng đầu nhìn hắn.
Sư Thanh Y: "...."
"Tôi là sư huynh nàng, đó là dĩ nhiên." Mới từ quỷ môn quan lắc lư một vòng, Tiêu Ngôn lợn chết không sợ nước sôi, trả lời rất có dũng khí.
"Trên người có vật gì của giáo sư Duẫn sao?" Lạc Thần lại đột nhiên nói.
Một lúc hỏi cái này, một lúc lại hỏi cái kia, Tiêu Ngôn cũng sắp bị hỏi hôn mê còn không tự giác.
Đại khái là hỏi đến Duẫn Thanh đôi mắt Tiêu Ngôn lại có một chút hồng, lau mắt nói: "Trước đó tôi làm ghi chép, cầm cây bút Nguyên Tử của nàng. Cái này được không?"
"Là vật nàng thường dùng? Cần nàng tiếp xúc nhiều lần."
"Không phải... Mới mua." Tiêu Ngôn suy nghĩ một chút, bỗng dưng lại như vừa tỉnh mộng: "Ba lô của tôi, ba lô đâu?"
Sư Thanh Y lập tức đưa ba lô cho hắn: "Bên trong có thứ gì?"
"Trâm cài của giáo sư, trâm cài của nàng trong ba lô." Tiêu Ngôn nức nở nói: "Trâm cài của nàng nổi trên mặt nước, khi đó tôi nhặt được."
Sư Thanh Y tìm kiếm, quả nhiên từ trong ba lô lấy ra cây trâm cài bằng gỗ của Duẫn Thanh.
Lần đầu gặp Duẫn Thanh, nàng đã thấy cây trâm này cài sau tóc nàng. Duẫn Thanh là người nguyên tắc, chứng ép buộc cũng rất, một năm bốn quý kiểu tóc vĩnh viễn như cũ, chưa bao giờ thay đổi, cố chấp đến đáng sợ.
Duẫn Thanh vô cùng coi trọng cây trâm cài này, cho đến bây giờ ra ngoài đều không rời nó, hôm nay hiển nhiên lại ở trong tay Tiêu Ngôn. Tiêu Ngôn còn nói là vớt trên mặt nước để làm kỹ niệm, Sư Thanh Y trong lòng đau xót, khóe mắt rốt cục cũng mơ hồ đỏ lên.
Nàng không ngừng ám chỉ bản thân, sự thật sẽ không giống Tiêu Ngôn nói. Nhưng tình huống cũng sẽ không tốt đi đâu được, điểm ấy nàng vẫn xác định.
"Ngạo Nguyệt đến đây." Ngạo Nguyệt trồi lên mặt nước, Sư Thanh Y ổn định tinh thần, đưa cây trâm đưa đến trước mũi Ngạo Nguyệt.
Ngạo Nguyệt ngủi một lúc, Sư Thanh Y vỗ vỗ nó, nó rất nhanh bơi tới phía trước.
"Theo sau nó." Lạc Thần căn dặn Phong Sanh Tô Diệc đang lái thuyền: "Vật bên người, mùi hương thấm vào bên trong, cũng sẽ không bị dòng nước cuốn trôi nhiều lắm."
Con thuyền do Ngạo Nguyệt dẫn đường, một đường theo dòng nước rẽ hướng. Thừa dịp Ngạo Nguyệt đang tìm kiếm, Sư Thanh Y hướng Tiêu Ngôn thăm dò tình huống, trong đó bao gồm nguyên nhân Duẫn Thanh đến Cam Tư.
Về mục đích của Duẫn Thanh, Tiêu Ngôn nói là nàng dẫn theo một nhóm người đến làm nghiên cứu. Duẫn Thanh một mực bắt đầu từ Cửu Trọng Bảo Tháp khai quật được ở Lạc Nhạn Sơn, xây dựng mô hình, thẳng đến một ngày kia, nàng thực sự từ mặt ngoài của Cửu Trọng Bảo Tháp phát hiện thứ gì đó.
Cụ thể là thứ gì, thật ra Tiêu Ngôn cũng không biết, điểm ấy Duẫn Thanh rất thần bí.
Nàng tựa hồ không nói cho bất kỳ người nào.
Cho dù có nói, cũng không nhất định là việc có giá trị thực, nói chung Duẫn Thanh bắt đầu hướng cấp trên xin phê duyệt, sự kiện này chính là nàng phụ trách, xin được phê duyệt, liền tổ chức đội ngũ, do vài sinh viên của Duẫn Thanh trợ giúp, còn có nhân viên khảo cổ chuyên nghiệp do cấp trên điều đến.
"Giáo sư gần đây luôn tâm sự trùng trùng." Tiêu Ngôn nhớ lại: "Tôi hỏi cái gì, nàng cũng không nói, không muốn phản ứng tôi. Tuy rằng trước đây nàng cũng rất ít phản ứng tôi. Tôi cảm thấy nàng phát hiện bí mật vô cùng trọng đại gì đó, tôi không dám hỏi, lễ mừng năm mới trước sau muốn liên hệ em, nhưng em đi lữ hành, điện thoại di động luôn ngoài phạm vi liên lạc, không cách nào chuyển được."
Sư Thanh Y ảm đạm nói: "..... Gần đây xảy ra một việc."
Tiêu Ngôn nói: "Thật ra tôi nhìn ra được giáo sư muốn liên lạc với em, nàng muốn em cùng đi với nàng, nhưng em chưa từng trở về. Đoạn thời gian đó ai cũng không biết em đang làm gì, tôi chỉ đành tìm người nhà họ Sư để hỏi, Khinh Hàn tiểu thư nói cho tôi biết em có chuyện rất quan trọng cần xử lý, nên tôi cũng không liên lạc với em nữa."
Sư Khinh Hàn gật đầu.
"Xin lỗi." Sư Thanh Y nói.
Tiêu Ngôn nhớ đến gì đó, lại nói: "Trước khi xuất phát, giáo sư cùng Sư tổng.... Tỷ tỷ em thường xuyên gặp mặt, có một lần tôi nghe thấy các nàng cãi nhau trong phòng làm việc, cũng không thể nói là cãi nhau, lúc ra ngoài tỷ tỷ em sắc mặt không tốt, lúc đó tôi cũng không dám đi vào, chỉ nghe thấy dường như giáo sư ở bên trong khóc."
Sau đó Tiêu Ngôn lại nói đến những chi tiết khác, thẳng đến tiến nhập Thần Chi Hải. Nói đến thời gian trước đó, tâm tình của hắn hiển nhiên lại trở nên vô cùng kích động, nói là trong tảng đá cùng thạch bích tất cả đều là xương cốt, xương cốt này là sống, đột nhiên cắn mất người của nhân viên công tác, Duẫn Thanh tiến đến kéo hắn cũng bị cắn mất.
"Giáo sư từ phần eo trở lên đều bị xương cốt trong tảng đá ăn tươi, chỉ còn lại hai chân." Tiêu Ngôn ôm mặt run rẩy khóc: "Tôi thấy thấy nàng máu phun tung toé, trâm cài của nàng bị vứt ra. Tôi nhìn thấy, tôi đúng là tận mắt nhìn thấy!"
Sư Thanh Y nghe được tâm loạn như ma, nàng cảm thấy phương diện này có vấn đề, nhưng nhất thời lại không nói ra được là vấn đề gì, hơn nữa Tiêu Ngôn chuẩn xác nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, vì vậy trong lòng trở nên càng thêm áp lực.
"Đó là loại xương gì?" Giọng nói của Lạc Thần lành lạnh vang lên.
Tay nàng chỉ hướng một bên thạch bích.
Trên thạch bích nửa bộ xương người, là nửa phần trên, từ eo trở xuống ẩn trong thạch bích, dùng một loại tư thái nữu khúc đặc biệt dữ tợn hướng ra ngoài.
Tiêu Ngôn quát to một tiếng thiếu chút nữa từ trên thuyền ngã xuống.
Lạc Thần kéo hắn lại, nói: "Chính là gần đây?"
Tiêu Ngôn sắc mặt trắng bệch gật đầu.
"Xương cốt này có vấn đề a." Vũ Lâm Hanh cầm đèn pin chiếu đến phía trước: "Không giống như xương người, bộ phận nhô ra ở vị trí hai bên xương tay, hình như....."
"Là xương vây." Sư Thanh Y nói.
"Dường như đúng là vây, phần dưới ẩn trong thạch bích, cũng không nhìn thấy chân." Vũ Lâm Hanh phản ứng lại: "Lẽ nào đây là người cá?"
Ánh mắt Lạc Thần trở nên phức tạp: "Là Giao Nhân*."
- --------
p/s: Giao: cá mập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT