Nhân sinh như mộng- MĐTS

chương 10 11


2 năm

trướctiếp

Ngụy Như Song dẫn bọn họ lên núi, Giang Trừng lúc này mới thấy được biển đá khắc bốn chữ "Vô Ưu sơn trang" trước cổng vào. Bên trong đèn lồng đỏ được thắp sáng khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không có một bóng người nào. Giang Trừng cũng là một bụng khó hiểu, từ khi hắn mở mắt tại rừng hoa tại gia viên thì hình như chỉ thấy có một mình Ngụy Như Song ở trong sơn trang này. "Khách phòng đã chuẩn bị, mọi người qua đó nghỉ ngơi đi" Ngụy Như Song mỉm cười, nàng quay sang Giang Trừng "Đệ cũng nên nghỉ ngơi, hồn phách đệ qua một đêm diệt yêu đã yếu đi nhiều rồi" "Được" Giang Trừng gật đầu, nàng khoanh tay nhìn quanh, cuối cùng tầm nhìn rơi vào chuông bạc trên hông Kim Lăng, Ngụy Như Song giơ một tay điểm lên mi tâm Giang Trừng, hồn phách mờ hắn dần rồi biến mất. "Cữu cữu" Kim Lăng giật mình kêu Trong tay Ngụy Như Song lại xuất hiện một ánh sáng nho nhỏ mà rực rỡ như mặt trời, nàng đưa ánh sáng truyền vào chuông bạc của Giang Trừng, ôn thanh nói với Kim Lăng "Đừng lo, ta đưa hồn phách hắn vào vật tùy thân để an dưỡng" Nàng xoa đầu Kim Lăng, chỉ vào chuông bạc "Cữu cữu con hiện ở trong đây, đi nghỉ ngơi đi, nếu con ngoan ta sẽ cho con một kinh hỉ, được không?" Kim Lăng gật đầu, cậu cúi đầu hành lễ "Cảm tạ tiền bối" Có thể gặp lại Giang Trừng đối với cậu đã là kinh hỉ rồi. Ngụy Như Song như nhìn thấu được suy nghĩ của Kim Lăng, nàng mỉm cười không nói, thật mong chờ biểu cảm của đứa trẻ này khi thấy Giang Trừng hoàn sinh. Bất quá, nàng có chút u buồn, nâng gương mặt non mịn của Kim Lăng lên, nàng như nhìn thấy gương mặt của tỷ muội tốt ngày xưa. "Không cần cảm ơn, con là hài tử của A Ly mà" Nàng vuốt ve đôi mắt trong trẻo của cậu, nụ cười ôn nhu có chút đau buồn "Đôi mắt của con thật giống nương con, hiền lành như vậy" "Nghỉ ngơi cho tốt có biết không?" "Vâng" Kim Lăng nhìn ánh mắt ôn nhu nhìn mình, ngẫm nghĩ có phải nương cũng có ánh mắt dịu dàng như vậy không? Cậu bỗng sinh ra thân cận, nghe lời nàng đi vào khách phòng nghỉ ngơi. Kim Lăng đi rồi chỉ còn Ngụy Như Song ở lại cùng Ngụy Vô Tiện cùng huynh đệ Lam gia. "Như Song tỷ" Hắn gọi "Ân, A Anh đệ gọi ta?" Nàng quay đầu lại "Cảm tạ" Hắn nghiêm túc nói

Ngụy Như Song bật cười, nhéo mặt hắn "Tên tiểu tử nghịch ngợm năm nào sao lại biến thành nghiêm túc thế này?"

"A Anh, có những việc không nên giấu, rất dễ để lại nuối tiếc khiến đệ ân hận, cho dù là đệ hay là A Trừng cũng đều đã phạm một lần rồi. Kết quả có phải khiến cho hai bên đều đau đến không thở được sao?"

Nàng lại thở dài "Hai đứa nên cùng nhau nói chuyện một lần, có bức xúc, có xin lỗi, có cảm tạ thì nói ra, ta nhìn hai đệ là huynh đệ trúc mã cùng nhau lớn lên, lại dẫn đến kết cục như hiện nay, A Ly chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy"

"Là ta hại hắn, hại hắn mất đi tất cả, hại cả Giang gia" Ngụy Vô Tiện đau đớn nói

"Đệ nói với ta có ích gì? Người đệ nên đối mặt là A Trừng" Ngụy Như Song đến xoa đầu hắn "Đệ a... haiz... bỏ đi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đều nên nói chuyện một lần"

"Được"

"Sơn trang đơn giản, nhị vị công tử Lam gia rộng lượng bỏ qua" Nàng mỉm cười nhìn hai huynh đệ đang đứng một bên.

"Như Song cô nương xin đừng nói như vậy, chúng ta phải cảm tạ người đã cho tá túc đêm nay mới phải" Lam Hi Thần ôn nhu nói. Lam Trạm một bên cũng gật đầu.

"Không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, ta xin cáo từ"

"Như Song tỷ ngủ ngon" Ngụy Vô Tiện quay trở lại cái tính cà lơ phất phơ, cười nói

Nàng nghe thế liền che miệng cười "A Anh ngủ ngon, nhị vị ngủ ngon"

Sau khi nàng khuất bóng, Lam Trạm nhìn Ngụy Vô Tiện thật lâu, Lam Hi Thần dường như cũng có gì đó là lạ "Ngụy công tử, ngươi là con một ư?"

"Đúng nha, Lam đại ca, sao thế?"

"Như Song cô nương, có nét giống ngươi" Lam Trạm nói. Ngay từ lúc hắn gặp Ngụy Như Song đã bị kinh ngạc bủa vây, hình dáng 13 năm khắc trong xương cốt không thể nào quên khiến ngay tại ánh nhìn đầu tiên hắn liền cảm giác Ngụy Như Song có đường nét mơ hồ giống với Ngụy Vô Tiện kiếp trước.

Mà Lam Hi Thần kín đáo quan sát cũng có cảm giác ấy, y cảm giác như Ngụy Như Song với hình dáng Ngụy Vô Tiện kiếp trước có đến khoảng 3 phần giống nhau, nhất là ở đôi mắt. Còn có nụ cười kia nữa, cười rộ lên thực giống Ngụy Vô Tiện.

"Ta không biết, chắc chỉ là người giống người mà thôi" Ngụy Vô Tiện ngập ngừng, hắn cũng không dám chắc nhưng thực sự ký ức hắn rất mờ nhạt.

Mà Ngụy Như Song ở trong phòng đang vuốt ve ngọc bội xanh lục trong tay, thì thầm trong không khí "A Anh hiện rất tốt, trải qua nửa đời sóng gió, bây giờ đệ ấy về nhà rồi, cha, nương, nhi nữ rất nhớ hai người"

.

Sáng sớm, Lam Hi Thần tỉnh dậy, nhìn căn phòng đã được dọn dẹp cùng bộ y phục Lam gia được giặt sạch gấp ngay ngắn một bên mà nghi hoặc, hôm qua khi bọn họ vào phòng thì nước ấm đã chuẩn bị từ khi nào. Y phục sạch cũng được đặt trên giường nhưng tuyệt nhiên không thấy bất kỳ gia nhân nào, Lam gia gia quy nghiêm ngặt, cho dù y phục đã bẩn nhưng vì không thích hợp giặt giũ nên y cũng xếp gọn đặt trên ghế, nhưng sáng nay khi mở mắt đã thấy y phục sạch sẽ.

Lam Hi Thần tự hỏi cảnh giác của y đã thấp đến chừng nào, y phục được người thay đổi cũng không biết.

Chỉnh trang lần cuối, Lam Hi Thần đẩy cửa ra ngoài, đi đến góc sân đầy hoa anh đào thì thấy Ngụy Như Song đang ngồi trên bàn đá ngắm hoa thưởng trà, mà nàng cũng nhìn thấy y.

"Như Song cô nương sớm an" Lam Hi Thần tiến đến chào

"Lam tông chủ sớm an" Nàng chào lại "Không biết Lam tông chủ có nhã hứng cùng ta uống trà?"

"Cung kính không bằng tuân mệnh" Lam Hi Thần vén áo ngồi xuống, trên bàn còn có vài đĩa điểm tâm

"Lam tông chủ đêm qua có ngủ ngon không?" Nàng thân thiện hỏi thăm

"Rất tốt, chỉ là không biết vị nào đã giúp Lam mỗ tẩy sạch y phục, thực cảm tạ"

"Lam tông chủ không cần khách khí, là gia nhân của sơn trang" Ngụy Như Song nhấp ngụm trà trả lời.

Lam Hi Thần uống một chén trà liền tán thưởng "Vị trà thật đặc biệt, vừa uống vào có chút chát, nhưng qua rồi lại có vị ngọt thoang thoảng, xin hỏi tên trà này là gì?"

"Nhân Sinh trà" Ngụy Như Song cười "Tựa như nhân sinh, đau khổ qua đi chỉ còn hạnh phúc"

Lam Hi Thần cười không nói, tiếp tục thưởng trà, nàng lại nói "Lam tông chủ không cảm thấy thế sao? Chỉ là không biết nhân sinh của ngươi hiện đang ở khúc nào, là khổ ải hay là hạnh phúc?"

"Lam mỗ không biết" Lam Hi Thần cười khổ "Nếu là khổ ải, ta không cảm nhận được đau khổ, nhưng nếu là hạnh phúc, lòng ta lại nặng nề"

"Đó là vì khổ ải của ngươi đã qua nhưng ngươi vẫn không buông được để đến được hạnh phúc" Ngụy Như Song nói "Tựa như bọn huynh đệ A Anh, hiểu lầm chồng chất nhưng khi bọn họ chấp nhận cùng nhau đối mặt, buông bỏ qua tất cả, hận thù, đau khổ thì chắc chắn sẽ đi đến kết quả tốt nhất"

"Lam tông chủ, vấn đề của ngươi chỉ dừng lại ở bước buông bỏ mà thôi"

Lam Hi Thần mỉm cười, chắp tay thi lễ "Cảm tạ lời chỉ dẫn của cô nương, Hi Thần khắc ghi"

"Như Song tỷ, Lam Đại ca, chào buổi sáng" Ngụy Vô Tiện cười tươi đi đến cùng Lam Trạm đi đến, phía sau còn có Kim Lăng.

"Huynh trưởng, Như Song cô nương sớm an" Lam Trạm thi lễ mà Kim Lăng cũng cúi đầu chào.

Ngụy Như Song mỉm cười gật đầu cùng Lam Hi Thần hoàn lễ. Nàng kéo tay Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, ôn nhu hỏi "Các ngươi nghỉ ngơi có tốt không? Thân thể thế nào rồi?"

"Tốt lắm, cảm tạ tiền bối quan tâm" "Đừng khách sáo như vậy, con cứ gọi ta là Ngụy di cũng được" Nàng nói, tay kia lại làm phép đưa hồn phách Giang Trừng ra "A Trừng thế nào rồi?" "Qua một đêm an dưỡng, không tệ" Giang Trừng ngồi xuống cạnh Kim Lăng nói. Hắn lại nhìn ba người Kim, Lam đang ngạc nhiên, khó hiểu hỏi "Các ngươi đang đơ ra cái gì?" "Cữu cữu, tiền bối họ Ngụy?" "Ta chưa nói à, Như Song tỷ tỷ đúng là cùng họ với ta" Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi Lam Trạm Ba người lắc đầu, Lam Hi Thần lên tiếng "Chúng ta chỉ nghe hai người các ngươi gọi nàng là Như Song tỷ, cũng chưa nghe được họ của nàng ấy". Y liếc nhìn Lam Trạm, nghi ngờ hôm qua của hai huynh đệ cũng cao lên. "Mà thôi, bây giờ biết cũng không muộn" Hắn vô tư cười nói. "Vậy chúng ta trước nói chuyện?" Ngụy Như Song mở lời "Có thể kể chuyện hôm qua các ngươi gặp phải cho ta nghe được không?" "Như Song tỷ, tình hình hôm qua ta diệt được không ít nhưng đám yêu xà vẫn cứ nhiều như vậy, hơn nữa, không nói ta là hồn phách, cho dù là sống, binh khí của tiên gia vẫn không thể nào chạm vào lớp da của chúng" Giang Trừng nói "Bên cạnh đó, ta cùng Kim tông chủ thấy rằng bọn rắn ăn xác lẫn nhau để tăng tiến tu vi" Lam Hi Thần cất tiếng Ngụy Như Song nhíu mày "Theo như lời các ngươi nói, ta nghĩ ta biết bọn chúng muốn làm gì rồi?" "Đám xà này là muốn tìm ra được Xà yêu vương" "Xà yêu vương?" "Như Song cô nương là muốn nói, bọn chúng tàn sát lẫn nhau, hấp thu tu vi của nhau như vậy là để luyện ra một con yêu xà mạnh nhất?" Lam Hi Thần nghiêm mặt "Đúng là vậy, hơn nữa, ta không biết chỉ có tại nơi này, hay là còn xuất hiện tại nơi khác nữa" Nàng xoa trán "Nếu như bọn chúng cũng tồn tại ở nơi khác, xem ra nguy to rồi" Bọn họ ngẫm nghĩ liền cảm thấy lạnh sống lưng, hiện giờ pháp khí không tổn hại được chúng, lỡ như xuất hiện xà yêu vương vậy nên đánh thế nào? "Tóm lại, vẫn là nhân lúc bọn chúng chưa luyện ra được, nhanh chóng diệt hết thì hơn" Ngụy Vô Tiện vỗ bàn nói "Ngươi nói nghe dễ, đánh thế nào, không thấy hôm qua binh khí đều bị phản lại à?" Kim Lăng liếc xéo hắn. Giang Trừng đưa mắt nhìn Ngụy Như Song, hắn nghĩ không nên để bọn người tu tiên thế gia biết được máu của nàng có thể tăng cường tu vi của binh khí, nếu như vậy, lỡ như ai cũng muốn máu của nàng, vậy thì nguy to rồi, hắn nhất định phải bảo hộ tốt bằng hữu của tỷ tỷ. Ngụy Như Song nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Giang Trừng, bật cười, con người hắn đơn giản đến mức nghĩ gì đều viết lên trên mặt. "Chuyện này ta có thể giúp được" Nàng nói "Nếu các ngươi chiến đấu trong phạm vi kết giới ta tạo ra, sức mạnh của các ngươi sẽ được gia tăng" Giang Trừng giật mình nhìn qua thì nhận được cái nhìn ôn nhu cảm ơn của Ngụy Như Song, hắn mỉm cười nhẹ nhõm. "Thật vậy chăng? Thế thì phải nhờ Như Song cô nương ra tay tương trợ" Lam Hi Thần nói "Chuyện nên làm mà" Nàng nói, sau đó lại hỏi "Lũ xà yêu dưới chân núi tối qua đã được diệt hết rồi, mọi người có thể trở về rồi" "Sao có thể?" Mọi người kinh ngạc. Ngụy Như Song thần bí giơ một ngón tay lên "Bí mật, chỗ này của ta là nơi không thể xâm phạm" Mọi người hai mặt nhìn nhau, Kim Lăng ngước nhìn Giang Trừng đang ngồi cạnh, nói "Ngụy di, con muốn ở đây có được không?" "Được nha, nhưng con không cùng mọi người về sao?" Ngụy Như Song hỏi Kim Lăng lắc đầu "Con muốn ở với cữu cữu". Nét mặt cậu như một chú cún bị bỏ rơi khiến ai cũng đau lòng. "Chậc, phương pháp nuôi dưỡng có vấn đề ở đâu, sao lại nuôi thành một tên nhóc dính người thế này?" Giang Trừng khó hiểu. Ngụy Như Song nhìn cậu một lúc, thu lấy hồn phách của Giang Trừng rồi gọi "Theo ta" Kim Lăng đi theo nàng, Ngụy Vô Tiện cũng đi cùng, dẫn theo huynh đệ Lam gia cũng đi. Nàng mở căn phòng đặt thân thể của Giang Trừng ra rồi tiến vào. Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện nhìn thấy xác của Giang Trừng được đặt trong băng quan liền muốn ngừng thở, tim cũng như dừng đập. Hai người bọn họ khi nhìn thấy hồn phách Giang Trừng liền cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chân chính nhìn thấy thân thể Giang Trừng yên yên lặng lặng nằm trong băng quan, tâm càng đau như xé. Kim Lăng bước đến, nhìn Giang Trừng đang nằm yên trong băng quan tựa như ngủ, hai tay đặt trước ngực, mái tóc đen xõa ra trên người, cậu vuốt lấy gương mặt lạnh lẽo của hắn, thì thầm "Cữu cữu, con đưa người về nhà nha" Ngụy Vô Tiện đứng sau lưng cậu, nhìn thân ảnh tử y không có một hơi thở liền cảm thấy chóng mặt, run rẩy cả người, tim cảm thấy đau, lại như cảm thấy không có gì cả. Như khi nhìn sư tỷ năm ấy, một khối thân thể lạnh lẽo của người nhà ở trước mặt hắn, liền như một cây dao đâm vào tim hắn, xoáy đi từng thớ cảm giác trên người, trống rỗng. Hai huynh đệ Lam gia nhìn cảnh này cũng không biết nói gì hơn. Kim Lăng quay sang Ngụy Như Song, cúi đầu hành lễ "Cảm tạ Ngụy di đã bảo quản xác của cữu cữu, giờ con xin được đưa người về an táng" Ngụy Như Song cười như không cười nhìn cậu "Ta đưa con đến đây đâu phải để con đưa xác A Trừng về an táng" Kim Lăng ngạc nhiên "Vậy..." Nàng xoa đầu cậu "Ta đã nói là sẽ cho con một kinh hỉ mà, phải không?". Ngụy Như Song bước đến băng quan, chạm nhẹ tay lên thành quan tài, nhỏ nhẹ nói "Băng linh thạch ở chỗ ta có tác dụng chữa trị vết thương, ngoài ra nó cũng giúp thể xác phàm nhân khôi phục sinh lực, bất quá cũng thật may, ngày hôm đó ta đến kịp cứu cữu cữu con. Nếu không, sợ là giờ này tiểu tử khẩu thị tâm phi này phải đi gặp A Ly rồi" Ngụy Như Song đem hồn phách Giang Trừng giữ trong tay, điểm lên mi tâm hắn, cả băng quan theo động tác của nàng mà phát sáng. Một pháp trận xuất hiện, từng giây phút trôi qua, băng quan dần biến đổi, trở thành một giường băng màu trắng như tuyết. Nàng thu tay lại, ngoắc Kim Lăng "Đến, gọi cữu cữu con dậy nào" Kim Lăng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Giang Trừng trở nên hồng hào hơn, mơ hồ dâng lên một niềm hy vọng, cậu quỳ xuống cạnh giường, run rẩy nắm tay hắn. Ấm, ấm quá, không phải là sự lạnh lẽo như băng tuyết kia, Kim Lăng áp tai lên ngực Giang Trừng, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim. Cậu ngơ ngác nhìn Ngụy Như Song, lại nhìn Giang Trừng như đang say ngủ, hai tay cật lực lay người hắn "Cữu cữu, cữu cữu, người mở mắt nhìn con đi, cữu cữu, nên dậy thôi" Người nằm trên giường mí mắt rung động rồi từ từ mở ra, đồng tử mờ mịt trở nên tỉnh táo lại. Giang Trừng chớp chớp mắt rồi ngồi dậy, Kim Lăng mắt đỏ hoe đang nắm tay hắn "A Lăng?", hắn hơi co duỗi bàn tay, sau đó đưa mắt nhìn Ngụy Như Song hỏi "Ta trở về rồi à?" Nàng gật đầu "Cảm giác thế nào?" "Khá tốt, toàn bộ vết thương đã lành rồi. Cảm tạ tỷ----" Giang Trừng bị một lực vô cùng mạnh xông vào ngực, hắn nhìn đỉnh đầu đen tuyền của Kim Lăng mà buồn cười, cũng không có trách mắng, chỉ là vươn tay ôm lấy cậu. Kim Lăng trải qua một trận mất đi lại có được, tâm trạng vui sướng mà ôm lấy Giang Trừng không buông, cữu cữu về rồi, hắn không bỏ cậu. Kim Lăng tham lam hưởng thụ hơi ấm trên người Giang Trừng, vùi đầu sâu hơn vào lòng hắn "Không cho người đi nữa" "Được" "Không cho người bỏ lại con nữa" "Được" "Con nhớ người cữu cữu" Giang Trừng thở dài "Ta biết". Lần này quả thực đã dọa Kim Lăng rồi. Kim Lăng nhỏm dậy, lấy từ trong lồng ngực Tử Điện cùng chuông bạc, líu ríu đeo chuông lên hông hắn, nắm nắm bàn tay hắn đeo Tử Điện lên ngón tay hắn. Xong xuôi lại sà vào lồng ngực hắn dụi dụi làm nũng, mặc kệ xung quanh có người hay không có người, khe khẽ nói "Cữu cữu người về rồi" Giang Trừng thấy vậy cũng không nỡ mắng hắn không biết lớn nhỏ hay không ra thể thống, đành dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu cậu, dùng hành động nói cho Kim Lăng biết, hắn vẫn còn sống, vẫn ở bên cậu.  Ngụy Như Song nhìn hai cậu cháu tương phùng, nàng đi ra phía sau Ngụy Vô Tiện, đẩy lưng hắn về phía trước nói "Không có lần sau đâu" Giang Trừng không hiểu ý nàng nhưng Ngụy Vô Tiện hiểu, nếu lần này không có sự xuất hiện của nàng, hai huynh đệ bọn họ chắc chắn phải rơi vào tình cảnh vạn kiếp hối hận. Ngụy Như Song thấy đôi mắt hắn kiên định đi về phía Giang Trừng liền nở nụ cười, ngồi lại trên bàn rót trà, miệng ôn thanh nói nhỏ với Lam gia song bích "Nhị vị vẫn là nên ngồi đi, có những chuyện cần những người trong cuộc cùng nhau đối mặt nói rõ" Lam Hi Thần cùng Lam Trạm hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Lam Trạm tiến đến ngồi cùng nàng, mắt chăm chú nhìn vào ba người bên kia. Lam Hi Thần vươn tay chạm vào ấm trà nóng, cười nói "Gia nhân tại sơn trang của người thật chu đáo, Như Song cô nương" Nàng nhướng mày không đáp, đôi mắt theo dõi tình hình bên kia. Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện tiến lại ngồi thì trong lòng khó hiểu, bản thân cũng là không biết nên lựa chọn ngôn ngữ cùng cách thức ở chung như thế nào, hai người bọn họ sớm đã không còn như trước nữa. Hắn lại nghe Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng "Ngươi có gì muốn nói với ta không, Giang Trừng?"  Giang Trừng ngẩn người, thực sự mà nói hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, càng muốn đánh Ngụy Vô Tiện một trận thoải mái, nhưng cuối cùng chỉ là lạnh nhạt nói "Chuyện lần này cảm tạ ngươi thay ta trông coi A Lăng, giờ mọi chuyện ổn rồi, ngươi có thể cùng đạo lữ muốn đi đâu thì đi" "Hết rồi?" Ngụy Vô Tiện tay nắm chặt. "Chứ ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngụy Vô Tiện, là chính ngươi nói, cả hai chúng ta không còn nợ nhau nữa. Ngươi muốn làm gì ta cũng không cần phải quan tâm, ngươi muốn đi thì cút càng nhanh càng tốt" "Vậy ta hỏi ngươi, vì sao lại giấu ta?" "Ta có giấu ngươi cái gì sao?" "Có, ngươi vì sao không cho ta biết, năm ấy ngươi vì ta dẫn dụ người Ôn gia nên mới bị bắt, ngươi vì ta nên mới bị thất đan" Ngụy Vô Tiện nghiến răng, viền mắt đỏ nhìn chăm chăm Giang Trừng "NGƯƠI VÌ CÁI GÌ KHÔNG NÓI CHO TA BIẾT?" "Sao ngươi..." Giang Trừng tái mặt, không thể nào, chuyện này hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, sao Ngụy Vô tiện lại biết được. Hắn định phản bác nhưng rồi đơ người, Ngụy Vô Tiện hắn khóc, nước mắt cứ thi nhau rơi trên mặt mà hắn dường như không biết. "Sao ngươi có thể không nói cho ta biết, rõ ràng lúc ở Quan Âm miếu, ngươi rõ ràng có thể nói cho ta biết, sao lại có thể để ta trở thành kẻ khốn kiếp như vậy, ngay cả lời như vậy cũng nói ra" Trả lại Giang gia, hắn làm sao trả nổi,  hắn nợ Giang thúc thúc tình nghĩa sư đồ, nợ Ngu phu nhân, nợ sư tỷ tình thương che chở, đối với Kim Lăng lại là món nợ không trả được, còn có Giang Trừng, một lời hứa, tình sư huynh đệ, hắn làm sao có đủ tư cách nói trả Giang gia. Này một viên kim đan, một cái mạng,  hắn cũng trả không hết. "Ngươi hỏi ta vì sao không nói, chẳng phải ngươi cũng vậy sao, nếu Ôn Ninh không cho ta biết, ngươi còn muốn giấu ta đến chừng nào? Thời thế loạn lạc lúc đó, ta lụm về một cái mạng là tốt lắm rồi, nói với ngươi thì ngoài làm ngươi áy náy ra thì còn có ích gì" "Ta vốn tưởng, cả hai chúng ta cùng nhau hợp sức vực dậy Giang gia, chỉ có điều lời hứa ngươi nói với ta đổi lại, ngươi làm chủ Vân Mộng, ta phò trợ ngươi, cả đời tiếp tục làm Vân Mộng Song Kiệt, ai biết ngươi con mẹ nó phát rồ đi mổ đan cho ta, ngươi làm vậy có nhận sự cho phép của ta chưa, có nghĩ đến cảm nhận ta không, ngươi cho thì ta phải nhận sao?" Giang Trừng mặt đầy căm hờn nói. "Ta đã hứa với Ngu phu nhân, sẽ bảo hộ ngươi, ta lại là sư huynh của ngươi nữa, một viên kim đan thì có tính là gì? Ngược lại là ngươi, ta làm sao đáng để ngươi hy sinh như vậy?" "Ngươi vì ta suy nghĩ, chẳng lẽ ta không thể vì ngươi lo lắng. Ngụy Vô Tiện ngươi tên chết tiệt này, ôm đồm vào người một đống việc cũng chẳng nói rõ với ta, là ngươi không cần chúng ta trước. Sao ngươi không nghĩ đến lúc đó cùng ta nói chuyện, thì ít nhất có thể cứu vãn được phần nào. Sao ngươi không nghĩ đến, Giang gia diệt môn, cha mẹ ta, cả sư huynh đệ ngày xưa đều không còn, ta chỉ còn một mình ngươi và tỷ tỷ là người thân, cho dù thiên hạ này có đại loạn nhưng ta không thể mất đi hai người các ngươi. Lúc đó chỉ cần ngươi quay lại liền có thể thấy được ta cùng tỷ tỷ vẫn đang đợi ngươi, đợi ngươi trở về nhà" Giang Trừng càng nói càng hăng, như muốn phát tiết bao nỗi đau tích tụ trong mười mấy năm qua, hắn hung hăng lau nước mắt rơi tí tách trên mi. "Nhưng ngươi không làm vậy, ngươi quay đầu liền đi mất, Kim Tử Hiên chết chúng ta vẫn chờ ngươi, lúc tỷ tỷ chết ta vẫn là chờ ngươi, chờ ngươi quay lại nói xin lỗi, tạ tội cùng tỷ tỷ, cùng liệt tổ liệt tông Giang gia, đánh ngươi một trận, sau đó lại tiếp tục nuôi nấng Kim Lăng. Ngươi con mẹ nó lúc đó có nhận thức được hay không ngoài Kim Lăng ra, ngươi chính là người thân cuối cùng của ta?" "Nhưng rốt cuộc ngươi làm gì? Vạn quỷ cắn xé, ngươi bỏ lại ta một mình chèo chống Giang gia, một mình nuôi Kim Lăng trưởng thành. Ha, ta một mình tại Liên Hoa Ổ lại đợi, ta đợi đến lúc ngươi hiến xá hồi sinh lại chỉ nhận được một sự trốn chạy trối chết, cả nhà cũng không về. Ngụy Vô Tiện ngươi tự đặt tay lên hỏi lòng, ngươi có thật sự hiểu rõ ta, thiên hạ nói ta căm ghét ngươi, nói ta hận ngươi, ngươi liền tin tưởng, còn ta nói đem ngươi về Liên Hoa Ổ, ngươi liền bỏ chạy, ta tự hỏi,  ta Giang Trừng đã làm sai cái gì, khiến ngươi tàn nhẫn như vậy với ta, SƯ HUYNH?" Kim Lăng ở một bên nghe thấy từng lời đau xót của Giang Trừng, nước mắt hung hăng chảy ra, ôm cứng eo hắn, như muốn chia sẻ nỗi đau của cữu cữu cậu. Ngụy Vô Tiện tâm đau như muốn phá nát, hóa ra người tàn nhẫn nhất chính là hắn, là hắn bức Giang Trừng đến nhường này. Hắn lao tới ôm chặt Giang Trừng, một bên nức nở khóc, một bên nghẹn ngào "A Trừng, sư đệ, xin lỗi, ngươi không làm gì sai cả, là ta sai, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, xin lỗi, ta xin lỗi" Giang Trừng bị hai người ôm cứng lung tung khóc, một người ôm eo hắn, một người ôm hắn vào ngực, nước mắt cũng không giữ được mà trào ra, xả ra hết một lần, tâm hắn cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Giọng nói cũng là đều đều buồn bã. "Sau ta liền suy nghĩ, có phải hay không trong lòng ngươi trách ta, trách ta năm đó không đứng ra bảo vệ được ngươi, tiên môn bách gia chèn ép oan ức ngươi, ta không bảo hộ được, lúc ngươi bị vạn quỷ bao vây tại Loạn Tán Cương, ta không bảo hộ được, tỷ tỷ... tỷ tỷ bị giết, ta cũng không bảo hộ được" Ánh mắt hắn bi thương "Ngươi trách ta cùng ngươi động thủ, mắng ngươi, nếu không... nếu không ngươi tại sao chưa từng chủ động trở về Liên Hoa Ổ, về... nhà"  "Không phải, không phải, không phải, ta không trách ngươi, ta làm sao có thể trách ngươi" Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ lắc đầu, nghẹn ngào "Là ta không có mặt mũi trở về gặp các ngươi, ngươi đừng suy nghĩ như vậy" "Ngươi hỏi ta, vì sao không nói, quả thật ngày ấy tại miếu Quan Âm, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Nhưng là, ngươi đi quá nhanh, phút chốc đã biến mất, ta không đuổi kịp" Giang Trừng mơ hồ cười cười "Ngươi lúc nào cũng thế, chuyện gì cũng đi ở trước" "Ngươi thông minh, thiên phú cao, cha ta thương ngươi, tỷ tỷ ta cũng thương ngươi, nương ta tuy mặt nặng mặt nhẹ lại chưa bao giờ nỡ thật sự nặng tay đánh ngươi, còn ta, liều mạng tu luyện, muốn cha nhìn ta một chút, muốn nương hài lòng hơn một chút, nhưng cho dù là vậy vẫn không bằng ngươi. Càng ngày ta lại càng cảm giác, ta và ngươi cách nhau thật xa, ngươi so với ta, càng giống với người Giang gia"   "Chính là, ta tới bây giờ chưa từng muốn ngươi chết, ngươi chung quy cũng là sư huynh ta, là người nhà của ta" "Ta biết" Ngụy Vô Tiện ôm siết Giang Trừng, dụi dụi đầu hắn, sư đệ hắn chưa từng thay đổi, vẫn là một thiếu niên độc miệng mềm tâm như ngày nào, tâm hắn quặn đau. "Sau này ngươi trở lại, tuy là cùng Lam Vong Cơ chung đường, ta thừa nhận lúc đó trong lòng có chút không tự nhiên, có bực bội, có oán hận, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm, nhưng là..." Giang Trừng hít sâu, tựa như hạ quyết tâm cùng Ngụy Vô Tiện nói rõ "Thật tâm lại thấy mừng cho ngươi" "Nói đi nói lại, người còn ở cạnh ta đếm tới đếm lui cũng chỉ còn lại ngươi cùng Kim Lăng, ngươi lại mắc cái bệnh anh hùng, toàn thích dây vào rắc rối, rồi lại tự mình chịu đựng thương tích. Ta phía sau có Vân Mộng cần bảo hộ, có Giang gia cần chống đỡ, có Kim Lăng cần bảo bọc, có những việc tốt cũng có việc xấu. Ngươi rời bỏ bọn ta thì độc lai độc vãng một người, sau này có Lam Vong Cơ ở cùng ngươi, bảo hộ ngươi, nếu như có chuyện, ngươi lại không cần một mình chịu đựng nữa, vẫn cứ làm một tên chết tiệt vô tâm vô phế tùy hứng" Giang Trừng thấy vòng tay ôm hắn run rẩy liên hồi, hơi động động tay cũng là nắm cánh tay đang siết người hắn, cười khổ "Ngươi nói ngươi cùng hắn vui vẻ như vậy, lại tự do không chịu bất kỳ ràng buộc nào như vậy, ta nói ra làm gì để ngươi thêm gánh nặng trong lòng?" "Vậy nên ngươi thà giữ trong lòng cũng không nói? Ngươi ngốc à? Là ta nợ các ngươi, nợ Giang gia, ngươi sao lại có thể không thẳng thắn nói cùng ta, ngươi giấu ta như vậy càng làm cho ta giống như một tên khốn vong ân bội nghĩa" "Được rồi, Ngụy Vô Tiện, tất cả chúng ta đều tự hiểu, Ôn thị lúc đó muốn nhắm đến tứ đại gia tộc, cho dù năm đó không có ngươi, Ôn gia chắc chắn cũng sẽ không tha cho Liên Hoa Ổ, có ngươi hay không có ngươi, đều giống nhau cả thôi" Giang Trừng cụp mắt "Hơn nữa, nợ hay không nợ, giữa chúng ta, đã không có cách nào phân rõ rồi" Nghe tiếng nấc nhè nhẹ, hắn thở dài, tay hơi co lại đôi chút cũng ngập ngừng khẽ ôm Ngụy Vô Tiện, vỗ vỗ tấm lưng của kẻ không ngừng rơi lệ kia, đáy mắt cũng là một mảnh lệ quang. Bao lâu rồi nhỉ, bọn họ đã thật lâu thật lâu không có ôm lẫn nhau như vậy, lúc trước Ngụy Vô Tiện hở tý là ôm chầm hắn, kéo cổ hắn, lại sau khi tu Quỷ đạo đến lúc trở lại dương thế. Hai người bọn hắn không mắng chửi cũng là trừng mắt nhìn nhau, chân chính ôm lấy nhau nói rõ như vậy vẫn là lần đầu.  "Giang Trừng, sư huynh không đi đâu nữa, ta không rời xa các ngươi nữa, ta sẽ trở về Giang gia, lần này ngươi có đuổi ta cũng sẽ không đi, có mắng ta cũng sẽ mặt dày trở lại" Khóc đủ, Ngụy Vô Tiện khàn giọng nói "Lần này ta sẽ không thất hứa nữa,  ngươi làm gia chủ, ta phò trợ ngươi, một đời làm Vân Mộng Song Kiệt" Giang Trừng nhắm mắt thở dài "Lời hứa của ngươi... có bao nhiêu trọng lượng? Mười ba năm trước cũng là câu này, nhưng kết quả thì sao? Ngụy Vô Tiện, cầu xin ngươi đừng cho ta hy vọng rồi đập phá nó, ta mệt mỏi lắm rồi, thật sự không thể chịu đựng thêm lần nào nữa" Hắn cũng là phàm nhân, không phải thánh thần, chịu đựng, hy vọng, thất vọng, Giang Trừng hắn không phải là sắt đá, hắn cũng có giới hạn của mình. Ngụy Vô Tiện nghe thấy chỉ muốn moi móc hết tim gan ra mà thề với Giang Trừng, hắn đã phạm sai lầm hết lần này tới lần khác, cứng đầu hết lần này tới lần khác, cứ nghĩ là tốt cho cả đôi bên, nhưng rốt cuộc lại khiến sự tình càng thêm thảm hại. Tự cho là mình đúng, càng là bức những người quan tâm hắn rơi vào đau khổ. "Giang Trừng, tuy là có hơi trễ, nhưng mà lời hứa này của ta đến lúc để ta thực hiện nó đi" Ngụy Vô Tiện vuốt ve mái tóc dài của Giang Trừng, nghiêm túc nói "Từ nay về sau, cùng nhau bảo vệ Liên Hoa Ổ, cùng nhau chèo chống Giang gia, một đời một kiếp vĩnh viễn là huynh đệ"  Giang Trừng im lặng, trong lòng đấu tranh muôn phần, hắn vui nhưng cũng thật sợ hãi, hắn sợ  bản thân sẽ chịu thêm một lần thất hứa, sợ sẽ lại một lần chịu thương tổn. Không có gì đau đớn bằng nỗi đau người mình quan tâm đem lại. Ngụy Vô Tiện thấy hắn không trả lời, cũng không vội ép hắn, hắn biết bản thân Giang Trừng cũng đang đấu tranh, Ngụy Vô Tiện chỉ là ôm hắn chặt thêm một chút "Sư đệ, tin ta" Thôi vậy, tâm tình thả lỏng Giang Trừng, xem như nể mặt mấy giọt nước mắt của hắn, liền tin thêm một lần, hắn rũ mi mắt, nở một nụ cười thản nhiên nhẹ nhõm "Được" Đợi thật lâu cuối cùng cũng nghe được những lời này. Giang Trừng chợt cảm thấy qua thật lâu như vậy thật ra mọi chuyện vốn dĩ có thể giải quyết chỉ trong một cuộc nói chuyện. Hai người bọn hắn đáng lý ra nên sớm làm thế này, lần này xem như đại họa được phúc, nếu không có lần này, hắn và Ngụy Vô Tiện vẫn là người dưng. Hắn đẩy Ngụy Vô Tiện ra, nhéo nhéo mặt hắn nói  "Nhanh nín, ngươi khóc thật con mẹ nó xấu xí". Tuy vậy nhưng lại dùng tay áo lau mặt hắn, trên mặt ẩn ẩn tia cười dịu dàng tựa như nụ cười của Giang Yểm Ly năm đó. Ngụy Vô Tiện thấy thế liền cảm thấy trong lòng chua xót, bất giác mà vươn tay chạm mặt Giang Trừng, cười nham nhở, tay cũng vì hắn lau vệt nước mắt dính trên mặt "Giang Trừng ngươi còn mạnh miệng nói ta, nhìn lại ngươi xem, cũng chả khá hơn ta đâu, như con mèo hoa rồi" Giọng điệu đốp chát nhau như những năm trước, ngỡ như chưa từng biến mất. Giang Trừng kéo Kim Lăng từ trong lòng hắn ra, nhìn vệt nước đã khô trên mặt cậu, tâm cũng mềm "Bọn ta khóc thì thôi đi, ngươi khóc cái gì chứ?" "Cữu cữu, con khóc vì người mà" Kim Lăng tố cáo "Hắn cũng thất hứa với con, lúc con nghĩ rằng người đã chết, là hắn rõ ràng nói sẽ thay người chăm sóc con, cuối cùng đùng một phát lại hành động như người, ép con vào truyền tống trận" Kim Lăng tức giận "Hai người căn bản như nhau, thích làm điều mình cho là đúng mà không chịu thương lượng cùng người khác gì cả, con thà cùng chết cùng chứ không muốn sống một mình lẻ loi đâu" Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Giang Trừng thở dài, xoa đầu cậu "Biết rồi, lần này cữu cữu sai rồi" "Tiểu tổ tông à, ta xin lỗi mà, ngươi đừng giận nữa" Ngụy Vô Tiện cười làm lành "Sau này ngươi có thêm một cữu cữu, sẽ thương ngươi gấp bội nha, ai ăn hiếp A Lăng nhà ta, ta sai hung thi dọa chết hắn" "Hứ" Kim Lăng quay mặt sang chỗ khác, cậu nhìn thấy Ngụy Như Song đang ngồi che miệng cười, đôi mắt ôn nhu nhìn ba người bọn họ. Kim Lăng bước tới đứng trước người nàng "A Lăng?" Kim Lăng nâng vạt áo, quỳ xuống, Ngụy Như Song hốt hoảng ngăn cản "A Lăng, con làm gì thế? Đứng lên" "Ngụy di, ân tình này của người Kim Lăng khắc cốt ghi tâm, cảm tạ người đã cứu cữu cữu, cảm tạ người giúp hai người bọn họ giải đi khuất mắc trong lòng" Kim Lăng nghiêm túc nói "Kim Lăng nguyện dùng toàn bộ sức lực để có thể báo đáp người" "Không cần đâu, đệ đệ A Ly cũng như đệ đệ ta, ta chỉ là thực hiện lời hứa của chúng ta, thay nàng ấy chăm sóc hai đứa ngốc ấy thôi"  Ngụy Như Song nâng người dậy "Mọi chuyện đã ổn rồi nhỉ, vậy... giờ chúng ta về nha" "Vâng" "Cái đó---" Ngụy Như Song có hơi ngập ngừng "Như Song tỷ? Có gì sao?" "Ta là muốn hỏi, thời gian ta xuống núi có thể ở tại Giang gia không?" Mặt nàng có chút bối rối "Cái đó, ta ở dưới núi không quen rõ cho lắm---" Nàng thấy không khí im lặng thì cũng không nói nữa, tâm cũng có chút ngại ngùng, đang định nói không cần nữa thì Giang Trừng bật cười "Ta cứ tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này. Tỷ không cần lo lắng, cứ đến Vân Mộng ta trụ lại, thích ở bao lâu cứ ở bấy lâu, huống chi người vừa nói xem ta như đệ đệ mà, ta cũng nên đối đãi người như tỷ tỷ a" "Đúng vậy a, Ngụy di nếu người ở không quen nữa thì cứ đến Kim Lân Đài chỗ con, con tuyệt đối sẽ tiếp đãi người chu đáo" Kim Lăng hào hứng "Ta sẽ dẫn tỷ đi thăm thú Cô Tô nha, a đúng rồi, sơn trà của Thải Y trấn cùng với Thiên Tử Tiếu là tuyệt phẩm đó, nếu tỷ thích ta sẽ dẫn người đi nếm thử" Ngụy Vô Tiện nhe răng cười. Giang Trừng nghe vậy đánh một phát vào người hắn "Ngươi có biết liêm sỉ không hả? Sơn trà thì thôi đi, ai đời lại rủ cô nương nhà người ta đi uống rượu, muốn chết hả?" Ngụy Vô Tiện nghe thấy liền cười hì hì, cứ như trở lại thời gian trước, hai người gay gắt vui đùa  nhau thế này, càng hung hăng càng gắn bó. "Vậy ta đi sắp xếp một chút, mọi người cứ tự do đi dạo một chút, được không?" "Như Song cô nương tùy ý" Lam Hi Thần ôn nhã nói.  Ngụy Như Song ra ngoài một chút liền biến mất cứ như không còn bóng dáng, Ngụy Vô Tiện từ tối qua đến sáng cũng chưa thấy rõ sơn trang, hiện giờ được chủ nhà cho phép tham quan liền lập tức chạy dọc khắp nơi thích thú. Lam Trạm dĩ nhiên đi cùng bồi hắn, ánh mắt nhìn theo thân ảnh hắc y đầy cưng chiều. "Cữu cữu, người cũng chưa xem hết sơn trang này hả?" "Trừ vườn hoa ta vừa xuất hồn đã thấy ra, những nơi còn lại  ta cũng chỉ được Ngụy di ngươi dẫn đi thôi, sau đó đã xuống núi diệt xà rồi, có thời gian đâu mà nhìn" "Nhưng cả sơn trang lớn vậy mà chỉ có một mình Như Song cô nương, này không bình thường" Lam Hi Thần nghi hoặc. "Lam tông chủ nói vậy là có ý gì?" Giang Trừng nhíu mày, tính tình của Giang Trừng rất đơn giản, chỉ cần xác định người đó liền đặt người đó nằm trong vòng bảo hộ của mình. "Giang tông chủ xin đừng hiểu lầm, ta không có ý gì xấu" Lam Hi Thần cười trừ "Chỉ là có chút nghi vấn thôi" "Giang Trừng ngươi đừng cứng nhắc quá, đại ca chỉ là thắc mắc thôi" Ngụy Vô Tiện giảng hòa "Hơn nữa, ta cũng tin tưởng Như Song tỷ, nàng ấy tuyệt đối không hãm hại chúng ta" "Ừm, ta cũng cảm thấy vậy, Ngụy di cho ta cảm giác rất an tâm" Kim Lăng nói "Cữu cữu, Ngụy di là tỷ muội của nương, vậy nương có dịu dàng thế không?" "Nương của ngươi là nữ tử tốt nhất trên đời" Giang Trừng ánh mắt ôn nhu nói. "Lại nói" Ngụy Vô Tiện chợt lên tiếng "Chúng ta đang ở đâu thế nhỉ?" Năm người chợt tỉnh, vừa đi vừa nói khiến bọn họ không để ý đến đường đi, đến lúc sực tỉnh thì cả bọn đang ở một chỗ lạ hoắc, xung quanh trồng rất nhiều trúc, cả một mảng xanh xinh đẹp rì rào cùng gió. "Chúng ta lạc rồi hả?" Kim Lăng hỏi "Phía trước" Lam Trạm im lặng mở miệng nói. "Vong Cơ đệ thấy phía trước có lối ra à?" Lam Hi Thần nói "Ân" Cả bọn tiếp tục đi tiếp, quả đúng như Lam Trạm nói, phía trước có một lối ra. Bọn họ đứng trước một vách núi cao, từ trên nhìn xuống vạn dặm xanh thẳm, sông núi cao cao nối liền, trời cao vời vợi, một khung cảnh hùng vĩ tráng lệ, năm người bọn họ vì cảnh đẹp này mà ngẩn ngơ. "Cữu cữu" Kim Lăng chợt kéo tay Giang Trừng, chỉ về một hướng gần đó "Người nhìn kìa" Tiếng nói của Kim Lăng hướng sự chú ý của những người còn lại, chỉ thấy ở một vị trí có thể ngắm được mặt trời mọc và lặn, xuất hiện một ngôi mộ đôi. Bề mặt đá sáng bóng, xung quanh sạch sẽ, lại trồng rất nhiều hoa, bên cạnh chân bia mộ có đặt hai vòng hoa được kết khéo léo. Ngụy Vô Tiện nghi hoặc "Sao nơi này lại có mộ, là người thân của Như Song tỷ sao, hay là bằng hữu nhỉ?" Khác với Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng và huynh đệ Lam gia tỏ vẻ khiếp đảm "Ngụy Anh, ngươi nhìn chữ trên bia" Lam Trạm gọi hắn "A?" Ngụy Vô Tiện vén áo quỳ xuống, chỉ thấy trên tấm bia trắng, khắc song song những hàng chữ mềm mại. Phụ mẫu chi mộ Thân phụ Ngụy Thường Trạch Thân mẫu Tàng Sắc tán nhân Nhi nữ Ngụy Như Song lập mộ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp