Chương 3 : Trọng Sinh (1)

.

.

.

"Văn Hoan, cậu còn đứng đó làm gì!!!" Đường Văn Triết bất mãn giúp cậu ta dùng một cước đá văng con tang thi đang định thừa dịp loạn lạc mà vươn móng vuốt ra.

Chợt nghe Tào Văn Hoan luôn luôn ôn hòa bình tĩnh bỗng nhiên bi phẫn gào lên một tiếng, phảng phất như một cơn gió, không quan tâm đến mọi thứ liền xông ra ngoài.

"Tố Nhã !!!"

Bỗng chốc hô hấp của ba người còn lại cũng bị kiềm hãm, Trịnh Tuyết Như xẹt qua trước mặt mọi người nhanh như một tia chớp , nàng đạp bay con tang thi tham ăn vừa nãy rồi nhanh chóng chạy tới trước mặt xác chết đầy máu kia.

Đập vào mắt, là một thi thể cô gái ăn mặc giống như Tố Nhã, đã bị tang thi nuốt chửng mất phân nửa.

Chỉ có chiếc vòng cổ làm bằng ngọc lục bích tuột xuống ở một bên cổ đã nhắc nhở Trịnh Tuyết Như, đó chính là em gái của nàng, là Tố Nhã đã đi ra ngoài tìm nước về cho nàng.


...

Trầm mặc, an tĩnh đã không đủ để hình dung bầu không khí quỷ dị hiện tại, dường như ngay cả tang thi đều bị uy áp kiềm nén, mơ hồ, giận dữ, khủng bố trên người Trịnh Tuyết Như lây nhiễm nên không dám tiến lên.

"Nhã Nhã?" Trịnh Tuyết Như chậm rãi vươn tay ra, run rẩy, dịu dàng, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì bị mất quá nhiều máu đã trở nên trắng bệch.

"Nhã Nhã..." Nàng nhẹ giọng gọi tên, thanh âm khàn khàn, lại lộ ra ôn nhu rõ ràng, tựa như người trước mắt này chỉ đang nằm ngủ mà thôi, ngủ đến mức an tĩnh, dường như chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ khiến cô tỉnh lại.

"Nhã...Nhã..." Nàng chật vật phun ra hai tiếng này, hình như chỉ trong thoáng chốc không khí bên trong phổi đã bị rút cạn, khiến nàng thống khổ đến mức không thể hô hấp.

Bất kể Đường Văn Triết hay Tào Văn Hoan đều biết, giờ này khắc này, nữ nhân đáng sợ ở trước mặt bọn họ đây, đang đứng sát biên giới của sự sụp đổ!!! Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Trịnh Tố Nhã đối với Trịnh Tuyết Như mà nói, cũng không chỉ đơn giản như một người em gái bình thường đâu...


Trịnh Tuyết Như tự phụ mà cường đại, thứ gì nàng muốn có, liền tuyệt đối không từ thủ đoạn mà đoạt lấy, chuyện nàng muốn làm, liền tuyệt đối không tiếc bất cứ thứ gì mà làm ra.

Thế nhưng, giờ này khắc này, người mà nàng âm thầm chôn giấu dưới đáy lòng, phát thệ phải dùng cả đời này để bảo vệ, vào lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, liền nằm ở trước mặt của nàng, biến thành một thi thể lạnh như băng.

Nhã Nhã, đừng dọa chị mà, em tỉnh tỉnh lại đi có được hay không?

Nhã Nhã, kỳ thực em chỉ là đang ngủ thôi có phải không, chỉ là quá mệt mỏi thôi có phải không? chỉ là đang sinh khí thôi có phải không?...chỉ là...

Chỉ là...

"Không có khả năng!!!"

Bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm đầy phẫn nộ làm Trịnh Tuyết Như được chấn tỉnh lại, nàng quay đầu nhìn về phía Trịnh Hạo Lâm, ánh mắt băng lãnh đến thấu xương. Nàng biết, sở dĩ Tiểu Nhã sẽ chạy đến đây, là bởi vì em ấy đã cãi nhau với Hạo Lâm, thế nhưng khi đó, ai cũng sẽ không ngờ tới, vào ngày hôm sau lại chính là mạt thế.


"Không thể nào, không thể nào, không thể nào..." Phảng phất như đầu óc Trịnh Hạo Lâm đang bị mê muội, cậu liều mạng lắc đầu.

Cậu không tin, cậu không tin cái người tỷ tỷ cả ngày chỉ biết cãi nhau với cậu kia, cứ như vậy mà chết đi...cậu không tin, cậu không tin Tố Nhã sẽ dễ dàng chết đi như vậy.

Rõ ràng, bọn họ còn chưa có tranh luận ra ai có thể thăng cấp trong game trước mà... rõ ràng bọn họ đã từng hẹn nhau lần sau sẽ đi đến Tokyo, cùng nhau so tài một lần tại hiện trường mà... rõ ràng, bọn họ còn chưa có xác định ra được ở trong lòng đại tỷ và cha mẹ ai mới là người quan trọng hơn mà...

Quá giảo hoạt a Tố Nhã, chị quá giảo hoạt a, dùng phương pháp như vậy để giải quyết mọi chuyện mà coi được hay sao!!!

... Chính bản thân Hạo Lâm cũng ngờ tới, vậy mà lại có một ngày, cậu sẽ gào khóc vì người nhị tỷ mình đã từng xem thường nhất.
Cậu cũng không có chán ghét Tố Nhã, chỉ là đối với người chị chỉ chênh lệch mình có 1 tuổi này, hết lần này tới lần khác còn có sở thích đều cực kỳ tương tự chính mình, cho nên cậu mới nảy sinh cảm giác muốn chống đối mà thôi.

Sở dĩ cho rằng chị mình rất phế vật, bất quá là bởi vì, cậu luôn dựa theo thói quen so sánh với đại tỷ, với Trịnh gia mà thôi. Trên thực tế, nếu như đặt thực lực của Tố Nhã vào trong đám người bình thường, vẫn là tương đối không tồi chút nào.

Bất quá những lời nói thật lòng đó, trước đây cậu chưa từng nói qua, về sau cho dù là có muốn nói, thì vĩnh viễn An Thần cũng đã không còn nghe được nữa rồi...

Cậu nhìn đại tỷ lẳng lặng tháo xuống chiếc vòng cổ của Tố Nhã, nhìn đại tỷ yên lặng mơn trớn vết thương do đạn bắn để lại trên trán Tố Nhã, nhìn đại tỷ chậm rãi ôm lấy phần thi thể còn sót lại của Tố Nhã...

Bỗng nước mắt của cậu cũng đã không thể nào kiềm nén lại được nữa, dường như nó đang muốn chảy hết toàn bộ nước mắt của cả đời này ra vậy.

Trong chớp mắt đại tỷ quay đầu lại kia, cậu ý thức được, người đại tỷ Trịnh Tuyết Như mà trước đây cậu từng nhận thức, đã không còn tồn tại nữa rồi!

---------

Tố Nhã chấm chấm nước mắt :" Không ngờ thằng oắt Hạo Lâm lại có thể mít ướt như vậy a...."

Mie :"..." Cái này là trọng điểm sao ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play