Triệu Nguyệt suy tư, ngược lại tầm mắt dừng ở bàn tay đang giao nhau của Lâm Tư Hàm và Thẩm Diệc Bạch.
Lâm Tư Hàm cũng cảm nhận được tầm mắt của bà, ngón tay trên bàn tay của
Thẩm Diệc Bạch hơi run run, căng da đầu rành mạch hô lên: “Mẹ.”
Thẩm Diệc Bạch rút tay ở dưới tay của Lâm Tư Hàm ra, lúc rút tay ra vì để kim không bị tuột, dứt khoát ngồi xổm xuống rút ra.
“Chào dì.” Thẩm Diệc Bạch đứng lên không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh mà chào hỏi.
Triệu Nguyệt đi qua, nâng tay của Lâm Tư Hàm nhìn nhìn, nói: “Chào cháu.”
Không trời sụp đất lở giống như trong tưởng tượng, Lâm Tư Hàm có chút không thể tin được.
Bà không hề tức giận, cô luôn luôn có thể cảm nhận chính xác, cho dù Triệu Nguyệt vừa dịu dàng lại vừa biết vì đại cục, ở nơi công cộng biết làm
sao che giấu cảm xúc, cho dù tức giận thì tức giận, cô cũng có thể cảm
nhận được. Nhưng lần này, Triệu Nguyệt một chút nóng giận cũng không có, ngữ khí giống như những lúc bình thường ở nhà.
“Bạn trai?” Triệu Nguyệt vẫn ôn nhu như trước mà hỏi.
Lâm Tư Hàm ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch đang đứng một bên, gật gật đầu, nói: “Vâng, bạn trai, Thẩm Diệc Bạch.”
Triệu Nguyệt búng búng dây truyền nước, sờ tay Lâm Tư Hàm, cảm nhận độ ấm ở
dưới tay, hơi mang trách móc: “Có bạn trai cũng không mang về giới thiệu cho mẹ ba biết? Ba con bây giờ không đi dạy cứ nhắc con mãi, con thì
hay quá, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng.”
Lâm Tư Hàm khụ một chút, mang theo ý làm nũng kêu lên: “Mẹ.”
Triệu Nguyệt âm thầm mà đánh giá Thẩm Diệc Bạch, trong lòng đã có nhận định,
“Tay lạnh như vậy có muốn mẹ lấy túi chườm nóng hay không? Hay là muốn
Tiểu Thẩm tiếp tục che tay cho con?”
“Không cần phiền toái như vậy.” Lâm Tư Hàm ngập ngừng, cô vẫn muốn Thẩm Diệc Bạch che tay cho mình.
“Ai ya, lão Triệu.” Cô y tá trưởng hết bận cố ý lại đây xem, “Đây thật sự là con gái nhà chị?”
“Đúng vậy.”
“Bên cạnh là bạn trai đi? Vừa rồi con bé mơ mơ màng màng không nói chuyện,
tôi cũng không dám nhận.” Y tá trưởng vừa nói chân tay nhanh nhẹn mà đổi bình nước, quay đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch khen nói: “Con gái nhà chị thật tinh mắt, tiểu tử này lớn lên tuấn tú, đẹp hơn minh tinh nhiều.”
Thẩm Diệc Bạch cũng theo đó mà nhận người quen: “Chào dì Hướng.”
“Ai ya, được rồi được rồi, thật sự là xứng đôi vừa lứa. Trai tài gái sắc,
duyên trời tác hợp, đẹp chết lão Triệu rồi.” Y tá trưởng dì Hướng cười
đến nỗi nếp nhăn trên khóe mắt càng sâu hơn.
Triệu Nguyệt cũng
không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu cười theo. Dù sao cũng không
thể nói con gái bảo bối nhà bà có bạn trai mà chính bà còn chưa biết.
“Vậy mọi người nói chuyện đi nha, có việc gì thì gọi tôi, tôi bên kia vẫn
còn một đống việc đó.” Dì Hướng chào hỏi Triệu Nguyệt, khẽ ngâm nga biến mất ở ngã rẽ.
“Mẹ, mẹ có muốn ngồi một chút không?”
Triệu Nguyệt nâng cánh tay của Lâm Tư Hàm lên vuốt thẳng băng keo cá nhân dán trên mu bàn tay, vừa vỗ vừa nói: “Tiểu Thẩm ngồi đi. Tiểu Thẩm hôm nay
không bận gì sao?”
“Không có việc gì thì tốt, đợt lát nữa truyền nước xong, Tư Hàm và con cùng về nhà ăn một bữa cơm đi.” Ngữ khí của Triệu Nguyệt vẫn ôn nhu như cũ, lại mang theo ý vị không cho phép từ chối.
“Nghe thấy chưa?”
Lâm Tư Hàm đáp ứng, “Mẹ, buổi sáng nay mẹ không phải có ca trực sao? Tại sao lại đến phòng truyền dịch?”.
Triệu Nguyệt lấy cốc giấy dùng một lần rót nước trắng từ máy lọc nước đưa cho Thẩm Diệc Bạch, “Ấm tay thì dùng cái này.”
“Mẹ gặp dì Hướng ở trong phòng vệ sinh, dì Hướng nói gặp được một cô bé khí chất rất giống con đến truyền nước. Con gái mẹ sinh mẹ còn không biết
sao, con gái của mẹ có khí chất gì, trăm dặm mới tìm ra được một người
như vậy, người có thể giống con tìm được mấy người?” Trong lời nói của
Triệu Nguyệt không phải không có chút kiêu ngạo, “Cho nên mẹ đến xem
sao. Nhỡ đâu thật sự là con thì sao, con cảm mạo sinh bệnh gạt mẹ và ba
con cũng không chỉ một hai lần.”
Triệu Nguyệt cầm ly nước ấm
trong tay, uống một ngụm thuận tiện nhìn bộ dáng không thể bắt bẻ của
Thẩm Diệc Bạch, “Không nghĩ tới đúng là con thật, còn có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Thẩm Diệc Bạch che tay đang truyền dịch của Lâm Tư Hàm lại, bảo trì trầm mặc. Trước mặt mẹ vợ đang âm thầm thăm dò tích cách sở
thích, ít làm ít nói.
“Được rồi, có chuyện gì trở về rồi nói. Mẹ
về phòng.” Triệu Nguyệt uống xong ngụm nước ấm cuối cùng, ném ly dùng
một lần vào thùng rác.
“Vâng.”
Nhìn bóng dáng Triệu Nguyệt ra khỏi phòng truyền dịch, Lâm Tư Hàm không thể tin được mà tự lẩm bẩm: “Lão Triệu khi nào mà bình tĩnh như vậy?”
“Bình yên trước bão táp?” Thẩm Diệc Bạch ôm đầu Lâm Tư Hàm, vén tóc cô sau tai, nói: “Hoặc là còn có Boss lớn hơn ở phía sau.”
Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt, nghĩ đến bộ dáng phát hỏa của người tính tình khá tốt là lão Lâm. Cô lớn như vậy, số lần phát hỏa của lão Triệu cũng chỉ
đếm trên đầu ngón tay, lão Lâm thì càng không cần phải nói, không ở
trong phạm vi mà cô nhận thức.
Cúi đầu, Thẩm Diệc Bạch liền nhìn đến
lỗ tai hồng phấn mềm mại của Lâm Tư Hàm, để sát vào, ở bên tai cô lẩm
bẩm: “Anh căng thẳng.”
Đột nhiên không kịp phòng bị gì mà phải gặp người lớn.
Lâm Tư Hàm nghiêng mặt đi, đối diện với Thẩm Diệc Bạch, ánh mắt hài hước, “Mừng thầm?”
Thẩm Diệc Bạch tuyệt đối đang mừng thầm.
Thẩm Diệc Bạch không phủ nhận, “Mừng thầm.”
Đột nhiên không phòng bị đã có danh phận chính thức, trực tiếp dùng tư cách bạn trai đi đến đỉnh cao nhân sinh – gặp người lớn. Vốn còn đang cho
rằng con đường này vừa mờ mịt lại xa xôi đó.
“Còn chưa gặp lão
Lâm đâu. Trong nhà em, chuyện nhỏ như củi gạo mắm muối tương dấm trà đều do lão Triệu quản, những chuyện lớn như tang ma cưới xin mua vào bán ra đều do lão Lâm quyết định.”
“Cho nên anh căng thẳng.” Thẩm Diệc Bạch hôn mái tóc Lâm Tư Hàm, trấn an: “Ngủ đi.”
Lâm Tư Hàm tinh thần không tốt, ngáp một cái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sênh hô hấp Nhiên: Nói chuyện đi anh em, bằng không tố cáo cậu quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ.
SYB: Đề nghị cậu soi gương trước đã.
Sênh hô hấp Nhiên: Người anh em, tôi nói chính là tố cáo cậu quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ nữ nghệ sĩ Thời Đại của chúng tôi.
SYB: Tố cáo thành công, tôi thua.
Chu Nhiên cầm điện thoại, lướt đến tin nhắn này, thấp giọng mắng một câu, “Đồ chó.”
Thẩm Diệc Bạch không hề tính đáp lại câu chửi thô tục của Chu Nhiên, trực
tiếp hỏi: Lần đầu tiên cậu gặp ba mẹ Hứa Sênh Sênh như thế nào?
Chu Nhiên nhìn đến những lời này, đặt chén trà đã đưa lên miệng xuống, nhướn mày cười thành tiếng.
Sênh hô hấp Nhiên: Ha ha ha ha ha.
Sênh hô hấp Nhiên: Bye bye cậu nha, tự mình từ từ chơi bóng đi. Anh em chỉ
có thể nói cho cậu, ở trước mặt ba mẹ vợ, cậu chính là cháu trai.
Thẩm Diệc Bạch không trả lời tin nhắn. Chu Nhiên nhìn hai chữ đã xem, lập
tức thần kinh sảng khoái. Mẹ nó, cầu mong đồ cẩu Thẩm Diệc Bạch giống
như 250 (tên ngốc), ở trước mặt ba mẹ vợ, còn không phải là cháu trai.
Một lần nữa đổ thêm ly nước ấm, Thẩm Diệc Bạch làm ấm tay cho Lâm Tư Hàm
đang ngủ say, bớt thời gian trả lời tin nhắn của Chu Nhiên.
SYB: Cháu trai chắc là trải nghiệm thực tế của cậu.
Chu Nhiên bị chọc đến nỗi đau chỉ trả lời một icon mỉm cười, trong lòng yên lặng hỏi thăm mấy đời nhà Thẩm Diệc Bạch.
Lần đầu tiên anh cùng Hứa Sênh Sênh trở về nhà, nhạc phụ đại nhân từ đầu
đến cuối không hề cho anh sắc mặt tốt, thường hỏi anh một chút về suy
nghĩ đối với thiên văn cổ thư, kiểm tra tu dưỡng văn hóa của anh. Làm
cho anh bây giờ mỗi lần về nhà Hứa Sênh Sênh đều phải ôn tập mấy thứ “Cổ Văn Quan Chỉ” này kia để phòng ngừa nhạc phụ đại nhân kiểm tra đột xuất hoặc là nhất thời hứng khởi cùng anh uống rượu ngâm thơ.
Lâm Tư Hàm
truyền xong hai bình nước, Triệu Nguyệt vẫn còn chưa tan ca. Được Thẩm
Diệc Bạch mang ra ngoài sảnh bệnh viện, Lâm Tư Hàm lôi kéo Thẩm Diệc
Bạch đến chỗ ngoặt của cầu thang bằng đá cẩm thạch.
Thẩm Diệc Bạch không rõ hành động đột nhiên của Lâm Tư Hàm, hỏi: “Sao? Không thoải mái?”
“Không phải.” Lâm Tư Hàm nhặt sợi tóc dài của mình trên áo sơ mi của Thẩm Diệc Bạch xuống, “Căng thẳng không?”
“Căng thẳng.” Thẩm Diệc Bạch cầm tay Lâm Tư Hàm.
Lâm Tư Hàm nhanh chóng nhìn xung quanh.
Của cầu thang yên tĩnh, không có ai, cũng không lắp camera.
Ôm chặt Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm ôm eo anh, tay phải theo xương sống của anh hướng lên trên, miêu tả phần lưng rắn chắc của anh.
“Không
căng thẳng, ôm anh một cái, thì không căng thẳng nữa.” Mũi của Lâm Tư
Hàm vẫn còn hít thở không thông, nói chuyện có chút mềm mại nhẹ nhàng.
Mùa hè quần áo mỏng, Lâm Tư Hàm chỉ mặc váy ngắn tay, Thẩm Diệc Bạch cũng
là một chiếc áo sơ mi mỏng. Hai người gắt gao mà ôm lấy nhau, cánh tay
trơn bóng của Lâm Tư Hàm đặt sau lưng Thẩm Diệc Bạch, cách một tầng vải, cọ lung tung.
Âm thanh là lời dẫn, xúc cảm là chất xúc tác.
Thấy Thẩm Diệc Bạch không nói lời nào, Lâm Tư Hàm đầu óc đang nặng nề lại
mạnh mẽ ôm Thẩm Diệc Bạch, “Được mừng thầm mà lên chức bạn trai, đừng
căng thẳng.”
“Lấy tâm thái không chuẩn bị bài phát biểu dưới cờ hồi lớp 10 của anh.”
Nửa lời sau của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch không nghe được, hay là có thể
nói tâm tư của anh đã không còn ở lúc nói chuyện. Mùi hương nhàn nhạt
trên người cô tràn đầy trong lòng, cúi đầu là đỉnh đầu của cô.
Cảm xúc chân thật, không hề hư ảo như là ở trong mơ.
“Lâm Tư Hàm.” Thẩm Diệc Bạch gọi cô, “Em đừng có động một chút là giở trò lưu manh.”
Thẩm Diệc Bạch ngửa đầu, khó khăn cách ra một chút, tránh khỏi phạm vi khí
nóng của Lâm Tư Hàm trượt qua, khôi phục lại xao động. Một mặt luyến
tiếc sự chủ động nhào vào lòng mình hiếm thấy của cô, một mặt khác cô…
“Làm sao vậy?” Lâm Tư Hàm hỏi, tay ở trên lưng anh vẫn còn xoa xoa, vừa xoa
vừa nói: “Thẩm Diệc Bạch, xương sống của anh rõ ràng ghê.”
Cánh tay mềm mại như bông, xúc cảm thấu tâm, âm thanh mê hoặc lòng người.
Thẩm Diệc Bạch đột nhiên cúi đầu, nói bên tai Lâm Tư Hàm một câu.
Lâm Tư Hàm nghe rõ sau đó liền ngơ ngẩn, thu lại cánh tay đang xoa xoa trên lưng anh, quay đầu chạy.
Anh nói.
Anh có phản ứng.
Nhìn Lâm Tư Hàm đang chạy trối chết, mu bàn tay Thẩm Diệc Bạch chống lên môi dưới, cười lên thành tiếng.
Con thỏ không được dọa, vừa dọa một cái là chạy.
Lâm Tư Hàm che lại mái tóc dài tránh nó bị thổi loạn, một mạch chạy ra bên ngoài bãi đỗ xe bệnh viện nhân dân thành phố S.
Xung quanh bãi đỗ xe là những cây long não lớn, còn lại một khoảng ở giữa
đều lộ dưới ánh mặt trời. Khí nóng bốc lên, Lâm Tư Hàm đứng ở bậc thang
bên cạnh xe của Thẩm Diệc Bạch, lấy tay che đi nắng trời.
Thẩm Diệc Bạch không nóng vội mà từ từ đi tới, cười như không cười nhìn Lâm Tư Hàm.
Lâm Tư Hàm cố ý không nhìn anh, ghé mắt nhìn dòng xe như nước chảy ngoài đường, hỏi: “Về nhà cùng em?”
Tay mở cửa xe của Thẩm Diệc Bạch khẽ ngừng.
Về nhà…
Từ này rất xa lạ trong từ điển của anh. Lâu lắm rồi chưa từng nghe qua.
Nhà ở Thủ đô kia, với anh chẳng qua chỉ là nơi nghỉ chân tạm thời.
Không lưu luyến, cũng không mong chờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT