Đi hết một nửa con phố, ăn bữa tối, Lâm Tư Hàm theo thường lệ được Thẩm Diệc Bạch đưa về nhà, dưới lầu chung cư, một mảng yên tĩnh bình yên, chỉ có trong vành đai xanh hóa vang lên âm thanh côn trùng kêu.

“Ngủ ngon.” Thẩm Diệc Bạch tắt máy.

“Ngủ ngon.” Lâm Tư Hàm cởi dây an toàn, nghiêng người, đẩy cửa xe chuẩn bị ra ngoài. Cửa xe mới vừa mở ra, Lâm Tư Hàm đỡ cửa xe quay đầu lại nói: “Thẩm Diệc Bạch, buổi tối có thể đừng thức khuya không. Nếu hôm nay em không tới, có phải anh định thức suốt đêm sửa Bug không?”

Ngón tay Thẩm Diệc Bạch gõ lên tay lái, nói: “Sẽ không. Sửa Bug không phải việc của anh, B.S thông báo tuyển dụng nhiều lập trình viên như vậy, cũng không phải để bọn họ đến làm đồ trang trí.”

Xuống xe, đóng cửa, Lâm Tư Hàm vẫy vẫy tay qua cửa kính thủy tinh, xoay người lên lầu.

…..

“Lâm Tư Hàm, tối qua có phải em lại trộm ra ngoài?” Đường Như tiến lại gần nhìn quầng thâm dưới mắt của Lâm Tư Hàm, giáo huấn: “Biết rõ sáng nay mới sáng sớm liền có việc, còn không đi ngủ sớm chút?”

Lâm Tư Hàm nhắm mắt lại, mặc cho nhân viên trang điểm lăn lộn trên mặt mình, “Em ngủ. Ngủ là thật, không ngủ cũng là thật sự.”

Nhân viên trang điểm dùng kem nền và kem che khuyết điểm, dặm đều xung quanh quầng thâm mắt của Lâm Tư Hàm, cười nói: “Không có chuyện gì, cũng nhìn không ra được cái gì.”

Đường Như lật lật quy trình tiết mục, “Đợi lát nữa ăn một cái bánh màn thầu, cho dù ăn một cái màn thầu cũng phải cố gắng. Người có thể mất mặt, trận không thể thua.”

Lâm Tư Hàm hôm nay phải quay một gameshow đang hot, ngoại trừ người dẫn chương trình cố định, tổng cộng mời bốn vị khách mời, hai nam hai nữ. Một người là bạn hợp tác cũ Sở Ôn Luân, một người khác là Trương Du, Lâm Tư Hàm không quen, chỉ là quen biết sơ qua. Mà người nữ còn lại chính là Dương Tử San ra mắt sớm hơn Lâm Tư Hàm một năm, độ nổi tiếng không phân cao thấp với cô.

Lúc Lâm Tư Hàm mới ra mắt, Dương Tư San và Sở Ôn Luân cùng hợp tác một bộ phim truyền hình, đảm nhận vị trí nam nữ chính, trong giới có không ít fan CP. Nhưng bởi vì Lâm Tư Hàm và Sở Ôn Luân cùng một công ty, Sở Ôn Luân là tiền bối về tình về lý đều phải mang theo Lâm Tư Hàm là người mới lúc đó, cho nên, ở trong phim cũng như ở ngoài đời, Sở Ôn Luân và Lâm Tư Hàm giao lưu không ít. Đồng thời để tăng độ nhận diện, weibo đoàn phim cũng đăng không ít cảnh hậu trường Lâm Tư Hàm và Sở Ôn Luân tập thoại với nhau.

Có gia tăng thì sẽ có giảm bớt, Dương Tử San làm nữ chính trong lòng không hài lòng, ở đoàn phim ngầm làm không ít trò gây khó dễ cho Lâm Tư Hàm.

Bộ phim tình yêu dân quốc kia, trong đó có một cảnh Lâm Tư Hàm quỳ xuống khóc lóc cầu xin nhân vật của Dương Tư San đừng vạch trần thân phận thật của mình. Rõ ràng là cảnh rất đơn giản, mấy cảnh cùng vài lời diễn, rất nhanh có thể qua. Dương Tử San cố ý chọn quay buổi trưa, không phải quên lời thì tư thế biểu cảm không đúng, cố tình làm cho Lâm Tư Hàm mặc sườn xám quỳ một buổi trưa trên sàn nhà lạnh lẽo. Đến buổi tối khi kết thúc công việc, mới miễn cưỡng qua được. Lâm Tư Hàm quỳ một buổi trưa thiếu chút nữa là không đứng lên được, Đường Như phải đỡ mới có thể đứng dậy, trên đầu gối vẫn còn thâm tím một mảng.

“Có phải em không biết là hôm nay khách mời cũng có Dương Tử San?” Đường Như trong nháy mắt sinh ra ảo giác hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp.

“Biết.” Lâm Tư Hàm gỡ chun buộc tóc màu đen ở cổ tay ra, búi tóc đơn giản, nhẹ nhàng nói với nhân viên trang điểm: “Tôi tự làm đi.”

Cầm lấy hộp phấn mắt màu trung, chấm một chút phấn có tác dụng dưỡng ẩm mắt lên, Lâm Tư Hàm dùng ngón tay xoa nhẹ phấn mắt vào chỗ đã bôi kem nền.

Yên tâm.” Lâm Tư Hàm đổi màu phấn, an ủi Đường Như.

Ting ting......” Chuông báo tin nhắn.

Lâm Tư Hàm đánh khối xong, duỗi tay lấy điện thoại xem tin nhắn. Thẩm Diệc Bạch tối qua đã cập nhập lịch trình ngày hôm nay, Lâm Tư Hàm sau khi cho con thỏ trong app ăn xong cũng cập nhập lịch trình.

Hơn 5h Lâm Tư Hàm bị Đường Như kéo dậy, vừa dậy liền nhắn tin chào buổi sáng cho Thẩm Diệc Bạch. Sau đó lên xe bảo mẫu, đi đến nơi ghi hình.

Thẩm Diệc Bạch đang lái xe, không tiện nhắn tin, hai người trực tiếp trò chuyện bằng app.

“Hôm nay dậy khá sớm.” Thẩm Diệc Bạch vừa mới tỉnh táo không bao lâu, âm thanh trầm thấp khàn khàn.

“Vẫn luôn rất sớm, ngày hôm qua là ngoài ý muốn.”

“Hôm nay lại làm việc cùng Sở Ôn Luân?” Thẩm Diệc Bạch giảm tốc độ, qua đai giảm xóc, trong lúc giảm tốc độ Thẩm Diệc Bạch thậm chí còn suy nghĩ lúc đầu khi đầu tư bộ “Chờ anh đến” sao không nhân tiện đổi luôn nam chính đi.

“Hẳn là vậy đi, xem tổ tiết mục sắp xếp.”

Hai người ấm áp mà trò chuyện. Xe bảo mẫu nhanh chóng tới nơi địa điểm bên ngoài địa điểm quay chụp lần này. Lâm Tư Hàm chờ xe bảo mẫu dừng lại, “Em tới nơi rồi. Hôm nay anh viết Bug ít một chút.”

“Được.” Thẩm Diệc Bạch mỉm cười.

Địa điểm ghi hình là sân vận động tổng hợp lớn nhất thành phố S. Buổi sáng, thời tiết vẫn còn xem là mát mẻ, ánh mặt trời không quá gay gắt.

Lâm Tư Hàm mặc một bộ đồ NIKE màu xanh lam ngắn tay, quần jean cạp cao, dưới chân là một đôi giày thể thao cùng màu.

Sở Ôn Luân đến còn sớm hơn Lâm Tư Hàm, mỉm cười chào hỏi: “Sớm.”

“Sớm nha.”



Tất cả những khoảng đất trống xung quanh bên ngoài sân vận động tổng hợp đã được giải tán, nhân viên giữ trật tự đã đứng vào vị trí của mỗi người, phòng ngừa fan hâm mộ quá khích sẽ phá vòng bảo vệ.

Không ít sinh viên bản địa suốt đêm chạy đến đây chiếm vị trí, chỉ vì đứng ở hàng phía trước để nhìn Sở Ôn Luân. Ở vòng ngoài, tiếng sau cao hơn tiếng trước: “Sở Ôn Luân.”

“Nhân khí cao thật.” Lâm Tư Hàm dùng mu bàn tay che ánh mặt trời không tính là quá gay gắt.

Sở Ôn Luân xoay người, chào hỏi fans, cúi người một cái tiêu chuẩn 90 độ. Lâm Tư Hàm cũng xoay người, ngón tay giữ cổ áo, cúi đầu chào fans.

“Nữ thần.” Sở Ôn Luân học theo fan Lâm Tư Hàm hô lên một tiếng.

“A! Nữ thần!” Trong đám người xuất hiện một trận xôn xao.

Lâm Tư Hàm nhìn Dương Tử San đeo kính râm đang đẩy cửa xe, đôi tay giơ lên sờ lấy thun buộc tóc, nắm chặt dây cột tóc nói: “Nữ thần của anh đến rồi.”

Trong bộ phim tình yêu dân quốc đó, Sở Ôn Luân có một câu thoại với Dương Tử San: Vừa nhìn thấy đôi mi của em, vừa thấy đôi mắt của em, anh liền sống lại. Anh thích nhìn đôi má ửng hồng của em, tựa như ánh nắng hoàng hôn. Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của anh.

“Ha ha ha.” Hiển nhiên Sở Ôn Luân cũng nhớ đến lời thoại buồn nôn trong bộ phim.

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy, vui vẻ như thế?” Dương Tử San điệu đà mà gỡ kính râm che nửa khuôn mặt xuống.

“Đang nói đến chuyện lát nữa ai sẽ xấu mặt.” Sở Ôn Luân chớp chớp mắt với Lâm Tư Hàm, làm cho fan ở hiện trường lại là một trận hét chói tai.

Dương Tử San hưởng thụ tiếng fans hô lớn cổ động bên ngoài, “Trương Du đâu, vẫn chưa tới sao?”

“Tới rồi, tới rồi, thật ngại quá, trên đường kẹt xe.” Trương Du chạy bước nhỏ lại đây, theo sau là hai người dẫn chương trình.

Tiết mục còn chưa chính thức ghi hình, dẫn chương trình và khách mời tụ tập bên ngoài nói chuyện phiếm, nói nói liền nói đến chuyện weibo mà Lâm Tư Hàm đã đăng kia.

Nữ MC có thâm ý khác mà cười nói, “Ai ya, gần đây tiểu tiên nữ quốc dân có tình hình nha.”

Trương Du ồn ào theo, “Chị Tư Hàm, thật hay giả vậy?”

“Thật.” Lâm Tư Hàm nắm chặt dây thun, “Mọi người cũng tin sao?”

Thấy Lâm Tư Hàm không muốn nói, người có mắt nhìn cũng không hỏi nữa. Dương Tử San buộc mái tóc xoăn dài màu nâu lại, “Vậy nửa đêm cô đăng weibo không phải là làm cho người ta suy đoán sao?”

Lâm Tư Hàm lễ phép cười nói, “Vừa lúc nửa đêm đọc lại ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến’, đêm khuya xúc động.”

Trương Du nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi: “So với cái này, chị Tử San gần đây không phải càng có chuyện tốt sao.”

Có lẽ do ánh mặt trời chói mắt, Dương Tử San lại đeo kính lên.

Trong giới không ít người biết Dương Tử San bám được vào một phú đại nhị, yêu đương với phú đại nhị gần nửa năm nay. Cái này cũng xem như bí mật công khai trong giới. Dương Tử San cũng có ý công khai, sau đó không biết vì sao lại không còn gì nữa.

Dương Tử San không nói gì, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Trợ lý Dương Tử San kịp thời xuất hiện, gọi Dương Tử San đi qua thay đồ.

Dương Tử San đi đôi giày cao gót 5cm quay người đi, váy lụa màu đen xịt nước hoa, mùi hương nồng đậm.

Trương Du chờ Dương Tử San đi xa, khuôn mặt khổ sở hỏi Sở Ôn Luân, “Anh, có phải em lại nói sai gì không?”

Sở Ôn Luân nhất thời không biết mở miệng như thế nào, miễn cưỡng gật đầu.

……

Tiết mục ghi hình đến trò chơi cuối cùng, quay hình chuẩn bị kết thúc.

Nội tâm Lâm Tư Hàm thấp thỏm, càng ngày càng bất an. Gameshow này cuối cùng mới tung đại chiêu, người bị chỉnh nhiều không đếm xuể.

“Các vị đừng lo lắng.” MC nam cười không hề có thành ý, ước gì các khách mời càng lo lắng hơn.

“Tiết mục rút thăm chia tổ!” MC nam đập tay xuống, MC nữ đẩy chiếc xe nhỏ lại đây. Trên xe nhỏ có một cái hộp nhỏ tinh xảo, trong hộp có 6 viên giấy tròn vất loạn.



MC nam giơ hộp lên, mà phe phẩy cái hộp vô cùng lố. “Lại đây lại đây, rút thăm. Rút trúng ai thì sẽ cùng tổ với người ấy. Chúng ta có sáu người.”

“Tuýt tuýt..........” Bên ngoài có người thổi còi.

MC nam nhìn thần sắc của nhóm khách mời, nhướng mi, “Chuẩn bị.”

“Chọn!”

Mọi người phản ứng nhanh chóng, nhanh chóng lấy tờ giấy gần mình nhất.

“Rút được cái gì? Nhìn mọi người khẩn trương chưa kìa, tổ tiết mục của chúng tôi cũng không thể ăn thịt người mà.” MC chỉ huy mở tờ giấy nhỏ, “Mở hết ra đi.”

Nhóm khách mời đối mặt với máy quay, đồng loạt mở tờ giấy mình tranh được. Nếu như trên giấy cùng hình thì sẽ chung một tổ.

Lâm Tư Hàm và Dương Tử San cùng chung một tổ, Sở Ôn Luân và Trương Du chung một tổ.

Trò chơi bắt đầu.

Hai người cùng tổ thay nhau trả lời câu hỏi, khi một người trả lời câu hỏi, một người ngồi trên chỗ ngồi đặc biệt bên trong bể bơi, trên đầu treo một xô nước. Chỉ cần trả lời sai, nước sẽ lập tức không hề thương lượng mà đổ xuống.

Lâm Tư Hàm là người chơi đầu tiên trong tổ của bọn họ. Mấy câu hỏi thơ ca căn bản không làm khó được Lâm Tư Hàm, Dương Tử San ngồi trên đó, cười nhẹ nhàng, quần áo khô mát, một giọt nước cũng không bị dính.

“Đã hết giờ, đổi người!”

Đến khi thay lượt, Dương Tử San đi ngang qua người Lâm Tư Hàm, trên mặt cười thành khẩn, ý cười không đến đáy mắt, “Lát nữa chịu khó. Tôi không am hiểu thơ ca gì đó.”

Lâm Tư Hàm quay đầu đi, buông tóc cột đuôi ngựa, không mặn không nhạt nói một câu: “Hết sức là được.”

Hết sức là giả, Dương Tử San từ đầu đến cuối đều muốn làm cho Lâm Tư Hàm xấu mặt.

Liên tiếp bị dội ba xô nước, Lâm Tư Hàm nhận khăn lau mặt từ nhân viên công tác, nói cảm ơn, chậm rãi lau khô bọt nước trên mặt.

“Câu hỏi cuối cùng.” MC cắn răng dưới, hiển nhiên cũng không nghĩ tới tình huống này.

“Xin nghe câu hỏi, câu thơ tiếp theo câu ‘Quân hỏi ngày về còn chưa biết’ là gì?”

Sở Ôn Luân và Trương Du vừa nghe đều nhẹ nhàng thở ra, câu này cơ bản ai cũng biết.

“Đếm ngược năm giây!”

“Năm.”

“Câu này tôi biết.” Dương Tử San cong môi đỏ, vỗ vỗ ngực, tràn đầy tự tin.

“Bốn.”

“Ba.”

“Không có việc gì, tôi sẽ không để cô bị dội nước đâu Tư Hàm!” Dương Tử San xoay người phất phất tay với Lâm Tư Hàm.

“Hai.”

“Quân hỏi ngày về còn chưa biết, thịt kho tàu cà tím gà hầm nấm. Ha ha ha, chỉ đùa một chút thôi.”

“Một! Đã hết giờ!”

“Ba Sơn mưa tối đầy hồ thu.” Ý cười của Dương Tử San rất sâu, đối với thời gian khống chế cực tốt, thoạt nhìn như thật sự không cẩn thận bị quá thời gian.

“Thật xin lỗi, đáp án không có hiệu quả.”

“Ào ào.” Lại một xô nước lạnh dội xuống.

Áo ngắn T shirt màu lam đã ướt đẫm, dính ở da thịt trắng nõn như sữa. Đôi mắt Lâm Tư Hàm buông xuống, giây phút rũ mắt, bọt nước trong suốt từ trên lông mi chảy xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play