Giọng nói hết sức quen thuộc, sáng nay còn ở bên tai mình thấp giọng lẩm nhẩm. Cởi cái chụp mắt vừa mới đeo không lâu, Lâm Tư Hàm không che dấu
ba phần kinh ngạc bảy phần mừng rỡ trong đáy mắt, Không phải anh bị ông
nội gọi về rồi sao?
Ừ.
Máy bay tiến vào khu vực bay bằng
phẳng, Thẩm Diệc Bạch ấn mở văn kiện trong ipad, một tay kéo đầu của Lâm Tư Hàm dựa lên trên đầu vai mình, Không phải mệt sao? Tối hôm qua còn
tức giận ngủ không ngon kia mà?
Lâm Tư Hàm tối hôm qua đúng là
tức giận. Trước khi ngủ, cô nói với Thẩm Diệc Bạch ngày mai phải về
thành phố S, người này ngoài ừ ra vẫn là không có bất kỳ thái độ gì, một câu thừa thãi cũng không có.
Sau đó. . . Không sau đó, cô tức
giận một đêm tinh thần sa sút chống cự cái ôm của Thẩm Diệc Bạch. Lý do: nóng, ôm không ngủ được. Một mình trở mình lăn đến bên mép giường, đến
sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất, đang lúc nửa tỉnh nửa mê càng
nghĩ càng tức giận. Cô đã như thế rồi, Thẩm Diệc Bạch còn không nhìn ra! Không nhìn ra! Ý kiến gì cũng không có! Anh có phải hay không chỉ có IQ không có EQ?
Đầu Lâm Tư Hàm cọ một cái lên bả vai Thẩm Diệc Bạch, buồn bực trong lòng nhất thời tan thành mây khói, Em không có tức giận.
Thẩm Diệc Bạch hoạt động cánh tay cứng ngắc một chút, ồ một tiếng, kéo dài âm điệu ý vị sâu xa nói: Phải không?
Hai người Đường Như cùng trợ lý tiểu Giang ngồi ở phía sau Lâm Tư Hàm nhìn
nhau, cũng từ trong mắt đối phương đọc được ý muốn mắng người.
Tiểu Giang mở ra tạp chí giải trí che cả khuôn mặt của mình, dáng vẻ chưa
từng yêu, Thật là muốn có bạn trai, cẩu độc thân tim thật đau.
Đường Như đã kết hôn rút ra cuốn tạp chí, Người từng trải nói cho em biết,
bạn trai còn phân, cấp ba cấp sáu cấp chín loại nào cũng có, đối mặt
thực tế đi.
Chị, em ngay cả cấp chín cũng không có, chị không thể đối với em như vậy.
Đường Như hiếm khi đùa giỡn, Buồn cái gì, vừa ý tiểu thịt tươi nào nói chị, chị giúp em.
Tiểu Giang cũng nghe hiểu cười một cái, giả vờ xấu hổ, Em có thể nói em vừa ý Sở Ôn Luân sao?
Đường Như ha hả một tiếng, lấy tạp chí phủ lên mặt Tiểu Giang một lần nữa.
Lâm Tư Hàm tay vô tình hay cố ý lấy ra cái băng chụp mắt (tape), hỏi: Ông nội đột nhiên kêu anh trở về là có chuyện gì?
Ừ. Thẩm Diệc Bạch hắng giọng một cái, nghiêng đầu thấp giọng nói: Có liên quan đến em.
Quả nhiên.
Lâm Tư Hàm ở đáy lòng thở dài một tiếng, nhắm mắt lông mi nhẹ rung rung, Sau đó thì sao?
Ông đồng ý, không can thiệp chuyện anh và em nữa. Thẩm Diệc Bạch nói một
nửa, rõ ràng đang che giấu cái gì. Lâm Tư Hàm đợi nửa ngày, cũng không
đợi được phần dưới lời nói của anh, ý tưởng lung tung xẹt qua trong đầu, nhắm hai mắt đối với người đang xem văn kiện bên cạnh nói: Lão Lâm muốn anh tới nhà ăn cơm.
Thẩm Diệc Bạch không ý kiến, Ngày mai trở về cùng em.
Lâm Tư Hàm cảm thấy buồn ngủ, tựa vào bả vai Thẩm Diệc Bạch không bao lâu
thì lờ mờ ngủ mất, Thẩm Diệc Bạch không nói nhất định là có lý do của
anh, cô truy hỏi cũng không có ý nghĩa.
Bên ngoài khoang máy bay, biển mây cuồn cuộn, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mây.
Hơn một giờ sau, Thẩm Diệc Bạch ước lượng thời gian, tắt ipad, giơ tay lên
xoa xoa mi tâm mệt mỏi, ghé mắt thưởng thức dung nhan xinh đẹp khi ngủ
của Lâm Tư Hàm.
Mái tóc dài che kín gần nửa khuôn mặt dài trắng nõn, môi hồng khẽ nhếch, hô hấp sạch sẽ thanh thuần.
Lồng ngực trong nháy mắt bị lấp đầy. Anh và Thẩm Lập Quốc mỗi người đều
nhường một bước, Thẩm Lập Quốc can thiệp lên chuyện hôn nhân của anh
nhằm vào thừa nhận thân phận của Lâm Tư Hàm, anh tiếp tục làm việc cho
Thẩm thị.
Thẩm Lập Quốc nhường một bước này cũng nằm trong dự đoán
của anh, dẫu sao Thẩm thị là là tâm huyết của mấy đời của Thẩm gia, Thẩm Lập Quốc tuyệt đối sẽ không cho phép nó bỗng dưng rơi vào tay người
ngoài, Thẩm Hi Phàm năng lực còn thiếu sót không giữ được Thẩm gia, Thẩm Diệc Bạch làm việc quả quyết tàn nhẫn, cho dù là Thẩm Lập Quốc bây giờ
cũng không thể không thừa nhận năng lực của Thẩm Diệc Bạch. Bây giờ chỉ
cần ông vẫn còn, Thẩm Diệc Bạch còn, Thẩm thị vẫn không cho phép người
khác lay động nửa phần. Chờ ông sau trăm tuổi, đời tiếp theo cũng có
rồi, ông có năng lực đào tạo được một Thẩm Diệc Bạch, cũng có năng lực
đào tạo được Thẩm Diệc Bạch thứ hai.
Còn đối với Thẩm Diệc Bạch
mà nói, anh đối với sự thừa nhận hay không của Thẩm Lập Quốc vẫn duy trì thái độ thờ ơ. Nhưng sau khi có Lâm Tư Hàm tất cả đều không giống nữa
rồi, anh sẽ không cho phép truyền thông nửa phần cơ hội bịa đặt, cũng
tuyệt sẽ không để cho Lâm Tư Hàm đi theo vết xe đổ của mẹ anh.
Trên
máy bay mọi người thu thập đồ đạc xong lục tục đi xuống. Khi Tiểu Giang
đeo xong balo do dự có nên kêu hay không Lâm Tư Hàm lại bị Đường Như một tay lôi đi, Chúng tôi đi trước đây, cùng chị trở về công ty.
Thẩm tiên sinh, chúng tôi đi trước, Tư Hàm nhờ anh chiếu cố. Đường Như trước khi đi không quên dặn dò một câu vô ích.
Tầm mắt Thẩm Diệc Bạch cũng không nhìn về phía Đường Như, Ừ.
Trong máy bay lại yên tĩnh lần nữa, ngón tay Thẩm Diệc Bạch lướt qua gò má ấm áp bóng loáng của Lâm Tư Hàm, kêu: Bảo bối.
Trong lúc ngẩn ngơ Lâm Tư Hàm nghe Thẩm Diệc Bạch kêu cô bảo bối, lập tức
tỉnh ngủ. Tình huống Thẩm Diệc Bạch gọi cô bảo bối không nhiều, cô tự
thể nghiệm tổng kết ra một đạo lý: Thẩm Diệc Bạch khẳng định lại tính
toán cái gì rồi.
Lâm Tư Hàm đối diện với ánh mắt trêu tức của
Thẩm Diệc Bạch, buồn ngủ bốc hơi không còn một mảnh, liếm liếm khóe môi
khô khốc, khóe mắt liếc về nữ tiếp viên đang đi tới cách đó không xa,
nói: Chúng ta đi xuống trước đi.
Thẩm Diệc Bạch đẩy hành lý của hai
người, Lâm Tư Hàm mang khẩu trang cúi đầu đi theo phía sau anh. Thẩm
Diệc Bạch bước chân dài, ở chung với Lâm Tư Hàmsẽ theo tiết tấu của Lâm
Tư Hàm. Nhận ra được Thẩm Diệc Bạch nhiều lần cố ý thả chậm bước, tay
Lâm Tư Hàm chủ động khoác lên cánh tay Thẩm Diệc Bạch, tăng nhanh bước
chân.
Ngoài sân bay, mây cao trời xa, gió thổi qua, mang theo
từng trận nhiệt nóng bức. Mùa hạ thu của thành phố S là như vậy, ngày
hôm trước là nhiệt nóng từng trận ngày hôm sau lá thu đã có thể rơi lả
tả.
Thẩm tổng. Trợ lý Thẩm Diệc Bạch chạy tới, nhận lấy hành lý
của anh, báo cáo tiến độ kế hoạch: Đồ của Lâm tiểu thư tất cả đã tìm
người thu dọn xong, sáng nay mới vừa đưa đến Thấm Viên. Nói lại cùng Lâm Tư Hàm chào hỏi.
Lâm Tư Hàm lờ mờ nghe xong, lúc ngồi vào ghế sau xe còn đang tiêu hóa tin tức này.
? ? ? ?
Cái gì gọi là đồ của cô đã thu dọn xong đưa đến Thấm Viên ? ? ?
Thẩm Diệc Bạch luôn ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra, ánh
mắt một mảnh thanh minh, nhìn biểu tình rối rắm của Lâm Tư Hàm, bật
cười, tận lực giảm thấp giọng nói, hỏi: Lâm tiểu thư, cùng phòng không?
Lâm Tư Hàm nói cùng phòng không được, nói không cùng phòng lại càng không
được. Hơn nữa, con mẹ nó lời nói ở chung thật giống như là cô nói trước. Suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn im miệng, tránh mũi nhọn. Cô cũng
biết, Thẩm Diệc Bạch kêu cô bảo bối chính xác không có chuyện tốt, hóa
ra ở nơi này đào một cái hố cho cô nhảy xuống.
Sao anh lại có chìa khóa chung cư của em?
Ngón giữa của Thẩm Diệc Bạch chọc nhẹ ở trán cô, đáp lại hai chữ: Đường Như.
. . .
Lâm Tư Hàm cảm thấy Đường Như gần đây đã xem Thẩm Diệc Bạch là ông chủ rồi, trong mắt có thể đã không có Chu Nhiên.
Bên kia Đường Như nóng đến mồ hôi chảy ướt lưng đột nhiên hắt hơi một cái,
dưới ánh mắt nghi ngờ của tiểu Giang xoa xoa lỗ mũi lắc đầu một cái,
nói: Không có cách nào, người nhớ đến chị rất nhiều. Trên có Thẩm Diệc
Bạch Chu Nhiên, dưới có Lâm Tư Hàm Hứa Sênh Sênh. Làm người đại diện cô
dễ dàng sao, bận tâm chuyện công cũng thôi đi, chuyện nhà của cấp trên
cũng bắt cô đi theo tham gia.
Trợ lý dừng xe ở hầm đậu xe ở phần
4B ở Thấm Viên. Xe sau khi tắt máy, anh ta mới vừa cởi dây an toàn
xuống, nghe thấy Thẩm Diệc Bạch nói: Cậu đi về trước đi, lát nữa tôi tự
mình lái xe qua.
Động tác của trợ lý ngừng một lát, Tôi giúp đem hành lý lên trên.
Không cần. Thẩm Diệc Bạch mở cửa xe ra, bàn tay ngăn ở cửa xe, sau khi chờ
Lâm Tư Hàm cũng xuống xe, mới nói: Cậu trở về đem tài liệu những ngày
qua sửa sang lại rồi đặt lên bàn cho tôi.
Vâng.
Mang theo túi
xách, Lâm Tư Hàm đi theo sau lưng Thẩm Diệc Bạch một trước một sau tiến
vào thang máy. Sau khi Thẩm Diệc Bạch nhấn xong phím số 5, đối diện với
khuôn mặt rõ ràng đang co quắp thất thần của Lâm Tư Hàm, nói: Nhà chúng
ta ở lầu 5, đừng quên.
Nhà chúng ta. . .
Nhìn chằm chằm
chiếc đèn chỉ thị không ngừng nhảy lên, Lâm Tư Hàm ngày càng khẩn
trương. Xong rồi xong rồi, một chút xíu phòng bị cũng không có, thật sự
phải ở chung rồi. Tốc độ này cũng không người nào sánh kịp, mới vừa gặp
lại đã xác định quan hệ, cấp tốc gặp phụ huynh trực tiếp ở chung. . .
Đang suy nghĩ gì? Thẩm Diệc Bạch nắm lấy tay Lâm Tư Hàm, dắt cô đi ra thang máy.
Trầm mặc một hồi, Lâm Tư Hàm không nhịn được: Thẩm tổng thật là hiệu suất kinh người.
Thẩm Diệc Bạch đáp trả: Quá khen.
Mật mã đã thiết lập lại, 2718. Thẩm Diệc Bạch nói xong liền nhập mật mã vào, Ken két một tiếng, cửa mở ra.
2718, Lâm tư Hàm thầm đọc một lần, rất dễ dàng liền nghĩ đến 27 là sinh nhật
Thẩm Diệc Bạch, về phần 18 không cần nói cũng biết, là sinh nhật cô.
Thẩm Diệc Bạch nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Tư Hàm đi vào, Đối với
cách trang trí phòng có chỗ nào không vừa ý, có thể nói ra để đổi.
Lâm Tư Hàm nhìn xung quanh phòng khách, trang hoàng là phong cách Địa Trung Hải rất ấm áp. Sắc thái trắng xanh nhu hòa, Địa Trung Hải phong tình
lãng mạn, cửa sổ sát đất đã được sửa, đổi thành cổng vòm hình cung, góc
tường gắn chiếc đèn sắt nghệ thuật, xuyên qua cửa kính có thể thấy sân
thượng trên mặt đất trải tấm ván gỗ cùng với tầm nhìn mở rộng, trên tấm
ván gỗ theo phong cách cổ ấy đặt một chiếc ghế mây, dây mây leo nương
theo lan can sân thượng hướng vào phía trong kéo dài ra, đoạn đuôi của
nhành cây tô điểm lác đác những bông hoa nhỏ.
Rất rõ ràng, lấy tính
cách của Thẩm Diệc Bạch nếu như một người ở, tuyệt đối sẽ không sửa sang thành như vậy. Sửa sang thành như vậy, đơn giản là đang chiều theo ý
cô. Cô nhớ, cô ở trên weibo từng post một tấm hình quán cà phê, nói mình rất thích loại cảm giác này.
Chuyện khi nào?
Thanh âm rất nhẹ, Thẩm Diệc Bạch vẫn nghe thấy, mỉm cười một tiếng, chậm rãi nói: Em chẳng lẽ không biết, anh đối với em có mưu đồ gây rối đã lâu?
Xoa xoa đỉnh đầu của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch lại nói: Ngày mai trở về đi ăn cơm, đón Tiểu Thập Tam về, khung cho mèo trèo cũng mua xong rồi. Em
nếu như không thích, lại đi đổi.
“Chung cư của em vốn dĩ cũng
không có bao nhiêu hành lý, quần áo đều ở bên trong phòng cất quần áo,
thiếu cái gì ngày mai anh cùng em trở về lấy.
Trợ lý sắp xếp đồ
cho em là nữ, lúc cô ta sửa sang lại đồ đạc thuận miệng nói một câu cô
ta lần đầu tiên thấy một minh tinh lớn quần áo ít như vậy, anh tự ý mua
cho em, không thích thì. . .
Thẩm Diệc Bạch lời còn chưa dứt lời đã bị Lâm Tư Hàm đánh gãy, Là đổi lại?
Lâm Tư Hàm ngửa đầu nhìn người đang dựa ở bên cửa, trong mắt giống như dâng lên sao sáng biển khơi.
Bỏ đi. Thẩm Diệc Bạch nhả ra hai chữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT