"Đau quá, cả người đều đau quá, cữu cữu,
con đau" Kim Lăng mơ mơ màng màng
mà rên rỉ.
"Kim tông chủ, Kim tông chủ" Lam
Hi Thần giật mình, lay người gọi Kim Lăng "Ngươi đau ở đâu?".
Nhưng Kim Lăng không nghe được, cậu đang mơ
một giấc mơ, trong mộng cậu bị một con rắn to lớn đang quấn chặt, hai nanh nhọn
đang đến gần cậu. Kim Lăng cố vùng vẫy nhưng cả người đều bị bó chặt, rồi cơn
đau ngừng lại. Mọi thứ xung quanh trở nên trắng toát, có một sợi dây kéo tay cậu
tiến về phía trước.
Khung cảnh xung quanh thay đổi, là Liên Hoa
Ổ, Kim Lăng mừng rỡ chạy đến thư phòng Giang Trừng "Cữu cữu".
Không ai ở đó cả, cậu chạy khắp Liên Hoa Ổ
nhưng một người cũng không có. Kim Lăng chạy mãi chạy mãi, khi đến mái đình
ngoài ao sen, mắt cậu sáng rỡ, thân ảnh tử y đang đứng quay lưng lại với cậu,
bóng dáng đầy cô độc nhưng lại khiến cậu an tâm. Tam Độc bên hông, Tử Điện sáng
rỡ trên ngón tay. Không hiểu sao Kim Lăng rất muốn khóc, cậu nghèn nghẹn
"Cữu cữu"
Giang Trừng trong mơ quay đầu lại nhìn cậu,
vẫn dung mạo tuấn tú ấy, mắt hạnh khẽ nhíu nhưng tràn đầy lo lắng, hắn mắng cậu
"Sụt sùi cái gì đó, ai ăn hiếp ngươi?"
Kim Lăng lắc đầu, hắn càng nhăn mày
"Không có sao cái mặt khó coi đến vậy, đám Kim gia ăn hiếp ngươi? Lão tử
đi đánh gãy chân bọn chúng"
Giang Trừng đi ngang qua Kim Lăng, trước
khi đi còn vò đầu cậu, giọng nói ôn nhu lần đầu cậu được nghe "Không được
khóc nữa"
Cậu ngơ ngác nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng
cao gầy ấy càng đi càng xa, một cỗ bất an như nước dâng lên "Cữu cữu, đừng
đi, con không có việc gì, người đừng đi"
Nhưng Giang Trừng dường như không nghe được
cậu đang thét gọi, vẫn một mực đi về phía trước, Kim Lăng vừa vội vừa hoảng, cậu
toan đuổi theo nhưng cả thân người bất ngờ đổ ập xuống. Nhìn Tử Điện đang quấn
lấy người mình không ngừng tỏa ra sắc tím, Kim Lăng càng hoảng, cậu nhắm chặt mắt,
thét to "Cữu cữu, cữu cữu, đừng mà"
"KIM TÔNG CHỦ, KIM TÔNG CHỦ, KIM
LĂNG" Lam Hi Thần thấy Kim Lăng không ngừng la hét bèn quát nhẹ.
Kim Lăng mở bừng mắt nhìn trần nhà, thở dốc
không ngừng, cậu hoảng hốt bật dậy, hoang mang nhìn xung quanh. Không phải Vân
Mộng Liên Hoa Ổ mà là Vân Thâm Bất Tri Xứ, bên tai là âm thanh ôn nhu của Lam
Hi Thần.
"Kim tông chủ, ngươi không sao chứ?"
"Lam... tông chủ?"
"Là ta" Lam Hi Thần gật đầu
"Sao ta lại ở đây? Cữu cữu? Cữu cữu
đâu?"
"Kim tông chủ, chúng ta tìm thấy ngươi
trước cổng Vân Thâm, lúc đó chỉ có ngươi, không có Giang tông chủ"
"Không...không có" Kim Lăng thẫn
thờ, trí nhớ như triều cường đổ ập vào, như muốn kéo cậu nhìn vào hiện tại. Kim
Lăng ôm đầu hét lên đầy thống khổ.
Cửa phòng bị đạp ra, Ngụy Vô Tiện lao vào,
hiển nhiên bị động tĩnh bên này làm chú ý. Hắn ngồi mép giường, nắm lấy vai cậu
"A Lăng, ngươi thế nào rồi, thân thể có chỗ nào không ổn không?"
Kim Lăng không trả lời, sau khi hét lên cậu
như người mất hồn, thẫn thờ ngồi trên giường, dù cho Ngụy Vô Tiện có lay mạnh
thế nào, có hỏi thế nào, Kim Lăng vẫn im lặng, cứ như đã mất đi mục đích sống.
Ngụy Vô Tiện rối rắm, hắn bèn lấy ra chuông
bạc cùng Tử Điện, đặt vào tay Kim Lăng "A Lăng, ngươi nói gì với ta đi,
Giang Trừng đâu, cữu cữu ngươi đâu?"
Kim Lăng tay nắm hai thứ, một cỗ đau thương
từ trong ra ngoài ập đến, cậu ôm chặt hai thứ vào lòng như muốn khảm nó vào
trong người, cúi gập người, khóc không ra hơi "Cữu cữu, cữu cữu"
"Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi đừng dọa
ta mà, Giang Trừng hắn rốt cuộc làm sao rồi?" Ngụy Vô Tiện run giọng.
"Cữu cữu đi rồi, hắn không về nữa, hắn
không cần ta nữa, hắn bỏ ta lại rồi" Kim Lăng nức nở.
"Ngươi đừng có tự dọa mình, dọa luôn cả
ta rồi, hắn có thể đi đâu cơ chứ, ngươi còn ở đây, Liên Hoa Ổ ở đây, hắn có thể
đi đâu. Ngươi nói, chuyện gì xảy ra, ta đi tìm hắn về cho ngươi"
"Tìm không được" Kim Lăng lắc đầu,
nước mắt giàn giụa "Ngụy Vô Tiện ngươi vĩnh viễn sẽ không tìm được hắn nữa"
Ngụy Vô Tiện gấp muốn đỏ mắt "Ngươi
mau kể, hai người các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Kim Lăng nhìn hắn, chợt nhớ đến lời dặn của
Giang Trừng, cậu điều chỉnh hơi thở, kể trong tiếng nấc đứt quãng.
Vùng núi phía Tây nằm giữa khu vực Vân Mộng
và Lan Lăng vốn là khu vực bình yên, rất ít khi có tà vật đến làm loạn. Mặt
khác nơi đó cũng khá thưa thớt người dân sinh sống nên có thể xem như là một
vùng ít tà ma nhất.
Thổ nhưỡng ở đây không được màu mỡ nên người
dân không trồng được lương thực, thay vào đó, họ kiếm sống bằng nghề trồng hoa
và buôn bán. Không biết có phải vì khí hậu hay vì tay nghề của người dân mà hoa
ở đây đặc biệt rực rỡ, trong đó có một loại hoa được xem như là đặc sản: Mặc
Lan.
Mặc Lan có màu đen, người trồng hoa hơn
thua nhau ở độ ổn định của màu. Nếu như mua trúng chậu Mặc Lan của người có
kinh nghiệm, Mặc Lan nở mỗi năm đều sẽ có một màu đen huyền xinh đẹp, trên cánh
hoa phía gần nhụy sẽ có vài chấm nhỏ tinh xảo như tuyết. Còn nếu như gặp trúng
người không có kinh nghiệm, màu sắc của Mặc Lan mỗi năm sẽ nhạt đi một ít, cho
đến khi ngày nó nở thành một chậu lan thuần trắng.
Vì Mặc Lan được xem như là nguồn gốc của sự
nổi tiếng tại đây nên người dân sống tại trấn nhỏ nơi này đã đổi tên từ Hoa trấn
thành Mặc Lan trấn.
Sau sự kiện Quan Âm miếu, Kim Lăng lo lắng
Giang Trừng buồn rầu không vui nên thỉnh thoảng sẽ từ Lan Lăng đến Vân Mộng ở với
hắn vài ngày, cũng đem vài thứ đến báo hiếu hắn. Chỉ có điều lần nào cũng bị ăn
mắng, nhưng ít nhất cữu cữu hắn không ném quà hắn tặng. Ngược lại còn đặc biệt
giữ gìn.
Kim Lăng nghe đến danh Mặc Lan của Mặc Lan
trấn bèn ngự kiếm đến trấn nhỏ này tìm mua. Sau đó lại bất ngờ nghe được người
dân nơi đây bàn tán
"Ngươi biết gì không, nghe nói khu rừng
gần trấn chúng ta xuất hiện yêu quái đó"
"Không thể nào, chúng ta ở đây vài chục
năm rồi, có bị bất cứ tà vật nào quấy nhiễu đâu"
"Ta không biết nhưng nghe nói có người
nhìn thấy toàn bộ cây của một mảnh rừng bị đốn ngã đồng loạt"
"A, ta cũng có nghe nói, hình như còn
có lời đồn rừng thỉnh thoảng trong rừng sẽ xuất hiện một ngọn núi, trên ngọn
núi ấy là nơi ở của một vị tiên nhân"
"Ngọn núi? Ngươi có lầm không, tuy rằng
khu rừng đó có bị sương mù phủ nhưng ít nhất vẫn còn thấy rõ ràng, nơi đó chỉ
là một khu rừng thôi, có ngọn núi cao nào đâu"
"Ta chỉ nói là lời đồn thôi mà, mà nếu
như là thật, ta cũng muốn leo lên trên đó, để xem có thực có vị tiên nhân nào
không"
"Ai... Ngươi đừng có mà lại gần đó, nếu
đã biết không ổn rồi thì nên tránh xa"
"Ta biết, cũng may thường ngày dân
chúng chẳng có gì cần vào rừng cả, nếu không thì toi rồi"
Kim Lăng nghi hoặc, cậu cũng chưa từng nghe
nói tại đây có một ngọn núi hay một tòa tiên phủ nào. Mang chậu Mặc Lan mới mua đi về phía Liên Hoa
Ổ, quả nhiên chào đón cậu là một trận mắng
"Ngươi làm tông chủ cả ngày đều rảnh rỗi
thế à? Lang thang khắp nơi mua đồ?"
"Cữu cữu, con chỉ là quan tâm người
thôi mà, người xem chậu Mặc Lan này có đẹp không?" Kim Lăng mang ánh mắt lấp
lánh dâng lên chậu hoa.
"Suốt ngày chỉ biết làm trò" Miệng
nói như vậy nhưng Giang Trừng vẫn đưa tay nhận chậu hoa.
"A, đúng rồi cữu cữu, con ở Mặc Lan trấn
nghe được vài chuyện" Kim Lăng đem chuyện nghe được ở trấn kể cho hắn
nghe.
Giang Trừng nhíu mày "Còn có chuyện
như vậy?"
Hắn trầm ngâm "Phải đi một chuyến xem
thế nào, Mặc Lan trấn nằm trong phạm vi ranh giới của Lan Lăng và Vân Mộng, nếu
xảy ra chuyện thì thật không dễ xem"
"Cữu cữu, có cần đem theo môn sinh
không?" Kim Lăng hỏi
"Không cần" Hắn nói "Chỉ đi
xem xét thôi, nếu như có tà vật mạnh thì quay trở lại tính sau"
"Ừm" Kim Lăng gật.
Giang Trừng vuốt Tam Độc, nhìn Kim Lăng
"Ngươi rất vui?"
"Vâng, lâu rồi con với người mới đi
chung" Cậu hưng phấn.
"Lần nào săn đêm ta chẳng đi với
ngươi?"
"Nhưng lần đó còn có môn sinh, còn lần
này chỉ có con với người" Kim Lăng nói, cậu chưa nói câu phía sau: mỗi lần
đi chung với môn sinh, cữu cữu người bắt con ra dáng tông chủ, phiền chết.
Giang Trừng nhướng mày "Dù không có
môn sinh ta cũng không buông thả ngươi đâu"
"Con làm gì có ý đó" Kim Lăng chột
dạ "Cữu cữu, trở về người hầm canh cho con đi"
"Chỉ biết ăn"
.
Hai người Giang, Kim ngự kiếm đến Mặc Lan
trấn, đầu tiên là đi hỏi thăm tin tức xung quanh. Bất quá, Kim Lăng như tìm được
cơ hội vòi vĩnh, cậu kéo tay Giang Trừng "Cữu cữu, con muốn ăn cái
đó"
"Ngươi có tiền sao không mua?"
"Để... để quên túi tiền rồi" Cậu
mới không nói là cậu muốn cữu cữu mua cho đâu.
Giang Trừng hừ lạnh, liếc nhìn cậu, Kim
Lăng chột dạ cúi đầu, đang nghĩ hay là thôi khỏi mua nữa thì nghe tiếng Giang
Trừng vang lên
"Lão bá, cho ta một xâu kẹo hồ
lô"
Kim Lăng mắt sáng rực nhìn xâu kẹo được đưa
tới "Cám ơn cữu cữu"
"Xem ngươi kìa" Tuy mạnh miệng
nhưng Giang Trừng vẫn nở nụ cười nhạt.
Hai người dạo một vòng quanh trấn, không
thu được thông tin gì liền trực tiếp đi về phía khu rừng.
"Ai nha, hai người tính đi đâu đấy,
trong rừng bây giờ rất nguy hiểm, không vào được đâu" Một ông lão ngồi dưới
gốc cây thấy hai người định vào rừng liền kêu
"Lão bá à, rừng này có nguy hiểm gì vậy?"
Kim Lăng ngồi xổm hỏi
"Dạo này trong trấn đồn các ngươi
không nghe à, có yêu quái đang tác quai tác quái trong đấy"
"A? Ta chỉ nghe nói trong rừng có tiên
nhân ở mà thôi"
"Tiên nhân? Đó là chuyện của mấy chục
năm trước rồi, giờ không có ai đâu"
Giang Trừng tiến đến "Mấy chục năm trước,
vậy là từng có?"
"Ừm, ta đại khái cũng không còn nhớ rõ
nữa, chỉ mang máng hình như khoảng chừng hơn hai ba chục năm trước có một cặp
phu thê dẫn theo một nữ hài tử đến đây, vị phu nhân kia giống đang mang thai nữa.
Bọn họ hình như là người tu tiên, lúc đó nơi đây quả thực có một ngọn núi nhỏ,
ba người bọn họ lên núi ở không lâu thì rời đi. Nhưng mà lúc đó nữ hài tử lại
biến thành nam hài tử, sau đó ngọn núi nhỏ đó cũng biến mất luôn"
"Có chuyện này nữa sao?"
"Chuyện cũng lâu lắm nên ta cũng không
nhớ rõ nữa, nhưng đích thực là có chuyện như thế, thỉnh thoảng ngọn núi nhỏ kia
lại xuất hiện nhưng khi đó sương mù dày đặc, chẳng có ai dám xông vào rừng nên
cũng chẳng biết đó là thật hay là giả nữa"
"Cảm tạ lão bá đã cho chúng ta biết,
nhưng chúng ta quả thật có chuyện cần vào rừng, xin cáo từ" Giang Trừng
nói, sau đó dẫn Kim Lăng rời đi
Ông lão gọi với theo "Thế nhớ cẩn thận,
gặp chuyện lạ nhớ phải rời đi"
"Cữu cữu, giờ làm sao?"
"Vào rừng xem xét trước, nếu có tà vật
gây hại cho dân chúng thì nên tìm cách diệt ngay"
"Vâng"
Hai người bước vào rừng, càng đi càng sâu,
nên không nhận ra, sương trắng đã bắt đầu phủ kín bìa rừng. Thêm một lúc, Giang
Trừng cùng Kim Lăng dừng lại trước một mảnh rừng bị cháy rụi, mà cây cối xung
quanh cũng ngã rạp.
Hắn vén áo bào xem xét vết gãy trên thân
cây "Bị một lực rất mạnh khiến cho thân cây nát"
Chợt, hắn nghe tiếng Tuế Hoa ra khỏi vỏ, y
thầm nghĩ "Kim Lăng", Tử Điện hóa roi, hắn lao về phía âm thanh phát
ra thì thấy Kim Lăng đang cùng một con mãng xà cực lớn đánh nhau. Toàn thân rắn
đen như mực, trên thân lại vằn vện những vệt đỏ như máu. Mãng xà nhe hàm răng đầy
nọc độc bổ nhào vào Kim Lăng, cậu chém một nhát đẩy lùi.
Giang Trừng đen mặt, quất roi về phía mãng
xà, đen mặt "Động vào hắn, đánh chết ngươi"
"Cữu cữu" Kim Lăng mừng rỡ nhưng
sau đó lại hốt hoảng "Sau lưng người"
Giang Trừng giật mình né ra, một tiếng xé
gió lao từ phía sau hắn, hắn quay người lại thì thấy một đôi mắt vàng kim, một
con mãng xà lớn gấp đôi con kia vừa dùng đuôi tấn công hắn. Kim Lăng lật đật chạy
lại cùng hắn đấu lưng vào nhau.
Con rắn vừa bị Giang Trừng quật Tử Điện vào
nhỏm dậy, nó vừa phục hồi sau khi choáng. Kim Lăng lôi bùa ra, niệm chú rồi ném
vào người nó. Một trận phát nổ nhưng không làm nó tổn hại.
Bên này, Giang Trừng rút Tam Độc chém về
phía con rắn, chỉ thấy keng một phát, không hề bị tổn hại gì
"Cữu cữu, da chúng cứng như sắt, pháp
khí không chém được"
Giang Trừng nhíu mày thầm nghĩ không ổn, hiện
tại chỉ có hai người bọn họ đối mặt cùng hai con yêu xà này, lại không rõ được
tu vi của bọn chúng, dễ rơi vào nguy hiểm.
"Kim Lăng, mau rút lui" Hắn ngự
kiếm bay về phía Kim Lăng.
"Vâng"
Hai người định bay lên cao nhưng hai con rắn
đó dường như không tính để hai người họ thoát, một cái đuôi cuốn chặt lấy thân
Tuế Hoa không buông, Kim Lăng mất cân bằng liền ngã xuống. Giang Trừng hốt hoảng
lao theo, ôm được Kim Lăng, trước khi rơi xuống đất liền quay người dùng lưng
làm đệm.
"Cữu cữu" Kim Lăng hốt hoảng bật
dậy. Cậu được Giang trừng bảo hộ nên không có vấn đề gì. Giang Trừng nhịn xuống
một ngụm máu, nói "Không việc gì, đi mau"
Hắn lôi Kim Lăng chạy, khẽ nhíu mày, Giang
tông chủ hắn chưa bao giờ chật vật như thế này, nhưng mà hắn phải bảo hộ Kim
Lăng ra khỏi nơi này. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đạo lý này hắn hiểu
được.
Hai con rắn chia làm hai phía chặn trước
sau, vây hai cậu cháu họ thành vòng tròn, Kim Lăng nắm chặt Tuế Hoa, lòng bàn
tay đổ mồ hôi.
"Kim Lăng" Giang Trừng trầm giọng
"Tập trung đánh con rắn nhỏ hơn, mở đường thoát thân''
"Vâng"
Kim Lăng nghĩ nghĩ, dùng sức vung kiếm đâm
vào mắt của yêu xà , Giang Trừng vừa chú ý con mãng xà còn lại, vừa chú ý hỗ trợ
Kim Lăng. Yêu xà bị cậu đâm liền bị đau, quằn quại cả người, nó vung đuôi quậy
tung khắp nơi. Kim Lăng tranh thủ tìm dưới
thân nó 7 tấc điên cuồng đâm vào, cuối cùng làm xuất hiện một vết thương dài. Cậu
mừng rỡ "Cữu cữu được rồi"
Giang Trừng chú ý tình huống bên đây, thấy
vậy bèn vung thêm một roi điện vào con trước mặt hòng giữ nó tê liệt một chút,
sau đó lao lại phía Kim Lăng, truyền linh lực vào Tam Độc, dùng một nhát kết liễu
nó. Con yêu xà bên phía Kim Lăng giãy dụa một chốc rồi ngừng lại, hai cậu cháu
chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì con yêu xà còn lại đã lao đến tấn công.
Đòn vừa rồi quả thực đã khiến sức lực hai
người cạn kiệt, Giang Trừng giơ Tam Độc ngăn cản hàm răng sắc nhọn, hắn cắn
răng dùng sức giữ. Kim Lăng từ phía sau định đánh lên liền bị đuôi nó quật vào
ngực văng vào cây.
"KIM LĂNG" Giang Trừng hét lên, hắn
đỏ cả mắt, cũng không biết sức lực từ đâu ra mà ra lệnh cho Tử Điện dùng tia điện
đánh một đòn vào đầu yêu xà. Nó choáng váng rồi lăn lộn trên đất. Giang Trừng
chớp lấy cơ hội đem Kim Lăng chạy, hắn đốt một lá bùa tạo kết giới nhốt mãng xà
vào trong, nhưng bản thân hắn biết, kết giới này không giữ được lâu.
Giang Trừng đỡ lấy Kim Lăng, dùng bùa độn
thổ dời đi một đoạn.
"Kim Lăng, ngươi thế nào rồi?"
Giang Trừng cuống cuồng kiểm tra.
Cậu cố gắng đứng vững nhưng không được,
lòng ngực đau nhói, phun ra một búng máu. Kim Lăng chùi qua loa, kéo áo hắn
"Cữu cữu, con không sao chúng ta đi mau"
Giang Trừng trầm mặc, bản thân hắn đã là nỏ
mạnh hết đà, với tu vi của yêu xà kia thì kết giới không thể giữ được nó lâu.
Linh lực của hắn cùng Kim Lăng đã cạn, tay chạm vào lá bùa truyền tống, hiện giờ
lượng linh lực còn sót lại chỉ đủ sức mở truyền tống một người. Hắn nhìn Kim
Lăng thật kỹ, thằng nhóc bé tí ngày nào đã lớn rồi. Nếu như... bây giờ hắn đi gặp
mọi người, xem như cũng có thể yên lòng gặp a tỷ rồi.
Kim Lăng mãi không thấy Giang Trừng trả lời,
bất an "Cữu cữu, người bị thương ở đâu sao?"
Tiếng động ngày càng lớn, Kim Lăng hốt hoảng
"Cữu cữu, đi mau, nó sắp tới rồi"
Giang Trừng mỉm cười "Được, đi
thôi"
Kim Lăng mừng rỡ, nhưng sau đó lại ngây dại,
cữu cữu hắn dùng Tử Điện trói cậu lại. Kim Lăng lo sợ nhỏ nhẹ gọi "Cữu cữu?"
"A Lăng, ngươi phải sống thật tốt có
biết không?" Giang Trừng ôm lấy cậu, vuốt ve mái tóc cậu. Kim Lăng run rẩy,
lẽ nào...
"Cữu cữu, người đừng đùa được không?
Con sợ lắm" Kim Lăng đỏ mắt.
Giang Trừng không nói, hắn dùng đôi tay đầy
vết thương khẽ vuốt ve khuôn mặt non mịn đầy hoảng sợ của Kim Lăng, đôi mắt hắn
nhìn cậu đầy trìu mến ôn nhu. Nếu Ngụy Vô Tiện ở đây, hắn chắc chắn sẽ rất quen
thuộc đôi mắt này, đôi mắt đầy ôn nhu của Giang đại tiểu thư Giang Yểm Ly, Kim
Lăng chưa bao giờ thấy ánh mắt này của hắn cậu hoảng sợ hét lên
"Cữu cữu, người thả con ra, chúng ta
cùng nhau đánh có được không?"
Giang Trừng như không nghe lời cậu nói, hắn
dặn dò "Trở về tìm Ngụy Vô Tiện, nói với hắn nếu trong lòng còn có chút
lương tâm, thì thay ta coi chừng Vân Mộng Liên Hoa Ổ"
"Đừng mà, cữu cữu đừng bỏ con lại"
Kim Lăng khóc toáng lên, cậu cảm nhận được sự ly biệt sắp tới "Chúng ta
cùng về có được không? Con muốn ăn canh sườn củ sen người nấu, con đói"
"Ngoan, A Lăng không khóc, A Lăng
ngoan, cữu cữu yêu ngươi" Giang Trừng ôm chặt Kim Lăng, ôn nhu thì thầm
vào tai cậu. Trong lòng tràn đầy bi ai, mẫu thân ngày trước là dùng phương thức
này cứu hắn cùng Ngụy Vô Tiện, bây giờ, hắn cũng là dùng phương thức này đưa
Kim Lăng đến nơi an toàn.
Kim Lăng ngây người, trong ký ức đã phủ bụi
của cậu, Giang Trừng từng dùng giọng nói ôn nhu thế này, kể về ông bà ngoại, kể
về cha nương, kể về Liên Hoa Ổ, dùng giọng nói ôn nhu thế này gọi tên cậu.
Sau này lớn lên, cậu không còn nghe được nữa,
thời gian lâu đến nỗi Kim Lăng nghĩ cậu gặp ảo giác, giờ nghe được giọng nói
khi xưa. Cậu bật khóc, hóa ra cữu cữu thật sự từng dịu dàng gọi cậu, từng ôm cậu
vào lòng thương yêu cậu.
"Cữu cữu, người đừng đi, người đừng bỏ
con lại, con sẽ nghe lời mà, đừng để con lại một mình mà, con xin người"
Kim Lăng lung tung khóc lóc "Con cầu xin người mà"
Giang Trừng hôn trán Kim Lăng rồi đứng dậy,
hắn cảm nhận được, yêu xà đã thoát ra rồi.
Hắn thân chống Tam Độc đứng chắn trước Kim Lăng, tay còn lại đốt cháy
bùa truyền tống, quay đầu nhìn Kim Lăng đang dần biến mất trong truyền tống trận.
Kim Lăng hốt hoảng với tay muốn chụp lấy
tay hắn nhưng chỉ chụp được chuông bạc bên hông, còn có ánh mắt cuối cùng của hắn.
"CỮU CỮU, KHÔNG, ĐỪNG MÀ" Kim
Lăng tuyệt vọng hét lên, chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh cô độc kia ngã xuống cùng
cái miệng đỏ như máu của con yêu xà kia.