Quận Tấn Hi, phủ Ngạc vương.

Hòa Sướng ngồi trong thư phòng sáng sủa rộng rãi, mở phong thư có đóng dấu ấn của Ngạc vương từ kinh thành gửi tới. Sau khi đọc xong, hắn khẽ thở dài, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài trời xanh mây trắng, gió hiu hiu thổi.

Hắn đưa mắt nhìn về phía Nam, trầm tư một lúc rồi cười một mình và lắc đầu.

Cách đó không xa phía trước, Tô Úc đang dẫn theo sáu cô gái vội vàng đi qua. Thư Sướng liếc thấy liền gọi bà lại.

“Vương gia gửi thư, chỉ sợ không thể về quận Tấn Hi trong nay mai.” Hắn nói.

Tô Úc lấy làm thắc mắc: “Chẳng phải trước khi đi, vương gia đã dặn là phải chuẩn bị đầy đủ đồ cưới, đợi sau sinh nhật của Trưởng công chúa thì sẽ làm làm lễ sắc phong vương phi sao?”

Thư Sướng đáp: “Vương gia đổi ý, hiện tại đã trên đường về quân doanh.”

“Cô gái họ Trác kia thì sao?” Tô Úc càng ngạc nhiên hơn.

Hòa Sướng nở nụ cười sâu xa: “Cô gái đó vốn không phải là dạng vừa, vị trí vương phi không thỏa mãn được nàng ta. Vương gia cùng nàng ta về quân doanh rồi.”

Tô Úc kinh ngạc ra mặt.

“Vì vậy, bộ y phục cưới cần phải làm lại kia, Tô cô cô không cần phải vội.” Cuối cùng, Thư Sướng nói.

. . .

Vào buổi tối Ngạc vương nổi giận hôm đó, Trác Thiếu Viêm đã bị đuổi khỏi kinh thành.

Bởi vì cái tên Tạ Náo đã trở thành cái gai trong lòng Ngạc vương, cho nên nàng không bị sung quân đến tiền tuyến phía Nam, mà bị gửi đến quân đồn trú đóng tại Chương Lăng, một thị trấn quan trọng ở phía Đông Nam của Đại Tấn cùng với gia quyến của các tội nhân khác.

Khi đoàn xe chở gia quyến tội nhân tiến vào địa phận quản lý của quân đồn trú Chương Lăng, bầu trời âm u, sương mù dày đặc.

Quân lính trong đoàn hộ tống vừa cho mấy chục chiếc xe trâu từ từ dừng lại, vừa sai người đi báo tin, sau đó ở nguyên tại chỗ, đợi lát nữa binh lính của quân đồn trú nhận được tin báo đến đây thì sẽ bàn giao công việc.

Khoảng hai khắc sau, màn sương mù bỗng chuyển động, có tiếng vó ngựa và tiếng binh khí tới gần.

Giáo úy dẫn đầu đoàn áp tải tưởng là quân Chương Lăng đến đón, bèn tiến lên cất cao giọng báo danh tính của mình.

Một vị võ tướng cưỡi ngựa rẽ sương mù đi tới, theo sau là cả trăm kỵ binh.

Khi đến gần, trước tiên hắn kiểm tra những thân quyến của tội nhân một lượt, sau đó mới quay sang nói với giáo úy: “Người phụ nữ đã chọc giận Ngạc vương ngồi trong xe nào?”

Giáo úy không thấy y đưa quân bài hay lệnh phù theo thông lệ, đang định hỏi một câu thì bỗng cảm thấy kinh hãi trước vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của y, thế là nhanh chóng nuốt lại những lời đã đến bên miệng, rồi chỉ vào chiếc xe trâu đi đầu.

Vị võ tướng nhìn theo hướng hắn chỉ, trong mắt lóe lên một thoáng hài lòng đầy thận trọng.

Sau đó, y không nói gì nữa mà giơ tay phải lên, chầm chậm vẫy hai cái ra hiệu cho nhóm kỵ binh đằng sau.

Trong khoảnh khắc cả trăm kỵ binh đồng loạt xuống ngựa, viên võ tướng bất ngờ rút kiếm từ bên hông, chém đứt đầu vị giáo úy đang khiếp sợ ra mặt.

Máu tươi nóng hổi bắn tung tóe.

Đầu của giáo úy rơi bộp xuống đất, lăn lông lốc đến dưới vó ngựa của viên võ tướng.

Chiến mã cất vó, phóng qua đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng của viên giáo úy, và lao vào trận đánh với âm thanh chém giết vang lên bốn phía.

. . . .

Trong xe trâu, Trác Thiếu Viêm vẫn ngồi im như tượng.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng chém giết, tiếng thét chói tai, tiếng gào khóc hoảng loạn… Tất cả đều dội vào trong tai nàng. Tuy nhiên, nàng như không nghe thấy gì, nét mặt bình tĩnh đến tàn nhẫn.

Chẳng mấy chốc, những âm thanh đó dần lắng xuống.

Mùi máu tươi sau khi chém giết càng lúc càng nồng nặc, xộc vào trong xe qua khe hở của những tấm ván gỗ, tràn ngập không gian nhỏ hẹp.

Một thanh kiếm đẫm máu thình lình đâm xuyên qua tấm rèm bằng vải bố của xe trâu.

Trác Thiếu Viêm thong thả ngước mắt nhìn lưỡi kiếm đỏ máu.

Ngay sau đó, mũi kiếm rạch nghiêng một cái khiến cả tấm vải bố bị bung ra.

Ánh mắt nàng chuyển đến khuôn mặt cương nghị lạnh tanh của viên võ tướng, sau khi nhìn rõ người tới, hai mắt nàng chợt sáng lên.

Chu Dịch lập tức đứng thẳng người, cất thanh trường kiếm vào trong bao, rồi chào nàng theo kiểu nhà binh. Phía sau hắn là hàng trăm kỵ binh dũng mãnh của quân Tấn. Toàn bộ binh lính của đoàn hộ tống và gia quyến của các tội nhân đi cùng nàng đều đã chết dưới lưỡi kiếm sắc bén của bọn họ.

Lúc này, bên ngoài chỉ còn toàn màu máu đỏ tươi. Trác Thiếu Viêm cất tiếng hỏi: “Hắn ở đâu?”

Chu Dịch đáp: “Vương gia đang chờ ngài cách đây mười dặm.”

. . .

Mấy trăm tuấn mã phi nước đại chạy về hướng Tây, tiến vào doanh trại quân chủ lực cách đó mười dặm, tiếp theo không lãng phí một giây, tức tốc chỉnh đốn quân ngũ chạy về mặt trận biên giới phía Nam.

Đoàn ngựa tung vó, gió hất bụi mù mịt.

Trác Thiếu Viêm nheo mắt, ngả người vào lồng ngực của Thích Bỉnh Tịnh ở phía sau, rồi kéo tà áo choàng trên người hắn tới để chắn cát bụi bay vào mặt.

Hắn khẽ cười thành tiếng, một tay ôm eo nàng, tay kia nắm dây cương, hơi thở ấm áp vấn vít bên vành tai nàng.

Trên đường đi, nàng thờ ơ hỏi hắn: “Chàng ra lệnh cho Chu Dịch giết hết những người đó là muốn mượn chuyện cướp ta đi để làm cái cớ khiến Tạ Náo và Ngạc vương hoàn toàn trở mặt với nhau sao?”

Thích Bỉnh Tịnh lại khẽ cười, còn cất lời khen ngợi nàng: “Thông minh như vậy mới xứng với nhan sắc…” (App truyện TYT)

Nói đoạn, bàn tay hắn trượt qua eo nàng, lướt lên trên bộ ngực, cần cổ, cằm, cuối cùng dừng lại ở má trái của nàng, dùng ngón tay xoa nhẹ vài cái.

“Còn đau không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Chuyện đã trôi qua nhiều ngày, Trác Thiếu Viêm không ngờ hắn bỗng dưng lại hỏi câu này. Nàng nhất thời không biết phải nói gì, hồi tưởng một lúc mới đáp: “Tối hôm đó, chàng cũng không thật sự mạnh tay mà.”

Nếu thật sự so ra thì nàng tự quăng mình ngã xuống đất còn đau hơn.

"Đêm đó hoàng tỉ hoảng lắm, về sau còn thay nàng cầu xin ta rất lâu." Hắn lại nói.

Trác Thiếu Viêm nhớ lại mấy ngày ngắn ngủi ở cùng Trưởng công chúa Trường Ninh, vậy mà lại có cảm giác dịu dàng ấm áp nhiều năm không có được. Nàng cụp mắt, nhẹ nhàng nói: “Là ta có lỗi khi đã để tỉ ấy phải lo lắng.”

. . .

Hai châu Nhung, Dự mới chiếm được mãi vẫn chưa sáp nhập vào đất phong của Ngạc vương. Đại quân của Tạ Náo đóng ở đó vẫn không có động tĩnh gì.

Sau khi trở lại quân doanh, Thích Bỉnh Tịnh dẫn nàng đi thẳng vào trướng chủ soái, sau đó lệnh cho Chu Dịch tung tin khắp nơi, để toàn quân đều biết rằng nàng đã bị Tạ Náo đoạt về.

Còn lại hai người trong lều, hắn châm nến chiếu sáng trưng để nàng nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Trác Thiếu Viêm nhìn chăm chăm vào chiếc áo choàng chủ soái, áo giáp, mũ giáp, cung tên khảm sừng, túi tên, kiếm sắt . . . Nguyên một bộ trang phục và vũ khí mới toanh của võ tướng, vừa như in với vóc dáng của nàng, đang được đặt ngay ngắn trên mặt đất.

Một người vẫn luôn bình tĩnh và tự chủ như nàng cũng không khỏi ngơ ra khi nhìn thấy những thứ này.

“So với việc tặng nàng bộ y phục cưới kia thì chắc hẳn tặng những thứ này còn hợp ý nàng hơn.” Giọng nói của hắn từ đằng sau chui vào tai nàng khiến nàng nhanh chóng bừng tỉnh.

Hắn thủng thẳng nói tiếp: “Năm ấy ở địa phận Nhung Châu, nàng và ta đã từng đụng độ. Ta đã nhìn thấy dáng vẻ nàng khi xung trận từ phía xa. Những thứ này hẳn là được làm rất vừa người.”

Từng câu từng từ như những nhát búa tạ nện vào tim nàng, khiến linh hồn nàng chấn động.

Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi chính Trác Thiếu Viêm cũng không biết là đã qua bao lâu, nàng mới cảm thấy ý thức của mình trở lại.

Từ đầu chí cuối, nàng không hề ngoảnh đầu lại.

Nàng không hỏi hắn bắt đầu nghi ngờ thân thế của nàng từ lúc nào, càng không hỏi hành động nào của nàng đã khiến hắn nghĩ rằng nàng là Trác Thiếu Cương, mà cứ thế đi thẳng về phía trước, cầm lấy bộ áo giáp hắn đã làm riêng cho nàng.

Thích Bỉnh Tịnh dõi mắt nhìn nàng.

Động tác mặc áo giáp của nàng rất nhanh nhẹn và tuần tự, thuần thục và lưu loát, hoàn toàn không lóng ngóng như lần đó hắn thử nàng. Nếu không phải là người ở trong quân ngũ nhiều năm thì sẽ không thể làm được điều này.

Khi nhìn thấy nàng đeo cung lên vai trái, giắt bội kiếm sau eo bên phải, hắn lặng lẽ mỉm cười.

Nàng quay người lại, im lặng đối mặt với hắn.

Ánh nến mờ ảo chiếu lên toàn thân giáp trụ sáng bóng của nàng. Thích Bỉnh Tịnh lên tiếng, giọng nói hơi khàn: “Tại sao lúc ở quân doanh, nàng lại giấu ta chuyện nàng và Trác Thiếu Cương là cùng một người?”

Trác Thiếu Viêm đáp: “Ta từng giết năm vạn tù binh quân Tấn, dù rơi vào tay tướng nào của nhà Tấn cũng chẳng còn cơ hội sống sót, huống hồ còn là rơi vào tay Tạ Náo.”

Hắn lại hỏi: “Sao hôm nay nàng lại thẳng thắn thừa nhận trước mặt ta?”

Nàng cất bước đi tới gần hắn hơn và hỏi ngược lại: “Hôm nay chàng nỡ giết ta sao?”

Thích Bỉnh Tĩnh nhìn nàng và cười nhẹ.

Trác Thiếu Viêm tháo mũ xuống, trầm lặng nhìn hắn một lát, đoạn hỏi: “Trả lại thuộc hạ cũ cho ta, cho ta binh quyền… Thứ chàng muốn chỉ là nhan sắc và tài trí của ta thôi sao? Mục đích thật sự của chàng là muốn ta giúp chàng đánh chiếm lãnh thổ của Đại Bình, đúng không?”

Trong mắt hắn cất giấu một ngọn lửa rực rỡ lẫn nhiệt huyết và sự nhẫn nại.

“Điều ta thật sự muốn là trái tim của nàng.”

App TYT & Lam Gia team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play