Giang Trừng nhìn chính bản thân mình đang nằm
trong quan tài băng, thật sự muôn vàn cảm xúc khó diễn tả. Lần đầu tiên hắn gặp
tình huống xuất hồn như thế này. Hắn nhớ lại tình huống nguy hiểm lúc ấy.
Giang Trừng khi ấy chỉ còn một ý niệm là
đưa Kim Lăng an toàn rời khỏi, hắn dùng lượng linh lực cuối cùng còn dư lại
trong người khởi động truyền tống trận đưa Kim Lăng về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Giang Trừng hắn vốn định đưa Kim Lăng về Vân Mộng nhưng sau đó lại suy nghĩ lại,
nếu Vân Mộng biết hắn gặp chuyện bất trắc sợ rằng sẽ loạn cả lên, không có ai
còn tâm trí chiếu cố Kim Lăng, đưa về Kim Lân Đài càng không ổn, đám lão già
kia chỉ có mong cháu trai hắn chết chứ chả chữa trị đâu.
Cuối cùng hắn lựa chọn đưa về Vân Thâm, một
phần vì có hai tên nhóc Lam gia là bằng hữu của Kim Lăng ở đó, một phần vì Cô
Tô Lam thị ngoài thiện về âm luật ra thì cũng tinh thông y thuật. Ngoài ra cũng
vì Ngụy Vô Tiện ở đó, hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Khi truyền tống trận vừa biến mất thì hắn
cũng cảm nhận được con yêu xà kia tìm đến rồi, Giang Trừng nở một nụ cười bi
ai, thật không ngờ hắn lại phải chịu chết ở đây. Nhìn hàm răng nhọn lao đến với
tốc độ nhanh, hắn nhắm mắt lại, cả người đổ ập xuống, ý thức chìm vào bóng tối.
Chính vì thế, hắn không nhìn thấy được, yêu xà bị một thanh kiếm băng lãnh chém
chết, chỉ trong một chiêu. Cả thân hình tử y nhuốm đầy máu của hắn được một bàn
tay mảnh mai đỡ lấy ôm vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử vang lên lo lắng
"A Trừng? Sao lại là đệ?"
Khi Giang Trừng mở mắt, hắn thấy mình đang
đứng giữa một vườn hoa đỏ rực màu máu, từng đóa hoa mọc san sát nhau, có hoa
không lá, tựa như một biển máu diễm lệ, hình như vườn hoa này ở trong một gia
viện, Tam Độc không có ở bên hông. Hắn nghi ngờ mình có phải hay không mình đã
chết rồi, thân thể hắn vốn có thương thế trong người nhưng hiện tại lại hoàn hảo,
ngay cả y phục trên người cũng không có vết rách, chỉ có viên chuông bạc bị Kim
Lăng giựt mất là không có.
Giang Trừng đang thắc mắc thì nghe được một
tiếng gọi dịu dàng "A Trừng"
Hắn cứ ngỡ là a tỷ gọi nhưng không phải, giọng
nói này so với giọng ôn nhu của tỷ tỷ thì thêm một phần trong trẻo, ba phần cô
tịch, nhưng cũng đầy dịu dàng.
Giang Trừng nhìn về hướng phát ra âm thanh,
một nữ tử vận bạch y đang tiến đến, tóc dài đen mượt điểm tô bằng một cây trâm
bạch ngọc, bên hông treo một ngọc bội xanh lục. Dung nhan xinh đẹp lại mang ba
phần quen thuộc.
"A Trừng, đệ tỉnh rồi?" Nữ tử ôn
nhu hỏi
"Ngươi là?" Hắn nghi hoặc, người
này đem lại cho cảm giác vừa quen vừa xa lạ, hắn có cảm giác như đã quên cái gì
đó.
Vị cô nương đó không nói gì, chỉ hơi buồn
"Đệ không nhớ ta cũng phải, đã lâu lắm rồi ta không gặp đệ, cả A Anh nữa"
"Không sao, đi theo ta" Nữ tử
vươn tay ra ý muốn dẫn hắn đi. Giang Trừng do dự, nhưng vị cô nương đó cũng
không ngại chờ đợi, vẫn giữ bàn tay vươn ra như vậy. Hắn ngập ngừng, nhưng rồi
cũng đặt tay vào tay nàng.
Nàng mỉm cười ôn nhu "Đi nào, ta dẫn đệ
đi"
Sau đó dẫn Giang Trừng xuyên qua hành lang
trắng như tuyết, Giang Trừng không hiểu mà có cảm giác vô cùng an tâm, tình cảnh
này như đã từng gặp qua. Hắn chợt nhớ về một đoạn ký ức mờ nhạt, khi mà hắn còn
rất nhỏ. Hắn cùng Ngụy Vô Tiện đã từng được a tỷ nắm tay dẫn qua một nơi như thế
này.
.
"A Trừng, A Anh, hôm nay ta dẫn hai đệ
đến gặp một người, sau này sẽ có thêm một tỷ tỷ nữa thương yêu các ngươi. Còn nữa,
hôm nay trở về phải xin lỗi mẫu thân nghe chưa?"
Giang Yểm Ly nhéo mũi hai đứa nhỏ, sau đó nắm
tay hai đứa trẻ xuyên qua hành lang trắng như tuyết.
"Sư tỷ, vị tỷ tỷ kia là người như thế
nào?" Ngụy Vô Tiện ngước nhìn hỏi.
"Ừm, nói sao đây. Nàng rất xinh đẹp, rất
ôn nhu, rất dịu dàng"
"Có như tỷ không?" Giang Trừng hỏi
"Dĩ nhiên, nàng ấy là tỷ muội tốt của
ta. A Trừng, A Anh không nên chọc phá nàng ấy có biết chưa"
Ba người xuyên qua một hành lang trắng, bên
trên treo những chiếc lồng đèn đỏ xinh đẹp, loài hoa đỏ mọc dọc hành lang càng
thêm điểm tô sự khác biệt của sắc trắng. Cuối hành lang là một khuôn viên rộng
rãi trồng đầy hoa anh đào, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng nhìn giữa sân có một
thân ảnh nữ tử cao cỡ sư tỷ hắn đang ngồi, nữ tử mang nụ cười ôn nhu, đôi mắt lấp
lánh khẽ gọi "A Ly"
Giang Yểm Ly dẫn hai người đến bàn đá, trên
bàn đặt vài món điểm tâm đầy màu sắc "Như Song, ta dẫn hai tiểu đệ đến đây
chơi với ngươi"
Nữ tử được gọi Như Song cười đến vui vẻ
"Thật tốt, càng đông càng vui" Nói rồi nàng quay sang hai đứa nhỏ
"Ta tên Ngụy Như Song, còn các đệ?"
"Như Song tỷ hảo, ta là đệ đệ của a tỷ,
ta tên Giang Trừng"
"Đệ tên Ngụy Anh, vị tỷ tỷ xinh đẹp
này, thật trùng hợp nha, chúng ta cùng họ đó"
"Ngụy Anh ngươi đứng đắn chút
coi"
Đôi mắt Ngụy Như Song lóe qua tia phức tạp
nhưng nhanh chóng biến mất, nàng cười "A Ly, hai đệ đệ ngươi thật đầy sức
sống"
"Còn không phải sao? Hai đứa nó suốt
ngày khiến Liên Hoa Ổ thật náo nhiệt" Giang Yểm Ly che miệng cười
"Như Song, lần trước ngươi bảo vừa làm ra được đồ chơi khá thú vị, hôm nay
ta định một mình đến nhưng hai đứa này lại chọc mẫu thân tức nên chạy đi lánh nạn.
Ta đành dẫn chúng đi theo, không phiền chứ?"
"Sao có thể, nào nào ăn điểm tâm trước
đã, sao đó ta dẫn các ngươi đi chơi trò vui"
Chuyện sau đó Giang Trừng không còn nhớ rõ
nữa, hắn chỉ nhớ ngày hôm đó ba người bọn hắn chơi thật sự rất vui, ngày đến
thăm vị tỷ tỷ mặc bạch y ấy đã trở thành một ký ức đẹp được chôn sâu của hắn,
những ngày mà hắn vẫn còn tất cả.
.
Ngụy Như Song thấy Giang Trừng nhìn vào khoảng
sân đầy hoa anh đào thất thần, nàng quay lại mỉm cười "A Trừng, đệ còn nhớ
tỷ không?"
"Như Song tỷ?"
"Gọi đúng rồi"
"Tại sao ta lại ở đây?"
"Chuyện xảy ra dài lắm. Khu rừng đệ gặp
nạn thực ra là dưới chân núi ta ở. Gần đây có một ổ xà yêu vừa xuất hiện, chúng
khá tinh ranh, ta chỉ diệt được vài con. Số còn lại vẫn luôn lẫn trốn, ngày ấy
vốn truy được tung tích một con, vừa chạy đến thì cứu kịp đệ"
"Núi tỷ ở?" Giang Trừng ngẫm
nghĩ, chợt nhớ đến lời đồn về ngọn núi có tiên nhân thoắt ẩn thoắt hiện
"Nơi này là ngọn núi thỉnh thoảng xuất hiện trong rừng à?"
"Ừ, sở dĩ bọn họ bình thường không thấy
là vì ta đã phong sơn"
"Tại sao?"
Ngụy Như Song im lặng, một lúc sau mới nói
"Vì nơi này không giống với những nơi khác"
Nàng dẫn hắn đến một căn phòng, bên trong
dường như rất lạnh, khí trắng từ trong phòng từ chân cửa tràn ra. Ngụy Như Song
nói đến rồi liền đẩy cửa vào. Hắn nhìn bản thân tóc đen xõa tán loạn, hai tay
chắp trên người, đang nằm trong băng quan liền bàng hoàng "Đây..."
"Tuy rằng ta đến kịp cứu đệ thoát khỏi
yêu xà, nhưng mà bản thân đệ lại cạn kiệt sức lực cùng sinh hồn, cả linh lực
cũng không còn. Ta sợ cứ tiếp tục sẽ khiến đệ nguy hiểm đến tính mạng, nên ta dẫn
hồn đệ ra, dùng pháp trận an dưỡng phần linh hồn, còn thân thể đệ được chữa trị
bằng băng linh thạch"
"Bao lâu ta mới có thể trở về?"
Giang Trừng hỏi
"Thực xin lỗi, ta cũng không biết"
Ngụy Như Song lắc đầu "Đây là lần đầu ta thử"
Nàng thấy hắn im lặng, an ủi "A Trừng,
đệ đừng lo, ta sẽ cố gắng giúp đệ quay lại nhanh chóng, sẽ không để đệ chết
đâu"
"Cảm tạ tỷ" Giang Trừng hồi thần
"Ta đáng lẽ ra đã chết rồi, nhờ tỷ mà vẫn còn sống, ta cũng nên biết đủ"
"Đúng rồi, tỷ nói dưới chân núi có một
ổ yêu xà, hiện đã diệt được bao nhiêu con rồi?"
"Ta cũng không biết, chỉ có một mình
ta diệt yêu thực sự khá chậm"
"Tỷ xem ta có thể giúp tỷ không?"
"A?"
"Dù gì Mặc Lan trấn cũng nằm trong phạm
vi cai quản của Vân Mộng, ta cũng nên giúp một chút sức lực" Giang Trừng
nói "Tuy là bản thân ta cũng không mạnh hơn nó bao nhiêu nhưng mà..."
"Được, có đệ giúp tỷ có lẽ sẽ tốt
hơn" Ngụy Như Song cười, nàng đưa tay truyền một chút linh lực trên mi tâm
hắn "Hiện giờ đệ là hồn phách, sẽ khiến tà vật chú ý. Ta truyền cho đệ một
chút linh lực của ta, vừa có thể bảo hộ hồn phách của đệ, hơn nữa cũng giúp đệ
có thêm một chút sức mạnh để chiến đấu"
Nàng lại cầm Tam Độc, nhỏ một giọt máu lên
thân kiếm, Tam Độc hấp thu sáng lên một lúc rồi trở lại bình thường.
"Như Song tỷ, người vừa làm gì?"
Giang Trừng nhận kiếm hỏi
"Pháp khí bình thường của đệ không thể
làm tổn thương được đám yêu đó, có thêm máu của ta sẽ dễ dàng hơn"
"Tỷ rốt cuộc là ai?" Giang Trừng
nhíu mày "Ta chưa từng nghe qua có máu của tu sĩ nào có thể tăng uy lực của
pháp khí
"A Trừng" Ngụy Như Song nhẹ gọi
"Ta nói đệ sẽ tin sao?"
"Ta tin" Giang Trừng nghiêm túc.
Nàng cười ôn nhu "A Trừng, hiện tại ta
chưa thể nói cho đệ biết, nhưng thời gian thích hợp ta nhất định sẽ nói cho đệ
biết. Hiện tại ta chỉ mong đệ có thể tin ta, rằng ta sẽ không hại đệ"
Hắn gật đầu.
"À đúng rồi, ta không muốn nơi này bị
lộ ra, đệ giúp ta giữ bí mật có được không, đừng cho ai biết đệ được chữa trị ở
đây. Phương pháp này người bình thường không làm được, ta không muốn ai biết"
"Được, tỷ yên tâm" Giang Trừng
nói "Vậy giờ ta đi?"
"Đi cẩn thận"
Giang Trừng gật đầu nhưng vẫn do dự đứng tại
chỗ "Cái đó, đi ra ngoài bằng đường nào?"
"A, ta quên mất đệ không biết đường,
không sao ta dẫn đệ đi"
Ngụy Như Song bật cười, dẫn Giang Trừng đi
ra ngoài, nàng giơ tay mở ra ấn phong của ngọn núi "Hiện tại đệ trên người
có linh lực của ta, nên có thể nhìn thấy đường lên xuống núi, từ đây chỉ cần đi
thẳng xuống dưới chân núi là thấy khu rừng"
"Ta đi đây"
"Vạn sự phải cẩn thận biết
không?"
"Ân"
Kim Lăng lần thứ hai mở mắt ra, tâm tình
cũng đã bình tĩnh lại. Cậu nhìn sang vạt áo đen bên cạnh, Ngụy Vô Tiện ngồi
nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng "A Lăng, tỉnh rồi?"
"Ta ngủ bao lâu?" Cậu ngồi dậy
"Không bao lâu, người như thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại, đã ổn rồi"
"A Lăng" Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện
cậu, vẻ mặt nghiêm túc "Ta đi cùng ngươi, trả thù cho Giang Trừng. Nhưng
ngươi phải hứa với ta, không được nghĩ quẩn, phải sống thật tốt"
Kim Lăng im lặng
"Ngươi xem cữu cữu ngươi đã liều mạng
cứu ngươi, ngươi không thể phá hủy tâm ý của hắn được. Sống đi Kim Lăng, sống
vì hắn đi, bây giờ mạng này không còn là của ngươi nữa, còn là một nửa của
Giang Trừng"
Kim Lăng vẫn im lặng. Ngụy Vô Tiện nôn
nóng, hắn nắm hai tay cậu "Ngươi đừng lo phải cô độc một mình, có ta ở
đây, ta sẽ không bỏ rơi ngươi. Ta công nhận lúc trước ta thật khốn kiếp, ta đã
bỏ lại các ngươi, nhưng từ giờ sẽ không. Ta sẽ thay Giang Trừng coi chừng Liên
Hoa Ổ, thay hắn che chở cho ngươi, ta cũng là một cữu cữu của ngươi mà"
Kim Lăng run lên, cậu đưa mắt nhìn hắn
"Thật sự?"
"Thật, trăm phần trăm là thật"
"Chẳng phải ngươi muốn cùng Hàm Quang
Quân ngao du thiên hạ sao? Không đi nữa?"
"Không đi nữa"
"Không bỏ ta lại nữa?"
"Tuyệt đối không bỏ lại"
"Vì sao bây giờ ngươi mới nói những lời
đó? Vì sao bây giờ mới chịu về? Vì sao ngay lúc cữu cữu còn ngươi không nói với
hắn? Vì sao lại là lúc này chứ, cữu cữu không đợi được nữa rồi"
Kim Lăng gục đầu vào lòng hắn oán giận nói,
cậu níu chặt người cuối cùng có mối quan hệ thân cận nhất với cậu, với cữu cữu,
với Giang gia. Thực ra khi cậu tỉnh lại cũng đã thông suốt rồi, Ngụy Vô Tiện
nói đúng, cậu cần phải sống thật tốt, vì đó là tâm nguyện của cữu cữu, là hắn
muốn cậu sống thật tốt, cậu phải sống cho phần của hắn nữa.
"Xin lỗi A Lăng, thực xin lỗi" Ngụy
Vô Tiện thật sự không biết hắn phải nói bao nhiêu câu xin lỗi, làm những việc
gì để có thể trở lại như lúc trước.
"Ngươi nói với ta, cùng đi Mặc Lan trấn"
Kim Lăng ngồi dậy, nghiêm túc nói "Ta bây giờ đã ổn, ta cũng sẽ sống tiếp,
bây giờ lập tức đi, ta không muốn để cữu cữu ở lại nơi hẻo lánh đó"
Kim Lăng không biết hiện giờ còn có thể tìm
được thân thể Giang Trừng không, nếu không thể, ít nhất cũng phải đem Tam Độc về.
"Được, bây giờ lập tức đi"
.
Kim Lăng chỉnh sửa lại y phục lần cuối, cầm
Tuế Hoa bước ra khỏi phòng, liền gặp Lam Trạm cùng Ngụy Vô Tiện đứng đợi, còn
có cả Lam Hi Thần.
"Lam tông chủ" Cậu hành lễ
"Sao người lại ở đây?"
"Kim tông chủ, theo như lời ngươi kể
thì tu vi yêu xà rất lợi hại, ta lo lắng ba người các ngươi sẽ gặp nguy hiểm
nên muốn đi theo góp thêm chút sức lực"
"Cảm tạ Lam tông chủ tương trợ"
Kim Lăng nhìn sang Ngụy Vô Tiện đang nghịch
Trần Tình, cậu đem Tử Điện đưa cho hắn "Giữ lấy đi"
"Sao có thể? A Lăng ngươi nên giữ mới
đúng" Hắn từ chối
"Ngươi đáp ứng cữu cữu xem chừng Liên
Hoa Ổ, thì ngươi nên đeo vào, Tử Điện nhận ngươi làm chủ, có nó ai cũng không
làm khó dễ ngươi" Kim Lăng nói "Hay ngươi muốn nuốt lời?"
"Không có, dĩ nhiên không" Ngụy
Vô Tiện cầm lấy Tử Điện, đeo lên ngón tay, Tử Điện lạnh băng thu vừa ngón tay hắn.
"Đưa đây" Kim Lăng lại mở miệng
"Hả?" Ngụy Vô Tiện hơi ngơ ngác,
hắn đưa Trần Tình trên tay cho cậu.
"Ai cần cái này" Kim Lăng bực bội
"Chuông bạc của cữu cữu đâu, đưa ta, ngươi lấy phải không?". Lúc cậu
thay y phục đã tìm không thấy, nghĩ nghĩ chắc chỉ có hắn đem đi.
"À đúng vậy, nó bẩn quá nên ta đem tẩy
sạch" Ngụy Vô Tiện đưa lại cho cậu, viên chuông bạc đã trở lại như dáng vẻ
ban đầu của nó, ngay cả tuệ bông cũng được đổi mới.
Kim Lăng vuốt ve chữ "Trừng" rồi
đem đeo lên hông cùng với chuông bạc của cậu, hai viên chuông bạc cùng nhau ở cạnh
nhau va chạm kêu leng keng.
"Kim tông chủ" Lam Trạm tiến lên một
bước
"Hàm Quang Quân có gì chỉ bảo?"
"Không có, chỉ là muốn cùng ngươi nói
một câu" Lam Trạm hành lễ "Xin lỗi"
"Ta đã có thái độ không tốt với Giang
tông chủ, thực xin lỗi"
Kim Lăng hơi ngạc nhiên, Hàm Quang Quân nói
xin lỗi với y, với cữu cữu y. Kinh ngạc qua đi, Kim Lăng cũng chỉ nhẹ thở dài,
chắp tay trả lễ "Ta cũng có phần không đúng, mong Hàm Quang Quân thứ lỗi"
Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Lăng, qua một trận bi
thương, dường cậu đã trưởng thành hơn nhiều. Nhưng mà hắn chỉ cảm thấy đau
lòng, hắn biết rõ, Kim Lăng là đang cố ép buộc mình trưởng thành hơn, gánh trên
vai kỳ vọng mà Giang Trừng để lại.
Hắn xoay chiếc nhẫn trên tay, nghĩ thầm,
Giang Trừng ngươi yên tâm, sau này để ta thay ngươi chiếu cố Kim Lăng, thay
ngươi yêu thương đứa cháu này.
Mà Giang Trừng mà hắn đang tưởng niệm vừa
vung kiếm chém đôi một con yêu xà, xuống núi không bao lâu thì Tam Độc cảm ứng
được yêu khí, còn chủ động dẫn dắt hắn đến chỗ nó. Hắn giật mình, trước đây Tam
Độc không thấy làm được như thế. Hiện tại lại có thể làm được như vậy?
Nhìn con rắn to lớn gần bằng một thân cây,
nhỏ hơn hai con tấn công hắn và Kim Lăng, Giang Trừng vẫn cười lạnh.
"Nợ lớn nợ nhỏ của chúng ta tính trên
người yêu xà các ngươi đi, đều là đồng loại cả mà"
Dứt lời, Giang Trừng giơ kiếm lao đến, thân
thể hồn phách của hắn bây giờ khá tiện lợi, nhẹ như mây lại khá nhanh nhẹn. Hắn
chém một nhát lên lưng con rắn, ngược lại với lần trước chỉ bị bật ra, Tam Độc
lần này sắc bén lướt qua, để lại một vết sâu hoắm trên lưng nó.
Yêu xà cong người giãy dụa, vết thương trên
người như có độc khiến nó đau đớn. Nó phát cuồng quay về phía Giang Trừng phun
ra một đám khói đen. Giang Trừng bật người né tránh, sau lần thử kiếm kia, hắn
quyết định diệt nó trong một chiêu.
Thử truyền linh lực vào Tam Độc, thanh kiếm
đi bên hắn bao năm trở nên càng sắc bén. Giang Trừng một nhát chém đôi thân xà,
kết thúc sinh mạng của nó.
Hắn nhìn vết chém ngọt xớt trên thân xà, cảm
thán máu của Ngụy Như Song thật thần kỳ, có thể khiến Tam Độc dễ dàng xuyên qua
làn da cứng rắn như sắt của lũ xà này.
Sau đó , hắn lại lần theo sự chỉ hướng của
Tam Độc lại tìm thấy thêm ba con xà có kích cỡ tương đương thế. Nên hắn không
biết, xác chết của con rắn hắn vừa giết đang bị một con yêu xà to lớn như gấp
ba lần nhai nuốt. Sau khi cắn nuốt, con rắn ấy lại to thêm một chút, đôi đồng tử
vàng kia lại càng thêm sáng, là dấu hiệu của sự tăng tiến tu vi.
.
"A Lăng, là ở đây sao?" Ngụy Vô
Tiện hỏi
Hiện bọn họ đang đứng ngoài bìa rừng, Kim
Lăng gật đầu "Là ở đây" Sắc mặt cậu không được tốt, tay nắm chặt Tuế
Hoa. Ngụy Vô Tiện kéo hắn "Chốc nữa đi vào phải theo sát chúng ta, không
được tự ý chạy loạn"
"Ta không phải con nít thích chạy loạn"
Cậu phản bác
"Được rồi, Kim tông chủ chúng ta vào
thôi"
Ba người bọn họ theo trí nhớ của Kim Lăng
mà tiến vào, đi sâu hơn một chút, cậu bỗng dừng lại
"A Lăng?" Ngụy Vô Tiện gọi
"Đây là..."
Hắn nhìn thấy Kim Lăng quỳ xuống nhặt một
thứ, là một mảnh dây buộc tóc đã nát, sắc tím tiêu điều xen lẫn bùn đất, bên
chân cậu có một chút tro tàn của bùa phép đang trơ trụi nằm trên mặt đất.
Cậu nâng niu bỏ vào túi càn khôn rồi đứng dậy
"Là nơi cữu cữu đưa ta về"
Sau đó nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm gì
đó, có thể là một mảnh hồn phách, một thanh kiếm quen thuộc.
"Là ở đây à?" Ngụy Vô Tiện mờ mịt
nhìn vào vết máu dưới chân, từ khi Kim Lăng nhặt đồ, hắn đã đi loanh quanh tìm
kiếm, cuối cùng chỉ tìm được một vết máu đã hóa đen.
"Vong Cơ, dùng Chiêu hồn thử xem"
Lam Hi Thần mở lời
"Ân" Lam Trạm gật đầu, ngồi xuống
đánh một khúc Chiêu hồn Giang Trừng. Nhưng mà hắn không biết, cùng lúc với
Giang Trừng nghe được, một thứ khác cũng sẽ nghe theo.
Nói đến Giang Trừng, hắn quả thực cách đó
không gần cũng không xa, hẳn là nơi ban đầu hắn cùng Kim Lăng đánh nhau cùng
yêu vật. Giang Trừng nhíu mày nhìn bảy tám con rắn đang nhai nuốt xác của đồng
loại, một cỗ buồn nôn xuất hiện, hắn cảm thấy buồn cười vì là linh hồn mà vẫn
có cảm giác này.
Số lượng thật sự khá đông, bốn con to như
con hắn chặn đánh, hai con còn lại thì như con Kim lăng gặp phải, còn một con,
Giang Trừng sợ hãi, thân hình nó to hơn những con còn lại nhiều hơn hắn nghĩ.
Hoa văn trên lưng cũng là khác biệt, là một vết tròn lớn màu xanh nhạt, xung
quanh vằn vện những gợn sóng màu trắng. Mà hành động của nó lại khiến Giang Trừng
nghi vấn, sáu con kia đang ăn thịt đồng loại, nhưng nó thì lại nhàn nhã nằm một
bên mà nhìn, cứ như không thèm quan tâm.
Nhìn một lúc, nó dường như ngẩn ra một
chút, sau đó chầm chậm quay đầu, vun vút bò đi, Giang Trừng tưởng nó phát hiện
ra mình bèn nhanh chóng bay xuống, định bụng xử lý sáu con nhỏ hơn trước. Nhưng
khi hắn nhảy xuống, hắn liền hối hận, vì hắn nghe được tiếng đàn của Lam Trạm.
Giang Trừng hiện tại đang là hồn thể, dĩ
nhiên sẽ nghe được tiếng Chiêu hồn, hắn mắng nhẹ một tiếng hỏng rồi. Mặc dù
đoán được lý do vì sao người Lam gia lại đến đây nhưng hắn thật muốn mắng một
câu
"Cái đệt, ngươi sao lại đến đây?"
Giang Trừng nhìn phương hướng con rắn kia
lao đến chính là hướng tiếng đàn phát ra, gấp gáp muốn đuổi theo. Nhưng lại bị
sáu con còn lại phát hiện, chúng vây quanh hắn, từng con một nhào lên tấn công.
Giang Trừng vất vả né tránh, tâm gấp muốn chết, hắn muốn đuổi theo nhưng lại bị
ngăn cản.
Cuối cùng, hắn vung tay chém một con, ngửa
cổ về hướng bọn Kim Lăng, dùng hết sức bình sinh mà hét lớn "CHẠY
ĐI". Sau đó tiếp tục gấp rút chém tiếp những con còn lại.
Mà ở chỗ Lam Trạm, sau khi đàn xong liền ngồi
yên chờ đợi, cũng may là vị trí của Giang Trừng vẫn ở trong phạm vi đàn Vong Cơ
có thể tiếp nhận được trả lời, nhưng dù vậy vẫn có chút chậm chạp đứt quãng.
Dây đàn "tăng" lên một nhịp, Lam
Trạm mở to mắt, sau đó lại "tăng" lên nhịp thứ hai. Sắc mặt y thay đổi,
cả người đề phòng, rút ra Tị Trần.
"Lam Trạm, hắn nói gì?" Ngụy Vô
Tiện khó hiểu hỏi, Lam Trạm gọi Giang Trừng về nhưng chỉ đáp lại bằng hai tiếng.
"Chạy đi"
"Hả?" Hai người ngạc nhiên, chỉ
có Lam Hi Thần rút Sóc Nguyệt ra.
"Hắn nói, chạy đi"
Chính là cùng lúc đó, chuông bạc bên hông
Kim Lăng điên cuồng rung lên. Chuông bạc Giang gia, ba tiếng động tâm, năm tiếng
cảnh giác, bảy tiếng báo nguy. Ngụy Vô Tiện kéo Kim Lăng lại gần tháo Tử Điện
nhét vào ngón tay hắn
"Ngươi làm gì?"
"Giờ ta cũng không xài được, ngươi lấy
xài đi, xong rồi lại đưa ta"
Kim Lăng lập tức đưa linh lực vào, Tử Điện
hóa roi, sắc tím chớp lóe trên tay, như cữu cữu đang bảo hộ hắn.