Ánh trăng hư ảo chiếu qua chiếc màn che, trong bóng đêm, hô hấp của Lâm
Tư Hàm gần trong gang tấc, từng chút từng chút phả vào trong lồng ngực
anh.
Không phải lần đầu tiên ngủ cùng một giường, cũng không phải lần đầu tiên ôm cô ngủ, càng không phải lần đầu tiên bị cô dính, nhưng
giống như đêm nay, gì cũng không thể làm khiến cho anh sắp mất khống chế vẫn là lần đầu tiên.
Có lẽ là do rời khỏi Thủ đô, cũng có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá trêu chọc lòng người.
Thẩm Diệc Bạch tận lực bình phục hô hấp, hơi tách khỏi hơi thở ấm áp trong lồng ngực một chút.
Đêm nay làm rồi, ngày mai gặp lão Lâm không dễ nói chuyện, thế nào cũng
không thể cầm thú vào đêm nay. Nhiều ngày như vậy còn nhịn được, còn để ý đến hôm nay làm gì. Gân xanh trên thái dương Thẩm Diệc Bạch giật càng
mạnh hơn.
Giống như là có cảm giác, Lâm Tư Hàm đối với hành động của
cái gối ôm hình người đột nhiên rời khỏi của mình có chút không vui,
nhấc chân câu lấy eo của Thẩm Diệc Bạch lại dán lên, chân dài trần trụi
gắt gao kẹp lên vòng eo của Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch, “…..”
Nhịn quá vất vả, trên gáy có một lớp mồ hôi mỏng, Thẩm Diệc Bạch gian nan
xoay người, một tay ôm Lâm Tư Hàm, một tay với lấy điều khiển điều hòa ở trên tủ đầu giường, trực tiếp điều chỉnh điều hòa thấp xuống ba độ.
Khí lạnh nháy mắt đánh úp lại.
Quấn cả người Lâm Tư Hàm vào chăn, ngón trỏ Thẩm Diệc Bạch quẹt đi một tầng
mồ hôi lạnh trên trán, một lần nữa vào nhà vệ sinh, mà kẻ đầu sỏ gây tội là Lâm Tư Hàm lại ngủ một đêm trong chăn an lành.
……….
“Mẹ, bọn con lập tức đến, sắp rồi.” Lâm Tư Hàm gọi điện thoại cho Triệu
Nguyệt, “Vâng, vâng, hiện tại trên đường không có nhiều người, không kẹt xe.”
Mở loa ngoài, Thẩm Diệc Bạch nghe được rõ ràng âm thanh của Triệu Nguyệt.
“Tiểu Thẩm hôm nay không bận sao? Sao nó lại đi đón con?” Bây giờ Triệu Nguyệt còn chưa biết hai người ở chung.
Tay phải Thẩm Diệc Bạch như nắm như không quẹt qua khóe môi, nói: “Không bận, đón cô ấy rất tiện.”
Lâm Tư Hàm vội vàng che điện thoại, nói khẩu hình với Thẩm Diệc Bạch: Bây giờ đừng nói.
“Mẹ, cứ như vậy, bọn con lập tức đến liền. Con cúp trước nha.”
Cúp điện thoại, Lâm Tư Hàm còn đang suy nghĩ lát nữa sẽ giải thích chuyện
hai người như thế nào với lão Lâm, đã nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của
Thẩm Diệc Bạch ở đỉnh đầu truyền đến: “Bọn họ sớm muộn gì cũng biết. Sớm nhất là vừa nãy, muộn nhất là đêm nay.”
“Em muốn sống lâu thêm
một chút, ít nhất là sống đến đêm nay.” Lâm Tư Hàm ấp úng mà nói, tưởng
tượng đến phản ứng của hai người lớn cô đã đau đầu.
Tới chung cư giáo viên của đại học S, Thẩm Diệc Bạch vừa lái xe vào sân nhà Lâm Tư Hàm,
Triệu Nguyệt nghe được âm thanh thì ra ngoài. Lá bạch quả xum xuê trong
vườn có chút vàng ẩn giấu, mấy đóa hoa trúc đào màu hồng đều bị héo,
điêu tàn rơi đầy đất.
Triệu Nguyệt nhìn thấy bao lớn bao nhỏ quà
trong cốp xe của Thẩm Diệc Bạch, không khỏi lắc đầu: “Cũng không phải là lần đầu tiên tới, mang nhiều đồ vậy.”
Vốn dĩ sáng nay Triệu
Nguyệt gọi điện cho Lâm Tư Hàm là muốn bảo cô trở về sớm ăn cơm sáng,
thuận tiện nhân dịp ăn sáng hỏi xem cô và Thẩm Diệc Bạch đã phát triển
đến bước nào rồi, nào biết cô lại cùng Thẩm Diệc Bạch trở về.
“Lão Lâm đâu?” Lâm Tư Hàm giúp Thẩm Diệc Bạch xách một ít đồ, “Đi tập thể dục buổi sáng sao?”
“Không, hôm nay buổi sáng ông ấy có tiết, sáng sớm đã đến trường rồi.”
Biết được Lâm Học Sâm sáng sớm đã đi lên trường đi dạy, biểu cảm của Lâm Tư
Hàm trong nháy mắt trở nên sinh động hơn hẳn, khẽ cong mày phong tình
không kể hết.
Thẩm Diệc Bạch nhìn thấy vẻ mặt nhỏ của Lâm Tư Hàm, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: “Sống được một giây?”
“Sống tiếp được.”
Triệu Nguyệt buông quà, lại lấy thêm một bộ chén đũa, “Tư Hàm không hiểu
chuyện chút nào, sáng sớm đã kêu con tới, chắc con còn chưa ăn gì đi?
Ngồi xuống cùng nhau ăn luôn.”
Lâm Tư Hàm bóc vỏ trứng luộc nước
trà xanh cho Thẩm Diệc Bạch. Những mảnh vỏ trứng nhỏ theo từng mảnh mà
bung ra, bỏ quả trứng luộc nước trà đã bóc xong vào bát Thẩm Diệc Bạch,
Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt: “Em rất hiểu chuyện, đúng không?”
Thẩm Diệc Bạch cầm lấy đôi đũa, nhìn ánh mắt long lanh của Lâm Tư Hàm, ở dưới mắt của Triệu Nguyệt gật đầu, phụ họa, “Ừm.”
Không khí bữa sáng rất hòa hợp. Thu thập chén đũa xong, Triệu Nguyệt mang
theo xe đẩy nhỏ chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn mới về nhà nấu ăn, Lâm Tư Hàm
cầm khẩu trang muốn đi theo.
“Con đi làm gì? Không bằng ở nhà cùng Tiểu Thẩm.” Triệu Nguyệt ngoài mặt nói, vẫn là tùy ý để Lâm Tư Hàm khoác cổ tay.
Lâm Tư Hàm mang khẩu trang, “Có bí mật muốn nói. Tiểu Thẩm trong miệng mẹ còn muốn đi đón lão Lâm.”
Triệu Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy không có gì không ổn, “Hiện tại có phải hơi sớm không, còn tận hai tiết nữa.”
“Tính thời gian kẹt xe, đến là vừa lúc.” Thẩm Diệc Bạch nói.
“Ừ, cũng đúng, con lái xe cẩn thận một chút.”
Thẩm Diệc Bạch gật đầu đáp ứng. Lâm Tư Hàm một vừa hai phải muốn ra ngoài
cùng Triệu Nguyệt có tâm tư gì mà anh còn không thể đoán ra, chính là
nhân lúc lão Lâm chưa về cho Triệu Nguyệt một lần thuốc an thần, đợi lát nữa sẽ có chỗ che chở, cùng mục đích với việc anh đi đón lão Lâm.
Xe chạy đến khu lớp học mới của đại học S, dừng xe xong. Chuông báo tiết
thứ ba vừa hay vang lên, tiếng chuông điện tử thật xa, cây long não ở
chỗ dừng xe nhà ăn phía đông rung rung theo tiếng chuông điện tử, lá
rụng tụ ở bên đường, tích thành một lớp thật dày.
Thỏ Kỷ Hàm: Thiếu niên, lão Lâm ở viện Vật lý, phòng học tổng hợp D203, cố lên, xem trọng anh đó.
SYB: Có khen thưởng sao?
Thỏ Kỷ Hàm: Khen thưởng anh một cái bộp bộp.
SYB: Bộp bộp?
Thỏ Kỷ Hàm: Chính là vỗ tay đó, không nhận phê bình hay phản bác.
SYB: Xin lỗi, trí tưởng tượng bay hơi xa.
Thẩm Diệc Bạch một thân trang phục nhàn nhã đi trên con đường chính nhiều
người đi lại nhất của đại học S, hấp dẫn không ít ánh mắt thích buôn
chuyện của đám học sinh đang đi đến nhà ăn, thậm chí còn có không ít nam sinh quay đầu lại nhìn, khi nào trường bọn họ có một anh trai như vậy.
Vị anh trai khí chất xuất chúng này vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại,
ngón tay thon dài khẽ di chuyển trên màn hình. Người đi ngang qua chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt không thể bắt bẻ được của anh.
“Người nổi tiếng sao? Không nghe nói gần đây có bộ phim gì muốn lấy cảnh ở trường chúng ta?”
“Không giống, khí chất không giống.”
“Vậy là học sinh? Không thể nào, trên trang web của trường không thấy.”
“Có thể là ở trường khác, đến trường chúng ta tìm người.”
“Đi mau đi mau, đừng nhìn, mịa nó, mấy cậu gay chết mịa.”
Lời nói của mấy nam sinh song song phía sau, Thẩm Diệc Bạch nghe rõ từng chữ không sót từ nào.
“…” Ấn tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn vào tấm bảng treo trên từng cách đó
vài bước, căn cứ vào bảng chỉ dẫn, Thẩm Diệc Bạch tìm được phòng D203.
Phòng học D203 có thể dùng từ “Miếu hòa thượng” để hình dung sinh động phòng
này. Đen nghìn nghịt đều là đầu người, tóc ngắn, liếc mắt đảo qua một
cái hình như đều là nam.
Chỗ ngồi phía sau bậc thang toàn bộ đã
bỏ mình, đã sớm ngồi đầy người, chỉ dư lại ba hàng đầu tiên có chỗ
trống, bàn thứ hai gần lối đi có một đôi yêu nhau đang ngồi, nam sinh
nằm dài trên bàn học, tay ở phía dưới lôi kéo tay bạn gái.
Bước chân của Thẩm Diệc Bạch không dừng lại, lập tức ngồi xuống bàn thứ nhất.
“Xin lỗi, có thể đi nhường đường cho chúng tôi vào không, cảm ơn.” Mấy nam sinh vừa rồi đi sau anh nói.
Đặt sách, nam sinh nói cảm ơn, “Cảm ơn, người anh em có phải cũng ngủ quên nên đến muộn? Trước kia sao chưa từng nhìn thấy cậu?”
“Cậu cho rằng ai cũng giống như ký túc xá của các cậu, động một chút là ngủ
như chết, còn phải để lớp trưởng gọi điện giục mấy cậu xuống đây.” Mấy
nam sinh ngồi phía sau lập tức nói dỗi.
“Vẫn chưa đánh dấu điểm danh đây. Mịa nó, cái app biếи ŧɦái quá, còn kiểm tra được khoảng cách tọa độ.”
Tiếng chuông vang lên, phòng học một lần nữa dần dần yên tĩnh xuống.
Lâm Học Sâm một lần nữa ngước mắt lên, ánh mắt từ giáo án chuyển đến bên
người học sinh, “Được rồi, học trước, có chuyện gì đợi tan học hãy nói.”
“Người anh em, cậu thật hổ báo, tiết của Lâm Phương Trượng mà dám không đem sách? Còn ngồi bàn đầu.”
Download văn kiện trong hòm thư, Thẩm Diệc Bạch hỏi: “Lâm Phương Trượng? Lâm Học Sâm?”
“Đúng vậy, cậu không phải người của viện vật lý chúng tôi, người nhìn hòa nhã hiền hậu trên bục giảng kia chính là người có biệt hiệu Lâm Phương
Trượng, công lực thâm hậu, vừa đến cuối kỳ giẫm hoa giẫm lá, người chết ở trên tay ông ấy vô số kể, mỗi khi đến cuối kỳ người chết trận lại càng
tăng thêm.”
Thẩm Diệc Bạch, “….”
Ánh mắt của Lâm Học Sâm từ
dãy bàn học cuối cùng quét đến bàn thứ nhất, dừng lại ở bàn thứ nhất ba
giây, chuẩn xác là dừng lại trên người nào đó ba giây, “Vừa rồi tiết thứ nhất không thấy có nhiều người như vậy, những người tiết thứ nhất không đến sau khi tan học đến chỗ tôi để lại tên và mã sinh viên.”
“Trí nhớ của Phương Trượng thật tốt…”
“Nén bi thương, hy vọng đừng trừ điểm thành tích ngày thường.”
Lâm Học Sâm ở bên trên giảng về cơ học, Thẩm Diệc Bạch ở phía dưới xem văn
kiện. Nam sinh ngồi bên cạnh chịu không nổi ánh mắt của Phương Trượng
thường xuyên nhìn xuống, khuyên: “Anh em, biết cậu hổ báo. Nhưng có thể
giả bộ một chút được không, lý luận của Phương Trượng sắp siêu độ chúng
ta rồi.”
“Người ông ấy nhìn là tôi.” Thẩm Diệc Bạch nói nhẹ
nhàng, không có một chút áp lực, anh lại không có sách, làm bộ làm tịch
vẫn cứ là dẹp đi.
“Tôi biết, nhưng chúng tôi sắp chịu không nổi. Anh
em nói thật, cậu chắc là sinh ra từ nơi kháng áp bức nhỉ, năng lực chịu
đựng mạnh như vậy.”
Thẩm Diệc Bạch cười nhẹ.
Lâm Học Sâm
giảng nguyên lý cơ học đến lúc cách giờ tan học 15 phút đột nhiên ngừng
lại, nói: “Chúng ta tâm sự một chút đi, rốt cuộc làm thế nào mới có thể
học giỏi môn cơ sở này. Học cơ học không phải là một quyển sách cơ học
có thể giỏi được, chỉ lật đến trang liên quan đến phương trình
Schrodinger là không thể lật tiếp rồi, hoặc là học cở sở viện vật lý này các bạn cũng chỉ hiểu được cách giải phương trình Schrodinger.”
“Thưa thầy, nhưng khi em giải phương trình Schrodinger còn phải tra bảng biểu.” Một nam sinh trong góc sinh động mà nói một câu.
“Ha ha ha ha ha.”
Lâm Học Sâm ho khan một tiếng, mu bàn tay đặt ở bục giảng phía sau, “Đó là
do luyện tập ít, tôi mời một đại biểu nói cho các cậu biết.”
Thẩm Diệc Bạch thấy được ánh mắt như có như không của Lâm Học Sâm không khỏi nhướng mày.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lâm Học Sâm liền gọi đến: “Vậy bạn học sinh ngồi
bàn thứ nhất không mang sách nói thử xem, tiết học của tôi có thể không
cần đứng lên trả lời, tự do lên tiếng.”
“Sớm nói cậu làm bộ một
chút, làm bộ một chút là được rồi.” Nam sinh ở bên cạnh theo quan niệm
bạn học thì phải giúp đỡ nhau, hơi đẩy cuốn sách về phía của Thẩm Diệc
Bạch.
Thẩm Diệc Bạch cất điện thoại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, không nhanh không chậm mà nói: “Em tốt nghiệp đã lâu, đều là kinh
nghiệm cá nhân, khẳng định không tốt bằng lời nói của và việc làm mẫu
mực của thầy.”
Một lời đã cho thấy mình không phải là học sinh, lại không dấu vết mà khen Lâm Học Sâm.
“Oa, là đã tốt nghiệp sao? Khó trách thoạt nhìn lạ như vậy.” Trong phòng xuất hiện một âm thanh lên án công khai.
“Trật tự, cậu nói xem.” Lâm Học Sâm không thèm để ý.
“Giải phương trình Schrodinger không nhất định phải tra bảng biểu, cá nhân em cho rằng dùng đại số để suy luận và khái quát thì càng tốt. Lấy một ví
dụ, tính sự tăng giảm của chỉnh sóng, dùng phương pháp đạo hàm, từ sự
đối xứng của Fermi và Bose suy luận ra thống kê của Fermi và thống kê
của Bose. Điểm xuất phát này chính là hệ thống đảo mạch của vật lý, có
sự đảo mạch, tìm ra được hằng số bất biến, viết được hệ thống
Hamiltonian từ đó có thể làm thêm được những bước tiếp theo.”
Lâm Học Sâm tiếp tục gây khó dễ, “Lập được cơ bản nghĩa là gì? Dùng đại số miêu tả bằng lời?”
Dựa trên việc nắm vững các công cụ toán học thường được sử dụng để mô tả cơ học lượng tử, chẳng hạn như hàm biến phức, phương trình vi phân thường
và đạo hàm riêng, v.v., đồng thời hiểu được phương pháp tư duy sử dụng
cơ học lượng tử để mô tả các hệ thống vật lý.
Thẩm Diệc Bạch vừa nói hết, thì có một nam sinh hỏi: “Thưa thầy, anh ấy là học sinh cũ của thầy sao?”
“Học trưởng quay lại thăm thầy sao? Lợi hại quá.”
“Một chữ tôi nghe cũng không hiểu.”
Lâm Học Sâm lại nặng nề ho khan một lần nữa, xua xua tay ý bảo mọi người
trật tự, mặt không đổi sắc nói: “Cậu ấy là con trai tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT