Dòng chữ như một cái búa, gõ vào đầu Ngụy
Vô Tiện đến choáng váng. Giang Trừng quay đầu lại hỏi "Ngươi không phải
con một sao?"
"Ta... ta không biết, ta thật sự không
biết, ta chỉ nhớ... chỉ nhớ mỗi cha nương... ta..." Ngụy Vô Tiện hoảng loạn,
hắn có chút thất thần mà trả lời
"Ngụy Anh, đừng nắm đầu" Lam Trạm
gỡ tay hắn ra khỏi tóc, y liếc nhìn Lam Hi Thần, vốn là hai người đã thử đoán,
nhưng vì Ngụy Vô Tiện nói hắn là con một nên bọn họ cũng cho rằng trùng hợp, giờ
nghĩ lại, càng thêm chắc chắn.
"A!" Kim Lăng chợt hét lên
"Cữu cữu, người còn nhớ câu chuyện mà lão bá dưới chân núi kể cho chúng ta
nghe không?"
"Câu chuyện gì?" Ngụy Vô Tiện hỏi
"Là một câu chuyện cũ" Giang Trừng
nói "Ông lão đó bảo khoảng hơn hai ba chục năm trước có một cặp phu thê tu
tiên dẫn theo một tiểu cô nương đến ngọn núi này sinh sống, không bao lâu bọn họ
rời đi nhưng đứa trẻ lại biến thành một bé trai"
"Ý Giang tông chủ là phu thê nọ là phụ
mẫu của Ngụy công tử, còn Như Song cô nương là tiểu cô nương kia?"
"Lúc đầu ta không dám chắc nhưng dựa
vào tình hình này rất có thể như vậy"
"Vậy sao tỷ tỷ không nhận ta?" Ngụy
Vô Tiện thắc mắc "Nàng ấy ghét ta sao?"
"Ngươi nhìn nàng ấy từ đầu đến cuối có
biểu hiện nào chán ghét ngươi không hả, đừng có tự mình suy diễn" Giang Trừng
bực bội "Biết đâu nàng ấy không biết thì sao"
"Ừm" Ngụy Vô Tiện bị mắng liền ỉu
xìu
"Suỵt, mọi người im lặng" Lam Hi Thần
chợt nói "Ta nghe có gì đó đang tiến lại, chúng ta tránh mặt trước
đã"
Năm người lập tức che dấu khí tức núp sang
một bên, Kim Lăng kỹ lưỡng còn ném ra một lá bùa tạo kết giới. Chờ đợi không
bao lâu, từ trong rừng trúc có hai bóng hình mờ nhạt xuất hiện, tựa như sương
khói, lại tựa như trời đêm. Mọi người nhìn kỹ liền thấy là hai nữ hài tử tầm mười
lăm tuổi, một trong hai tiểu cô nương dĩ nhiên là người Ngụy Vô Tiện cùng Lam
Trạm, Kim Lăng biết
"A Thiến?" Ba người họ khẽ kinh
ngạc. Vốn dĩ hồn phách A Thiến bị Tiết Dương đánh nát chỉ còn vụn vặt, được Ngụy
Vô Tiện gom góp chút ít bỏ vào Tỏa Linh Nang cùng với hồn phách của Hiểu Tinh
Trần, đưa cho Tống Tử Sâm. Nhưng sao giờ lại xuất hiện ở đây?
"Tiểu Du, chúng ta núp như thế này có ổn
không?" A Thiến nói với nữ hài có mái tóc trắng kế bên, tiểu cô nương có một
đôi mắt đá mèo, một đầu bạc trắng búi song hoàn kế, cài hai đóa hoa đỏ nhỏ xíu.
"Hiện giờ chủ nhân có khách, không nên
cho họ thấy chúng ta" Nữ hài tên Tiểu Du trả lời.
"Nhưng mà ta có biết ba người trong số
bọn họ, ngươi có nhìn thấy cái người mặc hắc y không, thiếu niên mặc kim bào nữa,
còn có cái người mặt lạnh như băng nữa, bọn họ từng giúp ta" A Thiến nói
"Bọn họ đâu phải người xấu"
"Ta biết" Tiểu Du thở dài
"Ta biết bọn họ so với ngươi còn rõ hơn, nam nhân mặc hắc y kia là đệ đệ của
chủ nhân. Mười ba năm ta trông nom hồn phách hắn, dĩ nhiên phải biết"
"A?"
"Ngươi chắc từng nghe chuyện Di Lăng
lão tổ đi nhỉ? Kết cuộc của hắn được truyền bá rộng rãi, thuyết thư bảo hắn bị
ma đạo phản phệ, vạn quỷ cắn xé"
"Có, từng nghe qua"
"Vạn quỷ cắn xé thành từng mảnh nhỏ,
ngay cả hồn phách hắn cũng chịu thương tổn, ngươi nghĩ khả năng được hồi sinh
trở lại là bao nhiêu? Ngay từ đầu đã định trước là vạn kiếp bất phục rồi, nhưng
chủ nhân không chấp nhận, nàng ấy gom từng mảnh vụn hồn phách của hắn, dùng
chính hồn phách của bản thân hàn gắn lại, an dưỡng trong trận pháp suốt mười ba
năm"
"Lúc ấy, nàng ấy đáp ứng yêu cầu của một
người, đổi lại cho hắn một cơ hội chuyển sinh, thay đổi vận mệnh, thiên ý vẫn
là thiên ý, đánh đổi vẫn là đánh đổi, được như hiện giờ cũng coi như là kết quả
tốt nhất" Tiểu Du ánh mắt xa xăm "Thôi, không nhắc nữa, sắp tới ngươi
tính thế nào?"
"A? Ta nghe nói Ngụy tỷ tỷ muốn xuống
núi" A Thiến nói "Ban đầu ta ở đây vì muốn nàng ấy giúp hồn phách đạo
trưởng trở lại nhân gian. Nhưng mà Ngụy tỷ tỷ lại nói là đạo trưởng không muốn
về, ép cũng vô dụng, phải để hắn thông suốt mới được"
Nàng tức giận "Tại tên Tiết Dương chết
tiệt ấy mà mọi chuyện thế này"
"Đúng là hắn đối với các ngươi có phần
không đúng, nhưng bản thân hắn cũng là nạn nhân bị vận mệnh đùa bỡn" Tiểu
Du chầm chậm nói "A Thiến, ngươi vừa tới đây không bao lâu, nhìn cũng
không nhiều những bi kịch thế gian này, nhưng ta ở cùng chủ nhân bao năm, nhìn
nàng ấy độ hồn dẫn phách vô số oán linh lẫn lạc hồn, lại nhìn thế gian vạn sự
trôi nổi, cũng hiểu được thế nào là nhân quả luân hồi"
"Ta chỉ biết chúng ta chính là bị thần
linh đùa giỡn" A Thiến nói "Bất quá cũng thật may mà gặp được Ngụy tỷ
tỷ, được nàng ấy cứu giúp"
"Ngươi bị đánh tan hồn phách, thế mà mảnh
vụn lại lưu lạc được đến nơi này, xem như ông trời cũng không tuyệt tình"
Tiểu Du mở miệng "Nơi đây chính là nơi cứu rỗi những linh hồn lạc lối, để
bọn họ vứt bỏ ưu sầu, lưu luyến, oán hận để bắt đầu một cuộc sống mới"
"Mong là Ngụy tỷ tỷ có thể giúp đạo
trưởng, huynh ấy quá đau khổ rồi" A Thiến buồn bã.
"Không cần quá bi quan" Tiểu Du lắc
đầu an ủi, định nói tiếp thì bị cắt ngang.
"A Thiến, Tiểu Du?" Giọng nói ôn
nhu vang lên "Hai đứa sao lại ở đây? Làm ta tìm mãi"
"Chủ nhân/Ngụy tỷ tỷ"
"Sao lại ra ngoài này trốn thế này? A
Thiến, hồn phách của muội đã ổn rồi, hiện chỉ còn kết hợp cùng mảnh vụn còn lại
trong Tỏa Linh Nang kia là có thể tiếp tục nhập lục đạo luân hồi rồi"
"Vâng, Ngụy tỷ tỷ, còn đạo trưởng?"
"Hiểu sư thúc a, y không muốn trở về
thế gian này, y muốn trốn tránh một số việc" Nàng vuốt đỉnh đầu A Thiến
"Mà khúc mắc lại là ở trên người Tống Tử Sâm, ta nghĩ ta sẽ nối hồn phách
của Tống Tử Sâm vào hồn phách y, để Tống đạo trưởng có thể ngày ngày truyền đạt
tâm ý của hắn, để y biết hắn vẫn đang chờ y trở lại, cùng y đối mặt với tất cả.
Hy vọng y có thể nghĩ thông, một ngày nào đó sẽ nguyện ý trở lại"
"Ân"
"Tiểu Du, ngươi theo ta nhiều năm rồi,
sắp tới ngươi cũng nên vì mình suy nghĩ đi thôi"
"Chủ nhân, ta có thể cùng người
không?"
"Tiểu Du, ngoan, đừng sợ, thế gian này
dẫu sao vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm, ngươi nên tiếp tục cảm nhận đi, ngọt, đắng,
chua, mặn, những cảm giác của cuộc sống này vẫn còn chờ ngươi nếm thử"
"Người không định nói sao?" Tiểu
Du nhìn nàng, cất tiếng hỏi.
"Nói cái gì nha?"
"Đệ đệ người, người đã ở phía sau
trông chừng hắn bao năm, người không muốn nhận hắn sao?"
"Nói... có ích gì? Ta vốn là một tỷ tỷ
vô dụng, thời khắc hắn đau khổ nhất lại không thể ở cạnh hắn, giúp đỡ hắn, ta
có tư cách gì nhận lại hắn?"
"Nhưng người cũng chịu đau khổ cơ mà,
phụ mẫu mất, bằng hữu mất, đệ đệ mất, chứng kiến từng người một đều ra đi, nỗi
đau của người cũng đâu kém bọn họ. Nỗi đau của người rõ nhất chính là ta
a"
"Được rồi, mỗi người mỗi khác, hiện giờ
nhắc làm gì? Bây giờ không phải đều đã ổn sao? Với lại thời gian ta ở lại nhân
gian không còn nhiều, A Anh vốn quên rất nhiều thứ, đệ ấy không nhớ ta thì
không nhớ đi, dẫu sao ta cũng không thể ở cạnh đệ ấy, không cho đệ ấy biết, còn
đỡ hơn cho đệ ấy biết"
"Người làm nhiều chuyện như vậy? Người
vì bọn họ đau khổ, thương xót chúng sinh, cứu vớt chúng sinh, vậy còn người, ai
sẽ vì người?"
"Sao ngươi biết là không có?" Ngụy
Như Song ngắt mũi Tiểu Du "Hài tử ngoan, ta biết ngươi lo lắng ta, sắp tới
ta phải xuống núi, nơi này nhờ hai đứa trông coi nhé. Ta sẽ còn quay lại mà,
người kia vẫn còn một việc chưa thực hiện đâu"
"Được rồi, ta muốn nói chuyện với cha
nương một chút, hai đứa nhóc các ngươi trở lại đi"
"Vâng"
Hai đứa trẻ đi rồi, nàng thu lại nụ cười,
bước tới ngồi xuống trước ngôi mộ, tay thoăn thoắt hái hoa kết thành vòng, thì
thầm tâm sự
"Cha nương, nhi nữ sắp xuống núi một
chuyến, dưới chân núi có vài chuyện rắc rối nên con đi xem thử. Người kia nói với
con, một mình con sẽ không thể cứu được tất cả chúng sinh trong thiên hạ này,
nhưng rồi y lại nói với con, có y vì con chống đỡ tất cả. Nghe thật buồn cười
phải không?"
"Bất quá con thật tâm cảm tạ y, dù cho
thân phận khác biệt, nhưng y giúp con thật nhiều. Cha, người nói Liên Hoa Ổ mùa
sen nở mênh mông cực đẹp đúng không? Con chưa từng thấy qua, nhưng cũng sắp đến
đó xem thử rồi, cố nhân của người không ở, bằng hữu của con cũng không ở. Nhưng
con vẫn muốn đi xem thử, A Ly nấu canh sườn củ sen là nhất, con cũng muốn nấu
thử cho A Anh. Nương, người nói đệ ấy sẽ thích canh con nấu hay A Ly nấu
đây?"
"A Anh, đệ ấy rất tốt, tuy rằng lần
trước bị đệ ấy dọa đến giật cả mình nhưng đã không sao rồi, hiện giờ đệ ấy cùng
con trai Giang thúc thúc cãi một trận xong là hòa rồi" Ngụy Như Song mỉm
cười, ngập ngừng "Con... cũng rất tốt"
Hai vòng hoa xinh đẹp nhanh chóng tạo
thành, nàng mỉm cười đặt lên mộ "Cha, nương, nhi nữ đi đây"
Khi bóng dáng thướt tha biến mất sau rừng
trúc, cả bọn mới từ từ bước ra khỏi chỗ nấp, vẻ mặt mỗi người hiện lên vẻ khó
nói
"Tỷ ấy nói gì?" Ngụy Vô Tiện ngơ
ngác "Không còn nhiều là sao?"
"Ngươi hỏi ta ta hỏi ai? Liền đi hỏi tỷ
ấy đi" Giang Trừng nhíu mày "Di truyền à? Sao hết ngươi tới tỷ ấy đều
thích che giấu mọi chuyện như vậy?"
"Ta nghĩ ta hiểu được tâm ý của Như
Song cô nương" Lam Hi Thần nhìn mọi người nói
"A?" Cả bọn đưa mắt nhìn, ngay cả
Lam Trạm cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Các ngươi quên ta cũng là một đại ca
à?" Lam Hi Thần ôn nhu cười, nhìn Lam Trạm "Cũng như ta đối với Vong
Cơ, phụ mẫu đều mất, ta chỉ còn một mình đệ ấy là thân nhân, dĩ nhiên muốn đem
hết tất cả những gì tốt nhất cho đệ ấy, bảo hộ tốt đệ ấy"
"Huynh trưởng" Lam Trạm cảm động,
huynh trưởng y tựa như phụ thân, luôn yêu thương che chở tốt cho y.
"Ngụy công tử, tâm ý của Như Song cô
nương chỉ là muốn tốt cho ngươi, nhận ngươi, để ngươi mang theo niềm hạnh phúc
khi có thân nhân nhưng sau đó lại để ngươi lại thế gian, để ngươi vì nàng đau
khổ. Chẳng thà không nhận, như thế nàng chỉ là một người quen của ngươi, ngươi
sẽ không quá đau khổ" Lam Hi Thần cười hiền "Nếu là ta, ta cũng sẽ
làm vậy"
"Huynh trưởng, không nên" Lam Trạm
lắc đầu
"Vong Cơ, ta biết ngươi đối với hành động
ấy không đồng ý, nhưng chung quy trưởng huynh như cha, trưởng tỷ như mẹ, ta thực
sự đồng tình cùng nàng ấy"
"Thế giới người lớn phức tạp thế
à?" Kim Lăng ngao ngán.
"Chúng ta người ngoài cuộc không nói
được, quyết định chỉ có ngươi thôi Ngụy Vô Tiện" Giang Trừng nói "Muốn
làm gì, thì tự ngươi quyết định, đừng để bản thân hối hận là được"
"Trở về thôi, đừng để tỷ ấy đợi
lâu"
Mọi người theo đường cũ trở về, Ngụy Vô Tiện
im lặng không nói, giờ hắn chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Lam Trạm đi cùng ôm
vai hắn an ủi
"Lam Trạm, ngươi nghĩ ta nên làm gì, nếu
là ngươi, ngươi sẽ làm gì?"
Đôi mắt ôn nhu nhìn hắn "Ta không biết
nên khuyên ngươi như thế nào, nhưng nếu là ta" Đồng tử lạnh băng nhìn về
phía Lam Hi Thần có chút mềm mại "Ta sẽ cùng huynh trưởng nói chuyện, đồng
nghĩa với việc ta là đệ đệ duy nhất của huynh trưởng, hắn cũng là đại ca duy nhất
của ta, là người duy nhất có chung dòng máu với ta. Dù cho sau này có đau khổ
đi nữa, ta vẫn muốn trong khoảng thời gian còn lại của huynh ấy, hiếu thuận với
huynh ấy, yêu kính huynh ấy"
Lam Hi Thần đi trước nghe được môi cong lên
mỉm cười. Ngụy Vô Tiện đăm chiêu suy nghĩ, Lam Trạm cũng không ồn hắn, tay ôm
eo dẫn hắn đi.
Trở lại khoảng sân, cả bọn thấy Ngụy Như
Song đang đứng dưới cây anh đào, gió nhẹ nhẹ thổi bay vạt áo nàng, từng cánh
hoa rơi man mác trên người, nhưng là ánh mắt có chút thơ thẩn buồn bã. Nghe động,
nàng giật mình quay người lại, thấy bọn họ đến liền mỉm cười vui vẻ
"Chúng ta đi thôi nhỉ, các ngươi muốn
về đâu?"
"Vâng" Kim Lăng trả lời, kéo tay
nàng "Ngụy di, về Vân Mộng nha"
"Được"
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần "Cảm phiền
Lam tông chủ rộng lượng"
"Ngụy công tử cũng nên về Giang gia một
lần" Y nói
Ngụy Vô Tiện phía sau nhìn Ngụy Như Song
chăm chú, nàng bị ánh mắt làm chú ý, khẽ nghiêng đầu hỏi hắn "A Anh sao thế?
Sắp về nhà có phải rất vui không?"
Hắn rối rắm gật đầu, nhìn ánh mắt ôn nhu của
nàng càng thêm bấn loạn. Ngụy Như Song không để ý đến sự khác lạ của hắn, cho
là hắn vì quay về Giang gia mà có chút hồi hộp. Nàng nâng tay đốt lá bùa truyền
tống, một trận pháp to lớn vây xung quanh mọi người, chớp mắt liền ở trước môn
quan của Liên Hoa Ổ.
Môn sinh đứng trước cửa có chút ngơ ngác, bất
quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là tông chủ họ trở về, nào biết Giang Trừng
vừa trải qua đại nạn. Hắn cúi đầu chào "Tông chủ, Kim tông chủ, Lam tông
chủ, Hàm Quang Quân"
Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Ngụy Như Song lại
không biết nên mở lời thế nào, Vân Mộng Liên Hoa Ổ cấm chó, cấm Ngụy Vô Tiện vậy
mà vị Di Lăng lão tổ giờ đứng trước mặt hắn, còn đi cùng tông chủ nữa, hắn cảm
thấy hôm qua hình như mình ngủ không đủ nên gặp ảo giác rồi.
"Cái đó--- tông chủ--- Di Lăng lão tổ---
còn vị tiên tử này nên xưng hô thế nào?"
Giang Trừng khẽ hắng giọng, chỉ vào Ngụy Vô
Tiện nói "Truyền lệnh xuống, từ nay về sau, đệ tử môn sinh Vân Mộng đều gọi
hắn 'Đại sư bá', còn có vị tiên tử này là khách quý của vân Mộng, không được vô
lễ với nàng ấy, rõ chưa?"
Sau đó để mặc vị môn sinh mặt mày ngơ ngác
trong gió mà bước vào, Ngụy Vô Tiện có chút đồng tình vỗ vai hắn, kéo hắn khỏi
cơn thất thần. Thiên a, thiên hạ đại loạn sao?
Nhưng nói gì thì nói, môn sinh Giang thị được
cái rất nghe lời Giang Trừng, vậy nên trong thời gian cực ngắn, khắp Vân Mộng đều
biết Ngụy Vô Tiện chính thức trở lại Giang gia.
Giang Trừng vừa bước vào khỏi cửa liền nắm
Ngụy Vô Tiện kéo đến từ đường, nhìn vào bài vị của cha nương hắn, tỷ tỷ hắn,
nói
"Quỳ xuống"
Lam Trạm định bước lên, nhưng nghĩ nghĩ
cũng lui lại, mà Giang Trừng cùng lúc với Ngụy Vô Tiện gọi cũng đã quỳ xuống. Hắn
thắp nhang, nói "Cha, nương, tỷ tỷ, ta đem hắn về rồi"
Bái lạy xong, hắn đưa nén nhang cho Ngụy Vô
Tiện "Này, cho ngươi"
Từ đường, bọn họ đã quỳ không biết bao
nhiêu lần, lúc bé mỗi lần Giang Trừng lạy xong sẽ như thế này đưa nhang lại cho
hắn. Ngụy Vô Tiện cầm lấy nhang, nhìn bài vị trên cao, ký ức dào dạt tựa như
thác đổ về, Vân Mộng, Giang gia, nhà của hắn, sư phụ, sư nương, sư tỷ, sư huynh
đệ, nơi hắn cảm thấy bình yên, hạnh phúc. Một câu "Ta về rồi" cứ thế
nghẹn trong miệng không tài nào thoát ra, cuối cùng hắn ầm ầm gào khóc, lung
tung gọi "Sư phụ, sư nương, sư tỷ, xin lỗi, xin lỗi"
Giang Trừng nhìn hắn kêu gào mà trán nổi hắc
tuyến, cái tên này từ khi nào mê khóc tới vậy. Bên trong từ đường có một cánh cửa
nối liền với phòng bên cạnh. Giang Trừng mở cửa bước vào, Kim Lăng nhìn thấy chợt
lầm bầm "Cữu cữu mở cấm địa"
Ngụy Vô Tiện tuy khóc nhưng nghe được câu ấy
cũng sụt sùi ngó vào, chung quy cũng vì tò mò, nhưng khi nhìn vào, tâm liền 'thịch'
một cái, chỉ thấy căn phòng lúc nhỏ hai người bọn họ ở chung, hoàn hảo như chưa
từng có bất kỳ biến cố nào. Giang Trừng từ tủ đem một vật đến chỗ hắn, keng
linh một cái, đeo lên hông hắn. Chuông bạc chín cánh liên hoa, tuệ bông tím rực
rỡ, không cần đoán cũng biết phía trên có khắc một chữ "Anh", là
chuông bạc tượng trưng cho thân phận con cháu Giang gia, sau bao năm lưu lạc lại
một lần nữa trở về bên hắn.
"Sư huynh, mừng ngươi trở về nhà"
Ngụy Vô Tiện cay mắt, dụi đi nước mắt đọng
trên khóe mi, cười cười ôm lấy Giang Trừng, hạ trên trán hắn một nụ hôn, như trở
lại lúc cùng hai huynh đệ hắn ở cạnh nhau
"Ta về rồi, A Trừng đợi lâu"
Giang Trừng bị hắn hôn liền có chút đơ người,
khóe miệng có chút giương lên nhưng sau đó đẩy đẩy mặt hắn ra, liếc Lam Trạm
"Tránh ra đi, ta chịu không nổi cơn
ghen của đạo lữ nhà ngươi, hắn xé xác ta ra bây giờ"
Lam Trạm không làm gì bị lửa dẫn lên người,
dường như có chút ngượng ngùng bước lùi một chút về sau, hơi hơi sát vào Lam Hi
Thần. Lam Hi Thần nhìn đệ đệ lúng túng có chút buồn cười, nghĩ cũng phải, y hiểu
lầm Giang Trừng lâu như thế, khó tránh có chút bối rối khi đối mặt lại.
"Haha, Lam Trạm không làm thế
đâu"
"Sao không? Hắn trước đây có cho ta sắc
mặt tốt?" Giang Trừng đáp.
Lam Trạm ngập ngừng, khẽ liếc nhìn về phía
huynh trưởng nhà mình, Lam Hi Thần đọc được từ vẻ mặt đệ đệ mình một cái hỏi ý
kiến, che miệng ôn thanh nói nhỏ "Không sao Vong Cơ, có lỗi nhận sai, ta
tin Giang tông chủ không phải người thù dai như vậy"
Lam Trạm được huynh trưởng cổ vũ, bước tới
chỗ hai người Ngụy Vô Tiện đang nháo, Giang Trừng thấy vậy liền cảnh giác
"Gì đây? Ngươi muốn đánh nhau? Muốn đánh ra ngoài đánh, đây là từ đường
Giang gia"
Hắn vẫn còn ghim y từ cái trận ẩu đả trước
từ đường lúc kia.
Lam Trạm lúng túng, lắc lắc đầu, cúi đầu
thi lễ thật sâu với Giang Trừng.
"Giang tông chủ, ta ở đây cúi đầu bồi
tội với ngươi"
Mặt Giang Trừng có chút ngơ, ý nghĩ đầu
tiên xuất hiện chính là Lam Trạm bị đá đập trúng đầu hoặc là ai đó đoạt xá, dù
sao trước đây y với hắn chưa bao giờ thân thiện lẫn nhau, cùng lắm là cái lễ
nghi cho phải phép, cung kính như vậy vẫn là lần đầu trải nghiệm.
"Lam Vong Cơ, ngươi ăn nhầm thứ
gì?" Bản tính cay nghiệt ăn sâu trong máu khiến hắn lỡ thốt lên.
"Ta nhiều năm hiểu lầm ngươi, không
phân rõ thực hư liền tự suy đoán, tự mình gáng tội cho Giang tông chủ, lại có
thái độ không đúng với ngươi. Lại ở trước từ đường..." Y ngập ngừng
"Trước từ đường Giang gia động thủ đả thương ngươi. Thực xin lỗi. Mong
Giang tông chủ rộng lượng, tha thứ cho sai lầm của Lam Trạm"
Thật không hổ danh môn sinh được Lam lão
tiên sinh tâm đắc nhất, dù cho khuôn mặt lạnh như băng ấy không có chút biểu cảm
gì nhưng lễ nghi vẫn chu toàn thành khẩn. Giang Trừng giựt cơ mặt, được Lam Trạm
đối đãi lễ nghi như vậy thú thực hắn có chút thụ sủng nhược kinh. Tính tình hắn
trước giờ ăn mềm không ăn cứng, cho dù là Ngụy Vô Tiện hay Kim Lăng trước kia
phạm lỗi hay chọc giận hắn thì chỉ cần dỗ ngọt hắn một chút liền ổn thỏa trôi
qua.
Người kính ta một thước, ta kính người một
trượng, hắn là người như thế. Giang tông chủ rối rắm, tự dưng kẻ thù đối đầu với
mình cung cung kính kính, hắn cũng không nên nhỏ mọn mà giữ thái độ không tốt.
Hắn trước giờ thẳng thắn, không nói được lời hay ý đẹp, khụ khụ một tiếng, nói
"Cũng... cũng không có gì, Hàm Quang Quân đa lễ"
Ngẫm nghĩ, hắn lại nghiêm giọng "Sau
này Vân Mộng Giang gia chính là chỗ dựa cho hắn, nếu ngươi dám tổn thương hắn,
ta quản ngươi là ai, đánh chết ngươi". Hắn trong miệng Giang Trừng là ai,
mọi người đều hiểu.
Lam Trạm cũng nghiêm túc trả lời "Sẽ
không"
Ngụy Vô Tiện cười rạng rỡ, hiện tại hắn cảm
thấy cực kỳ hạnh phúc. Mắt đào loan loan ánh sáng, môi cong lên một nụ cười vui
vẻ.