Nhân sinh như mộng- MĐTS

chương 8 9


2 năm

trướctiếp

Cả bốn người nâng cao cảnh giác, tiếng soàn soạt vang lên như xa như gần. Âm thanh gây bất an ngày càng gần càng gần, rồi bất chợt lặng im.

Lam Hi Thần nhíu mày, vận linh lực vào Sóc Nguyệt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bụi cây rậm rạp phía trước.

Ngay khi bọn họ tưởng không có gì diễn ra thì từ trong bụi cây một con xà lao ra tấn công y

"Huynh trưởng" Lam Vong Cơ gảy dây đàn làm chậm lại tốc độ của con rắn.

Lam Hi Thần vung kiếm chém thẳng vào con rắn

Keng một phát, Sóc Nguyệt bị bật ra, Lam Hi Thần theo đà quay trở lại bên người bọn họ. Kim Lăng nắm chặt Tuế Hoa, quả nhiên là không được, Tam Độc của cữu cữu còn bị đánh văng nữa mà. Phải biết uy lực của Tam Độc tuyệt không thua bất kỳ danh kiếm thượng phẩm nào.

"Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện hét lên, tay đốt một mảnh bùa ngăn cản đòn tấn công của xà yêu.

Bọn họ không biết điểm yếu của nó là ở đâu, bốn người rơi vào bất lợi. Càng rơi vào bế tắc hơn chính là, bọn họ nhận ra xà yêu không chỉ có một con

"Không ổn rồi, ta nghe có rất nhiều âm thanh đang tiến lại đây" Lam Hi Thần nhăn mày, khuôn mặt tuấn tú trở nên khó coi "Mọi người mau san bằng khu vực này nhanh, rừng cây rất có lợi cho bọn xà ẩn nấp"

Kim Lăng vung Tuế Hoa, cắt ngang vài thân cây cao to, tay còn lại dùng Tử Điện vung một vòng lớn, Tử Điện đốt cháy đi một vùng lớn cây cối. Từ chỗ bọn họ làm trung tâm, tỏa ra một vòng tròn lớn trống rỗng, Kim Lăng nhìn vào đám cây rậm rạp phía gần đó tái mặt, trong bóng đêm mờ mịt, hàng chục con mắt đỏ ẩn hiện trong đêm, đủ mọi kích cỡ, có cái nhỏ như một viên ngọc, lại có cái to như một cái lồng đèn.

Bọn người của Ngụy Vô Tiện cũng thấy, Ngụy Vô Tiện nghiến răng giơ lên Trần Tình, thổi lên một giai điệu, dùng oán khí luyện hóa thành vũ khí, tấn công đám xà. Bất quá hắn không thể yên yên ổn ổn mà thổi được, đám yêu xà như có lý trí, chúng dường như biết được hắn đang tạo bất lợi cho chúng, bèn trực tiếp lao vào hắn.

Ngụy Vô Tiện nghiêng người né tránh, Lam Trạm sau khi giải quyết được một con nhỏ bèn chạy qua che chở cho hắn thối lui về phía sau. Xà yêu bò đến ngày càng đông, chúng cuộn lẫn vào nhau như một ổ xà bị náo động đánh thức.

"Mau ngự kiếm, cẩn thận cái đuôi chúng" Kim Lăng hô, lần này không thể như lần trước nữa, lần này sẽ không ai vì cậu đỡ nữa. Kim Lăng leo lên Tuế Hoa, nhìn Ngụy Vô Tiện được Lam Trạm ôm lên. Cậu từ trong túi càn khôn lấy ra Hỏa phù, nổi lửa lên đốt cháy đám xà yêu.

Tiếng thét gào vang lên khắp nơi, một lúc sau lửa tắt, Kim Lăng bàng hoàng "Đây..."

Ngay cả ba người bọn Ngụy Vô Tiện cũng là vẻ mặt không tin tưởng, chỉ thấy những con rắn nhỏ như rắn thường vì tu vi không đủ cao đã hóa tro bụi, còn sót lại chính là yêu xà to lớn. Ngụy Vô Tiện nhíu mày, là lửa không đủ mạnh?

"Lam Trạm, ngươi có mang Hoả phù?"

Hàm Quang Quân đỉnh đỉnh đại danh chỉ dùng tiên cầm cùng tiên kiếm lắc đầu "Không có", lấy tu vi của y, thực sự mà nói không cần dùng bùa.

Ngụy Vô Tiện hình như cũng ý thức được mình hỏi mượn sai chỗ, y gọi với "Kim Lăng, cho chúng ta mỗi người một Hỏa Phù với"

Kim Lăng không nói nhiều liền ném ba lá bùa cho ba người, bản thân cậu chú ý quan sát

"Lam Trạm, đại ca, hai người dùng linh lực truyền vào bùa rồi đốt xem"

Lam thị song bích tuy hơi khó hiểu nhưng cũng vận linh lực, Hỏa phù được tiếp thêm sức mạnh lửa càng cháy mãnh liệt, trước khi màn lửa kia tắt, Ngụy Vô Tiện ném lá bùa được gắn thêm một chút oán khí vào. Ngọn lửa đỏ hồng bỗng chốc hóa xanh lục, hắt lên vẻ mặt nghiêng của Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng, đáng sợ, đôi mắt đỏ huyết băng lãnh nhìn vào lũ xà yêu đang bị thiêu đốt phía dưới

"Các ngươi cướp đi Giang Trừng, giờ thì dùng mạng trả lại đi"

Ngụy Vô Tiện hắn đúng là vô tâm, vô phế nhưng có những người hắn đặc biệt quan tâm, cũng có những việc hắn đặc biệt thông suốt, suy nghĩ cũng rất nhanh. Đó là những việc liên quan đến người hắn yêu thương.

Vừa rồi, lúc được Lam Trạm ôm lên bọn họ xém chút đã bị đuôi rắn cuốn lấy thân kiếm, dường như Lam Hi Thần cũng gặp chút vấn đề như vậy. Chỉ có Kim Lăng lanh lẹ né tránh, còn cảnh báo trước cho bọn họ, hắn đưa một ánh nhìn về phía Kim Lăng, chỉ có từng gặp phải trường hợp như thế mới có thể không lặp lại nguy hiểm lần nữa.

Hắn càng nghĩ càng suy diễn được nhiều thứ, Kim Lăng té đương nhiên Giang Trừng sẽ không làm ngơ, y nhất định sẽ bảo hộ cậu. Tâm Ngụy Vô Tiện đau, có những vết thương mãi không lành được, đụng nhẹ một cái là máu chảy ròng ròng. Ngụy Vô Tiện đang chịu chính là nỗi đau đó, hắn hận, hận tại sao Giang Trừng không nói cho hắn, hận hắn tại sao lúc Giang Trừng còn ở không lỳ đòn cùng hắn nói chuyện, để bây giờ hắn muốn gặp lại y cũng không thể được nữa.

Cuối cùng, hắn đem toàn bộ nỗi oán hận đó trút hết lên yêu xà, càng oán hận, càng dữ tợn càng ác liệt. Lam Trạm nhận thấy tâm tình hắn bất ổn, y siết nhẹ vòng ôm, ở bên tai hắn gọi

"Ngụy Anh"

Nghe tiếng gọi quen thuộc, sự dữ tợn trong đôi mắt từ từ lắng đọng lại, Ngụy Vô Tiện mỉm cười quay nhìn Lam Trạm "Không sao"

"Tâm ngươi không ổn" Y kéo đầu hắn vào lòng mình.

"Đừng lo lắng, ta không sao" Giọng nói người trong ngực vang lên.

Lam Trạm ngập ngừng, cuối cùng gật đầu "Ân". Mặc kệ thế nào, y vẫn sẽ ở cạnh hắn, bồi hắn đến cùng.

Lục diễm biến mất dần, bất ngờ, một tiếng xé gió lao đến trước mặt hai người Ngụy Vô Tiện

"Cẩn thận" Kim Lăng hốt hoảng hét

"Vong Cơ, Ngụy công tử" Lam Hi Thần cũng giật mình

Lam Trạm ôm lấy Ngụy Vô Tiện né tránh, tiếng gió quật mãnh liệt, định thần lại thì thấy là một cái đuôi rắn to lớn, dài ngoằng đang liên tiếp tấn công không ngừng.

"Nó vẫn còn sống" Lam Hi Thần nói, y chợt nghe Kim Lăng gọi "Lam tông chủ, mau nhìn vào trong lửa"

Y quay sang, chỉ thấy xác chết những yêu xà kia không thấy đâu nữa, mà miệng con rắn còn sót lại duy nhất đang nhai nuốt mảnh thịt cuối cùng, thân hình lại tăng lên một vòng. Y tái mặt, yêu xà kia đã hấp thu hết tu vi của đồng loại, hiện giờ không thể nào biết được tu vi của nó đã như thế nào.

Bên kia, Lam Trạm cùng Ngụy Vô Tiện chật vật né tránh, Kim Lăng dùng Tử Điện đánh cản lại nhưng bị lớp da kia bật ra, luồng điện yếu ớt lan truyền trên đuôi rắn rồi tắt mất. Lam Hi Thần cảm thấy một cỗ bất an trỗi dậy trong người, y không tự ti về tu vi của mình nhưng lúc này y thật sự không chắc mình có đánh được nó hay không?

"Vong Cơ" Lam Hi Thần gọi "Mau bay lên cao, hiện giờ chỉ có thể tránh đi"

Y lại quay sang Kim Lăng "Kim tông chủ, thực xin lỗi, với tình hình này chúng ta không thể tiếp tục tìm kiếm Giang tông chủ được"

Kim Lăng nắm chặt tay, nhắm mắt đấu tranh, cuối cùng, cậu bặm môi nói "Được, chúng ta đi trước"

Lam Hi Thần nhìn thiếu niên đang cố khoác lên vẻ ngoài cứng rắn, nhưng đôi tay nắm chặt muốn bật máu, đôi mắt viết rõ hai chữ: không muốn. Y mở miệng "Kim tông chủ an tâm, ta nhất định sẽ cùng ngươi đi tìm Giang tông chủ"

Kim Lăng gật đầu, ngự kiếm theo sau Lam Hi Thần, giúp Lam Trạm mở lối thoát.

"Vong Cơ, chúng ta mau rút, yêu xà đã hấp thu tu vi của đồng loại, không thể biết được thực lực hiện tại của nó" Y hét

Lam Trạm gật đầu, điều khiển Tị Trần quay đi, chính là lúc vô tình sơ hở này, đuôi của yêu xà đánh mạnh vào hai người. Lam Trạm dùng thân đỡ cho Ngụy Vô Tiện, nhưng không ngờ hắn lấy sức lực từ đâu ra cản ngược lại giúp.

"Ngụy Anh" Lam Trạm hốt hoảng đỡ lấy hắn, Ngụy Vô Tiện cười trấn an, bản thân lại hộc ra một ngụm máu.

"Mau đi nhanh" Lam Hi Thần lo lắng, sau đó đồng tử y chợt co rút "VONG CƠ, COI CHỪNG"

Từ phía sau, con rắn kia đã trở người từ lúc nào, một cái miệng rộng như máu mở to lao tới. Lam Trạm nâng đàn gảy, hai nguồn lực đối chọi lẫn nhau nổ tung, y nghiến răng, tăng thêm một phần linh lực.

'Ba' một tiếng, dây đàn đứt đoạn, Lam Trạm bị lực đẩy ra xa, y hốt hoảng, bản thân vụt mất Ngụy Vô Tiện

"Ngụy Anh"

Lam Hi Thần lao đến đỡ đệ đệ mình, Lam Trạm phun ra một búng máu, túm lấy y "Huynh trưởng, ta không sao, Ngụy Anh"

Lam Hi Thần đỡ y, ôn thanh trấn an "Không sao, đệ nhìn xem, Kim tông chủ đỡ được người rồi"

Dứt lời liền thấy Kim Lăng một tay cầm y phục Ngụy Vô Tiện hạ xuống, cậu thở ra một hơi, vừa rồi may mà có Tử Điện đủ dài, cuốn lấy eo hắn kéo lại, không thì lớn chuyện rồi. Cậu ném một kết giới chặn chân yêu xà, bức tường màu vàng kim bị thân hình to lớn đánh thành những vết mạng nhện.

"Lam Trạm ngươi thế nào rồi?" Ngụy Vô Tiện yếu ớt hỏi

"Không ngại, còn ngươi?" Lam Trạm dựa người Lam Hi Thần cố đứng vững

"Ta cũng vậy" Hắn cười khổ "Cả hai ta đều thảm hại, này A Lăng làm cái gì thế hả? Nhột quá..."

Kim Lăng một tay đỡ hắn, một tay lục tìm, tay cậu đụng trúng eo Ngụy Vô Tiện "Chết tiệt, túi càn khôn của ta rơi đâu mất rồi? Bùa truyền tống ta để trong đó"

Cậu quay sang hỏi Lam Hi Thần "Lam tông chủ, ngài có giữ cái nào không?"

Lam Hi Thần lắc đầu, y cùng Lam Trạm như nhau, đều là người không hay dùng bùa. Kim Lăng quay sang định hỏi Ngụy Vô Tiện thì tinh mắt thấy trong tay áo hắn đang lén lén giấu cái gì đó, cậu nhẹ nhàng giật ra, một lá bùa truyền tống

"Ngươi có mà sao không đưa ra? Làm ta tìm nãy giờ" Kim Lăng nhăn mặt "Mau đi thôi, ngươi cùng Hàm Quang Quân đang bị thương, về trước đi"

Cậu vận linh lực mở truyền tống trận, đẩy Ngụy Vô Tiện vào trong trận, bên kia Lam Hi Thần cũng dìu Lam Vong Cơ vào trận, ôn nhu "Vong Cơ, đệ cùng Ngụy công tử về trước, bọn ta sẽ về sau"

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn nhau, như đọc được ý nghĩ của đối phương, hai người cùng mỉm cười. Ngụy Vô Tiện cười cười "Vậy ta cùng Nhị ca ca đi trước, hai người phải cẩn thận"

"Ta biết rồi, ngươi bị thương mà vẫn láo nháo thế à?"

Khi chỉ còn một bước chân nữa là vào vòng, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đột nhiên dùng định thân thuật, hai người Kim Lăng, Lam Hi Thần ngỡ ngàng, hai người bọn họ ra tay quá nhanh, tựa như tâm linh tương thông. "Ngụy Vô Tiện" "Vong Cơ" Ngụy Vô Tiện lau máu trên khóe miệng, cười cười "A Lăng, ngươi cùng đại ca về trước đi nha, bọn ta về sau, rất nhanh sẽ về thôi" "Ngươi câm miệng" Kim Lăng hét "Hai người các ngươi không nhìn lại bản thân à, thương tích đầy mình thế kia, ngươi nói ta lấy gì tin hả?" "Vong Cơ, không được hồ nháo" Lam Hi Thần nhíu mày. "Huynh trưởng, ngươi về trước" "Ngụy Vô Tiện, ta cho ngươi một cơ hội, thả ta ra" Kim Lăng nghiến răng Ngụy Vô Tiện thu lại nét cười, xoa đầu Kim Lăng "Không được a" Kim Lăng nhìn hắn một lúc, rồi quay sang Lam Hi Thần "Lam tông chủ" "Ta biết, Kim tông chủ, ta cũng đồng ý với ngươi" Tông chủ hai người nói chuyện nhưng Lam Trạm cùng Ngụy Vô Tiện không hiểu gì cả, nghe tiếng kết giới đang nứt rời, Ngụy Vô Tiện lập tức niệm chú khởi động trận pháp. Nhưng là, pháp trận đang phát sáng bị một luồng ánh tím phá nát, Kim Lăng từ từ đứng lên dưới ánh nhìn hoảng sợ của Ngụy Vô Tiện, trong tay là Tử Điện đang lóe sáng, thứ phá trận kia dĩ nhiên là Tử Điện "Ngươi" "Ngụy Vô Tiện, ngươi nghĩ ta sẽ mắc một lỗi lầm hai lần sao?" Kim Lăng cười lạnh "Được a, rốt cuộc ngươi tàn nhẫn như thế nào mới có thể bắt ta trải qua hai lần cảm giác bị bỏ rơi?" Lam Hi Thần đứng lên, y không nói gì nhìn Lam Trạm, Lam Trạm cúi đầu, cho dù là cứu, nhưng cũng thật sự quá tàn nhẫn. Lam Hi Thần cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Kim Lăng, người thân vì cứu mình mà bất chấp ý nguyện của mình. Y chợt nhớ tới lời Kim Lăng nói lúc nãy "Lam tông chủ, nếu như, chỉ là nếu như thôi, bọn họ muốn bỏ lại chúng ta, ta sẽ phá hủy con đường sống đó. Đến lúc đó, Lam tông chủ xin đừng trách ta" "Ngụy Vô Tiện, là người nào nói không bỏ lại ta? Ngươi được a, thất hứa từ lần này đến lần khác" Kim Lăng trừng mắt "Ngươi có biết cảm giác bị bỏ lại đó đau đến như thế nào không hả? Ta thà ở lại cùng chết còn hơn được cứu sống bằng cách này" "Ngụy Vô Tiện, ta không tin ngươi nữa" Kim Lăng lạnh lùng, nắm Tuế Hoa bước ra. Phía bên kia kết giới đã nứt rời, vỡ nát. "A Lăng" Hắn hoảng hốt nắm tay cậu "Ta xin lỗi mà" Bên đây, Lam Hi Thần cũng cầm Sóc Nguyệt đi ra, Lam Trạm gọi "Huynh trưởng" "Vong Cơ, lần này đệ thật sự làm sai, chúng ta là thân huynh đệ, đệ lại có thể nhẫn tâm cùng Ngụy công tử... cho dù là muốn cứu ta nhưng đệ không nghĩ đến cảm nhận của ta sao? Ta chỉ có một mình đệ là đệ đệ" Y rũ mi mắt "Ta..." "Lui lại đi" Lam Hi Thần cười ôn nhu "Bảo vệ đệ đệ là trách nhiệm của ca ca, đúng không?" "Huynh trưởng, xin lỗi" Lam Trạm tay cầm Tị Trần, mặc kệ ngón tay đang đổ máu không ngừng "Cùng chiến đấu" Trong khi đôi bích nhân bên đây dùng hình thức yên bình nhất hòa hoãn thì bên đây lại núi lửa bốc hỏa, Kim Lăng hừ lạnh mặc kệ Ngụy Vô Tiện luôn miệng nói xin lỗi mà oán giận "Đám người lớn các ngươi thích hứa rồi thất hứa lắm à, từng người từng người một, rồi ngươi sẽ bỏ lại ta mà thôi, cái gì thay cữu cữu ta, cái gì mà không bỏ rơi ta" "Ngươi thất hứa với cữu cữu, cảm thấy chưa đủ nên giờ tiếp tục thất hứa với ta, ngươi tránh ra, đừng có lại đây, ta điên rồi nên mới đặt lòng tin vào ngươi" Ngụy Vô Tiện mếu máo, hắn quả thật muốn khóc, ai mà biết lại xảy ra chuyện này "Tiểu tổ tông của ta ơi, ta sai rồi, ngươi đừng giận nữa" "Ngươi cút, đừng cản ta đánh nó" "Không cút, chúng ta cùng đánh có được không?" Kim Lăng không nói nữa, yêu xà đã đến trước bọn hắn, cậu nghe tiếng gió vút qua, Lam thị song bích cùng nhau xông lên tấn công, hai người như một sử dụng kiếm pháp Lam gia, tựa như hình với bóng. Ngụy Vô Tiện tay thổi sáo, ngâm nga một giai điệu gấp rút, nhưng kì lạ là không có bất cứ hung thi nào nghe triệu hoán của hắn. "Biết vậy dẫn theo Ôn Ninh rồi" Hắn sợ có người gây chuyện nên để Ôn Ninh giám sát Liên Hoa Ổ, không dẫn theo "Ngươi không cần thổi nữa, lúc nãy ta thấy yêu xà nuốt thi thể đồng loại nó, e rằng cả khu rừng này đều bị chúng xâu xé lẫn nhau rồi" Kim Lăng quay lưng lại nói Lúc này, con yêu xà kia vận yêu khí xông ra tấn công, bọn họ vận linh lực chống lại, cuối cùng hai luồng lực chạm nhau nổ tung, Lam Hi Thần cùng Lam Trạm bị chấn văng ra sau, ngã gục trên đất. Kim Lăng đẩy đẩy thân hình phía trên xuống, Ngụy Vô Tiện dùng thân chắn cho cậu nhưng cậu vẫn bị choáng váng cả người, lật người hắn xuống, Kim Lăng run rẩy vô lực gọi hắn "Ngụy Vô Tiện" "A Lăng, không sao chứ?" Hắn lắc lư nâng người dậy, nhìn chung quanh "Lam Trạm, Lam đại ca đâu?" "Bị nó làm ngã bên kia kìa" Kim Lăng yếu ớt nói Hắn nhìn sang huynh đệ Lam gia đang chống tay ngồi dậy, bản thân cố gắng nhích lại gần Kim Lăng "A Lăng ngươi thế nào?" "Còn có thể thế nào, ngươi nói xem?" Kim Lăng vuốt ve Tử Điện, nhìn yêu xà đang bò lại đây "Ngụy Anh, Kim Lăng, chạy mau" Lam Trạm vất vả ngồi dậy nhìn thấy cảnh đó tâm trí đều bay. Hắn muốn xông qua đó nhưng cả người vô lực. "Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn qua, hắn đọc được trong đôi mắt màu lưu ly một sự kinh hoảng. "Qua đó đi" "A Lăng?" "Hàm Quang Quân đang gọi cho ngươi, ngươi qua đó đi, ít nhất trước khi chết có thể ở bên người ngươi yêu thương nhất" Kim Lăng thở dài "Xem ra chúng ta đại nạn khó thoát" Rồi cậu mỉm cười nhợt nhạt "Chỉ là sao ta cảm thấy thật nhẹ nhõm, cữu cữu đợi chắc cũng lâu rồi, ngươi nói chừng nào hắn đến đón chúng ta? Ta chắc chắn bị ăn mắng đầu tiên" Ngụy Vô Tiện hốt hoảng ôm cả người cậu che chắn trước con rắn đang từ trên cao nhìn xuống. Kim Lăng nhìn con yêu xà đang há to cái miệng đỏ như máu đang muốn bổ xuống cậu và Ngụy Vô Tiện, tâm bỗng mờ mịt, giống như vô số lần gặp nguy hiểm đều gọi tên Giang Trừng, sau đó, cữu cữu cậu, hắn sẽ đến cứu cậu. "NGỤY ANH" "KIM TÔNG CHỦ" Trong thời khắc cuối cùng, cổ họng dao động, cậu nhắm mắt hét lớn "CỮU CỮU, CỨU CON" Khi tiếng thét xé lòng ấy vang lên giữa đêm tối, một giọng nói quen thuộc vang lên, trong âm thanh có ẩn tia lo lắng nhưng lại khiến người khác an tâm vang lên, đáp lại Kim Lăng "Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện" Chuông bạc của Giang Trừng bên hông Kim Lăng điên cuồng rung lên, như mừng rỡ khi gặp lại chủ nhân nó. Một luồng ánh sáng nhẹ nhàng bao quanh Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng, cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của bốn người hóa thành một bóng hình quen thuộc. Tam Độc kiếm nắm trong tay, tử y bào xuất chúng, kiệt ngạo bất tuân. Dây buộc tóc bay cùng vạt áo bào nhảy múa trong gió, người là bầu trời của cậu, cữu cữu của cậu. Giang thị Tông chủ, Giang Trừng. Giang Trừng đứng chắn trước hai người, nhìn con rắn cao hơn mình, nhếch môi cười lạnh, hắn vung kiếm chém từ dưới lên. Lưỡi kiếm sắc bén một nhát đem con rắn khiến bọn họ chật vật một chiêu phân đôi. "Ngươi dám đụng vào bọn hắn, đáng chết" Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng, Lam Trạm lẫn Lam Hi Thần đều bị bất ngờ này làm cho đứng hình. Kim Lăng là người đầu tiên hồi hồn, cậu bước nhẹ đến bóng áo tím như sợ bản thân sẽ làm tan biến mất thân hình quen thuộc kia, khe khẽ gọi "Cữu cữu?" Tử y quay đầu lại, vẫn là đôi mắt hạnh ấy, vẫn là dung nhan quen thuộc ấy, viền mắt Kim Lăng đau xót, cậu lao lại muốn ôm lấy người đó nhưng lại xuyên qua thân hình thon gầy, Kim Lăng mở to mắt "Cữu cữu?" "Ôm cái gì mà ôm, lão tử hiện là hồn phách, ôm chả được đâu" Giang Trừng nhăn mày, tức giận mắng "Không biết khu rừng này nguy hiểm thế nào sao mà còn quay lại, ngươi muốn tức chết ta phải không, mau cút về" Kim Lăng nghe hắn nói xong nước mắt liền rơi, nức nở khóc "Nín ngay, đường đường là tông chủ, khóc cái gì mà khóc, hở một tí là khóc như đại tiểu thư thế kia ta làm sao an tâm được hả? Bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này thì chức tông chủ của ngươi thôi khỏi làm luôn đi" Kim Lăng khóc càng to hơn, miệng luôn thanh gọi cữu cữu. Giang Trừng nhìn hắn khóc tới mất cả hình tượng, cuối cùng cũng không nỡ mắng nữa. Hiện giờ hắn là hồn thể, không thể chạm vào người Kim Lăng, hắn xoa trán thở dài, đành ở bên cạnh ôn nhu dỗ dành, đưa cho cậu túi càn khôn vướng trên cây "Được rồi được rồi, không mắng ngươi nữa là được chứ gì, ngoan không khóc, trở về đi, nơi này nguy hiểm lắm". Bất quá hắn nói xong lại nhớ tới một vấn đề, hắn là hồn thể vậy tại sao Ngụy Như Song có thể chạm vào hắn? Giang Trừng khó hiểu nhưng cũng bỏ qua, nàng đã nói khi thời gian thích hợp sẽ cho hắn biết. Giang Trừng cũng sẽ tin, tuy là hắn không biết vì sao lại có cảm giác thiện ý với Ngụy Như Song, có lẽ là nàng ấy tựa như tỷ tỷ hắn, cũng có thể vì nàng là tỷ muội tốt của tỷ tỷ, hoặc cũng có thể hắn cảm nhận được sự yêu thương phát ra từ người nàng, là nàng cứu hắn. Vậy nên Giang Trừng hắn nguyện ý tin tưởng. Hắn nhìn Kim Lăng đang nức nở, lại nhìn sang Ngụy Vô Tiện đang chật vật phía sau, còn có đôi huynh đệ Lam thị. Hắn nhìn trời, cả đám người này không khác hắn lúc trước là mấy, y phục tổn hao, thân hình đầy thương tích, y phục Ngụy Vô Tiện màu đen hắn không nói nhưng hai bạch y trước mắt đã trở thành màu xám, lấm lem bùn đất, miễn cưỡng sạch sẽ nhất chắc chỉ có hai mạt ngạch của hai huynh đệ Lam gia. "Bản thân thằng nhóc này không biết suy nghĩ thì thôi đi, các ngươi đi theo náo loạn làm cái gì hả? Xém chết cả đám rồi thấy chưa, không thấy tấm gương của ta hả?" "Giang tông chủ, chúng ta vào đây là muốn tìm thân xác người về an táng" Lam Hi Thần nói. "Các ngươi nói là đến đây nhặt xác ta?" Giang Trừng hỏi. Bản thân thì kêu gào lão tử chưa có chết được chưa, nhưng nhớ tới lời Ngụy Như Song lại im lặng không nói ra. Lam Hi Thần im lặng gật đầu. Giang tông chủ bạo phát "Ai cần các ngươi đến đây nhặt xác, nhặt làm cái gì, cũng chỉ là một khối thân thể thôi, chết rồi cũng hóa thành cát bụi. Bốn người các ngươi thì có hai người là tông chủ một tộc, vào đây rồi gặp chuyện thì tính thế nào?" Hắn lại quay sang Kim Lăng "Ta bảo ngươi sống tốt chứ có bảo ngươi đi nạp mạng đâu, có tin ta đánh gãy chân ngươi không?" Kim Lăng bị cái uy của hắn dọa, mếu máo "Cữu cữu, Ngụy Vô Tiện hắn lừa gạt con, người phải làm chủ cho con" Giang Trừng nghe thế lập tức đổi thái độ, trừng mắt với Ngụy Vô Tiện "Ngươi dám ăn hiếp nó, được lắm, ngươi thấy ta không ở liền dám ăn hiếp cháu ta?" Ngụy Vô Tiện luống cuống, hắn nhìn Giang Trừng, muôn vàn lời muốn nói lại không thể nào thoát ra được. Giang Trừng bị hắn ánh nhìn của Ngụy Vô Tiện làm cho lông tóc dựng đứng lên, hắn không biết toàn bộ bí mật đã bị cháu trai hắn trong cơn đau thương nói ra cả rồi. "Ngươi bị thương?" Giang Trừng nghe hắn ho khan, nhíu mày "Thân thể đã không tốt còn đi vào chỗ nguy hiểm, ngươi ngại mạng mình quá dài à, đi mau, cút ra khỏi đây, đừng có vào nữa" Tuy là từng lời nói chát chúa nhưng bên trong câu chữ lại ẩn chứa quan tâm, ngay cả Lam Trạm còn nghe ra được huống chi là Ngụy Vô Tiện. Hắn cảm thấy mi mắt cay, lại vì tình cảnh bây giờ mà đau xót. "Cữu cữu, người theo ta về đi" Kim Lăng ở bên nói, cậu đưa một túi Toả Linh Nang ý muốn thu hồn phách hắn về "Không cần, người nên về là ngươi mới đúng" Giang Trừng lắc đầu "Ta còn có chuyện phải làm ở đây, ngươi trở về Kim Lân Đài đi" "Con không về" Kim Lăng nói, cậu đưa túi càn khôn có chứa bùa truyền tống cho Ngụy Vô Tiện, quay sang nắm lấy Tam Độc "Cữu cữu, người không về vậy đưa con đi cùng được không?" "Hả?" Giang Trừng nhăn mày "Ngươi theo một hồn phách như ta làm gì?" "Người đưa con theo với, đi đâu cũng được, thiên đàng địa ngục gì cũng được, chỉ cần có cữu cữu, con đều đi cùng" Kim Lăng vẻ mặt nghiêm túc còn Ngụy Vô Tiện hơi có chút hoảng loạn. "A Lăng, ngươi đã hứa với ta sẽ sống tiếp" "Là ngươi thất hứa với ta trước, ta không tin ngươi nữa, cũng không việc gì phải giữ lời hứa với ngươi" "Kim Lăng, cho dù không phải bây giờ thì cũng sẽ có một lúc nào đó ta phải để ngươi ở lại, nhân sinh tựa như cát bụi, một đời qua rất nhanh" Giang Trừng nói "Nhưng mà, nếu như cữu cữu phải chết, con chỉ muốn người thọ chung chính tẩm, bình an mà ra đi, có con ở cạnh bồi người phút chót chứ không phải như lúc đó, người ngay cả lời từ biệt cũng không cho con nói, chỉ để lại cho con một hơi ấm cuối cùng rồi bỏ con đi mất" Kim Lăng đỏ mắt "Cữu cữu, người cô đơn bấy lâu nay, A Lăng không muốn để người một mình nữa, có con bồi người, cả hai chúng ta không còn ai cô độc nữa" Giang Trừng im lặng, một lúc sau, hắn mở miệng hỏi "Ngươi thật sự muốn đi cùng ta?" Một câu này khiến bốn người bọn họ xuất hiện biểu cảm khác nhau, Lam Hi Thần cùng Lam Trạm kinh ngạc, Kim Lăng mở to đôi mắt mừng rỡ, gật đầu liên tục, mà Ngụy Vô Tiện lại hoảng loạn nắm tay Kim Lăng "Kim Lăng ngươi không thể đi, Giang Trừng ngươi đừng đem nó đi" Hắn như người điên, cuống cuồng níu giữ cả hai "Ta biết ta rất khốn kiếp, đã bỏ cả hai người lại, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa, Giang Trừng ngươi đừng đưa Kim Lăng đi, đừng đi mà, sư đệ ngươi đừng đi" Ngụy Vô Tiện lung tung khóc lóc làm Giang Trừng giật mình, hắn chỉ nghĩ đưa Kim Lăng lên núi tìm Ngụy Như Song, cho Kim Lăng biết tình trạng hiện giờ của hắn thôi. Bất quá hắn quên mất bản thân hiện giờ đang là "người chết" trong suy nghĩ của bọn họ. Giang Trừng cũng là một bụng khó hiểu, từ lúc biết Ngụy Vô Tiện đến nay nằm mơ y cũng chưa từng thấy hắn khóc lóc như thế, mà Giang Trừng lại là một kẻ dị ứng với nước mắt, hắn bối rối "Ngươi... ngươi khóc cái gì?" Hắn trừng mắt nhìn sang Lam Trạm "Ngươi còn không qua dỗ hắn, nhìn ta làm cái gì" Lam Trạm nhanh chóng đi qua ôm Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, nhưng khiến Giang Trừng ngạc nhiên hơn nữa là y thay Ngụy Vô Tiện nắm cổ tay Kim Lăng không buông. Kim Lăng giãy mãi không thoát ra được, lực tay người Lam gia kinh người, tuy không làm tổn thương đến cổ tay cậu nhưng lại như gọng kìm không cách nào thoát. Không bình thường, đó là suy nghĩ của Giang Trừng hiện tại. "Hàm Quang Quân ngươi buông" Cậu bực tức nói. Lam Trạm lắc đầu, một đôi mắt lưu ly nhìn Kim Lăng lại hiện lên một chút không đồng ý lại thương xót. Hai người một người nắm chặt, một người cố thoát, mà Tam Độc vốn bị Kim Lăng giữ chặt trong tay liền bị đưa đẩy qua lại. Sắc mặt Giang Trừng ngày càng đen, hắn điên tiết "Dừng, dừng, các ngươi có phiền hay không hả? Lôi lôi kéo kéo cái gì, thả hết ra, nơi này không phải là chỗ ở lâu có nghe không?" Dứt lời, Tam Độc trong tay hắn rung động một chút, Giang Trừng nhíu mày rút kiếm, nhún người lao đi chém một con yêu xà đang mò tới. "Chậc" Hắn tặc lưỡi, thân thủ như kinh hồng nhanh chóng giải quyết đợt yêu xà mới đang tràn về. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay, hắn không biết còn lại bao nhiêu xà yêu trong rừng, cũng không biết chừng nào chúng sẽ tìm đến. Giang Trừng nghĩ hắn cần quay lại núi nói chuyện với Ngụy Như Song, sau khi giải quyết hết, hắn quay đầu lại gọi "Kim Lăng, theo ta" "Vâng" Kim Lăng ứng thanh, cậu muốn chạy qua chỗ Giang Trừng nhưng cổ tay lại bị Lam Trạm giữ không đi được, cậu gấp gần chết. Tay còn lại cuống cuồng tháo tay Lam Trạm, mắt nhìn theo thân ảnh Giang Trừng, hiện giờ cứ như giấc mơ ngày ấy của cậu, muốn chạy theo nhưng không thể. Ngụy Vô Tiện nghe Giang Trừng gọi còn hoảng hơn, hắn bất chấp cùng Lam Trạm níu Kim Lăng lại, sợ rằng chớp mắt một cái hai cậu cháu họ sẽ biến mất. "Hai người mau buông ta ra, cữu cữu còn đang đợi ta kìa" Kim Lăng uất ức muốn chết, cữu cữu chịu dẫn cậu đi lại bị hai người này cản, không phải đang bị thương sao? Sức ở đâu ra mà mạnh thế? Ngụy Vô Tiện nào dám buông, mà hắn không buông Lam Trạm dĩ nhiên phụ một tay giữ chặt. Lam Hi Thần một bên luống cuống không biết nên làm gì. Giang Trừng nhìn ba người lôi lôi kéo kéo gân xanh trên trán nổi lên, cái trò hề gì đang diễn ra vậy. "Ngụy Vô Tiện, ngươi buông nó ra nhanh" Hắn nói "Còn nữa, mau đưa huynh đệ Lam gia trở về. Bọn họ có chuyện, Vân Mộng bọn ta gánh không được mối họa này" "Ta không về, cũng sẽ không buông. Giang Trừng, ngươi đừng đưa A Lăng đi" "Không đưa đi để nó lại cho ngươi ăn hiếp à? Tên chết tiệt ngươi thương tích trên người, lo mà về chữa trị" "Nó cũng là cháu của ta, sao ta có thể ăn hiếp nó được. Tóm lại bốn người đi thì bốn người về" "Ta đã nói là ta muốn đi với cữu cữu ngươi không nghe à? Ngụy Vô Tiện, ta không oán ngươi nữa, không hận ngươi nữa, chỉ cần ngươi buông ra" Kim Lăng kéo từng ngón tay của Ngụy Vô Tiện ra "Cữu cữu người đợi con một lát, chỉ một lát thôi, con sắp thoát được rồi" Giang Trừng nhìn thân ảnh đầy thương tích của Ngụy Vô Tiện cùng Lam Trạm, đôi mắt ôn nhu đầy nét mệt mỏi của Lam Hi Thần, còn có Kim Lăng tóc tai rối bời, cuối cùng thở dài, hắn đành thất hứa với Ngụy Như Song vậy. "Được rồi, đừng lôi kéo nữa" Giang Trừng lại gần ba người đang dây dưa một đống. "Cữu cữu?" Kim Lăng ngơ ngác. "Chậc... Vì các ngươi mà lão tử thành kẻ thất hứa rồi đấy" Giang Trừng xé một mảnh vải, cuốn nó vào tay, đưa đầu còn lại cho Kim Lăng "Cầm lấy" Kim Lăng nhận đầu còn lại, cuốn vào tay mình như Giang Trừng đang nắm tay cậu. "Các ngươi cũng đi theo đi" Hắn quay đầu bước đi, dẫn Kim Lăng xuyên qua từng đám cây. Ngụy Vô Tiện được Lam Trạm dìu theo, hắn đưa túi càn khôn cho Lam Hi Thần "Đại ca, hay là huynh trở về Lam gia đi?" Lam Hi Thần lắc đầu "Ta theo mọi người, Giang tông chủ sẽ không hại chúng ta" Bọn họ càng đi càng vào sâu, khí lạnh tại khu rừng càng tăng thêm, dần dần yêu xà cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Bất an trong ba người càng tăng, Ngụy Vô Tiện muốn lên tiếng hỏi nhưng nhìn Kim Lăng đang bị vây trong hạnh phúc không nhận thấy gì cả thì lại im lặng. Giang Trừng bị đôi mắt lấp lánh của Kim Lăng nhìn cho cả chặn đường làm cho dở khóc dở cười, đi thêm một lúc hắn liền thấy kết giới của Ngụy Như Song bèn dừng lại, Kim Lăng thắc mắc hỏi "Cữu cữu không đi nữa à?" "Tới rồi" Hắn nói "Ngươi giữ bọn họ, nếu không không thể vào" Kim Lăng được hắn dẫn nhưng ba người còn lại thì không. Kim Lăng tâm không tình nguyện nắm Ngụy Vô Tiện, Lam Trạm nghe Giang Trừng nói vậy cũng nhanh chóng giữ tay Lam Hi Thần, cả một đoàn đại nam nhân nối với nhau như trẻ con trông cực khôi hài. Mà Giang Trừng cũng chỉ nghĩ ra biện pháp ấy, ai bảo chỉ có mình hắn được vào kết giới nhà người ta, đã vậy hắn chưa được sự cho phép của chủ nhà mà đã dắt cả đám vào rồi. Giang Trừng thở dài, kéo đoàn người xuyên vào kết giới. Bọn người Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy không gian biến đổi, xoát một cái liền biến thành phong cảnh dưới chân một ngọn núi nhỏ, lại nhìn bậc thang cao nối từ chân lên đỉnh núi, giống như ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hai bên thang đá mọc một loại hoa đỏ tươi như máu, cánh hoa mỏng, chỉ có hoa không có lá, trông yêu dị mà mỹ lệ. Giang Trừng dẫn đầu bước lên bậc thang, đi nhanh lên đỉnh núi, Kim Lăng thấy cữu cữu đi xa mới giật mình, sợi dây vải bị đứt lâu rồi. "Cữu cữu, đợi con" Cậu chạy theo đi bên cạnh hắn. Ba người còn lại cũng nhanh chóng theo chân. "Giang Trừng đây là đâu?" Ngụy Vô Tiện hỏi "Là nơi ở của một người quen" Giang Trừng trả lời, hắn liếc Ngụy Vô Tiện "Chuyện xưa ngươi có bao nhiêu cái nhớ rõ?" Ngụy Vô Tiện nghe hắn hỏi có chút khó hiểu "Ngươi cũng biết là trí nhớ ta... không được tốt mà" Giang Trừng nghe vậy liền không nói nữa, hắn dặn Kim Lăng "Chốc nữa phải lễ phép với chủ nhân nơi này nghe chưa? Nàng ấy là tỷ muội tốt của nương ngươi" "Của a nương/sư tỷ sao?" Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng giật mình nói "Ừ" Hắn xoa trán "Ta không được cho phép đã dẫn các ngươi lên đây, không biết tỷ ấy có giận không đây?" Lời vừa dứt, bọn họ liền nghe một tiếng cười dịu dàng "A Trừng" Bọn họ liền đứng lại, chỉ thấy từ trên những bậc thang phía trước, một nữ tử bạch y như tuyết đang đi xuống, hạt châu trên trâm cài tóc kêu leng keng thánh thót. "Tỷ sao lại xuống đây?" "Vừa rồi kết giới có dao động, nghĩ là có khách nên xuống đón đó mà" Ngụy Như Song nhìn hắn nói Giang Trừng ngẫm nghĩ, chắp tay thi lễ "Bọn họ bị thương, trong rừng lại nguy hiểm, ta đành dẫn họ đến đây tránh nạn, hy vọng tỷ đừng trách" Ngụy Như Song bĩu môi, búng nhẹ lên trán Giang Trừng "Ta trong lòng đệ nhỏ nhen thế à?" Lam Hi Thần thấy vậy cũng tiến lên, ôn nhu thi lễ "Tại hạ Lam Hi Thần, chúng ta quấy rầy nơi ở của tiên tử, xin tiên tử đừng trách, Giang tông chủ cũng là có ý tốt muốn dẫn chúng ta đến nơi an toàn, vẫn mong tiên tử rộng lượng cho chúng ta tá túc qua đêm" Ngụy Như Song thấy vậy liền hoàn lễ "Lam tông chủ không cần quá nặng lời" Nàng lại cười "Mọi người đều bị thương, vẫn là mau vào nghỉ ngơi đi" "Cảm tạ tiên tử" Lam Hi Thần hành lễ, Lam Trạm cũng cúi đầu. Chỉ có Ngụy Vô Tiện hơi ngơ ngác, hắn cảm giác trên người Ngụy Như Song có cái gì đó rất thân quen. Ngụy Như Song thấy ánh nhìn chăm chú của hắn, liền tiến lại ôn nhu gọi "A Anh" Mọi người kinh ngạc, ngay cả Giang Trừng cũng kinh ngạc, Ngụy Vô Tiện hiện giờ đang ở trong thân xác Mạc Huyền Vũ, Ngụy Như Song lại có thể nhận ra hắn. "Không cần ngạc nhiên như vậy, có những việc ta đều biết rất rõ" Nàng rũ mắt, nhìn về phía Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện "Chúng ta trở về rồi nói" Mọi người theo chân nàng leo lên núi, Ngụy Vô Tiện nhìn sang Giang Trừng, hắn đón được ánh mắt kia liền mở lời "Ngươi còn nhớ một ngày năm ấy, chúng ta chọc giận mẫu thân ta phải trốn đi, liền được tỷ tỷ dẫn đến thăm một vị bằng hữu không?" Hắn nhìn bóng lưng yêu kiều phía trước, nhẹ giọng nói "Một vị tỷ tỷ bạch y xinh đẹp, làm điểm tâm rất ngon, lại làm ra rất nhiều trò chơi lạ, chúng ta cùng nàng ấy chơi đùa cả một ngày, đến lúc trở về cho dù bị mẫu thân phạt cũng cảm thấy rất vui" Ngụy Vô Tiện cố gắng lục tìm trong trí nhớ nhỏ nhoi từng ký ức, cuối cùng dừng lại ở một bộ đồ chơi búp bê người gỗ khắc hình cả Giang gia, có Giang thúc thúc, Ngu phu nhân , có sư tỷ, có cả hắn và Giang Trừng. Búp bê sống động và đáng yêu, hắn còn nhớ hình như lúc đó Ngu phu nhân liếc nhìn bộ búp bê đó nhiều hơn vài lần, sắc mặt cũng tốt hơn, nhờ nó mà hắn và Giang Trừng được giảm nhẹ hình phạt. "Nàng ấy là Như Song tỷ?" "Ừ" Giang Trừng gật đầu, nàng ấy từng là minh chứng cho một tuổi thơ hạnh phúc của hắn. Là lúc hắn có gia đình, có huynh đệ, có tương lai. "Giang Trừng" Ngụy Vô Tiện gọi, hiếm khi hai người bọn hắn có thể bình thường nói chuyện thế này, lại là lúc một là người sống, một là hồn phách "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi" Dù là sống hay chết, hắn vẫn muốn cùng Giang Trừng đối mặt nói chuyện một lần. Giang Trừng im lặng, cuối cùng cũng gật đầu, trải qua một lần xém chết, hắn cũng là nghĩ lại rất nhiều thứ, mà việc đầu tiên hắn muốn làm là tìm một lúc mắng Ngụy Vô Tiện một lần cho thỏa thích. Hắn không biết Ngụy Vô Tiện còn muốn mắng người hơn hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp