Chương 2 : Tự Sát
...
...
...
Trăn trối trước khi chết, Tố Nhã chậm rãi nâng cánh tay phải gần như đã mất đi tri giác lên của mình lên, súng mà Tỷ tỷ cho cô, may là cô vẫn chưa đánh mất...
Buồn cười nhất chính là, Tỷ tỷ để lại nó cho cô để tự bảo vệ bản thân, nhưng vào thời điểm hiện tại, cô chỉ có thể dùng khẩu súng này để tự sát, cho dù là chết thì cô tuyệt đối cũng sẽ không để chính mình biến thành cái loại quái vậy này, tuyệt đối sẽ không!
Chậm rãi đặt họng súng trên trán, chỉ còn lại 2 con tang thi đang vây quanh cô, nhưng do không có tư duy nên bọn chúng không biết được Tố Nhã muốn làm cái gì, bọn chúng chỉ đang tập trung xé rách quần áo trên 'thức ăn' mà thôi, sau đó dùng một móng vuốt đâm vào phần bụng mềm mại của cô.
Đoàng___
Tiếng súng vang lên, sinh mệnh đã bước tới điểm cuối, phía trước sẽ mãi là màn đêm tăm tối, cuối cùng Tố Nhã chỉ vì muốn đi ra ngoài tìm nước, nhưng đã không thể nào trở lại bên người Trịnh Tuyết Như được nữa.
Theo cánh tay của Tố Nhã vô lực rũ xuống, mặt dây chuyền vẫn luôn treo trên cổ của cô bỗng nhiên lóe lên một cái, phảng phất cứ như ảo giác thoáng qua, nên không có bất kỳ người nào phát hiện, trên thực tế thì, ở đây cũng chỉ có tang thi mà thôi, bất quá bọn chúng tuy có mắt thì cũng vô dụng, cho nên cũng không phát hiện ra được cái gì.
Chỉ là Tố Nhã không bao giờ ngờ tới, chưa tới 10 phút sau khi cô chết, có một nhóm người vội vã vọt vào như đang đi cướp bóc, tang thi vừa ngửi được mùi máu tươi mới, lập tức vui sướng phát ra tiếng kêu ngao ngao rồi phóng tới.
Nếu như gặp phải người bình thường, có lẽ đúng hơn là nên nói những người tiến hóa bình thường và dị năng giả mà nói,thì có thể tiếng gào thét của bọn chúng sẽ làm cho đối phương cảm thấy sợ hãi, tuy rằng hiện tại mấy con tang thi kia cũng không lợi hại gì cho lắm, thế nhưng, trong thoáng chốc có thể thích ứng với sự tồn tại của những con quái vật này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng không nghi ngờ gì, hôm nay mấy con tang thi kia rất không may mắn, đám người đang xông vào kia, không nói tới việc tất cả đều là dị năng giả, mà bọn họ còn là người cản gϊếŧ người, phật cản gϊếŧ phật, chưa bao giờ biết chùn bước.
Những con tang thi bị đánh đến tứ chi bay loạn kia gào lên một câu cực kỳ bi phẫn, hiện tại mới chỉ bắt đầu mạt thế đó có được hay không? Nên có cần phải hung tàn tới cái mức độ này không hả? (T.T)
Vừa mới bắt đầu mà nhân loại đã hung tàn thành cái loại này rồi, như vậy muốn đám tang thi chúng nó lăn lộn thế nào được chứ hả? đây không phải là đang hãm hại tang thi hay sao? nào còn có cái méo gì gọi là tang thi quyền nữa chứ!!!
Bất quá cũng không có ai rảnh rỗi đi quản suy nghĩ của đám tang thi này, bọn họ nên gϊếŧ thì gϊếŧ, nên đá thì đá, nên chém thì chém.
Xông vào cũng không phải là ai khác, chính là người mà khi Tố Nhã sắp chết cũng không quên nhắc tới vài câu, Tỷ tỷ Trịnh Tuyết Như cùng tam đệ Trịnh Hạo Lâm, còn có hai tiểu trúc mã của tỷ tỷ cô___ Đường Văn Triết và Tào Văn Hoan.
"Thực sự ở chỗ này sao?" Trịnh Hạo Lâm không khỏi nhíu chặt lông mày, trong lòng cậu có một loại dự cảm rất không tốt, cảm giác này sẽ được truyền đến một cách tự nhiên thông qua huyết thống.
Nhìn thoáng qua bóng lưng cứng ngắc của Đại Tỷ, Hạo Lâm rất chắc chắn, nhất định đại tỷ cũng có cảm giác giống với cậu.
"Căn cứ vào cảm giác lúc Tuyết tỷ hôn mê, cùng với tình trạng ở chung quanh đây, có khả năng lớn nhất chính là cái siêu thị này." Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, không hề áp lực chém đứt một cánh tay của con tang thi, hắn bình tĩnh nói.
"Nhưng mà..." Trịnh Hạo Lâm há miệng, bỗng nhiên lại khép lại, cậu vừa định nói rằng, cậu không cảm nhận được khí tức của sự sống ở nơi này, thế nhưng... đây là sự thật mà cậu không nguyện ý thừa nhận, càng không phải là hiện thực mà đại tỷ có khả năng tiếp nhận được.
Từ đầu tới cuối, Trịnh Tuyết Như cũng chưa từng nói qua một câu, nhưng theo khí áp từ từ giảm xuống này, thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở bọn họ, hiện tại, tâm tình của Đại tỷ rất không tốt !
Cách đây không lâu, bọn họ phải trải qua nhiều đoạn đường trắc trở, rốt cuộc cũng biết được tung tích của Trịnh Tuyết Như cùng Trịnh Tố Nhã, thế nhưng khi bọn họ chạy tới phòng nghỉ, lại chỉ nhìn thấy Trịnh Tuyết Như đang nằm ngủ ở trên giường .
Không đợi bọn họ tới gần, bỗng nhiên Trịnh Tuyết Như đã mở mắt ra rồi ngồi dậy, khi thấy bọn họ thì việc đầu tiên nàng làm chính là hỏi thăm tung tích của Trịnh Tố Nhã.
Vào một khắc kia, Trịnh Hạo Lâm không thể không thừa nhận, cậu ghen tị, vô cùng vô cùng ghen tị!
Vì sao cái người phế vật kia luôn luôn chiếm được tầm nhìn của đại tỷ, mà mặc kệ cho dù bản thân mình có bao nhiêu ưu tú, cũng vĩnh viễn không nhận được bất kỳ sự khen ngợi nào từ nàng.
Nhưng cái loại tâm tình này, cũng chỉ liên tục duy trì cho tới khi câụ biết Tố Nhã đi ra ngoài một mình mà còn chưa có trở về, là đệ đệ của Trịnh Tố Nhã, cậu biết rất rõ nhị tỷ mình có bao nhiêu phân lượng, chỉ cần gặp hơn năm con tang thi, chính là chỉ có một con đường chết.
Trong siêu thị có rất nhiều tang thi, nhất thời cũng đánh không xong, nhưng là vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tố Nhã.
Bất kể là Trịnh Hạo Lâm hay Đường Văn Triết đều biết, trải qua thời gian càng lâu, kỳ thực tin xấu càng thêm rõ ràng, bọn họ tình nguyện cho rằng dự đoán của mình sai lầm rồi, cho nên...căn bản là Tố Nhã cũng không có tới siêu thị này đi?
"Đại tỷ, nghỉ ngơi một chút đi."
"Đúng vậy a, Tuyết tỷ, chị vừa tỉnh lại, vốn dĩ thể lực cũng không thể chống đỡ được bao lâu đâu." Đường Văn Triết cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Trịnh Tuyết Như quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, rõ ràng khuôn mặt lãnh khốc giống với ngày thường, nhưng đồng thời lại khiến cho hai người âm thầm giật mình.
Ánh mắt kia... Phảng phất như đang nhìn vật chết vậy, không có chút độ ấm nào cả, bọn họ đều không hẹn mà cùng ý thức được, nhất định Trịnh Tố Nhã phải sống, bằng không...
Nhưng mà sự thực luôn luôn khiến cho người khác thất vọng.
Người thứ nhất phát hiện ra thi thể của Trịnh Tố Nhã là Tào Văn Hoan, trong lúc nhất thời cậu ta cứ như vậy mà đứng sững sờ ở trước quầy thu ngân, ngay cả khi có một con tang thi ngang nhiên tiến lại đang chuẩn bị cắn lấy cậu ta thì cậu ta vẫn không có chú ý tới.
Trong mấy người bọn họ, ngoại trừ Trịnh Tuyết Như ra thì người có quan hệ tốt nhất với Tố Nhã chính là Tào Văn Hoan. Từ nhỏ tính cách của cậu ta đã cường hãn, lớn lên lại mang theo một khuôn mặt baby vô cùng có tính lừa dối, cả ngày cứ cười tủm tỉm, ngay cả mắt đều nhìn không thấy.
Mà bây giờ, dù thế nào cậu ta cũng cười không nổi, trong đôi mắt đang trừng lớn kia thoáng chốc được lắp đầy bởi sự bi thương, Tố Nhã cứ như vậy mà nằm ở nơi đó, vô cùng thê thảm mà nằm ở nơi đó, toàn thân đều là huyết nhục mơ hồ.
Còn có một con tang thi đang ngồi chồm hổm ở một bên, nhai nhai...
-----------------
Hết chương 2
Kịch trường Tố Nhã : " Fu*k , dám để lão nương chết thê thảm như vậy !!!"
Mie cười tủm tỉm :" Thì sao nha? Muốn sau này chết ngược thêm nữa không ? "
Tô Nhã :"...." Được lắm, ngươi là tác giả, ngươi có quyền !