Nhân sinh như mộng- MĐTS

chương 5


2 năm

trướctiếp

"Hắn không đi cùng ta, dùng nguồn linh lực cuối cùng sử dụng bùa truyền tống đưa ta về, ta chỉ bắt kịp cái nhìn cuối cùng ấy mà thôi" Kim Lăng ôm đầu, nức nở.

Ngụy Vô Tiện tâm đau đến không thở được, hắn loạng choạng ngồi phịch xuống sàn, cả người run lẩy bẩy "Không thể nào, ta chắc chắn là đang nằm mơ, Giang Trừng hắn làm sao có thể chết được, ta chắc chắn là đang nằm mộng, là ác mộng"

Đầu óc hắn quay cuống, bi thương trong lòng cuối cùng bộc phát ra, hộc một phát máu tươi tràn ngay khóe miệng, mà hắn vẫn cứ lẩm bẩm "Không thể nào"

"Ngụy Anh" Lam Trạm hốt hoảng đỡ hắn, vận chuyển linh lực trong tay

"Ngươi đừng như vậy" Trong mắt y cũng ngập tràn bi ai. Cái chết của Giang Trừng quả thật tác động lớn đến bọn họ, đặc biệt là Kim Lăng. Giang Trừng vừa như cha, vừa như mẹ, là người thân cận nhất của cậu, giờ một chốc liền chỉ còn một mình, khó tránh khỏi bi thương tột cùng. 

Hai huynh đệ Lam gia chợt nhận ra tình cảnh này rất quen, đây chẳng phải giống như Giang Trừng ngày xưa, Giang gia diệt môn, chỉ còn một mình chèo chống cả gia tộc.

Lam Hi Thần rũ mi mắt "Giang tông chủ ngày xưa, có phải cũng thống khổ như lúc này?"

Lam Trạm chung quy hóa thành một tiến thở dài, ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, Ngụy Vô Tiện bám víu vào y, hoảng loạn nói "Lam Trạm, ta đang gặp ác mộng, ngươi gọi ta dậy có được hay không? Đánh ta cũng được, mau tìm cách gì đi, đánh thức ta khỏi cơn ác mộng này đi, ta không muốn mơ nữa, đủ rồi"

Lam Trạm lắc đầu, bình tĩnh nói "Ngụy Anh, ngươi... Giang tông chủ..." Y cuối cùng cũng không nói được.   

"Kim tông chủ, ngươi muốn làm gì?" Lam Hi Thần đỡ Kim Lăng đang cố ngồi dậy.

Kim Lăng lắc lư đứng dậy mặc y phục, trên mặt cậu vẫn còn lại vươn lại vết nước, nhưng hai mắt lại vô cùng bình tĩnh, càng làm cho người ta thêm bất an "Cảm tạ Lam tông chủ đã chiếu cố, Kim Lăng xin phép đi trước"

"Kim Lăng, ngươi đây là muốn làm gì?" Ngụy Vô Tiện hồi thần, hắn gắng gượng đứng lên

"Ngụy Vô Tiện, cữu cữu ta nói nếu ngươi còn chút lương tâm thì thay hắn xem chừng Liên Hoa Ổ, nếu như ngươi không muốn, thì bỏ đi" Kim Lăng bỏ chuông bạc và Tử Điện vào trong ngực, cầm Tuế Hoa bước đi, lại bị hắn nắm tay áo kéo lại.

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Mặc Lan trấn"

"Ngươi đến đó làm gì?" Ngụy Vô Tiện cả kinh, hắn đã mất Giang Trừng rồi, không thể để mất thêm Kim Lăng.

"Ta nghĩ kỹ rồi, ta vào đó tìm cữu cữu, nếu hắn không chết thì đem hắn trở về, nếu hắn chết rồi, thì nhặt xác hắn về an táng, nếu không còn xác" Kim Lăng đỏ bừng mắt nắm chặt Tuế Hoa "Tìm con yêu xà đó, chém nó, trả thù"

"Ngươi nghĩ ngươi đánh lại nó sao? Ngươi đi chỉ là đi chịu chết" Ngụy Vô Tiện hét lên, tay càng thêm nắm chặt.

Nhưng Kim Lăng chỉ hững hờ nhìn hắn "Thì sao?"

"Ngươi"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi nghiêm túc nghĩ lại, ta có gì để lưu luyến thế gian này" Mắt Kim Lăng bình tĩnh, lạnh nhạt "Cha nương đi rồi, tiểu thúc không còn, cữu cữu hắn cũng không cần ta nữa, ta tại sao phải nghe lời bọn họ sống cô độc một mình tại nơi này"

"Ta cãi lời cữu cữu cũng không ít, giờ cãi thêm hắn cũng không làm gì được ta, cùng lắm" Môi cậu nở một nụ cười nhợt nhạt, chua xót "Gặp lại hắn, nghe hắn mắng vài câu là xong, lúc đó ta đã không còn cô đơn nữa rồi"

Ngụy Vô Tiện run người, hắn có cảm giác nếu không giữ Kim Lăng lại, hắn sẽ mất luôn đứa cháu ngoại trai này "Ngươi còn ta mà, Kim Lăng ngươi còn có ta mà"

"Ngươi? Ngươi có từng nghĩ lại không? Là ai bỏ lại ta và cữu cữu rồi đi, là ai không cần chúng ta trước, hiện giờ ngươi bảo ta phải ở lại vì ngươi? Ha, nghĩ thật khéo"

"Là Giang Trừng không cho Ngụy Anh về Liên Hoa Ổ" Lam Trạm vì Ngụy Vô Tiện lên tiếng.

"Haha" Kim Lăng ngẩn người, cười lạnh "Ta cảm thấy thật tức cười, cũng vì cữu cữu cảm thấy không đáng, ngươi từ khi nào nghe lời cữu cữu ta như vậy, ngươi có biết không, lúc nhỏ cữu cữu thường kể về ngươi với ta, hắn nói hắn có một vị sư huynh rất thích chọc tức hắn, lại chẳng bao giờ nghe lời hắn cả, hắn bảo hắn tập mãi cũng quen, nên mỗi lần nói với ngươi, hắn cũng không nghĩ ngươi sẽ nghe lời."

"Tính tình cữu cữu ngươi sống chung từ bé với hắn, chẳng lẽ còn không biết sao, hắn bên ngoài mạnh miệng nhưng bên trong lại có bao nhiêu mềm lòng. Hắn nói đánh gãy chân ta không dưới trăm lần mà hiện giờ ta vẫn đứng được. Hắn nói ngươi không được vào chẳng lẽ ngươi không xông vào? Hắn giận dỗi tại sao ngươi không dỗ ngọt hắn như lúc trước, chẳng lẽ muốn hắn trải thảm rải hoa mời ngươi về ngươi mới chịu về? Ngụy Vô Tiện, ngươi có nghĩ qua, cữu cữu ta thích chó như vậy, vì sao từ khi ngươi chết hơn mười ba năm đến tận bây giờ, trừ Tiên Tử ra, Liên Hoa Ổ môn quy vẫn cấm chó?"

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Trạm ngẩn người, những điều này hắn chưa từng nghĩ đến. Kim Lăng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, nói

"Hắn là đang đợi ngươi quay về, đợi ngươi về thăm hắn, đợi ngươi về thực hiện lời hứa mà ngươi đã quên đó có biết chưa? Hàm Quang Quân đợi ngươi mười ba năm,  chẳng lẽ hắn không có? Cữu cữu đợi ngươi mười ba năm, mỗi ngày lau chùi Trần Tình, sợ một ngày ngươi về không có cây sáo yêu quý"

"Nhưng ngươi làm gì? Ngươi vừa trở về liền không hồi Liên Hoa Ổ, hắn đợi ngươi một câu xin lỗi, đợi ngươi nói câu ta về rồi. Nhưng cuối cùng thì sao? Ngươi cái gì cũng không nói, thậm chí tại Quan Âm Miếu khi cữu cữu cùng ngươi nói xin lỗi, vì ngươi khóc trước mặt mọi người, ngươi nói gì? Ngươi nói xem như ta trả cho Giang gia, từ nay về sau không liên quan? Sau đó, ngươi liền bỏ đi mất dạng."

"Ngụy Vô Tiện, là ngươi từ bỏ chúng ta trước, vậy thì tại sao chúng ta không có quyền bỏ lại ngươi?"       

Ngụy Vô Tiện chết lặng nhìn Kim Lăng dùng lời nói như những nhát dao đâm vào thịt hắn, máu chảy ròng ròng, đau thấu tận tim, mà hắn vẫn không thể nào phản bác được.

"Cho dù là vậy, nhưng Giang tông chủ đối với Ngụy Anh quả thực như địch, khó tránh khiến người khác lo sợ. Hơn nữa, Ngụy Anh cũng xem như ân nhân cứu mạng của hắn, thái độ của hắn như vậy có chút không thỏa đáng"       

Kim Lăng cười, cười một cách điên cuồng "Hàm Quang Quân a Hàm Quang Quân, ta vẫn luôn khó hiểu vì sao ngươi xem cữu cữu ta như kẻ thù, hiện giờ xem như hiểu rõ đi, ngươi cho rằng cữu cữu ta lấy oán trả ơn?"

"Hay cho một ân nhân cứu mạng, sẵn nói chuyện này, không bằng ta cho ngươi biết một bí mật đi, bí mật mà cữu cữu uống say vô tình lộ ra" Kim Lăng cười lạnh nhìn Lam Trạm.

Ngụy Vô Tiện lo sợ, Kim Lăng hôm nay quả thực đáng sợ, như mất đi lý trí rồi

"Ngươi cho là, viên kim đan kia, hắn vì ai mà đánh mất? Cữu cữu là vì cái người mà ngươi vẫn luôn xem là trân bảo kia chịu đựng nỗi đau thất đan, NGỤY VÔ TIỆN, LÀ VÌ NGƯƠI ĐÓ" Câu nói cuối cùng Kim Lăng trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện.

Mà hắn bị một lời này của cậu đánh cho cả thế giới rơi vào vực sâu, lạnh ngắt, ngỡ ngàng, không thể tin.  Thế giới của Cô Tô song bích cũng đồng loạt mất đi ngôn ngữ, Lam Hi Thần kinh ngạc, nhìn Kim Lăng lại nhìn đệ đệ mình, y đọc được trên khuôn mặt lạnh băng một sự bàng hoàng khó tin. Ngụy Vô Tiện mở to mắt, lần này càng điên cuồng hơn Kim Lăng, hắn nắm tay cậu, kinh hoàng "Sao có thể, Giang Trừng làm sao có thể?"

"Tại sao lại không thể, ngươi vì hắn mổ đan, chẳng lẽ hắn không thể vì ngươi thất đan? Ngươi có bao giờ tự suy nghĩ một chút, khi đó cho dù ông bà ngoại đã chết rồi, nhưng hắn bên cạnh vẫn còn có ngươi mà. Còn có nương ta nữa, nàng vẫn chưa chết, hắn sao lại không biết suy nghĩ mà trở về nhặt xác, Ngụy Vô Tiện, ngươi tự mình suy diễn lại không ngờ cữu cữu ta chính là vì thay ngươi dẫn dụ địch nhân mới bị bắt"

"Ngươi có từng nhìn qua cữu cữu lúc say chưa, ngươi có biết hắn thống khổ thế nào không? Lần đầu tiên ta thấy hắn say cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy không đáng, hắn một lúc thì kêu ngươi chạy mau, coi chừng bị bắt, một lúc thì mắng ngươi ngu ngốc, mắng ngươi khốn kiếp, nhưng cuối cùng lại chỉ còn một câu chất vấn sao lâu quá không chịu quay về" 

Ngụy Vô Tiện càng nghe tâm càng đau như bị xé, hồn phách hắn như ngày đó bị vạn quỷ cắn xé, rất đau, đau đến tận cùng.  Toàn thân trống rỗng, đại não không thể suy nghĩ thêm được bất cứ điều gì. Hắn chợt nghĩ lại, lúc đó hắn điên rồi nên mới nói những lời vô sỉ đó, Ngụy Vô tiện chỉ muốn quay lại lúc Miếu Quan Âm một nhát đâm chết mình.

"Tại sao hắn không nói cho ta biết, tại sao hắn không nói cho ta biết?" Hắn thều thào mờ mịt

"Cũng giống như ngươi giấu hắn thôi, đều như nhau cả, ngươi muốn biết sao không đi hỏi hắn?"

Kim Lăng lại cười, quay sang Lam Trạm gằn giọng "Vậy xin kính hỏi Hàm Quang Quân, cữu cữu ta vì đạo lữ của ngài, cũng là sư huynh của hắn làm nhiều việc mà các ngươi không biết như vậy, có đáng bị ngài xem như kẻ thù không?"

Lần đầu tiên trong đôi mắt Lam Trạm xuất hiện luống cuống, y không biết nên nói gì với thiếu niên điên cuồng vì bi thương trước mắt. Lam Hi Thần không nhìn được nữa, đi ra giảng hòa

"Kim tông chủ, ngươi vừa tỉnh lại, đừng cử động nhiều. Có chuyện gì để ngươi hồi phục rồi giải quyết"

"Cảm tạ Lam tông chủ quan tâm, nhưng Kim Lăng thật sự muốn đi tìm cữu cữu" Cậu chắp tay, lắc lư nhích từng bước đi ra, hiện giờ cậu chỉ muốn gặp cữu cữu càng sớm càng tốt, cậu muốn khoe với hắn, cữu cữu người xem, cháu trai người đòi lại công bằng cho người rồi đó. Người sẽ rất vui, cho nên là, dẫn con theo với.

Kim Lăng nở nụ cười nhạt nhòa bước đi, nước mắt cậu rơi từng giọt mà bản thân cậu không để ý. Nhưng tay áo cậu vẫn còn bị Ngụy Vô Tiện nắm, hắn làm sao có thể buông ra. Kim Lăng đi mấy bước thấy không đi được bèn quay lại, giựt tay áo lại

"Ngụy Vô Tiện, buông ta ra"

"Không" Hắn trở tay nắm cổ tay Kim Lăng "Ngươi không được đi"

"Làm sao, ta muốn đi ngươi có quyền gì cản ta?" Kim Lăng vùng vẫy nhưng  cậu hiện tại là đang cậy mạnh, vẫy như thế nào cũng không thoát được. Kim Lăng uất ức, cậu quả thực rất mệt mỏi, tâm trạng vốn đã rất tệ, hiện giờ bị kiềm giữ như vậy, như một giọt nước tràn ly. Kim Lăng phẫn nộ hét "Ngụy Vô Tiện, sống chết của ta không cần ngươi quản, hiện giờ không còn ai quản được ta nữa, ta muốn đi tìm cữu cữu ngươi không có quyền gì ngăn ta, ngươi mau buông ta ra"

Kim Lăng kích động rút tay về, Ngụy Vô Tiện làm sao có thể buông, mặc kệ từng nắm đấm yếu ớt nện lên người mà giữ Kim Lăng. Lam Hi Thần cùng Lam Trạm cũng bối rối, y đến giữ nhẹ Kim Lăng "Kim tông chủ, ngươi phải tỉnh táo lại, Kim gia còn đang chờ ngươi quản lý"

"Tỉnh táo? Ta bây giờ rất tỉnh táo. Lan Lăng? Kim thị? Ta không cần nữa, đám người kia muốn thì cứ làm, muốn thế nào thì thế đó. Ta bây giờ chỉ muốn cữu cữu, ta chỉ muốn đi cùng hắn, ta không muốn lẻ loi cô độc trên đời này nữa, các ngươi tránh ra"

Lòng ngực cậu buồn bực, mặt mày choáng váng, cơn đau trong tâm cứ ăn mòn cả thân thể cậu. Kim Lăng ôm ngực phun một ngụm máu, văng lên mặt Ngụy Vô Tiện đứng trước mặt, đôi chân mềm oặt ngã xuống.

"Kim tông chủ" Lam Hi Thần thấy vậy liền đỡ.

"A Lăng" Ngụy Vô Tiện bị ngụm máu này làm cho sợ hãi, vội vã ôm lấy cả người cậu "Ngươi thế nào rồi?"

Kim Lăng bị một cái ôm này làm nhớ lại cái ôm của Giang Trừng, nước mắt bướng bỉnh vốn được chủ nhân nuốt vào lại như vỡ đê mà trào ra, cậu gào khóc kêu tên Giang Trừng, đôi tay nắm chặt y phục của Ngụy Vô Tiện "Tại sao ta lại đến Mặc Lan trấn, tại sao ta cùng cữu cữu lại đến đó, tại sao cữu cữu chỉ ôm ta lần cuối cùng rồi bỏ lại ta? Ngươi có biết không, ta lớn đến chừng này lần đầu tiên mới cảm nhận được hắn dịu dàng ôn nhu như vậy gọi tên ta, ấm áp như vậy mà ôm lấy ta"

"Ta muốn sau này vẫn được hắn ôm, vẫn được hắn gọi tên, vẫn được hắn yêu thương, được hắn che chở, ta còn muốn ăn canh hắn làm, ta muốn cữu cữu ta, ta muốn cữu cữu"

Ngụy Vô Tiện nghe cậu gào khóc mà tâm can muốn nứt ra, hàng mi chảy ra lệ. Hắn ôm Kim Lăng dỗ dành "Ta biết ta biết, ta đều biết, A Lăng, ngươi nghỉ ngơi có được không? Ta không cản ngươi nữa, chỉ cần ngươi nghỉ ngơi tốt, khỏe lại chúng ta đi Mặc Lan trấn, chúng ta đi tìm Giang Trừng, chúng ta báo thù cho hắn"

Theo từng tiếng dỗ dành của hắn, tiếng khóc Kim Lăng nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất, Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Lăng vì mệt mỏi ngủ quên trong lòng mình, đau lòng mà ôm chặt lấy cậu. Lời mà Kim Lăng nói vẫn đang quẩn quanh trong tâm trí hắn, như thuốc độc ăn mòn hắn.

Liên Hoa Ổ cấm chó.

Cất giữ Trần Tình mười ba năm.

Vì hắn thất đan.

Từng sự kiện từng sự kiện một như muốn nhắc nhở hắn rằng: Giang Trừng đợi hắn, vẫn luôn luôn đợi hắn.

Kim Lăng nói đúng, hắn là một tên khốn kiếp, rõ ràng sống chung với Giang Trừng bao năm, tính tình của y hắn rõ ràng nhất, sư đệ hắn là một tên trong nóng ngoài lạnh. Ngụy Vô Tiện tự hỏi, hắn đã cô độc thế nào tại Liên Hoa Ổ suốt mười ba năm.

"Ta rốt cuộc đã làm gì thế này?" Ngụy Vô Tiện nức nở "Giang Trừng, Giang Trừng..."

Lam Trạm định bước đến thì bị Lam Hi Thần giữ lại, y khó hiểu "Huynh trưởng?"

"Vong Cơ, hiện tại để cho bọn họ yên tĩnh một mình đi, đệ hiểu mà" Đôi mắt ôn nhu chua xót "Bây giờ bọn họ quá đỗi bi thương, cứ giữ trong lòng sẽ tích tụ gây hại cho thân thể, chi bằng để bọn họ xả ra hết, như thế sẽ ổn hơn"

Lam Trạm ngập ngừng, cuối cùng gật đầu, ánh mắt có chút đau lòng cùng Lam Hi Thần rời khỏi, để Ngụy Vô Tiện an tĩnh khóc

Huynh đệ hai người đi trên hành lang, Lam Hi Thần hướng hắn nói "Hay là Vong Cơ đệ chuẩn bị một ít thức ăn, hai người bọn họ chưa ăn gì, ta sợ thân thể không chịu được"

"Ân" Lam Trạm gật đầu

"Còn có Vong Cơ đệ... " Lam Hi Thần nhẹ thở dài "Ta biết bấy lâu nay đệ có phần nào oán hận Giang tông chủ, nhưng hiện tại người cũng đã... hơn nữa, Giang tông chủ là một người trọng tình trọng nghĩa"

"Ta biết" Lam Trạm cúi mặt "Là ta sai"

"Chỉ là ta vẫn không hiểu, nếu Giang Trừng không hận Ngụy Anh, tại sao lại dẫn đầu bách môn tiêu diệt hắn"

Lam Hi Thần dừng lại, y nhìn Lam Trạm do dự "Vong Cơ, ta nghĩ nên cho đệ biết một chuyện"

"Huynh trưởng cứ nói"

"Thực ra ngày ấy chúng ta lên Loạn Tán Cương không phải vì thảo phạt Ngụy công tử"

"A?" Lam Trạm kinh ngạc

"Trước đó, Giang tông chủ từng đứng ra lên tiếng, Ngụy công tử là người của Vân Mộng Giang thị, sống hay chết đều sẽ do tông chủ hắn quyết định, hơn nữa hắn đảm bảo sẽ giữ Ngụy công tử, không cho y làm loạn. Ngày ấy, ai nấy đều sợ hãi trước Ngụy công tử, cho rằng hắn là tổ sư ma đạo, trong tay luôn có nhiều hơn một bảo vật lợi hơn như Âm hổ phù. Lúc ấy Giang tông chủ đứng ra bảo đảm, nói thật ra đều khiến chúng ta cảm thấy an tâm. Mục đích duy nhất của lần đó chỉ có một, là Giang tông chủ muốn đưa người về Liên Hoa Ổ, chỉ là Ngụy công tử lại bị phản phệ, vạn quỷ cắn xé."

  Lam Trạm nghe xong đều ngây ngẩn cả người, y vốn tưởng là Giang Trừng giết chết Ngụy Anh, vẫn luôn một lòng oán hận hắn, hận hắn giết chết người hắn tâm duyệt. Nhưng hiện giờ sự thật lại thế này, hóa ra y cùng Ngụy Anh giống nhau, đều là tự mình suy diễn.

Lam Trạm cúi người hành lễ "Cảm tạ huynh trưởng đã nói cho ta biết"

"Người không biết không có tội, chỉ là Vong Cơ, nếu may mắn, có thể gặp lại được Giang tông chủ, đệ nên cùng hắn nói xin lỗi" Lam Hi Thần rũ mi mắt.

"Ân"

Lam Trạm mang vài món thanh đạm đến khách phòng, Kim Lăng đã được Ngụy Vô Tiện bế lên giường nằm, bản thân hắn ngồi cạnh nắm tay cậu, vuốt khuôn mặt dù đã vào giấc ngủ vẫn không yên ổn.

"Ngụy Anh" Y gọi

"Lam Trạm?"

"Là ta" Đặt mâm lên bàn, Lam Trạm đến gần hắn, vận linh lực truyền vào "Ăn chút gì đi"

"Ân, ta không sao" Hắn trở tay nắm tay y "Không cần truyền linh lực"

"Ngụy Anh, đừng quá đau buồn" Lam Trạm vươn tay ôm hắn vào lòng. Ngụy Vô Tiện đã rất mệt mỏi, cả người yên yên tĩnh dựa vào y "Ngươi còn có ta"

  "Ta biết, Lam Trạm, có ngươi thật tốt"

"Nghỉ ngơi đi được không?" Y hôn hôn tóc hắn, mềm giọng

"Được, nhưng ta muốn ở đây" Hắn muốn ở đây với Kim Lăng "Ta sợ thằng nhóc này sẽ lén ta chạy đến Mặc Lan trấn" 

"Được" Lam Trạm tìm một tấm chăn, trải lên gần thư án, bế Ngụy Vô Tiện nằm xuống "Ngươi ngủ đi, ta thay ngươi xem hắn"

Ngụy Vô Tiện gật gật, Lam Trạm một bên nhìn hắn chìm trong giấc ngủ, một bên mài mực, trải giấy ra bàn, nâng bút chép phạt. 

 Vân Thâm Bất Tri Xứ không được tùy tiện suy đoán

Vân Thâm Bất Tri Xứ không được cố ý gáng tội cho người khác

Y phạm hai lỗi này, hơn nữa đã phạm nhiều năm như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp