Làm thế nào giao ra trái tim của một người?
…
Giang Dự Nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lông mày hơi nhíu lại. Trước mặt y là tấm bản đồ cực lớn bằng da trâu.
Trác Thiếu Viêm chậm rãi đi qua đi lại trước mặt y.
Trong số mười sáu châu ở biên giới phía Bắc của Đại Bình, hai châu Nhung, Dự đã bị quân Tấn chiếm. Còn lại mười bốn châu Hằng, An, Tứ, Bình, Quang, Sóc, Giang, Hoài, Tề, Hạ, Tư, Tần, Lương, Ký, hầu hết các tướng lĩnh bảo vệ thành đều là thuộc hạ cũ của Trác Thiếu Cương, đã cùng nàng vào sinh ra tử nhiều năm, hết sức trung thành tận tâm. Chỉ cần nàng nắm giữ ấn soái một lần nữa, thì việc thu toàn quân về lại dưới trướng của mình là việc rất hợp lẽ.
Chỉ có điều…
“Trác chủ soái.” Giang Dự Nhiên tính tình vốn bộc trực, bèn nói thẳng ra những nghi ngờ lấn cấn nhất: “Nếu lần này chư quân về lại dưới trướng chủ soái, thì sẽ giương cờ Đại Tấn hay Đại Bình?”
Nghe vậy, Trác Thiếu Viêm liền dừng bước.
“Dự Nhiên cho rằng ta đã quy hàng nhà Tấn sao?”
“Mạt tướng không nghĩ như vậy.”
Nàng trả lời y, ánh mắt đầy kiên định: “Không giương cờ Đại Tấn, cũng không giương cờ Đại Bình. Nếu các tướng lĩnh vẫn tin ta, quân Vân Lâm từ nay về sau chỉ giương cao một chữ “Trác”.”
Giang Dự Nhiên thoáng ngẩn người, sau đó đôi lông mày đang cau lại dần dần giãn ra.
“Sau khi khởi binh, chủ soái định làm gì?”
“Ta muốn làm theo kế hoạch cũ.”
Hai mắt Giang Dự Nhiên bỗng sáng ngời, y đứng bật dậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Ý chủ soái là…”
Trác Thiếu Viêm dằn từng tiếng, nói: “Phế bỏ hoàng đế, lập người khác.”
…
“Người trong thiên hạ đều cho rằng gia tộc họ Trác của nàng bị oan, nhưng chắc hẳn nàng cũng biết rất rõ rằng tội danh phản quốc của nhà họ Trác là sự thật…”
Nàng chưa bao giờ phủ nhận chuyện mưu phản.
Có điều từ xưa đến nay, tội này chỉ dành cho kẻ mưu phản thất bại.
Mấy năm qua tìm trăm phương ngàn kế chỉ để chờ đợi điều này.
Nhớ lại năm Kiến Sơ thứ mười sáu, nếu không phải bỗng đâu xuất hiện một Tạ Náo giao đấu liên miên với nàng hơn một năm ở biên giới phía Bắc thì chuyện đã thành sau khi nàng được phong tướng, phong hầu.
Bây giờ muốn làm theo kế hoạch cũ sẽ càng khó khăn hơn.
…
Giang Dự Nhiên kìm nén cảm xúc đang dâng trào, lại hỏi: “Chủ soái không quy hàng Đại Tấn, vậy tại sao Tạ Náo lại đồng ý cho ngài đoàn tụ với các thuộc hạ cũ và xuất binh xuôi Nam?”
“Hắn hi vọng ta có thể cho hắn thứ mà hắn muốn.”
“Thứ gì?”
Trác Thiếu Viêm không trả lời ngay mà im lặng giây lát, sau đó chuyển chủ đề: “Dự Nhiên, chuyện đến nước này đã không còn đường lui. Chỉ sợ sau khi chuyện thành công thì ngươi và Duy Tốn mới có thể gặp lại. Nếu không, việc lớn chưa thành ngược lại sẽ liên lụy đến nàng ấy.”
Vừa nhắc đến cái tên này, một người luôn cứng cỏi ngang ngạnh như Giang Dự Nhiên mà nét mặt cũng dịu hẳn đi.
Trác Thiếu Viêm nhìn vẻ mặt của y và hỏi: “Có sợ nàng ấy sẽ trách ngươi không?”
Giang Dự Nhiên lắc đầu, đáp một câu chắc nịch: “Duy Tốn hiểu ta mà.”
Lý Duy Tốn là người thương và cũng là thanh mai trúc mã của Giang Dự Nhiên, hiện đang nhậm chức ở Đại Lý Ti, ngày thường chuyên thẩm vấn, bắt giam, xét xử các quan lại hay tướng sĩ phạm tội ở Đại Lý Tự. Từ khi Giang Dự Nhiên đóng quân bảo vệ biên giới phía Bắc đến nay, cả hai chỉ có thể gặp nhau vào dịp Tết hàng năm. Tuy gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm và sự thấu hiểu của họ dành cho nhau vẫn không hề suy giảm, còn thường được các tướng lĩnh trong quân Vân Lâm hết lời ca ngợi.
Trác Thiếu Viêm trầm lặng hồi lâu rồi chợt hỏi: “Trao trọn trái tim cho một người là cảm giác như thế nào?”
(App truyện TYT)Giang Dự Nhiên trả lời ngay mà không hề đắn đo: “Là nguyện chết vì nàng ấy.”
…
Mặt trời ngả về Tây, Thích Bỉnh Tịnh trở về sau buổi luyện binh.
Trong doanh trại chủ soái, Trác Thiếu Viêm đang lau kiếm cẩn thận, thấy hắn đã về, nét mặt nàng vẫn không có gì thay đổi.
“Nghe nói hôm nay nàng đi gặp Giang Dự Nhiên.” Hắn vừa cởi bỏ áo giáp vừa nói.
Nàng gật đầu, thẳng thắn đáp: “Ta bàn với hắn ba việc, thứ nhất là ta sẽ nắm quyền chỉ huy một lần nữa, thứ hai là tập hợp quân Vân Lân, thứ ba là dẫn binh xuôi Nam.”
Nàng dừng lại một lát, sau đó nói ra yêu cầu: “Chàng dẫn tất cả binh mã dưới trướng, trợ giúp ta xuôi Nam.”
Sau khi nghe rõ, động tác cởi áo giáp của hắn hơi khựng lại. Hắn quay đầu nhìn nàng: “Dẫn binh dưới danh nghĩa nước nào?”
“Đương nhiên không phải là Đại Bình rồi.” Trác Thiếu Viêm nhìn thẳng vào mắt hắn: “Càng không thể là Đại Tấn.”
Hắn bật cười khùng khục: “Nàng nghĩ dựa đâu mà ta phải đồng ý với nàng?”
Trác Thiếu Viêm buông kiếm xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Thích Bỉnh Tịnh rồi nhét vào tay hắn một thứ mà chẳng biết đã cầm thêm từ khi nào.
Hắn cầm lấy và ngắm nghía vật này. Đó là một mảnh bản đồ da trâu bị xé bừa ra, với các góc nham nhở, mặt sau có vài chữ nguệch ngoạc.
“Đây là thứ gì?” Ánh sáng trong trướng tù mù, hắn nhất thời không nhìn rõ những dòng chữ đó.
Trác Thiếu Viêm trả lời gọn lỏn: “Hôn thư.”
…
Ngày 28 tháng Tư năm Vĩnh Nhân thứ hai.
Tạ Náo.
Trác Thiếu Viêm.
Hôm nay cùng kết lương duyên ngàn năm, bện dây tơ hồng, bên nhau đến bạc đầu.
Lấy binh mã làm sính lễ, lập ước hẹn này.
…
Thích Bỉnh Tịnh cầm mảnh hôn thư sơ sài hồi lâu không nói lời nào.
Trác Thiếu Viêm lại mở miệng nói: “Trái tim thì ta không biết giao ra như thế nào. Vậy chàng có muốn cơ thể của ta không?”
Hắn nắm chặt tay lại: “Có.” Sau đó nhìn nàng bằng ánh mắt nỏng bỏng và nói tiếp: “Nếu đã muốn lấy binh mà làm sính lễ, ta đồng ý với nàng.”
Miếng da trâu đó được hắn cất vào trong áo lót.
Thấy hành động này của hắn, nàng thản nhiên đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
“Lần đầu tiên trong đời à?” Hắn bỗng hỏi.
Nàng ngẩn người một lúc mới hiểu được hắn đang hỏi gì.
Thật lâu sau, nàng khẽ gật đầu: “Lần đầu tiên.”
…
Một tháng sau, tin tức về vụ binh biến ở ba ngàn dặm biên cương truyền đến triều đình hai nước, gây chấn động bốn phương.
Vị tướng quân kiêu ngạo Tạ Náo của Đại Tấn đã đem quân đến Chương Lăng, cướp đi Trác Thiếu Viêm, em gái của cố Bắc thượng tướng quân, Trục Bắc hầu Trác Thiếu Cương từng bị quy tội phản quốc của Đại Bình.
Trác Thiếu Viêm đã gây dựng lại quân Vân Lân với danh nghĩa người anh trai đã khuất của mình, giơ cao cánh tay hiệu triệu, quân sĩ trấn thủ mười bốn châu biên giới Đại Bình nghe tin liền trở giáo với triều đình.
Tạ Náo gộp binh mã dưới trướng và quân Vân Lân làm một, tập hợp họ lại rồi xuôi Nam.
Hoàng đế Đại Tấn nổi trận lôi đình, Ngạc vương cũng rất tức giận. Mấy lần truyền chỉ dụ đến quân doanh chất vấn, đều bị Tạ Náo Tạ Náo phớt lờ.
Vì vậy, Ngạc vương đã lệnh cho các quận thuộc đất phong của mình cắt đứt nguồn lương thảo cung cấp cho quân đội của Tạ Náo, lại dâng tấu lên triều đình, xin xuất binh để thảo phạt nghịch tặc.
Vua tôi Đại Bình cũng khiếp sợ, lập tức điều động binh mã ở phía Bắc tới Kim Hiệp Quan để chống quân nổi dậy.
…
Dưới ánh trăng mờ, bóng núi trông thật dữ tợn.
Một con ngựa không đi vào quân doanh mà lao thẳng đến chỗ Chu Dịch đợi đã lâu.
“Chu tướng quân.” Người tới hành lễ với y, sau đó dâng tín vật lên và nói: “Mười lăm ngày trước, Thành vương Đại Bình đã cử sứ giả đến phủ Ngạc vương xin gặp vương gia. Tiên sinh lấy cớ vương gia đi săn chưa về, tạm thời đuổi sứ giả đi rồi ạ.”
Sắc mặt Chu Dịch có phần lạnh lẽo: “Nếu Hòa Sướng đã sai người đến quân doanh báo tin này, ắt hẳn là có chuyện quan trọng.”
Người tới gật đầu, nói: “Sứ giả của Thành vương nói với tiên sinh rằng: Đã giao người cho vương gia nhà các ngươi, mong vương gia nhà các ngươi nói lời giữ lấy lời, tuân theo ước định.”
Chu Dịch lạnh lùng ra lệnh: “Ta biết rồi. Ngươi không cần ở lại đây, nhanh chóng trở về quận Tấn Hi đi.”
Người tới trịnh trọng nhận lệnh, hành lễ rồi lui xuống, quay người lên ngựa.
Khi vừa giẫm chân lên bàn đạp, lồng ngực hắn chợt nóng ran.
Lưỡi kiếm sắt đâm vào tận xương, khi rút ra mang theo cả máu tươi nóng hổi.
Chu Dịch nhìn người nọ ngã xuống trước mặt, y hơi khom người, lau sạch thanh kiếm dính máu vào thi thể vẫn còn ấm, sau đó trở lại trong doanh trướng với vẻ mặt không cảm xúc.
App TYT & Lam Gia team