Đường Như kinh hãi, nội tâm cuồn cuộn vô số suy nghĩ và lời nói, cuối
cùng lý trí vẫn chiến thắng, hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Tư Hàm:
“Chị ra ngoài trước.”
Cô không rõ chuyện giữa Lâm Tư Hàm và Thẩm
Diệc Bạch là như thế nào, Chu Nhiên và em ấy thanh thanh bạch bạch là
không sai. Lui vạn bước mà nói, không có một người đàn ông nào có thể
chịu đựng người phụ nữ của mình với người đàn ông khác lời đồn đãi bay
đầy trời, đặc biệt là vị Thẩm Diệc Bạch từ nhỏ đã ở trên cao này.
Về tin tức của Thẩm nhị công tử, làm người đại diện của Lâm Tư Hàm cô nghĩ xấu không ít.
Vòng kia ở Thủ đô, bên ngoài nói cái gì cũng có, những cái đã không thể dùng xuất thân ngậm thìa vàng từ nhỏ để hình dung. Từ nhỏ đã lớn lên trong
hoàn cảnh như vậy, mưa dầm thấm lâu, chơi gì cũng có, mức độ lớn thế nào người ngoài không thể tưởng tượng được. Nữ minh tinh bò lên người họ có không ít, chỉ là bạn giường thì nếu như phát hiện có tâm tư khác, kết
cục đều rất thê thảm.
Nội tâm Đường Như vẫn thiên vị Lâm Tư Hàm, ổn định giọng nói: “Có việc gì thì gọi chị.”
Lâm Tư Hàm mỉm cười, đoán được Đường Như đang lo lắng, “Không có gì, chị và Tiểu Giang về trước đi. Thuận tiện đánh lạc hướng phóng viên hộ em
nha.”
“Ừm.” Đường Như mở điện thoại, muốn liên hệ với bộ phận
quan hệ xã hội, bàn tay đang ấn lại tạm dừng, cuối cùng nói: “Chuyện này quyền xử lý ở trên tay em. Nghĩ kỹ rồi nói cho chị.”
“Ừm.”
Đường Như cũng không nói hết, để cho Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm có thời
gian nói chuyện. Sự tình là giả, nhưng nó mang đến hàng loạt ảnh hưởng
là thật, nhỏ thì là việc tư của Lâm Tư Hàm và Thẩm Diệc Bạch, lớn hơn là ảnh hưởng đến Thẩm thị và B.S, Lâm Tư Hàm là cháu dâu mà Thẩm Quốc Lập
thừa nhận, bị tuồn ra chuyện này chính là trực tiếp dẫm lên tôn nghiêm
của Thẩm Diệc Bạch cũng như vả vào mặt Thẩm gia.
Khi đi ngang qua Thẩm Diệc Bạch, Đường Như hơi hơi gật đầu, khách khí mà nói: “Thẩm tổng.”
Thẩm Diệc Bạch gật đầu như thường ngày.
“Cạch.” Tiếng cửa bị đóng lại.
“Anh dọa chị Đường Như rồi.” Lâm Tư Hàm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của người đến, chỉ chỉ vào cửa phòng nghỉ nói: “Anh có tin bây giờ chỉ cần em kêu một
tiếng, Đường Như tỷ lập tức báo nguy.”
Thẩm Diệc Bạch đi vào, lấy áo lông vũ Lâm Tư Hàm đặt trên ghế, nói hai chữ: “Duỗi tay.”
Lâm Tư Hàm cong mày, ngoan ngoãn đưa hai tay vào trong áo lông vũ. Tay áo
còn chưa sửa xong, cô gấp đến nỗi không chờ nổi mà ôm eo Thẩm Diệc Bạch, mặt chôn trong áo khoác tây trang của anh, “Em cho anh đội nón xanh,
sao anh một chút phản ứng cũng không có vậy.”
Hơi thở có mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh trên áo khoác tây trang, rất nhạt, không dán vào gần căn bản không ngửi thấy.
“Hút thuốc?” Lâm Tư Hàm ôm eo anh, ngửa đầu hỏi.
Bởi vì tư thế của hai người có vấn đề, vừa ngồi vừa đứng, hơn nữa ghế dựa
của Lâm Tư Hàm hơi cao, cằm của cô dán vào chính bụng của Thẩm Diệc
Bạch, xuống một chút nữa chính là dây lưng.
“Không có.” Thẩm Diệc Bạch tiếp tục giúp Lâm Tư Hàm sửa lại áo lông vũ, rũ mắt nói: “Buổi
chiều đang bàn hợp đồng, đối phương hút.”
Đối phương hợp tác với
B.S lâu rồi, lần này tới để tiếp tục hợp đồng. Từng có vài lần hợp tác
làm cơ sở, hai bên cũng không vô nghĩa như thế gặp mặt ký tên không. Gia hạn hợp đồng xong, nói chuyện phiếm vào câu, trò chuyện đến chuyện tư.
Đại khái là thấy thời gian còn sớm, người nọ hút điếu thuốc tiếp tục
nói. Thẩm Diệc Bạch sở dĩ có thể ngồi chỗ đó để nghe đối phương nói,
hoàn toàn là bởi vì những thứ đối phương nói anh có thể học tập, học tập làm thế nào để cùng cha mẹ vợ ở chung, làm thế nào để lấy lòng ba vợ.
Lâm Tư Hàm còn đang ngửa đầu nhìn anh, đôi môi đỏ kiềm diễm ướŧ áŧ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh.
Tay cũng bắt đầu không thành thật, tay của Thẩm Diệc Bạch từ trên áo sơ mi
của Lâm Tư Hàm tiến vào, không hướng lên trên, chỉ dừng lại ở bụng nhỏ
bóng loáng.
Qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa xoa một lát.
Lâm Tư Hàm theo phản xạ kẹp chặt hai chân lại
“Có camera.” Lâm Tư Hàm dùng khẩu hình miệng.
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch ngữ điệu lười nhác mà lên tiếng, hiển nhiên là nghe
không vào, tiếp tục xoa bụng mềm mại. Lâm Tư Hàm không dám động, áo lông vũ dài của cô có thể che khuất động tác của Thẩm Diệc Bạch.
“Chúng ta về được không?” Lâm Tư Hàm đỡ lấy cánh tay của Thẩm Diệc Bạch, khi nói chuyện hơi thở hỗn loạn.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Lâm Tư Hàm ấn ấn tay đang muốn hướng lên trên của Thẩm Diệc Bạch, “Anh tin sao?”
“Không tin.” Thẩm Diệc Bạch không chút suy nghĩ mà trả lời.
Quỷ tin.
Anh với Chu Nhiên từ nhỏ mặc chung quần mà lớn lên, Chu Nhiên đối với Hứa
Sênh Sênh như thế nào, anh đối với Lâm Tư Hàm như thế nào, căn bản là
chuyện không thể nào. Người đưa tin nóng này hiển nhiên không hiểu biết
cũng đánh lộn số.
Hai mắt Lâm Tư Hàm hơi ướt, trên má đỏ ửng càng thêm mê người. Thẩm Diệc Bạch cúi đầu hôn hôn gương mặt Lâm Tư Hàm, rút tay ra, nói: “Về nhà nói.”
“Ừm.”
Bên ngoài trời đã hoàn
toàn tối, trong phim trường không còn người khác. Thẩm Diệc Bạch mở
chiếc dù màu đen, một tay nắm dù, một tay ôm Lâm Tư Hàm mặc áo lông vũ
vào trong lòng, “Em nghĩ đến ai?”
“Không có.” Lâm Tư Hàm rầu rĩ mà hừ một tiếng. Trong cái vòng này ngươi không hại người ta, người ta đã vội vàng hại bạn.
Phóng viên đã bị Đường Như dẫn đi toàn bộ rồi. Từ trong phim trường đến nơi
dừng xe của Thẩm Diệc Bạch, một đường thông thuận vô cùng, ngay cả nhân
viên công tác cũng không gặp được.
Lên xe, máy sưởi ấm trong xe
rất ấm áp, ánh sáng ấm áp từ trên đỉnh đầu tỏa chiếu xuống. Lâm Tư Hàm
thắt dây an toàn, lại mở cửa xe.
Gió lạnh cùng với nước mưa lạnh như băng thổi vào, đầu óc nháy mắt táo không ít.
Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, vừa định bảo Lâm Tư Hàm đóng cửa sổ xe lại, lời nói đến miệng lại bị biểu tình bi thương của cô chặn lại sau đó nuốt xuống.
Xe Posrche màu đen chạy như bay trong đêm mưa, bánh xe làm cho vũng nước
bắn lên cao, cần gạt nước không ngừng gạt nước rơi trên kính chắn gió.
“Tiểu Bạch.” Lâm Tư Hàm nhắm mắt gọi anh, “Em tạm thời chưa muốn làm sáng tỏ, có thể chứ?”
Xe dừng ở gara Thấm Viên, tắt máy, Thẩm Diệc Bạch hỏi: “Lý do?”
Lâm Tư Hàm mở weibo xem tin tức mới, nhìn tài khoản đăng ký của người đã
đăng tin tức này lên, nói: “Tài khoản này hôm nay mới đăng ký, hơn nữa
tất cả hình ảnh đều là từ đoàn phim ra, từ lúc Chu Nhiên tiến vào phòng
của em đến khi Đường Như ra ngoài, cửa phòng nghỉ đóng lại em với cậu ta ở trong đó bao lâu, lại đến khi cậu ta ra ngoài gọi điện thoại cho Sênh Sênh đến khi tức giận kêu Hứa Sênh Sênh, toàn bộ rành mạch rõ ràng.”
Một hình ảnh cá nhân của tài khoản này cũng không có, trừ ngày đăng ký và một ID tiếng Anh hỗn độn, sạch sẽ.
Mấu chốt là, không biết Chu Nhiên trở về xảy ra chuyện gì với Hứa Sênh
Sênh, Hứa Sênh Sênh trước khi tin nóng được phát ra đã đăng một post lên weibo, nội dung chỉ là: Khó chịu muốn khóc.
Hứa Sênh Sênh như một
thần bút trùng hợp, trong lúc vô tình lại trợ giúp thêm, như thể chứng
minh tính chân thật của tin nóng này.
“Có người dở trò quỷ bên
trong.” Buổi chiều Thẩm Diệc Bạch nhìn thấy tin tức này khẳng định là
người quen biết làm, chỉ là người này xuất phát từ tâm tư mục đích gì,
anh đại khái cũng có thể đoán được vài phần.
“Ừm, em muốn nhìn xem người đó rốt cuộc muốn làm gì.” Lâm Tư Hàm đóng điện thoại.
“Gần đây có người nào tìm em gây phiền toái không?”
Lâm Tư Hàm suy nghĩ một lát, “Không có. Ngoài sáng không có, ngầm cũng không có.”
Trừ người đã bị lật không dậy nổi một gợn sóng là Dương Tử San, Lâm Tư Hàm
soát lại tất cả những người trong đoàn phim, người trong đoàn phim đều
không có động cơ làm như vậy.
Một đôi mắt tự dưng hiện trong đầu
Lâm Tư Hàm, bàn tay nắm chặt áo của Lâm Tư Hàm buông ra, bất an trong
lòng cùng với sự xuất hiện của đôi mắt kia trong đầu càng mở rộng.
Đỗ Yên, một cô gái mà cô làm thế nào cũng không thích, thân cận thế nào cũng không được.
“Nhớ tới cái gì sao?” Một bàn tay của Thẩm Diệc Bạch chống ở trên đồng hồ đo của xe.
“Không.” Không có đủ chứng cứ và lý do, Lâm Tư Hàm sẽ không phán đoán mù quáng.
Thẩm Diệc Bạch rút chìa khóa xe, “Tự em xử lý?”
“Ừm.” Ngón tay cái của Lâm Tư Hàm cọ nhẹ vào lòng bàn tay khô ráo của Thẩm Diệc Bạch, “Em tự mình làm.”
Thẩm Diệc Bạch nhìn con thỏ bị buộc kéo kéo khóe miệng, ngón tay cái như có
như không mà vuốt ve cánh môi con thỏ, “Cho em thời gian ba ngày, ba
ngày là đủ rồi chứ? Nếu như chuyện còn không có kết quả, thì giao cho
anh.”
Không đợi Lâm Tư Hàm trả lời, Thẩm Diệc Bạch quay đầu híp mắt tìm được môi cô, mang theo chút trừng phạt mà cắn xuống.
Lâm Tư Hàm nhắm mắt lại, đôi tay ôm lên cổ Thẩm Diệc Bạch, chủ động đáp
lại. Đáy lòng lại thở dài, Thẩm Diệc Bạch hẳn là sẽ không cho cô thời
gian ba ngày, nhiều lắm là hai ngày anh sẽ nhúng tay vào, trước sẽ khai
đao với truyền thông, đao to búa lớn mà thu thập, còn tin nóng kia…
Lâm Tư Hàm không cẩn thận rùng mình một cái. Đừng nói đến cô và Thẩm Diệc
Bạch, Chu Nhiên cũng không phải là người lương thiện gì.
Bất tri bất giác, Lâm Tư Hàm bị Thẩm Diệc Bạch ôm ngồi khóa trên đùi anh, cách quần tây, độ ấm ngày càng cao.
“Lạnh?” Cảm nhận được người trong ngực run rẩy, động tác dưới tay của Thẩm Diệc Bạch cũng không ngừng, cười nói: “Rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”
Tay phải Lâm Tư Hàm ở sau lưng sờ loạn một hồi tắt đèn xe.
Trong bóng đêm, tiếng cười khẽ của Thẩm Diệc Bạch có vẻ rất gợi cảm, âm thanh đè thấp trong cổ họng, trầm thấp không thành tiếng.
“Muốn sao?” Môi Thẩm Diệc Bạch di chuyển đến vành tai của Lâm Tư Hàm, cắn nhẹ đôi tai mềm mại của cô, hỏi: “Ở chỗ này?”
Lâm Tư Hàm duỗi thẳng chân, tay trái giữ lấy động tác cởϊ áσ sơ mi của mình của Thẩm Diệc Bạch, “Anh nghĩ hay quá.”
Ý là ở chỗ này, không có cửa đâu.
Thẩm Diệc Bạch đè Lâm Tư Hàm trên tay lái, eo bụng gần sát lại cô, “Thật sự không muốn?”
Trong bóng đêm, cảm quan phóng đại vô hạn, phía dưới nguồn nhiệt cuồn cuộn.
Lâm Tư Hàm thẳng lưng ý đồ kéo giãn khoảng cách, lại bị Thẩm Diệc Bạch
ấn trở về.
“Vậy đi lên?” Thẩm Diệc Bạch nói thật mau.
Từ
thang máy đến phòng ngủ, chẳng qua chỉ là một phút đồng hồ, sau lưng Lâm Tư Hàm nổi lên một tầng mồ hôi, mồ hôi thấm ướt sơ mi mỏng, áo sơ mi
dán sát da thịt.
Lâm Tư Hàm đầu óc choáng váng nghĩ đến chuyện trên mạng, “Em gọi điện cho Chu Nhiên, để cho cậu ta phối hợp với em một chút.”
Vừa đến phòng ngủ, Lâm Tư Hàm liền nhảy ra khỏi ôm ấp của Thẩm Diệc Bạch,
cầm điện thoại muốn chạy ra ban công, nửa đường lại bị Thẩm Diệc Bạch
kéo về.
“Bây giờ là giờ nào rồi?” Thẩm Diệc Bạch rút điện thoại qua, trực tiếp tắt máy rồi ném lên tủ đầu giường.
“…” Lâm Tư Hàm bị anh nắm eo, màu hồng trên mặt không dứt, đứt quãng mà mở
miệng: “Điện thoại bị, bị anh tắt, em sao có thể biết thời gian?”
Khi nói chuyện, cô chui vào trong chăn mềm mại.
Một tay Thẩm Diệc Bạch chống bên cạnh tai Lâm Tư Hàm, một tay khác đè thắt lưng quần tây, cởi bỏ.
“Cách” một tiếng, âm thanh thắt lưng được cởi bỏ rõ ràng.
Lâm Tư Hàm khép hai chân lại, không tự chủ mà nuốt nước miếng.
Rút dây lưng ra, Thẩm Diệc Bạch tiếp tục nói: “Ngoan, quá muộn, Hứa Sênh Sênh đã sớm ngủ.”
“Ồ.” Lâm Tư Hàm nhắm mắt lại, nghĩ Thẩm Diệc Bạch thật chu đáo, chu đáo quan tâm Hứa Sênh Sênh, chu quan tâm đáo Chu Nhiên.
Hôm sau, Lâm Tư Hàm cũng không đến đoàn phim, Thẩm Diệc Bạch cũng không đến công ty. Tối hôm qua lăn lộn quá muộn, làm cho đồng hồ sinh hoạt của
Lâm Tư Hàm dưỡng thành ở đoàn phim làm việc không đúng hạn.
Vào đông, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, trong nhà một vẻ ôn hòa yên tĩnh.
Thẩm Diệc Bạch đã sớm tỉnh, lười biếng không muốn động, nhìn người con gái
trong ngực, trong lòng mềm mại rối mù. Lâm Tư Hàm trời sinh mềm như
bông, không cố gắng yểu điệu làm dáng, nhất cử nhất động quyến rũ tràn
đầy, khí chất trên người lại thanh lãnh, hai thứ đó kết hợp không mâu
thuẫn chút nào.
Mỹ nhân cốt, mộ anh hùng*
*Nghĩa đại khái là người đẹp làm anh hùng siêu lòng, có thể hiểu gần như câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”
“Tỉnh rồi?” Thẩm Diệc Bạch vén mái tóc vương trên chóp mũi vén ra sau tai cho Lâm Tư Hàm.
“Ừm.” Mở nửa mắt, cánh tay Lâm Tư Hàm gập lên chống nửa thân mình lấy điện
thoại trên tủ đầu giường. Bởi vì động tác của cô, chăn bị tách ra một
khe hở không lớn.
Nhiệt khí từ trong tràn ra, vết đỏ loang lổ trước
ngực của Lâm Tư Hàm bị lộ ra khỏi không khí. Trong lúc chờ đợi khởi động máy, cô thanh tỉnh không ít.
“Sao anh còn chưa đi làm?” Lâm Tư Hàm nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, nghi hoặc hỏi.
“Đã bị đội nón xanh rồi còn đi làm thế nào.” Ánh mắt Thẩm Diệc Bạch sâu thẳm, tầm mắt dừng trên chỗ nào đó.
Lâm Tư Hàm một lần nữa rụt về trong chăn gối đầu lên cánh tay Thẩm Diệc
Bạch, mở weibo, thẳng đến trang chủ của tài khoản tung tin nóng kia.
[bpuou: Tiểu tiên nữ quốc dân trong miệng của các ngươi @Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V. ảnh ảnh ảnh ảnh]
Tài khoản này lấy tất cả những bộ phim từ lúc cô xuất đạo để phân tích,
phân tích cô vì cái gì mà trong thời gian ngắn như vậy từ một diễn viên
nghiệp dư tuyến 18 nhanh chóng bước lên hàng ngữ tứ tiểu hoa đán, lại
làm thế nào để trở thành người đứng đầu trong tứ tiểu hoa đán, tất cả
những tài nguyên đại ngôn tốt của cô từ đâu mà đến. Kết hợp Thời Đại với Chu Nhiên, lại mang cho cô một đợt nhịp độ mới, đắp nặn cô thành một nữ tinh chỉ biết dùng quy tắc ngầm để tiến thân.
Mâu thuẫn tiến thêm một bước chỉ ra kỹ thuật diễn của cô, trong tối ngoài sáng làm thấp đi kỹ thuật diễn của cô.
Lâm Tư Hàm cầm điện thoại một chút, xoa nhẹ đôi mắt hơi cay.
Trong cái vòng này, phức tạp mà cũng thuần túy, lòng người phức tạp, thuần
túy chính là lợi ích. Bây giờ cô có thể xác định, cái người bôi đen cô
mục đích không chỉ đơn giản là ly gián quan hệ cô và Chu Nhiên, giữa cô
và Thẩm Diệc Bạch. Nếu như quan hệ tan vỡ, người bôi đen cô không muốn
cô tiếp tục lăn lộn trong giới này được nữa. Dân mạng sẽ dễ dàng bị cô
ta điều khiển gắn cho cô cái mác bình hoa diễn xuất kém, cái mác này một khi đã bị gán rồi thì lấy lại rất khó khăn, quả thật kỹ thuật diễn của
cô không kém nhưng dân cư mạng vẫn là bộ dáng không nghe, cô chính là
một cái bình hoa.
Tất cả những nỗ lực, bị người khác hoàn toàn phủ
định. Duy nhất làm cho cô cảm thấy vui mừng đó là, so với những người
qua đường ăn dưa mà xem kịch hay, fans của cô vẫn trung thành kiên định
mà chờ đợi cô đáp lại.
“Đừng nhìn nữa.” Thẩm Diệc Bạch khép đôi
mắt của Lâm Tư Hàm lại, hôn hôn thái dương của cô, “Thích thì tiếp tục
diễn, không thích thì anh nuôi em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT