Sau khi đóng máy bộ “Đường Trang”, Lâm Tư Hàm còn chưa kịp nghỉ ngơi
chỉnh đốn lại đã bắt đầu bôn ba khắp nơi cho hoạt động tuyên truyền
phim, một tháng thời gian trở về thành phố S đã ít lại càng ít hơn. Chỉ
có buổi tối khi nghỉ ngơi, cô mới có thời gian rảnh rỗi mà gọi video cho Thẩm Diệc Bạch.
Kết thúc một ngày tuyên truyền tại sân ga, khi Lâm Tư Hàm tắm
rửa tẩy trang xong, đã hơn mười một giờ. Nhìn thời gian, do dự một hồi,
Lâm Tư Hàm mở app Năm tháng của Tiểu Bạch thỏ Kỷ Hàm, chọc chọc Thẩm
Diệc Bạch.
Bên kia không ai đáp lại, Lâm Tư Hàm bám riết không tha mà tiếp tục cho thỏ ăn cà rốt.
Dưới sự đổi mới và thăng cấp không ngừng của Thẩm Diệc Bạch, chức năng của app ngày càng được hoàn thiện, chủ đề ngày càng đẹp.
Ngón trỏ của Lâm Tư Hàm ấn lên cà rốt trên màn hình, không ngừng mà dỗ con thỏ béo màu trắng dưới góc màn hình, chỉ cần cho con thỏ ăn
một cái, điện thoại của Thẩm Diệc Bạch sẽ có một âm thanh thông báo.
Đang là cuối mùa xuân, khí hậu dần ấm, gió buổi tối mang theo hơi
nước biển đặc trưng, màn che bị gió thổi lên, cuốn lên một mảng sóng màu trắng.
Thẩm Diệc Bạch mặc chiếc áo tắm đơn giản, khi ra ngoài khoác
thêm một chiếc áo tắm dài. Đai lưng áo tắm thắt lỏng lẻo, như thể ngón
tay móc nhẹ một cái là áo tắm sẽ mở ra. Nửa đỉnh đầu đang để một chiếc
khăn tắm màu trắng, tóc đen ướŧ áŧ dính trên trán, từng giọt nước không
ngừng chảy xuống theo đường cong góc cạnh, từ mũi đến môi mỏng, lại từ
giữa môi chảy xuống, ngẫu nhiên có mấy giọt chảy xuống lồng ngực trắng
nõn rắn chắc của anh.
Ánh đèn địa trung hải ở trên tường tỏa ra ánh sáng mờ mờ, chiếu
trên thân thể người đàn ông, lại có thêm vài phần mê hoặc. Cùng với âm
thanh tin báo điện thoại, ánh sáng màu lam của điện thoại trên đầu
giường vẫn luôn sáng.
Thẩm Diệc Bạch kéo khăn lông ở trên đỉnh đầu xuống, mở khóa điện thoại, trả lời tin nhắn của Lâm Tư Hàm
SYB: Cho thêm nữa là con thỏ sẽ no mà chết.
Lâm Tư Hàm trả lời rất nhanh.
Thỏ Kỷ Hàm: Em có thể quấy rầy anh không?
Đợi được câu trả lời khẳng định của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm
trực tiếp gọi video qua, Thẩm Diệc Bạch không do dự mà nhận. Chỉ là hai
người một người mở camera, một người không mở, người mở chính là Lâm Tư
Hàm, người không mở chính là Thẩm Diệc Bạch.
“Lúc nãy anh đang làm gì?” Lâm Tư Hàm bắt đầu tra hỏi. Lâu như
vậy mà không trả lời tin nhắn, chắc chắn anh là nghĩ mình cao bằng trời
rồi.
Thẩm Diệc Bạch nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, đơn giản mà trả lời ba chữ: “Đang tắm rửa.”
“….” Lâm Tư Hàm hít sâu một hơi, bắt đầu tinh thần diễn, “Thẩm
Diệc Bạch, anh không cảm thấy anh đối xử với em rất lạnh nhạt sao? Ngay
cả camera cũng không bật, có giống với người đàn ông đã kết hôn chút nào không? Trước kia rõ ràng anh rất cưng chiều em, anh anh anh….”
“Anh có phải đã có tiểu yêu tinh khác không?”
Âm thanh mềm nhũn, như là mèo khẽ cào.
Một tay Thẩm Diệc Bạch đặt trên mi mắt, một tay mở camera.
Cùng lúc đó, Lâm Tư Hàm nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch lộ nửa người ở
trong màn hình, dưới ánh đèn mờ nhạt, anh giống như công tử phóng đãng
phong lưu trong quán.
Điện thoại quay một vòng, phòng ngủ chỉ bật đèn tường, phòng ngủ lớn như vậy chỉ có một mình anh, chăn trên giường cũng bằng phẳng.
“Có tiểu yêu tinh khác không?” Thẩm Diệc Bạch nhàn nhạt hỏi. Từ
khi anh và Lâm Tư Hàm kết hôn đến bây giờ, Lâm Tư Hàm ở nhà không được
mấy ngày….
Chu Nhiên luôn ở nhà bảo vệ bà xã sáng nay đã gọi điện cho anh,
hỏi anh có không? Anh lúc đó nghe không hiểu thuận miệng hỏi một câu cái gì, kết quả giây tiếp theo Chu Nhiên liền trả lời một câu: Cậu không
được, anh em.
Anh hiểu, Chu Nhiên là muốn báo thù, trả thù chuyện anh trào phúng cậu ta chuyện ở nhà ba vợ.
Có? Có cái quỷ.
Anh thật ra cũng muốn có, vậy cũng phải được Lâm Tư Hàm phối hợp chứ.
“Tiểu Bạch.” Lâm Tư Hàm nghe thấy bất mãn trong giọng nói của
Thẩm Diệc Bạch, bắt đầu đổi biện pháp mà khen anh, “Một người đàn ông
đẹp trai như vậy, Lâm Tư Hàm đời trước đã tu được phúc khí gì mà có thể
gả cho anh!”
Tay của Thẩm Diệc Bạch tùy ý để trên mi, không nhúc nhích, không nói chuyện.
“Thẩm Diệc Bạch, có phải anh muốn lên trời rồi đúng không.”
“Muốn, dù sao cũng không có em ở bên cạnh.” Ngữ khí trần thuật,
chỉ là Thẩm Diệc Bạch nói rõ ràng có một tầng ý nghĩ càng sâu hơn.
Lâm Tư Hàm nhất thời không biết nói như thế nào, đoạn thời gian
này cô quả thực vì công việc mà bỏ bê Thẩm Diệc Bạch, là vấn đề của cô.
Chính là, bây giờ Thẩm Diệc Bạch quá CMN đáng yêu….
Người đàn ông này thế mà lại có tính cách như vậy….
Tay đang đặt trên mi của Thẩm Diệc Bạch, rút lấy khăn lông đang
ướt ở đầu giường. Hơi ngồi thẳng một chút, ngón tay dài khẽ móc vào đai
lưng thắt lỏng lẻo.
Đai lưng màu trắng bung ra, áo tắm dài trực tiếp chảy từ vai
xuống, người đàn ông hoàn toàn hở phần trên, đường cong cơ bắp mạnh mẽ
căng chặt, cơ bắp không hề quá mức mà ngược lại rất mê người.
Ít nhất là ở trong mắt Lâm Tư Hàm là như vậy.
Lâm Tư Hàm nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía trước,
phần xương quai xanh hõm lại của người đàn ông, cằm thon gầy, môi mỏng
khẽ nhấp, sống mũi cao thẳng… cùng với ánh mắt hài hước.
“…” Bây giờ cô hoàn toàn có lý do để hoài nghi Thẩm Diệc Bạch cố ý.
Ôm gối nhìn Thẩm Diệc Bạch đang lau tóc, miệng lưỡi Lâm Tư Hàm
ngày càng khô. Theo động tác của anh, eo của anh càng thêm mê người,
xuống chút nữa….
Dừng! Dừng! Dừng lại!
Lâm Tư Hàm, mày đang suy nghĩ cái gì vậy.
“Muốn rồi?” Thẩm Diệc Bạch bất thình lình lên tiếng.
Lâm Tư Hàm như con thỏ bị kinh sợ, bàn tay đặt lên mặt đỏ ửng
như là quả dâu tây mới hái xuống còn vương mấy giọt sương sớm, nhìn vào
Thẩm Diệc Bạch đoan trang đến không thể đoan trang hơn trong video, hoài nghi chính mình lúc này có phải là ảo giác hay không.
Bộ dáng đơn thuần của cô như vậy, càng làm cho Thẩm Diệc Bạch thêm nhớ cô.
“Làm không?” Thẩm Diệc Bạch híp nửa mắt, thần sắc bừa bãi lại
lười biếng, phảng phất như lời nói không biết xấu hổ như vậy không phải
là do anh nói ra vậy.
Đợi một hồi lâu, khi kiên nhẫn của Thẩm Diệc Bạch sắp khô kiệt,
Lâm Tư Hàm còn đang ở trong trạng thái ngốc nghếch mới mơ hồ mà hỏi một
câu: “Làm như thế nào…”
“Muốn biết?” Thẩm Diệc Bạch tiến thêm một bước dụ hoặc thỏ trắng đơn thuần, “Thật sự không nhớ anh sao? Hả?”
“Nhớ.” Từ nhớ buột miệng nói ra.
Bên kia video Thẩm Diệc Bạch phát ra tiếng cười khẽ, “Là nhớ anh hay là muốn biết làm thế nào?”
Thẩm Diệc Bạch vừa dụ hoặc vừa làm tăng thêm cảm giác tội lỗi
của con thỏ, “Chu Nhiên hôm nay gọi điện cho anh hỏi em có chưa.” Nửa rũ mi mắt, Thẩm Diệc Bạch tiếp tục nói: “Tính thời gian, mấy tháng này
chúng ta gặp mặt cũng chỉ vài lần.”
“Em nhớ anh rồi.”
“Tiểu Tiểu Bạch cũng nhớ em.”
Tiểu Tiểu Bạch….
Lâm Tư Hàm cọ cọ khuôn mặt vừa mới hạ độ nóng. Trong phòng khách an tĩnh chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Diệc Bạch.
“Năm nay không được.” Giọng nói của Lâm Tư Hàm thấp đi vài phần, sau khi chiếu “Đường Trang”, chị Đường Như nhân độ nóng nhận cho em mấy kịch bản khác, có thể cả một năm cũng không thể quan tâm đến em bé.”
Thẩm Diệc Bạch đánh gãy lời cô, “Tiểu Tiểu Bạch nhớ em, anh càng nhớ em.”
Im lặng hồi lâu, Lâm Tư Hàm cuối cùng tự sa ngã cắn đôi môi no đủ hỏi: “Làm như thế nào?”
Lăn lộn hồi lâu, cuối cùng Lâm Tư Hàm cũng thở phì phò mà nằm
hồi lâu trên giường, cảm thấy chính mình không còn cách nào nhìn thẳng
bản thân nữa, sao lại như vậy….
Công việc tuyên truyền thành phố kế tiếp kết thúc, Lâm Tư Hàm
lập tức thu dọn quần áo chuẩn bị trở về chịu tội. Cuối cùng, chịu đòn
nhận tội thật ra không có, Thẩm Diệc Bạch biến đổi kiểu tra tấn đa dạng
cô vài ngày.
“Đường Trang” vừa tung ra, đã lấy được giải bộ phim xuất sắc, và diễn viên xuất sắc để chinh phục người xem. Phim điện ảnh từ thế kỷ này tới nay không ngừng đề cập đến đề tài nữ quyền, ngắn ngủi trong vòng
hai tiếng tình tiết chuyện xưa cao trào thay đổi liên tục, vai hoàng hậu của Lâm Tư Hàm làm cho người ta vừa yêu vừa hận, trên triều đình nàng
có sự quyết đoán đảm lược của nữ đế, hạ triều nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân vì tư dục của bản thân.
Một nữ nhân, phục hưng toàn bộ quốc gia, bảo tồn sự phát triển của nó trăm năm phồn vinh hưng thịnh không suy.
Trên mạng thảo luận không ngừng về bộ “Đường Trang”, kỹ thuật
diễn mà Lâm Tư Hàm bị Đỗ Yên bôi đen cũng dần dần được chứng minh. Đoàn
phim không mất thời gian mà tung ra mấy cảnh hậu trường, Lâm Tư Hàm dưới trời băng tuyết mặc một bộ đồ lụa mỏng manh lạnh đến run bần bật còn
kiên trì quay, vô tình lại nhận thêm một đợt thiện cảm của người qua
đường.
Hứa Sênh Sênh nhân lúc con gái ngủ trưa, gọi điện thoại cho Lâm
Tư Hàm, đọc bình luận trên weibo cho cô nghe, “Cảm giác con gái của tớ
có mẹ nuôi hot đến tận quốc tế.”
“Người mới đang run bần bật đây.” Lâm Tư Hàm cầm điện thoại, tìm một nơi an tĩnh trong đoàn phim, “Con bé ngủ rồi?”
“Ngủ rồi, quá ầm ĩ, buổi tối sống chết không ngủ, dỗ như thế nào
cũng không ngủ, một vừa hai phải phải có người bế, bỏ xuống là khóc, Chu Nhiên hôm qua nửa đêm phải ôm con bé đong đưa hơn một giờ, chỉ thiếu
gọi con bé là tổ tông!” Hứa Sênh Sênh nói đến con gái của mình, lời nói
lập tức không thể dừng lại được.
Lâm Tư Hàm dựa vào lan can, ngoan ngoãn mà nghe, thường thường phụ họa vài câu, “Có thể là di truyền của cậu!”
“Khẳng định không phải tớ! Tớ khi còn nhỏ đâu có ầm ĩ như con
bé? Chắc chắn là di truyền của Chu Nhiên.” Một bàn tay Hứa Sênh Sênh che điện thoại, một bàn tay khẽ đung đưa chiếc nôi, vừa nói chuyện: “Bà xã, khi nào thì em cho anh làm mẹ nuôi.”
“…..” Lâm Tư Hàm tính không ra logic quan hệ trong lời nói của Hứa Sênh Sênh, “500 năm sau đi.”
“Ò, vậy tớ lại hỏi ông trời mượn thêm 500 năm, nỗ lực sống đến ngày
đó. Tiểu Bạch nhà các cậu kết hôn và không kết hôn, không khác nhau,
thậm chí còn không bằng chưa kết hôn.”
“Quay xong bộ này, năm nay tớ sẽ không nhận nữa.”
“Ừm ừm, không nhận kịch bản thì còn có lịch tuyên truyền vô tận, Thẩm Diệc Bạch vẫn thích hợp làm hòa thượng.” Hứa Sênh Sênh tiếp tục
bất bình cho Thẩm Diệc Bạch.
“Năm nay?” Lâm Tư Hàm ngồi xuống, nhặt một cành khô, như có như
không mà gõ vào lan can. Tính của Hứa Sênh Sênh là không đạt được mục
đích sẽ không từ bỏ, nếu hôm nay cô không cho Hứa Sênh Sênh một đáp án
chuẩn xác, cuộc điện thoại này chỉ sợ sẽ nói đến sang năm.
“Ha ha.” Hứa Sênh Sênh cười lạnh một cái, tỏ vẻ không tin.
“Sang năm!” Lâm Tư Hàm cắn răng.
“Tút” một tiếng, Hứa Sênh Sênh ngắt điện thoại. Hứa mỗ vừa ngắt điện thoại lập tức gọi điện cho Thẩm Diệc Bạch, vui mừng phấn chấn mà nói
cho Thẩm Diệc Bạch năm sau cô sẽ làm mẹ nuôi.
Thẩm Diệc Bạch nghe xong tin này không thể nói là vui mừng hay là không vui mừng….
Như thể người có thể khiến cho con thỏ có thai không phải là anh vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT