Tổng chế tác bộ phim “Chờ anh đến”phát biểu một đoạn: “Tôi tin rằng
trong chúng ta rất nhiều người không phải là lần đầu tiên hợp tác, trong quá khứ mọi người ít nhiều cũng có đủ loại tiếp xúc, cũng đã có sự ăn ý nhất định. Dưới tình huống như vậy, cho dù là bạn bè cũ hay là bạn bè
mới, mọi người có thể tiếp tục nắm tay hoàn thành nốt bộ phim này. Thể
thao điện tử mấy năm gần đây rất phát triển, tổng cục thể thao quốc gia
cũng chính thức tuyên bố thể thao điện tử được liệt vào 99 hạng mục phát triển thể dục thể thao của Trung Quốc…”
Ánh đèn lóe sáng, các phóng viên phát huy hết kỹ năng của mình để moi được những tin tức hấp dẫn người đọc.
Lâm Tư Hàm đứng bên cạnh Thẩm Diệc Bạch, nhận thấy truyền thông không ngừng hướng máy ảnh về nơi này, phá lệ mà chủ động cười một nụ cười nhạt với
màn hình, giữa đuôi lông màu tràn đầy dịu dàng lưu luyến.
Dẫn đến một đợt chụp hình liên tiếp của truyền thông.
Sau khi phát biểu của nhà làm phim, là đến lãnh đạo cục văn hóa thành phố S phát biểu, tiếp đó đến đại biểu diễn viên phát ngôn, cuối cùng mới là
các tổ cử đại biểu ra ngoài làm chứng trước bàn dâng hương.
Lâm Tư Hàm tận lực duy trì dáng người, đứng thẳng, chỉ là đứng lâu rồi, chân, gót chân ngày càng đau.
Thẩm Diệc Bạch nhận thấy Lâm Tư Hàm khác thường, tay vòng qua eo của Lâm Tư
Hàm khẽ dùng lực, làm cho cô dựa vào trên cánh tay mình, thấp giọng nói: “Đi nghỉ ngơi?”
Phóng viên còn không ngừng hướng về phía này, Lâm Tư Hàm nghiêng nửa mặt đi, nói: “Anh tự hối lỗi đi.”
Tuy rằng anh không biết phải hối lỗi cái gì, nhưng cô nói gì thì chính là cái đó đi.
Nghi thức khai máy chuẩn bị kết thúc, những chú chim bồ câu mà đoàn làm phim thả bay thấp thấp ở quảng trường văn hóa Sùng Văn, ánh mắt Lâm Tư Hàm
nhìn theo chúng bay vòng vòng, ngược lại dừng lại trên sườn mặt của Thẩm Diệc Bạch, “Bữa tiệc khai máy anh có tham gia không?”
Chim bồ
câu màu trắng từng tốp từng tốp dừng ở quảng trường, không sợ đoàn làm
phim cách đó một chút nào, đi qua đi lại trên những viên gạch nhỏ.
“Muốn anh đi?” Thẩm Diệc Bạch không đáp hỏi lại.
Lâm Tư Hàm lắc đầu, “Không muốn.”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch nhìn trợ lý đang chạy đến nói: “Anh còn có việc, không
có cách nào ở cùng em. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nghi thức
khai máy vừa kết thúc, Thẩm Diệc Bạch lập tức cùng trợ lý rời đi, không
bao lâu người trong đoàn làm phim đông đúc cũng đi, về khách sạn đã đặt
trước, sau khi sắp xếp xong thì bữa tiệc gần như bắt đầu. Bởi vì bộ phim này đa số cảnh quay đều ở thành phố S, cho nên Lâm Tư Hàm không ở khách sạn mà đoàn làm phim đã đặt.
Bữa tiệc trong sảnh, Lâm Tư Hàm tìm một góc không có ai chú ý, ngồi xuống vừa trả lời tin nhắn của Hứa Sênh
Sênh vừa xoa xoa cẳng chân. Hứa Sênh Sênh bây giờ bị Chu Nhiên quản rất
nghiêm, ngay cả thời gian lên mạng cũng bị hạn chế, cho nên bây giờ cô
ấy có thời gian là túm lấy Lâm Tư Hàm phun trào đủ loại hành vi biến Chu Nhiên thành nông nô, nói như hát hay vậy.
Thiếu nữ xinh đẹp: A a a, tức chết tớ, mật mã trò chơi của tớ bị Chu Nhiên sửa lại! Sửa lại!
Cậu biết không, anh ấy thế nhưng lại sửa lại mật mã của tớ!
Thỏ Kỉ Hàm: …..
Thỏ Kỉ Hàm: Cậu cảm thấy mình có thể chơi?
Thiếu nữ xinh đẹp: Vì sao không thể? Mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng,
thao tác sắc bén, đội trưởng chỉ đâu đánh đó, chưa từng trái lời!
Thiếu nữ xinh đẹp: Cái này tạm thời không bàn, hôm nay tớ lướt weibo nhìn
thấy Thẩm Diệc Bạch cũng tham gia nghi thức khai máy, cho tớ hít tí
“drama” đi.
“Sao em còn ở đây?” Sở Ôn Luân đi tới, nhún vai, “Nhà sản xuất và đạo diễn đều đang tìm em đó.”
Lâm Tư Hàm tuy rằng có nghi vấn nhưng mà vẫn đứng dậy đi qua, hòa vào đám người làm phim.
Thỏ Kỉ Hàm: Tớ có chút việc, đừng tức giận. Thật sự tức giận buổi tối đánh
cậu ta một trận, hai người kẻ muốn cho người muốn nhận.
Thiếu nữ xinh đẹp: Đi đi ToT, tớ phải nộp điện thoại rồi.
Chân lý bất biến của đoàn phim khi ăn tiệc khai máy đó là chỉ nói chuyện tình cảm không nói chuyện công việc.
Sau khi kính rượu một vòng, có người cố ý dẫn đề tài đến trên người Thẩm
Diệc Bạch, quanh co lòng vòng hỏi tình huống của Thẩm Diệc Bạch. Mọi
người cũng chỉ là có người tò mò, có người hùa theo, đều bị Lâm Tư Hàm
chặn lại.
Lâm Tư Hàm bất động thanh sắc mà đánh giá Đỗ Yến cố tình
khơi mào. Đỗ Yến cố tình trang điểm giống như cô. Trang điểm, có vẻ xinh đẹp đáng yêu động lòng người, làm người yêu thích, nhìn ra được rất
dụng tâm.
Chỉ là, Lâm Tư Hàm không thích nổi. Đối với Đỗ Yên mặc
kệ là thật lòng tò mò hay là dụng tâm kín đáo, cô không có hứng thú cũng không muốn hiểu, chỉ là đơn thuần không có kiên nhẫn. Giống như động
vật, đối với những vật trong phạm vi lãnh thổ của mình bị người khác
thương nhớ đều là loại cảm giác không kiên nhẫn này.
“Trước mặt
mọi người em xin kính người đã bước lên đỉnh cao đời người là chị Tư
Hàm, tuổi còn trẻ sự nghiệp và tình yêu đều rất tốt, đã có Thẩm tổng
khẳng định sự nghiệp cũng là yên bình như trên mây. Đến lúc đó đừng quên đoàn phim nhỏ của chúng ta nha.” Đỗ Yến thấy bộ dáng không nói lời nào
của Lâm Tư Hàm, ngược lại bưng ly rượu cười cười mà nói, uống một hơi
cạn sạch.
Không khí trong bàn lập tức xấu hổ. Lời nói này của Đỗ Yên
có chút ý vị kéo dẫm, vừa nâng cao địa vị của Thẩm Diệc Bạch, vừa dẫm
Lâm Tư Hàm xuống, không khó nghe ra cô ta không vừa ý Lâm Tư Hàm diễn
vai Tô An. Hoài nghi thực lực của Lâm Tư Hàm, chỉ thẳng ra là sự nghiệp
của Lâm Tư Hàm là do dựa vào kim chủ Thẩm Diệc Bạch, đoàn phim nhỏ của
cô ta không thể chứa được vị Phật lớn này. Nếu bộ phim này không có Lâm
Tư Hàm, vị trí nữ chính nhất định sẽ thuộc về cô ta.
“Chị Tư Hàm, nhất định phải uống rượu, bỏ sữa xuống đi.” Người ngồi cùng bàn giảm bớt không khí.
Lâm Tư Hàm tiếp nhận ly rượu, nhìn kỹ thần sắc đáy mắt Đỗ Yên, ý đồ muốn tìm ra ý gì từ trong mắt của cô ta.
Đỗ Yên né tránh ánh mắt, chớp chớp một cái, mau chóng điều chỉnh tốt lại cười đón nhận ánh mắt của Lâm Tư Hàm.
Vị ngọt của rượu trong cổ họng, Lâm Tư Hàm rũ mắt, không hề nhìn Đỗ Yên
nữa. Cô ta thực sự biết che giấu, tất cả cảm xúc được che giấu rất tốt,
làm cho Lâm Tư Hàm xém chút nữa cũng tin câu nói kia không hề có ý nghĩa khác.
Rượu quá ba tuần, một bàn người rõ ràng cởi mở không ít.
Đỗ Yên thay đổi chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Lâm Tư Hàm, đưa di động của chính mình ra, “Thêm bạn được không?”
“Bữa tiệc đó là chị và Thẩm Diệc Bạch lần đầu tiên gặp mặt?” Đỗ Yên gõ xong ghi chú, thu điện thoại.
“Xem như vậy.” Lâm Tư Hàm cho một đáp án ba phải cái nào cũng được, sau khi
Thẩm Diệc Bạch về nước, lần đầu tiên gặp mặt xác thực là ở bữa tiệc kia, cho nên cũng không tính là cô nói dối.
“Đáng tiếc, bỏ lỡ mất.” Đỗ Yên hơi mang tiếc nuối mà tiếp tục nói: “Lần đó em còn đang chạy show khác.”
“Tốc độ này của hai người sợ là không tìm ra được cặp thứ hai rồi, nói với
em ai theo đuổi ai trước được không?” Mấy nhân viên tổ công tác ngồi bên cạnh nghe cũng rất hứng thú, sôi nổi yên tĩnh chờ đáp án của Lâm Tư
Hàm.
“Là tôi.” Lâm Tư Hàm vén tóc dài. Nếu tính từ lúc đầu, có lẽ là cô đi.
“Nhìn không ra nhé, lợi hại.” Sở Ôn Luân trêu đùa.
Trong đáy mắt của Đỗ Yên hiện lên thần sắc khinh miệt, ý cười trên mặt lại không hề giảm đi.
Không ngồi bao lâu, Lâm Tư Hàm liền lấy cớ trở về nghỉ ngơi. Thẩm Diệc Bạch
đêm nay có bữa tiệc, cô gọi một phần cháo nhỏ ăn xong, ngồi trên ghế quý phi ôm Tiểu Thập Tam, vừa nghịch mèo vừa xem kịch bản.
….
“Anh tìm tôi?” Diệp Trạch đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đang
nói chuyện cùng Lý Minh, gật gật đầu không nói chuyện nữa.
Lý Minh vẫy tay, “Tới vừa đúng lúc, cậu cảm thấy kho dữ liệu còn chỗ nào cần hoàn thiện? Đợi lát nữa buổi tối mở họp thì nói.”
ME vì muốn tiến thêm một bước tăng thực lực của mình, chuẩn bị thành lập
một kho dữ liệu để lưu trữ các số liệu thi đấu, căn cứ vào số liệu có
thể biết được tình hình của đội, tập BANPICK, đoán trước các khả năng sẽ xuất hiện trong trận đấu, hoặc là những lỗi nhỏ .vv.. Tuy rằng không
thể đúng 100%, nhưng có thể tránh được những sai lầm đơn giản. Quan
trọng nhất chính là, kho dữ liệu có thể tái hiện lại 100% các sai lầm
trong lúc thi đấu, để tuyển thủ có thể không ngừng khắc phục nó.
Thẩm Diệc Bạch khẽ nâng cổ tay xem đồng hồ, nói với Lý Minh: “Yêu cầu tỉ mỉ như thế nào trực tiếp gửi đến bộ phận liên lạc.”
Anh tới khu Sùng Văn, chủ yếu là cùng Lâm Tư Hàm tham gia buổi lễ khai máy. Không nghĩ tới khi ngừng xe lại đúng lúc đụng phải Lý Minh cũng tham
gia buổi lễ khai máy, sau khi buổi lễ kết thúc lại bị Lý Minh mời đến ME nói một hồi chuyện cũ.
Khi đi ngang qua bên người Diệp Trạch, Thẩm Diệc Bạch không khỏi nghĩ đến trận chung kết toàn cầu, nói một câu: “Cố lên.”
Diệp Trạch như cũ gật gật đầu, nghiêng người nhường đường cho Thẩm Diệc Bạch, rũ mắt xuống, bộ dáng biếng nhác lãnh đạm.
Lý Minh đi theo bên người Thẩm Diệc Bạch, “Kho dữ liệu còn phải phiền Thẩm tổng để tâm nhiều.”
“Ừm.”
Đi xuống lầu, mới phát hiện đã khuya, buổi tối nhiệt độ giảm xuống không
ít, gió lạnh thổi qua lá cây phát ra những âm thanh xào xạc.
Trợ lý đã đợi ở xe một hồi lâu. Vừa thấy Thẩm Diệc Bạch xuống dưới, lập tức mở cửa sau xe.
“Thẩm tổng, trực tiếp trở về hay là vẫn về B.S?”
“Trở về đi.” Thẩm Diệc Bạch thả lỏng cà vạt, tùy ý hỏi: “Gần đây có bộ phim điện ảnh gì hay?”
Phim điện, điện ảnh???
Thẩm tổng muốn một ngày 24h biến thành 48h thế nhưng lại muốn đi xem phim….
Trợ lý lấy hết trong cõi lòng những bộ phim điện ảnh gần đây đang chiếu,
đột nhiên nhớ đến đám nam lập trình viên của bộ phận kỹ thuật chuẩn bị
tổ chức một nhóm thứ bảy này đi xem bộ phim khoa học viễn tưởng, “Nghe
nói thứ bảy tuần này có chiếu ‘Spider Man’, bộ phim này có rất nhiều
người muốn đi xem, bộ phận kỹ thuật đã rủ nhau cùng đi rồi.”
Bộ phận kỹ thuật, từ trên xuống dưới, cả một đám đực rựa.
“Spider Man.” Thẩm Diệc Bạch đọc tên, nhíu mày, “Cô ấy hẳn là không thích.”
“À.” Trợ lý lập tức phản ứng lại, hiểu ra Thẩm tổng của bọn họ là muốn đi
xem phim cùng bạn gái. Đôi tình nhân cùng đi xem phim không phải càng dễ chọn sao?
Trợ lý như mở máy hát ra, “Rạp chiếu phim có phòng dành
cho tình nhân, cái này rất nổi! Muốn xem phim gì, tự mình có thể lựa
chọn, đến lúc đó có thể để Lâm tiểu thư chọn bộ phim mà cô ấy muốn xem.
Phòng bao không tồi, rất có không khí.”
“Hơn nữa quan trọng là
Lâm tiểu thư không tiện lộ diện, ngoại trừ rạp chiếu phim gia đình thì
phòng chiếu phim dành cho tình nhân là thích hợp nhất.”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch xem lịch trình mấy ngày tới của Lâm Tư Hàm, nói: “Vậy thì đặt vào hai hôm sau đi.”
Trợ lý cười đáp ứng.
Lâm tiểu thư quả thật là người mà Thẩm tổng cuồng công việc của bọn họ yêu
chiều trên đầu quả tim. Nếu đổi lại là Thẩm Diệc Bạch trước kia, xem
phim không bằng công việc, lễ khai máy không bằng công việc.
Bóng tối càng đậm, yêu không thể kìm chế.
Nơi đâu có cô ấy, mới là nhà của anh, mới là nơi anh dừng chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT