Chương 4 : Trọng Sinh (2)
.
.
.
....
Trên một không gian tối tăm, Tố Nhã hai mắt mở ra, đập vào mi mắt chỉ có một mảnh hắc ám.
Thật quái dị...
Tố Nhã trừng mắt nhìn, cũng không thể nào nói rõ nguyên cớ được, sở dĩ thấy kỳ quái là bởi vì cô luôn cảm thấy, cảnh tượng trước mắt dị thường quen thuộc, nhưng lý trí lại nói cho cô biết.
Cô tuyệt đối chưa từng tới nơi này!
Trong không khí truyền đến một luồng âm khí quỷ dị, Tố Nhã không khỏi rùng mình một cái, lúc này cô mới ý thức được, địa phương mà mình đang nằm không chỉ đặc biệt lạnh lẽo, lại còn đặc biệt an tĩnh, chỉ có một mảnh trầm trầm tĩnh mịch, cực kỳ giống với bãi tha ma...
Cô lầm bầm một chút rồi bò dậy khỏi giường, nương theo ánh sáng nhàn nhạt trên đỉnh đầu nhìn rõ vật thể chung quanh, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Mọe nó!
Thế mà lại là nhà xác!?
Cô ngạc nhiên mở to hai mắt, chẳng lẽ sau khi cô chết, đã có một người hảo tâm nào đó đi ngang qua đưa thi thể của cô đến nơi này, chuẩn bị tùy ý hoả táng?
Thượng Đế a, đây tuyệt đối là loạn hết rồi!
Tố Nhã xuống giường, đi hai bước, nhưng bước chân cứ chệnh choạng, đầu cũng không khỏi choáng váng một chút.
Cô biết, sợ rằng cái thân thể này đã nằm ở đây lâu lắm rồi, có chút khí hư (cơ thể yếu nhược, hay mệt mỏi, chóng mặt, hoa mắt, xanh xao, dễ chảy mồ hôi...), tốt nhất vẫn là nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút nữa rồi đi tiếp.
Thế nhưng... Bất kể là thiên thời (mạt thế), địa lợi (nhà xác), nhân hòa (tang thi), cũng không phù hợp a... Đờ mờ!
Được rồi, quên đi!
Nếu đã không chết, thì cô liền trở về tìm tỷ tỷ và tam đệ, còn có Đường Văn Triết và Tào Văn Hoan nữa.
Cũng may là mình nằm ngủ trong nhà xác, nơi này âm khí rất nặng, tạm thời đám tang thi kia còn chưa ngửi ra được mùi vị của cô, như vậy cô mới có thể bảo toàn được một cái mạng nhỏ này.
Bậy rồi!
Bỗng nhiên Tố Nhã dừng cước bộ lại, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng...
Cô đã chết...đúng vậy, không phải bởi vì tang thi, mà là chính cô đã bắn một phát súng vào đầu của mình, chết đến triệt triệt để để rõ ràng, nên...nếu đã chết rồi thì không thể sống lại nữa, vậy làm sao mà còn có thể hoạt bát nhảy loạn như hiện tại chứ nhở?
Này không khoa học a!
Cô theo bản năng nâng tay lên sờ sờ lên lồng ngực cảm nhận nhịp tim của mình, lại thử thử hô hấp phía dưới mũi, chạm vào cái trán trơn bóng mịn màng, tốt lắm, tất cả đều bình thường, không có máu me với lỗ thủng nào cả.
Chẳng lẽ... Là trọng sinh?
Cặp mắt Tố Nhã lóe lên, chính là quyết định rời khỏi nơi này trước rồi lại nói sau, hơn nữa cô cũng rất lo lắng cho tình huống của tỷ tỷ.
Mới vừa đi tới cửa nhà xác, bỗng nhiên Tố Nhã cảm thấy trước mắt mờ đi, còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, nhất thời tay chân đều trở nên mềm nhũn, cả người nằm úp sấp về phía trước.
Nếu như có những người khác ở đây, từ đầu tiên thoáng qua trong đầu bọn họ, tuyệt đối chính là ba chữ "ngã lộn nhào".
Giữa lúc hốt hoảng, Tố Nhã lại giống như đang ngủ.
Dường như cô đã tiến vào một địa phương rất kỳ lạ, bầu trời xám tro, bốn phía ảm đạm, một con lại một con tang thi chậm rãi tới gần phía mình, mùi hôi do cơ thể bị phân hủy chân thực lại rõ ràng ____ nơi này là mạt thế?
Ngoại thành?
Tố Nhã có chút hiếu kỳ, tại sao bản thân lại nằm mơ thấy mình đến nơi này vậy kìa?
Trên thực tế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi cô vừa mới tiến nhập vào mạt thế, cô vẫn luôn lắc lư ở trong thành thị mà?
Cảnh tượng trong đầu chuyển đổi thật nhanh, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một nam nhân đầu tóc y như cái mào gà, hắn ta cười híp mắt đưa cho cô một mẩu bánh mì ngọt, bày ra một bộ dáng rất quen thuộc với cô: "Đến, Tử Diệp, ăn trước chút này đỡ đi, đừng để quá đói bụng."
Vây xung quanh cô còn có mấy người nữa, hình như mọi người cũng tương đối quen thuộc lẫn nhau.
Nhưng mà vào một giây kế tiếp, bỗng nhiên cảnh tượng lại bị chuyển đổi, đồng dạng cũng là những người này, nhưng trên gương mặt của bọn họ đã không còn thân thiết như trước đây, chỉ có đầy rẫy dữ tợn mà thôi.
"Nếu mày không chết, như vậy bọn tao đều phải chết!!!" Nói rồi, hắn ta vung tay lên, bỗng dưng đẩy Tố Nhã một cái, Tố Nhã vốn dĩ đang đi ở sau cùng không ngoài dự đoán bị té ngã.
Một lần cuối cùng, cô nhìn thấy sự lạnh lùng trong đáy mắt của đám người đã đồng hành cùng mình.
Đúng lúc này, rõ ràng có một con tang thi biến dị tốc độ xông tới, vươn móng vuốt ra ra đâm xuyên qua lồng ngực của cô, trong miệng đầy mùi máu tươi khiến cô không thở nổi.
_______
Hết chương 4~
Mai ta đăng bù thêm cho :