Khi ăn cơm buổi sáng, Thẩm Lập Quốc còn chưa
dậy, bàn ăn chỉ có Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm, hai người ngồi một bên, bên kia là mẹ của Thẩm Hi Phàm Trương Chỉ, là nữ chủ nhân duy nhất còn
sót lại của Thẩm gia.
Cửa kính đều đóng kín mít, bức màn rắn chắc hai tầng được kéo ra một nửa, bên ngoài bầu trời xám xịt, gió lạnh thấu xương từng đợt từng đợt đập vào cửa sổ.
Trương Chỉ múc non nửa một chén cháo đậu đỏ đưa cho Lâm Tư Hàm, thêm nụ cười hiền lành, “Ở đã quen chưa?”
“Cũng tốt.” Lâm Tư Hàm nhận cháo, “Cảm ơn ạ.”
Năm nay ăn tết, về tình về lý cô đều phải cùng Thẩm Diệc Bạch đến nhà ông
nội ở Thủ đô ăn tết. Quan hệ của ông nội Thẩm và anh như đang trên một
điểm cân bằng vi diệu, Thẩm Lập Quốc thuận theo ý nguyện của Thẩm Diệc
Bạch, Thẩm Diệc Bạch cũng không vô cớ mà tự tìm phiền phức với Thẩm Lập
Quốc.
“Ban đêm có lạnh không?” Trương Chỉ chuyển đôi đũa, gắp một chút đồ ăn đưa đến bát của Lâm Tư Hàm.
Ngày thường trên bàn cơm của Thẩm gia, luôn là quạnh quẽ, Thẩm Lập Quốc tuy
rằng đã lui về ở nhà, nhưng lại không thích nói chuyện, còn con trai
ruột của bà là Thẩm Hi Phàm luôn luôn không thấy người, số lần tất cả
người một nhà ngồi xuống hòa hòa thuận thuận ăn cơm đã ít lại càng ít
hơn, Lâm Tư Hàm đến, làm cho Trương Chỉ nghẹn thật lâu đã có đối tượng
để nói chuyện.
“Không lạnh ạ.”
“Ở đây mùa đông rất lạnh, Diệc Bạch buổi tối đi ngủ chú ý chút, đừng để cho Tư Hàm bị cảm.” Trương Chỉ dặn dò.
“Vâng.” Thẩm Diệc Bạch nhàn nhạt mà đáp ứng. Ngón cái cùng ngón giữa nắm lấy
quả trứng luộc nước trà, ngón trỏ gõ gõ lên đầu quả trứng, vỏ trứng nứt
ra một khe nhỏ, sau đó theo khe hở đó mà lột quả trứng ngũ vị hương luộc nước trà. Sau khi lột xong, Thẩm Diệc Bạch bỏ quả trứng luộc nước trà
không chút sứt mẻ vào trong bát Trương Chỉ, một câu cũng không nói.
Trương Chỉ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới.
Lâm Tư Hàm bưng chén cháo trong tay, thổi thổi cháo trong bát, nhìn Trương
Chỉ, lại ăn một ngụm cháo nóng nhìn Thẩm Diệc Bạch, ý cười trong mắt
không cách nào che giấu.
“Tiểu Bạch, em cũng muốn ăn, bóc cho em…” Lâm Tư Hàm không chút tiếng động mà dùng khẩu hình nói.
“Bóc cho em.”
“Tư Hàm ăn cái này trước đi, ăn xong cái này thì Diệc Bạch cũng vừa bóc
xong cái thứ hai.” Trương Chỉ đẩy bát trứng luộc nước trà đã bóc vỏ
trước mặt cho Lâm Tư Hàm.
“Không cần, không cần, thẩm thẩm vất vả rồi.” Lâm Tư Hàm vội từ chối, “Đây là tâm ý của Tiểu Bạch, thẩm thẩm
nhất định phải nhận đó ạ.”
“Ăn đi.” Thẩm Diệc Bạch bỏ quả trứng luộc nước trà đã bóc sạch vào bát Lâm Tư Hàm, cũng không biết nói ăn đi với ai.
Trương Chỉ là một trưởng bối, thế nhưng lại là bộ dáng thụ sủng nhược kinh (Được sủng ái mà kinh sợ).
Lâm Tư Hàm cắn lòng trắng trứng đầy vị mặn, nội tâm cảm khái vạn lần.
Thẩm Diệc Bạch đã nói với cô, Trương Chỉ xem như là một tiểu thư khuê các,
tương đối hợp mắt Thẩm Lập Quốc, theo lệnh cha mẹ mà gả vào Thẩm gia,
sau khi sinh Thẩm Hi Phàm không bao lâu đã thành quả phụ, làm quả phụ đã mấy chục năm. Chuyện nhỏ trong Thẩm gia từ trên xuống dưới cơ hồ đều do bà xử lý, an phận thủ thường không có một câu oán giận, bà là người duy nhất đối tốt với Thẩm Diệc Bạch mà không có mục đích trong toàn bộ Thẩm gia. Sống ở trong Thẩm gia đại viện, thật ra ngay cả người để đối xử
thật lòng cũng không có…
“Ừm.” Trương Chỉ thu lại cảm xúc, hạ quyết tâm nói với Lâm Tư Hàm: “Tư Hàm, cháu và Diệc Bạch định khi nào tổ chức hôn lễ?”
“A?”
Thẩm Diệc Bạch rút một tờ giấy lau tay, cụp mắt nói, “Năm sau đi.”
“Qua năm sau tốt, mùa xuân là tốt nhất, xuân về hoa nở.” Trương Chỉ nghĩ
nghĩ, “Ta chọn ngày lành cho hai đứa, cùng nói chuyện với người nhà của
cháu.”
“Tư Hàm chỉ cần phụ trách đặt một chiếc áo cưới thật xinh
đẹp là được rồi.” Trương Chỉ càng nói cười càng thêm hiền lành, “Buổi
tối đến phòng ta, chúng ta xem trước.”
“Được ạ.” Tai Lâm Tư Hàm nóng lên, lên tiếng nho nhỏ.
Ăn sáng xong, trời trong xanh.
Lâm Tư Hàm và Thẩm Diệc Bạch làm tổ trong phòng ngủ có cửa sổ lớn, người bị ôm đang xem kịch bản, người ôm đang nhìn người xem kịch bản ngủ gà ngủ
gật.
Phía dưới cửa sổ là thảm lông nhung, Thẩm Diệc Bạch duỗi
thẳng chân ngồi trên bệ cửa sổ, để cho Lâm Tư Hàm an tâm ngồi trên đùi
anh đọc kịch bản. Phía dưới hai người che lại một cái thảm lông.
“…”
Lâm Tư Hàm vừa đọc kịch bản vừa cảm thán Đường Như cho cô nhận một vai
diễn phản diện, quả thực vừa là Võ Tắc Thiên lại còn là Từ Hi Thái Hậu.
Quá xuất sắc, cốt truyện này làm cho cô trợn mắt há mồm.
Cốt truyện “Đường Trang” kể về một tiểu thư gia đình quý tộc đang xuống
dốc, sau khi tiến cung bằng thủ đoạn của mình dần dần bước lên được vị
trí Hoàng hậu, khi làm phi tử, nàng can thiệp triều chính, lung lạc
triều thần làm thay đổi quyết sách của hoàng đế, vừa ngày đêm cùng
trượng phu là hoàng đế ngày đêm hòa hợp, nhưng lại âm thầm phản đối
quyết sách của hắn… Cái này còn chưa hết, sau khi hoàng đế chết bất đắc
kỳ tử, nàng tự lên ngôi vua, sửa quốc hiệu sửa niên hiệu, trọng dụng
huynh đệ nhà mình, nuôi dưỡng một số lượng lớn nam sủng trong hậu cung,
nhưng chính một nữ nhân không đọc nhiều sách vở, thế mà lại chèo chống
vương triều phát triển hưng thịnh đến mấy trăm năm sau.
Cả người
hoàng hậu là một người yêu diễm mà đê tiện, nếu chỉ xét về khuôn mặt,
nhân vật này kỳ thật rất thích hợp với Lâm Tư Hàm.
Thẩm Diệc Bạch híp mắt, dựa lưng vào cửa sổ một bộ dáng lười biếng, thoáng nhìn qua
kịch bản, “Đường Như sao lại nhận cho em loại kịch bản này?”
Lâm
Tư Hàm suy nghĩ một hồi, “Vì muốn tiến vào giải thưởng liên hoan phim
năm nay, đại chế tác điện ảnh đều là dạng này, mâu thuẫn phức tạp trong
cốt truyện mới thể hiện rõ bản tính con người.”
Thẩm Diệc Bạch
không nói tiếp, “Đường Trang” là tác phẩm để Lâm Tư Hàm chuyển hình, xem như cô gõ cửa giới điện ảnh đãi đá ra vàng, cho dù kịch bản này có quá
nhiều cảnh mà anh không thích, anh cũng không có lý do gì để phản bác.
“Khi nào bắt đầu quay?”
“Qua năm mới vào tổ phim, thời gian khoảng hơn hai tháng.”
“Ừm. Em chuẩn bị bồi thường anh như thế nào?”
“Cái gì?”
Thẩm Diệc Bạch ngửi hương thơm ngọt ngào ở cổ cô, “Hơn hai tháng không thể gặp mặt, bồi thường anh như thế nào?”
“Anh có thể tới thăm nơi làm việc, tới nơi làm việc là có thể thấy em.”
Thẩm Diệc Bạch, “…”
Này không phải bồi thường mà anh muốn.
“Đừng phiền em, để em xem kịch bản thêm một lát nữa.” Lâm Tư Hàm dùng khuỷu
tay đỡ đỡ người phía sau, quay đầu tránh thoát khỏi sự lộn xộn của anh.
Điện thoại đặt bên cửa sổ đột nhiên vang lên.
“Của anh.”
Thẩm Diệc Bạch vươn tay dài với lấy điện thoại, nhận máy. Bên kia nói bla bla một hồi, Thẩm Diệc Bạch mới trả lời một tiếng, ừ.
Ngắt điện thoại, Lâm Tư Hàm hỏi: “Sao vậy?”
“Có buổi tụ tập.” Thẩm Diệc Bạch ôm Lâm Tư Hàm ở trên người mình đi xuống, đứng dậy đi thay đồ.
Khi hai người thay đồ xong, dưới sự dặn dò của Trương Chỉ đi ra cửa, bầu
trời ảm đạm lất phất mưa tuyết nhỏ lưa thưa. Sau hơn một tiếng đi xe,
khi đến hội quán ở giữa sườn núi kia, tuyết nhỏ lất phất đã biến thành
mưa tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả. Sắc trời càng thêm u ám, những
cành cây trụi lủi hơn phân nửa bị gió bẻ gãy, khi bánh xe đi qua những
cành cây bị gãy trên mặt đất phát ra âm thanh giòn giã.
Ngoài cửa xe là hành lang đỏ mái màu lục rất có hương vị cổ điển, trước khi
Lâm Tư Hàm xuống xe kéo khăn quàng cổ lên phía trước, che khuất non nửa
khuôn mặt sau đó mới đẩy cửa xe đi xuống.
Lớp tuyết hơi mỏng trên mặt đất đã tích rất dày, bên trên đại sảnh hình giếng trời treo tám đèn lồng đỏ thật lớn, ánh sáng đèn lồng đỏ làm nổi bật lên ánh sáng của đại sảnh hình giếng trời. Tuyết dày trong đại sảnh có dấu bị dẫm lên, dấu
chân kéo dài đến cầu thang bằng gỗ.
“Chúng ta đến muộn.” Ngữ khí của Thẩm Diệc Bạch không để ý lắm.
“Dấu chân sao?”
“Ừm.”
Đây là một hội quán tư nhân, khi bọn họ tụ hội thì hội quán sẽ không có
người ngoài, nhìn trình độ hỗn loạn của dấu chân = dưới nền giếng trời
là biết anh và Lâm Tư Hàm đến muộn.
“Đến trễ thì sẽ bị làm sao?”
Thẩm Diệc Bạch ôm Lâm Tư Hàm dừng lại ở cánh cửa trang trí những ngôi sao,
“Lát nữa anh có thể về hay không đều là xem biểu hiện của em.” Trong
nháy mắt lúc mở cửa kia, “Bà xã, đợi lát nữa giả vờ không biết uống
rượu.”
Đẩy cửa ra, cách tấm bình phong có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt bên trong, xuyên qua tấm bình phong che cửa bằng lưu ly,
có thể nhìn toàn bộ phòng bao không sót một chút nào, trong phòng bao cổ kính, số người nói nhiều cũng không nhiều nói ít cũng không ít, xung
quanh hai bàn tròn lớn đều vây đầy người, đều là những người trẻ giống
như Thẩm Diệc Bạch và Chu Nhiên.
“Nếu không thì sao? Sảng khoái chút đi, đừng có mà dong dài như đàn bà.”
“Không cần.”
“Hồ hắc, đưa tiền đưa tiền.”
Ánh mắt Lâm Tư Hàm lướt qua bên bàn mạt chược, rơi trên hai người đang ngồi trên sofa. Nam cô biết, Diệp Trạch, cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn bên cạnh
Diệp Trạch, cô không quen biết.
“Tiểu Bạch, chỉ có mình cậu đến? Năm nay Nhiên ca không đến cùng cậu sao?”
“Cậu mù hả, cái gì mà một người, vị bên cạnh kia không phải bà xã của Thẩm ca nhà cậu sao?”
Thẩm Diệc Bạch mang theo Lâm Tư Hàm đi qua, tùy ý mà chào hỏi, giới thiệu nói: “Bã xã của tôi, Lâm Tư Hàm.”
Một bàn người cười không có ý tốt nói, “Biết biết, đại minh tinh mà, Thẩm
ca nhà chúng ta cọ nhiệt độ chị dâu không phải ngày một ngày hai, hai
người các người có chuyện gì, mở weibo nhìn hotsearch thì sẽ biết.”
“Mẹ nó, nói không được cũng rất tà môn rồi.” Một người đàn ông chạm vào mạt chược trong tay, “Hai người không có khả năng kết hôn nhất trong vòng
này của chúng ta ngược lại là người mang bà xã đến.”
“Đệt! Hai người nào?”
Hà Húc đứng phía sau xem đánh bài xùy một tiếng, bĩu môi về phía sô pha,
“Thẩm Diệc Bạch là một người, còn một người đang ngồi nhàn hạ trên sofa
kìa.”
Thẩm Diệc Bạch nhướng mày, nhìn về phía bên kia, hứng thú
trong mắt nồng đậm. Anh còn tưởng thái tử phi của đàn em là bạo tẩu loli Jinx, trắc phi là xạ thủ băng lãnh, thị thiếp là Vayne (tên mấy nhân
vật trong game).
“Lại nói nữa, vị Diệp gia kia càng làm cho tôi bất ngờ… Nhìn thế nào cũng không giống.”
Hà Húc cười ha ha hai tiếng, “Không giống cái em gái cậu ý, thật sự là Thái Tử gia và Thái Tử phi.”
“Vậy cậu là cái gì? Hà thái giám?”
“Hey? Nói thế nào vậy, các vị để cho ông nội Hà, hôm nay tôi không làm cho
cậu thua đến cái quần cộc không còn thì không được.” Hà Húc thay chỗ của một người trên bàn mạt chược, ngồi xuống, chuẩn bị thi thố tài năng.
“Tiểu Bạch.” Lâm Tư Hàm lôi kéo ống tay áo Thẩm Diệc Bạch, “Dẫn em đi toilet.”
“Ừm.”
“Ai ai ai, Thẩm ca sẽ thay tôi, tôi đi toilet một chút.” Một người trên bàn mạt chược kêu lên.
“Không rảnh.”
Đóng cửa lại, Lâm Tư Hàm nhịn không được mà bật cười, “Thái tử gia lạnh lùng yêu thái tử phi mềm mại đáng yêu ngày ngày cưng chiều?”
“Nghĩ cái gì vậy?”
“Vị kia của Diệp Trạch là Thái tử phi, vậy em là cái gì?” Lâm Tư Hàm khoa
chân múa tay, “Trà sữa? Cầm trong lòng bàn tay cho ấm?”
Thẩm Diệc Bạch trầm tư một hồi, “Vương hậu, cao hơn thái tử phi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT