Nhấn nút pause, cảnh phim bị dừng lại. Những con sóng lăn tăn trên mặt
biển không đu đưa nữa, người phụ nữ trên boong lảo đảo như muốn ngã, lại như một đóa hoa hồng trắng khô héo vụn vỡ, cánh hoa như sinh mạng từng
cánh tàn lụi.
Thẩm Diệc Bạch nhìn người phụ nữ trên TV, sững sờ trong giây lát.
“Sao lại xem cái này chứ?” Rút khăn giấy trên bàn uống trà, Thẩm Diệc Bạch vuốt mặt Lâm Tư Phàm, nhẫn nhịn lau nước mắt cho cô.
Lau không hết.
Ngón tay nắm cằm Lâm Tư Hàm của Thẩm Diệc Bạch bị ướt rất nhanh.
“Thẩm Diệc Bạch.” Lâm Tư Hàm cúi đầu xuống, cánh tay bện chặt lấy cánh tay
Thẩm Diệc Bạch, níu áo sơ mi của anh thật chặt. “Mẹ, bà ấy…” Nói được
nửa đoạn, Lâm Tư Hàm như bị nghẹn, không thể nói tiếp được.
Lúc
bộ phim này mới phát, nữ chính khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, nhất là gương mặt đó, dường như đã thấy ở đâu rồi. Cho đến đoạn cuối, khi
người đó bị người yêu gϊếŧ, chính vào thời khắc đó, một giây trước khi
người ấy nói “Em yêu anh”, cô mới nhận ra bóng dáng Thẩm Diệc Bạch từ
người ấy. Cô mới bừng hiểu ra cảm giác quen thuộc đó từ đâu xuất hiện.
Đó là mẹ của Thẩm Diệc Bạch, biểu tượng của nghệ thuật một thời. Từ lúc
xuất đạo tới khi đứng trên đỉnh cao, dù có thoái lui khỏi vòng nghệ
thuật cũng không ai có thể vượt qua, bất luận là kỹ năng diễn xuất hay
dung mạo. Năm đó bà vì tình yêu mà buông bỏ sự nghiệp diễn xuất, lựa
chọn lui khỏi vòng giải trí vào đúng độ tuổi đẹp nhất đã gây ra những
vang động không nhỏ.
“Ừ.” Thẩm Diệc Bạch ừ một tiếng. Giọng nói không nghe ra buồn rầu.
Lâm Tư Hàm không biết phải biểu đạt ra sao, chỉ có thể ôm Thẩm Diệc Bạch
thật chặt. Muốn dùng hành động nói cho anh nghe, anh không đơn độc, anh
còn có em, em là cây mây quấn quanh anh.
Cô biết, biết hết rồi.
Con trai nhỏ của Thẩm Lập Quốc không đoái hoài gì tới việc gia tộc phản
đối, nhất quyết muốn cưới, chính là muốn cưới người đó. Báo chí lúc đó
nói về cuộc hôn nhân lúc đó không hề có quan điểm đồng nhất, có nơi nói
mẹ Thẩm Diệc Bạch mạnh dạn theo đuổi tình yêu đích thực, có chỗ nói mẹ
anh chỉ vì tiền tài mới gả cho Thẩm Hạo. Thời điểm đó, hôn nhân mà không được nhà trai thừa nhận vào mắt người ngoài chính là một trò cười,
không có chúc phúc, không được người thân ở bên, cô không biết mẹ Thẩm
Diệc Bạch phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể bước từng bước đi đó.
Chỉ vừa nghĩ tới chuyện cùng một ngày, Thẩm Diệc Bạch mất đi những người thân nhất, lòng cô vô cùng đau đớn.
Rất đau rất đau.
“Lúc đó anh mấy tuổi…” Lâm Tư Hàm bực dọc cất tiếng hỏi từ trong ngực Thẩm Diệc Bạch.
“Năm tuổi.” Thẩm Diệc Bạch để cho Lâm Tư Hàm ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt
khóc đến lem nhem của cô, “Trước kia anh không nghĩ em có thể khóc như
vậy đấy.”
Ngực Lâm Tư Hàm như bị người khác dùng lực nã một phát súng, khóc càng tợn hơn, “Bây giờ biết chưa?”
“Biết rồi.”
“Vô ích, muộn rồi. Quá muộn để trả hàng rồi, không cho phép hối hận, không
cho phép lùi bước.” Lâm Tư Hàm giơ tay đập vào ngực Thẩm Diệc Bạch.
“Không hối hận cũng không từ bỏ.” Thẩm Diệc Bạch ôm Lâm Tư Hàm ngồi lên đùi
mình, cúi đầu hôn gò má lấm tấm nước mắt của cô, hôn lên từng giọt lệ
của cô, “Em đừng khóc.”
“Em không khóc.” Lâm Tư Hàm buột miệng phản bác.
Thẩm Diệc Bạch: “…”
“Vậy anh hôn nước gì đây?”
“Được rồi, em khóc vì mẹ diễn quá tốt.” Lâm Tư Hàm tìm một cái cớ không cao
tay lắm, cô không muốn để Thẩm Diệc Bạch biết cô khóc vì cô cảm thấy anh đáng thương. Thẩm Diệc Bạch không cần thương cảm, càng không cần cô
thương cảm.
“Mẹ?” Thẩm Diệc Bạch nắm bắt trọng điểm, ôm Lâm Tư Hàm nằm vật xuống ghế sofa, “Nhanh như vậy đã gọi mẹ rồi?”
“Thẩm Diệc Bạch, anh không muốn cưới em à?” Lâm Tư Hàm nằm trên người Thẩm
diệc Bạch, “Nếu anh dám nói một chữ không, em sẽ em sẽ…”
“Em sẽ làm gì?” Thẩm Diệc Bạch xoay người ôm Lâm Tư Hàm, để cô có thể nằm thoải mái hơn chút.
“Em sẽ véo chết anh.”
“Véo anh thì anh sẽ không cưới em nữa.” Thẩm Diệc Bạch híp nửa đôi mắt, “Mai đưa em đi gặp mẹ.”
“Được.”
Im lặng hồi lâu, Lâm Tư Hàm đột ngột hỏi: “Mẹ anh thích cô gái như thế nào?”
Thẩm Diệc Bạch đè Lâm Tư Hàm xuống, mở mắt ra lại nhìn chằm chằm Lâm Tư Hàm lông mi còn dính nước mắt, mím môi.
Lâm Tư Hàm không che giấu sự háo hức của mình trước mặt Thẩm Diệc Bạch.
Dưới ánh mắt anh, khuôn mặt cô phơn phớt hồng, câu chữ đều thẹn thùng.
Giống như một đóa hồng đỏ kiều diễm đang nở rộ dưới nắng mai, đọng đầy
sương sớm.
“Thích em gọi mẹ như vậy, nhu mì mà nghe lời.” Lời của Thẩm Diệc Bạch cũng không mang chút trêu chọc nào.
“Anh kể với em chuyện trước kia đi.” Lâm Tư Hàm đẩy người nằm trên một cái.
“Em muốn nghe gì?”
“Cái gì cũng muốn nghe.”
Thẩm diệc Bạch khẽ khép mi, vùi đầu bên cổ của Lâm Tư Hàm, “Chuyện trước lúc 5 tuổi anh không nhớ rõ. Trong trí nhớ của anh ba luôn nhiều việc bề
bộn, lúc ông tan ca anh cũng đã ngủ rồi. Mẹ rất hiền, đại đa số thời
gian đều ở nhà chăm sóc anh, thỉnh thoảng sẽ đi theo ba đi công tác để
chăm sóc ông. Giống em, mẹ cũng không biết nấu cơm. Nếu như hôm đó ba
về, mẹ sẽ dùng cả một ngày để chuẩn bị cơm tối. Ba về muộn thì phòng
khách sẽ sáng đèn vì ông.”
Thẩm Diệc Bạch nghĩ gì nói đó, đứt quãng, không có bao nhiêu lí luận. Lâm Tư Hàm nghiêm túc lắng nghe.
Sau một lúc im lặng, Lâm Tư Hàm do dự hỏi: “Sau này thì sao? Ông nội đối
với anh?” Cô lại dừng, quả thực không tìm được từ thích hợp để diễn tả,
Lâm Tư Hàm lại lặp lại: “Ông nội đối xử với anh có tốt không?”
“Ừ?” Thẩm Diệc Bạch ôm lấy Lâm Tư Hàm, “Ngoài việc không thừa nhận anh thì
ông nội cũng không hà khắc với anh. Thẩm Hi Phàm có thì anh cũng có.”
Nếu không có Thẩm Lập Quốc thì cũng không có Thẩm Diệc Bạch của bây giờ. Sự áp bức của ông làm anh có thành tựu như bây giờ. Thẩm Lập Quốc cho anh
sự giáo dục tốt nhất, dạy cho anh đạo lí mạnh ăn hiếp yếu, để anh tỉnh
bơ bện từng sợi tơ một để đi đến cái đích mình muốn.
Từ góc độ
khác, thì Thẩm Lập Quốc chính là một người ngoan cố tới đáng thương, cả
đời đều sống vì lợi ích, hơn nửa đời người chỉ theo ý mình mà giờ còn
phải xem sắc mặt của Thẩm Diệc Bạch, đứa cháu mà ông ta vốn không muốn
thừa nhận. Thẩm Lập Quốc dạy anh đấu đá, dạy anh đùa bỡn lòng người, mà
còn bị anh vây ngược.
“Ừ.” Lâm Tư Hàm đưa tay ôm Thẩm Diệc Bạch, vỗ nhẹ lưng anh, như là đang dỗ trẻ con đi ngủ, “Chiều nay không cần đi họp?”
“Không cần.”
“Vậy anh ngủ đi, em ở đây.”
Hoa viên nghĩa trang Ninh An.
Hoa viên nghĩa trang nằm xa trung tâm thành phố nên rất yên tĩnh, gió như
đều dừng lại ở nơi đây, thỉnh thoảng mới có tiếng hót của một hai loại
chim không rõ tên. Bốn bề hoa viên trồng những cây bách cao lớn xanh rậm rì, màu xanh đậm của cây chọc thẳng lên trời. Ngẩng đầu tầm mắt cũng bị thu hẹp, chỉ có thể nhìn thấy khoảng trời bị vòng lại bằng những tán
cây bách xanh.
Một ngày trời xanh hiếm thấy….
Lâm Tư Hàm
được Thẩm Diệc Bạch dắt đi, hai người một trước một sau bước trên những
nấc thang cẩm thạch màu trắng đã bị nước mưa cọ rửa. Buổi sáng có mưa
xuống, không khí sau cơn mưa mát mẻ hơn không ít, gột rửa bụi bặm mấy
ngày trước.
Hai bên nấc thang là từng dãy bia đá lạnh như băng trên
bia có khắc tên người mất. Có một số mộ có thể thấy cành hoa khô héo
loáng thoáng, cành héo bị gió vùi, sau đó bị mưa tát, màu sắc tồi tệ như màu vỏ ngoài của chuối tiêu, nằm trên đài mộ bằng đá cẩm thạch trắng,
hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh xung quanh.
“Thẩm Diệc Bạch.” Lâm Tư Hàm bước nhanh hơn, nhích tới gần anh.
“Ừ?”
“Em lo lắng.”
Cô rất lo lắng, không biết tại sao, ở một nơi yên tĩnh như vậy, cảm giác lo lắng bị phóng đại lên.
Thẩm Diệc Bạch dắt cô đi về phía trước không được mấy bước, nói: “Đến rồi.”
Lâm Tư Hàm cũng dừng lại theo, cô ôm chặt bó bách hợp trong ngực theo bản năng.
Người phụ nữ trong hình xinh đẹp mỹ miều, mái tóc dài màu đen làm nổi bật
gương mặt nhu hòa. Ngoại hình của Thẩm Diệc Bạch dường như được di
truyền hết từ mẹ, nhất là bờ môi mỏng. Trái ngược ở chỗ, mắt Thẩm Diệc
Bạch đen nhánh lạnh lùng, rất khó để có thể nhìn ra ưu tư cũng như suy
nghĩ của anh, mà người phụ nữ trong hình thì khi Lâm Tư Hàm nhìn xuyên
qua mắt bà, chỉ thấy một câu: “Năm tháng tĩnh lặng.”
Ánh mắt hạnh phúc, hoàn toàn không quan tâm tới thế tục của thiếu nữ.
Buông bó bách hợp xuống, Lâm Tư Hàm dùng hết dũng khí nắm tay Thẩm Diệc Bạch, “Mẹ cũng rất hạnh phúc.”
“Ừ.”
Từ đầu đến cuối, kể từ lúc mẹ anh gặp Thẩm Hạo, từ đó trở về sau, bà đều rất hạnh phúc.
Tình yêu trên thế giới có ngàn vạn loại, tình yêu của mỗi người cũng không
giống nhau, có người thuận theo tự nhiên như dòng nước suối, có người
như thác nước chảy thẳng xuống mạnh mẽ khúc chiết, có người như đầm nước trên núi tuyết trong veo im lìm. Tình yêu của bà và Thẩm Hạo từng oanh
oanh liệt liệt, cũng có nỗi lo cơm áo gạo tiền, sinh tử được ở bên nhau
cũng là một loại hạnh phúc.
Lâm Tư Hàm nhìn sang tấm hình bên
cạnh hình mẹ của Thẩm Diệc Bạch, từ đáy lòng gọi một tiếng: “Bố.” Một
cơn gió thổi qua, giống như có người dịu dàng ôm lấy Thẩm Diệc Bạch và
Lâm Tư Hàm.
“Lúc nãy em nói gì với mẹ?” Trên đường trở về, Thẩm Diệc Bạch hỏi Lâm Tư Hàm rõ ràng đang thất thần.
“A?” Lâm Tư Hàm nhanh chóng phục hồi tinh thần, phản ứng rất nhanh, “Chúng
ta cùng trao đổi, nếu anh nói cho em biết anh nói gì thì em sẽ tiết lộ
cho anh nghe.”
Thẩm Diệc Bạch nghiêng đầu, nhìn người ngồi ở ghế
lái phụ bên cạnh từ trên xuống dưới, đánh tay lái, “Em khôn ra từ lúc
nào thế.”
Lâm Tư Hàm: ???
“Anh cảm thấy em rất dễ lừa, là
một đứa ngu ngốc, dễ dao động đúng không.” Lâm Tư Hàm siết chặt nắm đấm, “Em nói với anh, anh nghĩ xong thì trả lời, bằng không hãy chờ mà lãnh
quả đấm nhỏ đi.”
Thỏ ở chung cùng anh lâu, học toàn điều xấu, còn học được cách dùng nắm đấm nhỏ đập vào ngực anh…
“Hẳn là nên em cảm ơn anh.” Thẩm Diệc Bạch không trả lời thằng.
“Cái gì?” Lâm Tư Hàm còn duy trì tư thế giữ quả đấm nhỏ.
“Còn nhớ tờ quảng cáo tuyên truyền hay dán ở lầu 1 của thư viện sách trung
học S không?” Thẩm Diệc Bạch khẽ cong môi, tiếp tục nói: “Ở cùng người
ưu tú bạn cũng sẽ trở nên ưu tú.”
“Em cảm thấy mình rất muốn đấm
anh.” Lâm Tư Hàm hiểu, Thẩm Diệc Bạch đang uyển chuyển, à không, không
uyển chuyển chút nào, anh đang thẳng thừng nói với cô: Trước kia chỉ số
thông minh của cô không tăng, giờ ở cùng anh, nên chỉ số thông minh tăng lên rồi.
“Trung Quốc có câu tục ngữ là gần mực thì đen, Thẩm Diệc Bạch anh chính là một cái thùng nhuộm lớn, đen từ trong ra ngoài.”
Thẩm Diệc Bạch không chối.
Lúc lên quốc lộ, Thẩm Diệc Bạch chợt nói: “Anh nói, mẹ, con mang con dâu tới thăm mẹ.”
Ngực lại bị nã thêm một phát súng nữa, Lâm Tư Hàm buông nắm đấm: “Lần sau anh tỏ tình có thể thông báo trước không?”
Nhà tư bản Thẩm Diệc Bạch lộ bản tính thương nhân: “Giờ trao đổi đi, đến em.”
“Em? Em nói với mẹ là em rất biết chăm sóc anh, giúp bà an tâm, em nói cho
mẹ nghe những chuyện giữa chúng ta, từ lúc còn đi học tới giờ, hy vọng
bà thích em…”
Thẩm Diệc Bạch, em trời sinh ngu dốt, chỉ được cái dũng cảm, chỉ cần thích anh giúp anh tốt hơn thì em nguyện đi học cả đời.
Thẩm Diệc Bạch kiên nhẫn nghe hết, hỏi: “Lâm Tư Hàm, bao giờ ba em mới đồng ý cho em kết hôn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT