Sư Thanh Y biến sắc, ngẩng đầu nói: "Thân thể chị khó chịu ở chỗ nào?"
"Chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, việc nhỏ, không đáng ngại." Lạc Thần tay trái cầm ô, tay phải ôm lấy vai Sư Thanh Y, ngón tay khẽ vuốt mái tóc ẩm ướt của Sư Thanh Y: "Trước khi ta ra ngoài ta đã đưa phương thuốc cho nàng, nàng chỉ là thay ta bốc thuốc trở về mà thôi."
Sư Thanh Y càng cảm thấy phiền não đối với sự mơ hồ của bản thân: "Thân thể nàng không khỏe, cùng việc ta cầm đơn thuốc đi bốc thuốc, ta đều không biết. Ngay cả bốc thuốc gì cũng không rõ, tiền lẻ ở chỗ chưởng quỹ của y quán ta cũng quên lấy, ta quả nhiên là......"
Nói đến đây, vẻ mặt thê lương, mưa bụi phất lên gương mặt nàng, nhìn như mất hồn.
"Quả nhiên là hồ đồ." Mặt Lạc Thần giãn ra, lúc nàng cười tràn đầy sủng nịch.
"Phải, ta hồ đồ rồi, ta cảm thấy trong đầu hôm nay dường như chứa đầy hồ." Sư Thanh Y đối với sự mơ hồ của bản thân cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không cách nào biểu hiện ra ngoài.
Lạc Thần dẫn nàng đi qua sân viện mưa bụi lất phất, đi vào gian phòng: "Có lẽ gần đây nàng xử lý việc của Mặc nghiễn Trai quá mức vất vả, mệt mỏi mà thôi. Sau này mọi việc cứ để ta là được rồi."
"Mặc nghiễn Trai?" Sư Thanh Y kinh ngạc.
Lạc Thần quay đầu lại nhìn nàng.
"Mặc Nghiễn Trai, còn đang mở cửa sao?" Sư Thanh Y thì thào, đột nhiên cảm giác mưa rơi xuống càng lạnh hơn.
Lạc Thần đứng ở chỗ cũ nhìn nàng hồi lâu, lúc này mới cong môi cười: "Kẻ ngốc, nàng đang nói ngốc nghếch cái gì. Mặc Nghiễn Trai đóng cửa khi nào?"
Sư Thanh Y nói: "Mặc Nghiễn Trai mở đã bao lâu?"
"Rất nhiều rất nhiều năm."
Sư Thanh Y mím môi không nói, đôi mắt tràn ngập sương mù, giống như mất hồn một lúc mới nở ra nụ cười tái nhợt: "Cũng đúng, mở rất nhiều rất nhiều năm rồi. Là ta hồ đồ."
"Vào nhà thôi, ta chuẩn bị nước nóng cho nàng." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y gật đầu, theo sau Lạc Thần vào nhà.
Nàng tự mình vào phòng ngủ thu dọn y phục, y phục trên người đều đã ướt, dán trên người lạnh lẽo dính vô cùng khó chịu, lúc nàng cởi ngoại sam lại bị thứ gì đó cắt phải.
Nàng nhíu mày lấy thứ kia ra, đưa đến trước mắt nhìn thử, đúng là một phiến vảy bạch sắc.
Phiến vảy thông thấu như ngọc, đường văn phản quang như linh vũ, không phải vật thường.
Đây là cái gì?
Sư Thanh Y không biết giữ phiến vảy này trên người từ lúc nào, giữa lúc mơ hồ trong đầu đau đớn như kim châm, rồi lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài đưa phiến vảy này cho nàng.
– không cần cho ta. Có ở trên người nàng cùng ngân phát (tóc bạc) là được rồi, đừng đánh mất, mang theo bên người, biết không?
Tay của Lạc Thần.
Giọng nói của Lạc Thần.
Lạc Thần đưa cho mình sao? Chỉ là cái gì ngân phát, thế nào không nhìn thấy.
Sư Thanh Y có chút nóng lòng, giống như một con mèo tại chỗ đuổi bắt cái đuổi của mình, dạo qua một vòng cũng không nhìn thấy, trong lúc đó, cửa phòng được đẩy ra, Lạc Thần nói hai tiếng nước nóng, đổ nước vào dục dũng (thùng tắm), rồi lại ra ngoài.
Chờ Lạc Thần lần nữa tiến vào, Sư Thanh Y liền đem phiến vảy cất vào trong y phục. Nàng biết bản thân hôm nay tinh thần hỗn độn, nếu lại hỏi một số việc đơn giản mà bản thân không rõ, sẽ khó tránh khiến Lạc Thần lo lắng vì vậy liền chuyện ngân phát phiến vảy cất giấu không hỏi, mà chỉ bắt đầu cởi quần áo.
Lạc Thần đóng cửa lại, đi đến bên cạnh nàng.
Sư Thanh Y kéo vạt áo: "Nàng muốn ở đây xem ta tắm rửa sao?"
"Ta chưa từng xem qua sao?" Lạc Thần khoác tay áo vài cái, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng: "Tắm cũng không biết tắm qua bao nhiêu lần."
"...... Không phải." Trên mặt Sư Thanh Y nổi lên đỏ ửng, nhấc chân bước vào bạch khí: "Ta nghĩ nếu như nàng có chuyện quan trọng khác, không cần thiết phải ở đây cùng ta."
"Trừ nàng ra, ta không biết còn có chuyện gì quan trọng." Hàng mi dài của Lạc Thần buông xuống, đưa tay vóc nước nóng, vóc lên người Sư Thanh Y, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng.
Sư Thanh Y khép hờ hai mắt, tạm thời vứt đi hỗn độn, thư hoãn gân cốt, yên tâm thoải mái hưởng thụ thủ pháp quen thuộc của Lạc Thần. Hai tay quang lỏa của nàng đặt trên mép thùng, có chút rụt rè, lười biếng tựa đầu vào mép thùng, nước động trên tóc rơi xuống: "Lời này ta thích nghe."
"Vậy không thích nghe cái gì?"
"Đều thích nghe."
"Ta mắng nàng, nàng cũng thích nghe."
"Nàng sẽ không đành lòng mắng ta." Sư Thanh Y cong khóe mắt, bên môi như muốn tràn ra mật ngọt trong veo.
Đôi mắt mặc ngọc của Lạc Thần khẽ chuyển, nhìn nàng một lúc, đột nhiên ghé sát vào môi Sư Thanh Y, hôn nàng.
"Ta đành lòng hôn nàng."
Hai tay Sư Thanh Y ôm lấy cổ của Lạc Thần bỗng nhiên xiết chặt, tiếng thở dốc trầm thấp truyền vào tai Lạc Thần.
Hôm sau mưa đã tạnh, Sư Thanh Y khoác áo ra ngoài, thoáng nhìn cảnh trí được nước mưa gột rửa trong viện, tươi mát sạch sẽ. Dạo qua một vòng, sau đó dừng trước cửa một gian phòng.
Cửa phòng có một chiếc khóa duy nhất, còn là khóa đồng, những nơi khác đều được quét dọn, chỉ có trên cửa này phủ một tầng bụi dày.
Nhà nàng sân viện nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, nàng không nhớ rõ gian phòng này là dùng để làm gì.
Phòng trống sao?
Không quá giống.
Vị trí này, thiết kế bên ngoài rõ ràng là một gian phòng tương đối trọng yếu. Ai đã khóa lại, là Lạc Thần, hay là tự mình đã khóa, thế nào lại không nhớ được.
Chìa khóa ở nơi nào.
Sư Thanh Y không nhớ nổi, đành phải thôi. Như vậy qua vài ngày, trong viện luôn tràn ngập một cổ dược hương nhàn nhạt, vì Sư Thanh Y phải sắc thuốc nên trên người nàng vị thuốc đông y luôn không tiêu tan, lúc Lạc Thần ôm nàng khẽ ngửi cũng sẽ trêu ghẹo nàng, nói nàng lúc sắc thuốc ngã vào siêu sắc thuốc, Sư Thanh Y hốt hoảng, có lúc sẽ cảm thấy người sinh bệnh cần uống thuốc cũng không phải là Lạc Thần, mà chính là nàng.
Sợ là nàng sinh bệnh cũng không nhẹ.
Tiết thanh minh đến, mưa rất nhiều, xung quanh vài dặm đều ẩm thấp. Có một đêm trời trong hiếm thấy, trăng sáng sao thưa, Sư Thanh Y đẩy cửa ra xem, đình viện u tĩnh, Lạc Thần một người ngồi dưới tàng cây hạnh hoa, dưới tàng cây là bàn trúc ghế tròn, nàng đang ngồi cạnh bàn làm việc gì đó.
Nàng nhìn thấy Sư Thanh Y đến, nâng tay vẫy vẫy, dây bộc tóc rũ trên vai theo động tác của nàng khẽ động: "Thanh Y, đến đây."
Sư Thanh Y đi qua, Lạc Thần đang ở nơi đó điều hương (điều chế hương liệu), giở tay nhấc chân đều mang theo hương khí. Hạnh hoa vốn thanh nhã dễ ngửi, cùng hương khí kia xen lẫn cùng một chỗ, càng mờ ảo như mộng.
"Thơm quá." Sư Thanh Y cười nói: "Nàng đã lâu không điều hương."
"Cũng đúng, có chút mới lạ." Lạc Thần nói: "Ta thấy những đêm gần đây nàng luôn gặp ác mộng, ngủ không an giấc, đốt an thần hương sẽ thoải mái hơn một chút."
Nàng ngồi dưới tàng cây, hoa ảnh thác lạc, một nụ cười cũng vô cùng ôn nhu.
Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên có chút chua xót, cũng không biết phạm phải ma chướng gì, dừng một chút, nàng nói: "Được rồi, ta nghĩ đến một vò rượu vừa mới ủ, nàng mang đến đây."
"Nàng ủ khi nào?" Lạc Thần hứng thú hỏi nàng.
"Không nhớ được." Sư Thanh Y ấp úng: "Thật lâu rồi, đang ở trong kho rượu."
Lạc Thần không nói chuyện, mà chỉ gật đầu, nhìn theo thân ảnh cũng nàng khuất dần trong đêm. Không bao lâu Sư Thanh Y mang một vò rượu trở về, đặt trên bàn trúc, bày chung rượu cùng điểm tâm ra bàn.
Lạc Thần mở chụp vò, mùi rượu theo đó tràn ra, nàng mỉm cười.
Sư Thanh Y nói: "Ta biết người xưa nay thích rượu lâu năm, đáng tiếc đồ cổ dễ tìm, cổ rượu khó thấy. Bất quá lúc trước ta đọc sách nhìn thấy phương pháp ủ rượu thời Chiến quốc, nàng nhất định sẽ thích, liền dựa theo phương pháp trên sách âm thầm ủ thử. Thử rất nhiều lần, lần cuối cùng cảm thấy cũng tạm liền cất vào hầm rượu, hôm nay cũng đến ngày có thể mở ra."
Nàng nâng mắt nhìn Lạc Thần: "Chỉ là thủ pháp của ta không so được với sư phụ tửu phường này, sợ là không ủ ra được một phần vạn hương vị."
Lạc Thần rót rượu, đặt một chung trước mặt Sư Thanh Y, Sư Thanh Y bưng lên ngửi, có chút bức thiết nhìn Lạc Thần nhấp một ngụm.
"Uống ngon không?" Sư Thanh Y trở nên khẩn trương, trong lòng đè nén, đôi mắt mang theo ý cười phiếm hồng.
Nàng rốt cục đã uống.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được uống, đây là mình vì nàng mà ủ.
Không biết vì sao, còn cảm thấy cay đắng muốn khóc.
"Rượu của Thanh Y." Ánh sáng nơi đáy mắt thâm thúy của Lạc Thần lưu chuyển, ánh đèn lồng xuyên qua tán hạnh hoa rơi xuống gương mặt như ngọc khắc của nàng: "Tất nhiên là ngon."
"Nàng thích là tốt rồi." Sư Thanh Y nói.
"Nàng uống cùng ta đi."
Sư Thanh Y vòng vo: "Rượu này sợ là hơi mạnh, nàng cũng biết ta tửu lượng không tốt, thanh rượu không sao, nhưng rượu này ta sợ sẽ say."
"Một chung là được rồi. Một chung cũng phải cạn?"
"Ta sẽ cố gắn bồi nàng." Sư Thanh Y chồm người về trước, hương liệu Lạc Thần điều chế đầy trong tay áo của nàng: "Nếu ta say thì sao."
Lạc Thần cười nói: "Ta sẽ bế nàng trở về."
Sư Thanh Y thoả mãn, cùng hạnh hoa dưới trăng nâng chung rượu: "Lạc Thần, cạn ly."
"Cạn ly." Lạc Thần vươn tay ra: "Thanh Y."
Chung rượu chạm nhau phát sinh âm thanh trầm thấp, tựa như một tiếng đàn đánh động đêm xuân.
- --------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay tiểu lục có hơi nhiều chữ, nhưng tôi cảm thấy tương đối trọng yếu:
Một chương trên có một phần bởi vì các nàng không am hiểu thời gian ở Minh triều hoặc quên nên không hiểu, cho nên trước đó tôi đặc biệt post một bức vẽ trên Weibo để giải thích một chút. Mặt khác nội dung trong tiểu lục cũng nhắc nhở mọi người về trục thời gian, bên trong có Yến Vương, có thể xuất hiện cẩm y vệ, sớm nhất cũng là sau năm Hồng Vũ thứ mười lăm, nhưng nếu như nhớ kỹ trục thời gian triều đại, sẽ biết Lạc Thần rốt cục là rời khỏi Sư Sư từ lúc nào, hai người bị ép chia lìa.
Dò Hư Lăng phát triển, tuy rằng là trình tự nghịch thuật kể xen kẻ, nhưng đầu mối vô cùng quan trọng chính là trục thời gian, dựa theo trục thời gian suy đoán, rất nhiều thứ đều sẽ sáng tỏ rất nhiều. Tỷ như trục thời gian lớn: cổ đại thiên, huyễn lữ thiên, hiện đại thiên. Trong đó lại phân rất nhiều trục thời gian, liên tiếp giao thác, đến lúc toàn bộ đều kết thúc tôi sẽ liệt ra thời gian biểu cụ thể.
Năm Hồng Vũ mười lăm khi đó Lạc Thần vốn đã không ở đó.
Nếu Lạc Thần khi đó không ở, Sư Sư lúc này lại thấy Lạc Thần trở về, nguyên nhân gì hẳn là không cần nói cũng biết. Lạc Thần nói qua tiếng hát của Hắc Giao sẽ làm người hãm sâu trong chấp niệm, không thể thoát khỏi trói buộc.
Sư Sư, chính là người có chấp niệm lớn nhất.
Nàng đợi Lạc Thần nhiều năm như vậy, tìm Lạc Thần nhiều năm như vậy, chấp niệm là cái gì, có thể suy nghĩ được.Chấp niệm của bản thân không được thỏa mãn, cũng chỉ có trong loại ảo giác này, tâm nguyện từ trước đến nay của nàng mới có thể hư huyễn mà thực hiện.
Thật ra rất nhiều thứ tôi đều giải thích rất rõ ràng, hơn nữa có một số chỗ tôi còn ám chỉ trong tiểu lục, liên hệ trước sau nhớ lại hẳn là sẽ nhận ra. Vốn dĩ trong văn có vài thứ nếu như tôi đơn giản nói rõ cho mọi người, như vậy sẽ thiếu chút lạc thú đi, tin tưởng nhiều cô nương nhìn đã hiểu cũng đã tự mình phân tích, sau đó có được đáp án ~
Bất quá nhìn thấy nhiều lý giải tình huống sai lệch, tôi đã trực tiếp nói rõ, trục thời gian ở đây rõ ràng là chí ít sau năm Hồng Vũ mười lăm, Lạc Thần không trở về, Sư Sư ở đây chờ được là ảo giác của nàng.
Nói cách khác, nàng hôn môi, uống rượu.
Là hư không.
Nàng đặc biệt vì Lạc Thần ủ rượu, rượu đã chôn rất nhiều năm, Lạc Thần vẫn chưa thật sự uống. Vì vậy Sư Sư trong ảo giác của chấp niệm mượn tiếng hát của Giao Nhân hoàn thành chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT