anh trở lại, chờ anh thích em, là kỳ vọng ẩn sâu trong lòng em.
Thẩm Diệc Bạch đánh tay lái, chiếc Audi màu đen quẹo vào một tiểu khu yên
tĩnh. Từng ngọn đèn kiểu phương Tây trôi lại phía sau, ánh đèn ảm đạm
màu cam chiếu sáng lên một vùng tròn không lớn không nhỏ.
Chiếc audi dừng bên dưới một ngọn đèn, ánh đèn phủ lên nóc xe, trút xuống dưới.
“Đến rồi.” Thẩm Diệc Bạch liếc xuống cổ tay, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Thời gian còn sớm.
Giơ tay bóp mi tâm mệt mỏi một cái, lại nghĩ tới đống công việc to đùng còn chưa xử lí, Thẩm Diệc Bạch nói: “Em…”
Mới chỉ nói được một từ đã bị cắt ngang.
“Lên nghỉ ngơi một lúc?” Giọng êm ái.
Nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ trời sinh của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch đồng ý, “Ừ.”
“Cũng phải một tuần lễ rồi không có người ở, lúc sáng Tiểu Giang có sắp xếp
người tới quét dọn rồi.” Lâm Tư Hàm lấy chìa khóa từ trong túi xách ra
mở cửa.
“Két.” Tiếng khóa bảo hiểm chuyển động.
Bấm đi bấm lại vòng vo mấy hồi khóa bảo hiểm cũng không rời ra. Lâm Tư Hàm lúng túng, “Bấm sai rồi.”
Thẩm Diệc Bạch như cười như không liếc cô một cái: “Hồi hộp?”
“Không hồi hộp.” Nhịp tim của Lâm Tư Hàm rất nhanh, cô cố gắng dùng giọng bình thường để nói.
Cửa mở, Lâm Tư Hàm cất túi xong, liền chạy như thỏ vào bếp, “Không cần đổi giày đâu. Anh ra ngồi trước đi.”
Đợi tới lúc hai chân cũng nhảy vào bếp, Lâm Tư Hàm kéo cốc thủy tinh áp vào mặt, để thủy tinh lạnh như băng áp vào trán mình, hít một hơi thật nhẹ.
Cô đưa anh về nhà! Một mình!
Lâm Tư Hàm mày giỏi, giỏi lắm! Nói đơn giản thì mày chính là một nhân tài.
Cô có cảm giác từ lúc cô bị cảm ở bệnh viện truyền nước, khiến Thẩm Diệc
Bạch bị Triệu Nguyệt phát hiện, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo
hướng không thể kiểm soát, từng chuyện từng chuyện đều vượt quá suy tính của cô. Về nhà, gặp phụ huynh, công khai… tất cả đều như đang thuận
theo tự nhiên vậy.
Cầm bình thủy tinh pha trà chanh mật ong từ trong
tủ ra ngoài, Lâm Tư Hàm dùng nhiệt độ trên mặt làm ấm cốc thủy tinh, vừa đưa tay kiểm tra độ nóng trong bình nước.
Nước trong bình cũng là nước vừa được dì giúp việc đun chiều nay, vẫn còn nóng.
Rót nước nóng vào ly thủy tinh, Lâm Tư Hàm lại múc một muỗng lớn chanh mật ong vào, khuấy đều lên.
Hơi nóng mang nhiệt màu trắng cuồn cuộn, mang theo vị chanh thoang thoảng làm ướt hai gò má.
Bưng hai cốc nước nóng, Lâm Tư Hàm đẩy cửa bước ra ngoài. Ghế salon ngoài
phòng khách không có người, Thẩm Diệc Bạch gọi điện thoại ngoài ban
công, giọng trầm thấp mơ hồ của anh từ ban công vọng tới.
“Ừ.” Thẩm Diệc Bạch cầm điện thoại di động, thờ ơ đáp một tiếng, sau đó còn nói thêm: “Tùy em.”
Monee bất bình: “Cái gì mà tùy em. Vì chị dâu nhỏ, server cũng có thể hack.”
“Em vào thì không ai mò em.”
“…” Monee lại thầm hỏi thăm ông nội tổ tiên nhà Thẩm Diệc Bạch một lần, nói: “Thẩm Diệc Bạch, chúng ta chia tay đi, 886.”
Một giây tiếp theo, Thẩm diệc Bạch thẳng tay cúp điện thoại.
Nghe tiếng cúp điện thoại, Monee lại hỏi thăm ông nội và tổ tiên của Thẩm Diệc Bạch thêm lần nữa.
“Lát nữa có việc?” Lâm Tư Hàm ngăn động tác đóng cửa ban công của Thẩm Diệc Bạch lại, nói: “Mở ra đi, thoáng gió.”
“Ừm. Đợi lát nữa còn phải mở họp, trả lời tin tức xử lý kịp thời phương án
tuyên truyền.” Thẩm Diệc Bạch nhíu mày quay đầu, “Em đưa điện thoại của
em cho anh.”
“Làm sao vậy?” Lâm Tư Hàm hỏi nguyên nhân, thuận tay mà đưa điện thoại của mình đến tay Thẩm Diệc Bạch.
Tay ấn điện thoại của Thẩm Diệc Bạch không ngừng, tăng thêm số điện thoại
vào danh sách đen, “Cài đặt mấy số điện thoại quấy rầy, có thể là không
có tác dụng lắm.”
Không có tác dụng lắm anh còn cài đặt…
“Anh cài đặt số điện thoại của ai vậy?” Lâm Tư Hàm thật sự không nghĩ ra được còn ai có thể quấy rầy mình.
Thẩm Diệc Bạch lời ít ý nhiều, “Thẩm Lập Quốc.”
Thẩm, Lập, Quốc.
Tên xa lạ, cùng họ với Thẩm Diệc Bạch. Lâm Tư Hàm nhíu đôi mày tinh tế, tên này hình như cô đã nghe qua ở đâu.
“Ông nội anh.”
Lâm Tư Hàm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngạc nhiên mà nhìn anh. Cứ thẳng tắp như vậy mà nhìn, không hỏi nguyên nhân.
“Không có gì muốn hỏi?” Cài đặt xong danh sách, Thẩm Diệc Bạch khoanh hai tay nửa dựa vào cửa ban công.
“Không có.” Lâm Tư Hàm lắc nhẹ đầu nói.
“Ừ.” Thẩm Diệc Bạch cúi người, một bàn tay xoa gương mặt trắng nõn của Lâm
Tư Hàm, trán cụng vào trán cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như dải ngân
hà của cô, nói: “Chuyện của anh, ông ấy không có liên quan gì. Em chỉ
cần nhớ rõ, em là của anh.”
Em là của anh.
Bây giờ là của anh, sau này sẽ càng không buông tay. Thời thiếu niên điên cuồng của anh,
luôn hướng tới tự do, bao gồm cả cô. Thích là một loại cảm xúc phức tạp, có thể chỉ cần là một cái liếc mắt đã biết đó chính là em, cũng có thể
là kiểu bầu bạn lâu ngày sinh tình. Mới đầu không cảm thấy gì, sau khi
chia cách từng giây từng phút đều là dày vò, khi đó mới biết cô không
chỉ là ánh mắt kinh ngạc đầu tiên, còn là sự điên cuồng của anh.
Anh lạnh nhạt, anh bất cần không hiểu phong tình. Ông nội dạy anh đặt tất
cả ở lợi ích mà xem nhẹ gia đình. Đã có lúc anh nghĩ, nếu không gặp được Lâm Tư Hàm, có phải anh sẽ cứ như vậy sống qua ngày, trở thành một quân cờ cho Thẩm Lập Quốc thao túng, sống cuộc sống lừa gạt lẫn nhau trên
bàn đàm phán.
Không hỏi tương lai, không biết vui buồn, vô dục vô cầu.
Lòng bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay hơi lạnh.
“Chụt.”
Lâm Tư Hàm như là bị thứ gì đó mê hoặc, thân mình hơi nghiêng về phía
trước, không nặng không nhẹ mà dán xuống gần mắt anh, đôi môi xinh đẹp.
Dán không đến một giây, nhanh chóng rút lui.
“….”
Lông mi
của Thẩm Diệc Bạch run lên một cách rõ ràng, tay đang nắm nửa khuôn mặt
cô không tự chủ mà gia tăng lực. Biểu cảm lúc này của Lâm Tư Hàm dừng
lại trong mắt anh, giống như một con mèo vô tội. Rất giống Tiểu Thập
Tam.
“Lâm Tư Hàm, em có nhớ mấy hôm trước em đã bảo đảm cái gì không?”
“Bảo đảm cái gì?”
Thẩm Diệc Bạch chậm rãi híp mắt, trong mắt như nổi lên dư quang, đầu lưỡi chạm vào răng cửa, “Không đùa giỡn lưu manh.”
Bảo đảm của Lâm Tư Hàm là giả, vô dụng, không qua mấy ngày đã chứng nào tật nấy.
“…..”
Vì cái gì mà bạn trai của cô không giống bạn trai của người ta. Bạn trai
người ta khi người ta hôn thì sẽ ôm bạn gái của mình cao lên, bạn trai
cô chỉ biết nói cô đùa giỡn lưu manh. [ Để đọc chương 42, bạn hãy nhập:
wedding ]
Cảm nhận được điện thoại trong túi quần tây đang rung
lên, Thẩm Diệc Bạch nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại như bông của Lâm Tư Hàm, “Anh về họp, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
“Được.”
“Chuyện đùa giỡn lưu manh có thời gian lại nói tiếp.”
“Thẩm Diệc Bạch, cái lúc nãy không tính là đùa giỡn lưu manh nhỉ?” Lâm Tư Hàm nhịn không được nói suy nghĩ thật của mình.
“Ồ?” Ngữ khí của Thẩm Diệc Bạch ngả ngớn, môi giương lên, “Vậy em nói xem cái gì mới là đùa giỡn lưu manh?”
“Cái này…. Cái kia..” Ánh mắt Lâm Tư Hàm dao động lung tung, không có quỹ
đạo cố định, cuối cùng nhìn chằm chằm vào số tầng đang không ngừng nhảy
lên trong đèn báo hiệu của thang máy, không biết lấy động lực từ đâu làm tinh thần hăng hái, mở miệng nói: “Đột nhiên cùng người khác lăn lộn
trên giường.”
“Người khác?” Thẩm Diệc Bạch tìm được trọng điểm một cách chuẩn xác, “Vậy trước hết em nên nghĩ xem mình chết như thế nào đi.”
Lâm Tư Hàm: ?????
Cô nói gì đâu, cô chỉ lấy một cái ví dụ thôi mà.
“Em chỉ là đề cử một ví dụ thôi.”
Thẩm Diệc Bạch mặt vô cảm, “Anh chỉ là trả lời ví dụ của em. Nhưng mà nếu em đổi lại đối tượng, không cần suy nghĩ chết như thế nào.”
“Được, lão đại.” Lâm Tư Hàm cúi đầu.
Xe Audi màu đen đi ra khỏi chỗ đậu xe, quay đầu mà hướng về phía đường
chính của tiểu khu. Bóng đêm như mực, gió đêm khô nóng của mùa hè thổi
qua, làm người ta cảm thấy dính nhớp.
Lâm Tư Hàm tắm xong sấy tóc, nằm trên giường trêu chọc Tiểu Thập Tam mơ màng chuẩn bị ngủ, tiện tay lật lật tạp chí bát quái.
Mở khóa điện thoại, tìm được hình meme ở trong phần nhãn dán đặt bên cạnh
mặt tròn của Tiểu Thập Tam, hơi đối lập một chút, Lâm Tư Hàm cười, “Sao
mặt của con cũng viết đầy chữ không vui vậy?”
Nắm khuôn mặt phúng phính của Tiểu Thập Tam, Lâm Tư Hàm bĩu môi reo lên, “Nào, cười một cái nào Thập Thiếu Niên.”
“Chỉ mình ta ngồi rót chén rượu ở căn lầu bên núi, nghe một đêm sầu tương
tư, say rồi lại làm ta thêm sầu, khó dằn tâm sự…” Tiếng chuông điện
thoại đột nhiên vang lên ở bên tai Tiểu Thập Tam.
Lỗ tai Tiểu Thập Tam co rúm lại.
“Sờ đầu con chút.” Vỗ vỗ đầu Tiểu Thập Tam, Lâm Tư Hàm nhận điện thoại.
“Xong việc rồi?” Đường Như sắp xếp xong lịch trình, cố ý qua hơn một giờ mới gọi điện cho Lâm Tư Hàm.
Lâm Tư Hàm dùng vai kẹp điện thoại, ôm Tiểu Thập Tam, nghi hoặc hỏi: “Cái gì xong việc rồi?”
“Ừm? Hai người không phát sinh chuyện kia?” Đường Như nghe được khẩu khí
ngốc nghếchcủa Lâm Tư Hàm, âm thầm hít khí lạnh, không nghĩ tới Thẩm
Diệc Bạch thật sự có thể nhịn được. Hai người tính một cách rõ ràng thì
cũng đã ở bên nhau không ít ngày, nếu theo tiết tấu trong giới sớm đã
lăn lộn đến nỗi khăn trải giường cũng rách rồi, sợ là phòng tắm phòng
bếp phòng khách và ban công đều đã làm mấy lần.
“Phát sinh cái…” Lâm Tư Hàm nói đột nhiên nghĩ thông, mặt trong nháy mắt trở nên đỏ ửng.
“Đã hiểu?”
“Không hiểu.”
“Lâm Tư Hàm.” Đường Như lấy ra uy nghiêm của người làm người đại diện.
“A?” Lâm Tư Hàm bị ngữ khí đột nhiên đứng đắn của Đường Như làm cho kinh ngạc.
“Hai người phát triển đến bước nào rồi?” Ngữ khí bát quái.
“….”
“Khẽ nắm tay? Ôm ấp? Hôn hôn?” Đường Như nhịn cười.
Cô ở trong giới lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy yêu đương thuần khiết
như vậy, đối tượng lại là Thẩm Diệc Bạch kiểu người chỉ cần ba bước đi
chiến lược là có thể thành công. Trong cảm nhận của cô, giới giải trí ở
Thủ đô kia. Mấy người phú đại nhị kia, có người nào không trái ôm phải
ấp, trưởng thành rất sớm.
Thấy Lâm Tư Hàm không nói lời nào,
Đường Như thu lại vui đùa, nghiêm mặt nói: “Mấy ngày gần đây em yên tĩnh mà xem kịch bản cho tốt, tìm nhiều cảm giác nhiệt huyết sôi trào, đúng
lúc cái gì mà cuộc thi anh hùng liên quân gì đó còn chưa kết thúc, có
thể đến hiện trường mà tìm cảm giác.”
“Ừm.” Lâm Tư Hàm đáp ứng.
“Được. Chuyện ở trên mạng em không cần xen vào. Đi ngủ sớm, thức khuya không
tốt cho da.” Đường Như không phiền hà mà nhấn mạnh thức đêm không tốt
cho da.
Ngắt điện thoại, vuốt ve ốp điện thoại bóng loáng, Lâm Tư Hàm rốt cuộc mở weibo.
Quả nhiên cô lại được lên hot search.
#Tình yêu của nữ thần quốc dân Lâm Tư Hàm được ra ánh sáng#
Khoa học kỹ thuật B.S V: #B.S tuyên truyền ở trường đại học# kết thúc viên
mãn. Cảm ơn các vị đã đến cổ vũ và ủng hộ, chỉ có thể có chương trình
rút thăm trúng thưởng nho nhỏ. Rút lần lượt. Quà tặng là 20 mã kích hoạt trò chơi. Đương nhiên ngoài ý muốn nhất là đại Boss B.S của chúng tôi
cùng tiểu tiên nữ @Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V công khai tình
yêu. Weibo của bà chủ cũng là hôm nay mới được biết đến đó! [tạm biệt]
[tạm biệt] [tạm biệt] mặc kệ, vẫn là gửi lời chúc phúc chân thành nhất.
Trong bình luận chọn ra một tài khoản có lời chúc hay nhất, thưởng hiện
kim. [doge] Hỏi han ân cần, không bằng một số tiền lớn. [Hình ảnh hình
ảnh hình ảnh]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT