Năm Kiến Sơ thứ mười sáu, người con trai thứ tư được tiên đế Đại Tấn yêu quý nhất tròn hai mươi tuổi và được phong làm Ngạc vương.

Sau lễ sắc phong, tiên đế hỏi hắn muốn lấy một vương phi như thế nào.

Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi thản nhiên đáp: “Không cần xinh đẹp, chỉ mong được thông minh tài giỏi như Trác Thiếu Cương của Đại Bình.”

Tiên đế cười lớn, nói: “Nhưng Trác Thiếu Cương lại là nam giới, thật đáng tiếc, đáng tiếc!”

Lúc đó, thái giám Văn Ất hầu hạ tiên đế gần ba mươi năm đang đứng ở một bên bèn pha trò: “Nghe nói Trác Thiếu Cương có một người em gái sinh đôi tên là Thiếu Viêm, xinh đẹp tuyệt trần, phải cái không biết là so về tài trí với anh trai mình thì như thế nào.”

Tiên đế nghe thấy vậy, nụ cười bỗng nhạt dần, một lúc lâu sau mới mở miệng nói với giọng điệu lạnh lùng: “ Đại Tấn và Đại Bình là kẻ thù truyền kiếp, cho dù nữ giới của Đại Bình tài sắc song toàn thì cũng không thể kết thân. Thật đáng tiếc, đáng tiếc.”

Vị Ngạc vương trẻ tuổi hơi cụp mắt, chỉ cười nhạt mà không tiếp tục chủ đề này nữa.

***

Lúc này, ba mươi vạn quân Vân Lân dưới trướng Trác Thiếu Cương dũng mãnh như hổ báo đã phóng ngựa vượt qua biên giới hai nước, tiến vào lãnh thổ của Đại Tấn những ba trăm dặm với thế như chẻ tre. Quân đội đồn trú của Đại Tấn bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, bốn tòa thành quan trọng lần lượt bị phá hủy, gần năm vạn tướng sĩ cởi giáp đầu hàng.

Trước thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn và chưa từng nghe nói của các thuộc hạ dưới trướng Trác Thiếu Cương, không một kẻ nào trong số các tù binh Đại Tấn từng nhìn thấy y còn sống sót.

Đại Tần bị mất một phần lãnh thổ, tiên đế nổi trận lôi đình, lập tức tập hợp binh mã các nẻo.

Sau đó, tám vạn quân xuôi Nam hừng hực khí thế, thề phải lấy lại phần lãnh thổ non sông bị mất.

Nhận được tin báo, một vị tướng dưới quyền Trác Thiếu Cương là Giang Dự Nhiên liền hỏi y: “Trác chủ soái có kế hoạch gì không?”

Trác Thiếu Cương hờ hững đáp: “Hỏi thừa bỏ mẹ, cứ thế mà chiến thôi.”

Phải biết rằng từng tấc đất này vốn dĩ đều là của Đại Bình.

***

380 năm trước, Thái tổ của Đại Bình lập nước, thiết triều với tư cách là một người phụ nữ suốt hai mươi tư năm, sau đó nhường ngôi cho Hoàng đế Duệ Vũ Hiếu Văn Thế Tông.

Thế Tông chấp chính ba mươi năm thì băng hà, lập Hoàng đế Hiếu Tuyên Nhân Tông làm người kế vị.

Nhân Tông đã thay đổi thể chế quan lại, khôi phục hình thức chia đất phong, phong vương phong hầu cho con em trong hoàng tộc theo thứ tự lớn nhỏ, con vợ cả, con vợ lẽ, để cho họ cai quản đất phong, giữ gìn sự ổn định của quốc gia.

120 năm sau, đến thời Hoàng đế Hiếu Chiêu Trung Tông mới bắt đầu phong vương, hầu cho những người không thuộc hoàng tộc. Trong triều, những người có công trạng lớn trên phương diện văn, võ đều được phong tước hầu. Cuối thời Trung Tông, chỉ có Thượng tướng quân Thích An được phong làm Tấn vương nhờ những công lao to lớn đã lập được trong quân đội, chức vị được cha truyền con nối.

40 năm sau, hoàng tộc Đại Bình dần suy tàn, gia tộc họ Thích dẫn binh, tách khỏi chế độ, tự lập đế, lấy hiệu là Đại Tấn. Hai mươi năm tiếp theo, Đại Tấn thường xuyên xuất binh thôn tính các quốc gia phương Bắc, vạch rõ giới tuyến với vương triều Đại Bình bởi một dọc núi Mân - sông Vị.

Kể từ đó, hơn một trăm năm đã trôi qua, Đại Bình đã nhiều lần đưa quân tìm cách giành lại phần đất đai bị mất. Đại Tấn cũng nhiều lần cho quân tiến về phía Nam hòng mở rộng lãnh thổ. Tuy nhiên, hai nước giao chiến hơn mười lần vẫn bất phân thắng bại và vẫn không thể kiềm chế lẫn nhau.

***

Lần này, khi Trác Thiếu Cương dẫn quân lấy ít địch nhiều nghênh đón binh mã của Đại Tấn, tiên đế Đại Tấn lại đột nhiên mắc bệnh từ trần.

Sau khi tiên đế mất, điều bất ngờ là ông ta không truyền ngôi lại cho người con trai yêu quý nhất của mình là Ngạc vương, mà lại truyền cho người cháu trai trưởng của mình mới được mười hai tuổi. Trước lúc lâm chung, ông ta còn chọn ra ba vị đại thần nhiếp chính, phụng mệnh phò tá đế vương còn nhỏ tuổi.

Biến cố của hoàng tộc Đại Tấn xảy ra quá đột ngột, đại quân trên chiến trường cũng không còn ý chí chiến đấu, tám vạn binh mã cứ thế bị đánh cho tan tác.

Quân Vân Lân lập được công lớn, được triều đình Đại Bình ban thưởng nhiều không đếm xuể. Trác Thiếu Cương được thăng lên làm Thượng Bắc tướng quân, được phong làm Trục Bắc hầu, chịu trách nhiệm giám sát quân đội của mười sáu châu phía Bắc của Đại Bình.

Gia tộc họ Trác ra làm quan từ thời Hiển Tông, Trác Kháng Hiền - cha của Trác Thiếu Cương hiện đang là Trung Thư Lệnh*. Trác Thiếu Cương được phong tước nhờ quân công, dòng họ Trác lại càng vinh hiển hơn. Hoàng tộc rất coi trọng gia tộc họ Trác, không lâu sau liền hạ một chiếu chỉ khác, muốn nạp con gái của Trác Kháng Hiền là Trác Thiếu Viêm làm Thái tử phi.

*Trung Thư Lệnh là một chức quan rất quan trọng thời xưa, ngoài trách nhiệm quản thủ công văn, chiếu chỉ của hoàng đế, còn chủ trì những cuộc thảo luận quyết định chính sách, đồng thời đóng vai trò cố vấn về nội trị, đối ngoại cho nhà vua.

Lúc bấy giờ, mọi người đều cho rằng dòng họ Trác nhận được ân điển vô hạn của hoàng gia, nhưng không ngờ lại có tin đồn rằng Trác Thiếu Viêm và em trai của Hoàng đế là Thành vương Anh Túc Nhiên dan díu với nhau.

Cả triều đình lập tức xôn xao, Trác Kháng Hiền vào cung dập đầu tạ tội trước mặt đế vương và xin được từ quan.

Hoàng đế vốn nhân hậu, chỉ thở dài thườn thượt rồi nói: “Việc này cũng liên quan đến em trai trẫm, sao có thể chỉ để một mình Trác khanh chịu thiệt thòi được? Thôi, thôi.”

Trác Kháng Hiền vội cúi đầu tạ ơn.

Sau khi về phủ, cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai, ông đã đuổi con gái mình ra khỏi phủ nhà họ Trác, với lí do nàng là tiểu thư khuê các mà mất nết, thậm chí còn tuyên bố với thiên hạ rằng gia tộc họ Trác không có đứa con gái nào vô liêm sỉ như vậy, đồng thời cắt đứt toàn bộ quan hệ với nàng.

Thành vương biết tin, bèn nạp Trác Thiếu Viêm vào phủ làm thiếp. Hai tháng sau, Trác Thiếu Viêm rất được sủng ái nên đã được đưa đến căn viện riêng ở ngoại ô kinh thành, mỗi tháng được cung phụng vô số vàng bạc châu báu.

Người dân trong nước nghe được những chuyện này đều thở dài cảm khái rằng Trác Kháng Hiền tuy có cả con trai lẫn con gái, con trai thì là bậc anh hùng, nhưng con gái lại mang danh lẳng lơ dâm đãng. Số phận quả là không thể đoán trước được.

***

Nửa năm sau vụ sóng gió này, triều đình Đại Tấn vừa mới ổn định được một chút đã lại một lần nữa dẫn năm vạn binh mã xâm phạm biên giới phía Đông Bắc của Đại Bình.

Đội quân tiên phong của Đại Tấn không hề có tiếng tăm gì, vì thế thoạt đầu chẳng ai chú ý cho lắm. Tuy nhiên, khi nhánh quân tiên phong đó tràn vào một số châu ở biên giới Đại Bình như thể chốn không người, khi tất cả tướng lĩnh của các châu biên giới phía Bắc Đại Bình xuất binh chiến đấu đều bị đánh bị tơi tả, lúc bấy giờ chuyện mới kinh động đến Trác Thiếu Cương và quân Vân Lân đang trấn thủ ở biên giới phía Tây.

Trác Thiếu Cương tức tốc dẫn một vạn kỵ binh tiến về phía Đông, tiếp đó là hai vạn năm nghìn bộ binh theo sát phía sau hòng chặn đứng thế tấn công ồ ạt của quân Tấn tại Nhung Châu.

Vậy nhưng trên đường đi, quân của Trác Thiếu Cương đã bị kỵ binh của Đại Tấn chặn đánh, buộc phải quyết một trận dã chiến với bọn họ.

Hai quân quần nhau nửa ngày mà vẫn bất phân thắng bại, đôi bên đều thương vong hàng vạn người.

Trác Thiếu Cương bèn lệnh cho quân ngừng chiến, rồi sai người đi điều đình với quân Tấn, ý muốn tạm nghỉ một lát rồi hẵng đánh tiếp, đồng thời bí mật điều binh đánh úp sau lưng địch.

Nào ngờ người đi điều đình lại bị một mũi tên bắn chết.

Ngay sau đó là một cuộc tấn công thậm chí còn điên cuồng hơn của đối thủ.

Trong lúc hỗn chiến, Trác Thiếu Cương từ xa trông thấy cờ chiến của chủ tướng quân địch, dưới cờ là một người cưỡi ngựa cầm đao vô cùng oai hùng. Trong khoảnh khắc, người nọ đưa mắt nhìn lại, dường như còn thấp thoáng nở nụ cười đầy ẩn ý với y.

Tiếp theo, quân Đại Tấn vậy mà lại phát hiệu lệnh thu binh, nhanh chóng rút lui.

Trác Thiếu Cương lau máu và mồ hôi trên mặt, song không hạ lệnh đuổi theo mà lạnh lùng hỏi thuộc hạ hai bên: “Có biết tên của tướng địch không?”

“Tạ Náo ạ.”

***

Một năm sau đó, cái tên Tạ Náo này và Trác Thiếu Cương có thể nói là vờn nhau như hình với bóng. Mười sáu châu ở biên giới phía Bắc Đại Bình tổng cộng hơn ba nghìn dặm, quân đội do Tạ Náo chỉ huy không đánh chiếm bất cứ châu huyện nào, chỉ có một mục tiêu là quấn lấy quân Vân Lân, gan lì chiến đấu khắp mọi hướng, chưa bao giờ chịu thua.

Huyền thoại trăm trận trăm thắng của quân Vân Lân trước kia đã dần dần bị phá hủy.

Khi Tạ Náo được thăng lên làm tướng quân nhờ những chiến công vang dội, triều Đại Bình lại bất ngờ truyền thánh dụ, lệnh cho Trác Thiếu Cương đưa quân hồi kinh.

***

Ngày 12 tháng Giêng năm Vĩnh Nhân thứ hai của Đại Tấn, Trác Thiếu Cương bị định tội thông đồng với địch, và bị phạt gậy đánh chết tại chợ để thị chúng. Trác Kháng Hiền không có cửa để kêu oan, vì quá phẫn nộ và đau buồn nên đã lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch. Vợ ông ta là Lục thị cũng tự sát vì thương tâm quá độ.

Ngự Sử Đài* đề nghị tru di ba họ nhà họ Trác, nhưng Hoàng đế niệm tình gia tộc họ Trác nhiều đời trung liệt, cho nên đã bác bỏ hình phạt tru di cả tộc. Tuy nhiên, triều thần vẫn cương quyết muốn trừng phạt các quan võ để cảnh cáo, vì vậy đã sung gia quyến nữ của dòng họ Trác vào quân đội ở biên giới phía Bắc làm kỹ nữ trong quân doanh. Trác Thiếu Viêm tuy là thê thiếp của Thành vương song cũng không được tha.

*Ngự sử đài là cơ quan chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.

***

Ngày mùng 8 tháng Hai, binh mã Đại Tấn đột phá Nhung Châu, tiêu diệt toàn bộ binh lính trong thành, cướp sạch lương thảo và quân nhu.

***

Trong doanh trướng tối om, Tạ Náo liếc nhìn cô gái vừa được đưa vào, rồi vươn tay túm tóc nàng, kéo xuống dưới thân mình.

Cơ thể phụ nữ mềm mại ấm áp, Tạ Náo thậm chí còn chẳng buồn nhìn dung mạo của nàng đã ôm luôn lấy eo nàng mà buông thả dục vọng.

Trong lều trại, ngoài tiếng thở dốc của đàn ông ra thì không còn nghe thấy tiếng động nào khác.

Sau khi xong việc, hắn khoan khoái nhướng mày và buông lỏng lòng bàn tay đang giữ chặt hai tay nàng.

Trên eo cô gái in đầy những dấu móng tay đỏ sậm, cho thấy rõ vừa rồi nàng đã bị giày vò kinh khủng như thế nào.

Người đàn ông vén những lọn tóc lòa xòa trước mặt cô gái, sau đó cầm một ngọn đèn soi mặt nàng.

Mặc dù trông nàng lem luốc bẩn thỉu nhưng vẻ mặt lại không hề hoảng sợ, đôi mắt sáng bừng ánh lửa, xinh đẹp đến kinh hồn.

“Tên gì?” Tạ Náo hỏi.

Cô gái có phần không thích ứng được với ánh nến, bèn nhíu mày nhắm mắt lại rồi mới mở miệng đáp: “Trác Thiếu Viêm.”

“Thiếu Viêm.” Tạ Náo lặp lại lời cô gái, bỏ qua luôn họ của nàng, giọng điệu tự nhiên thoải mái như thể hai người đã quen biết nhiều năm.

Cô gái không khỏi mở mắt ra nhìn thẳng vào hắn.

Tạ Náo đặt ngọn đèn xuống, cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, lại nhẹ nhàng vén mái tóc dài rối bù của nàng và khẽ mỉm cười. Sau đó hắn đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi bước ra khỏi lều.

***

Sắc trời còn chưa tối hẳn, khói đen cuồn cuộn bốc lên trên tường thành Nhung Châu ở phía xa.

Phó tướng Chu Dịch đang canh giữ bên ngoài vừa thấy Tạ Náo đi ra liền đến gần, nhỏ giọng nói: “Vương gia.”

“Giết hết chưa?” Hắn hỏi với vẻ mặt lạnh tanh.

Chu Dịch gật đầu, đáp: “Nhung Châu có hai vạn quân Đại Bình trấn thủ, một vạn hai nghìn đã chết trong lúc giữ thành, tám nghìn người còn lại đã đầu hàng khi thành bị công phá. Bọn thuộc hạ đã giết chết tất cả chúng theo lệnh của vương gia rồi ạ.”

Tạ Náo hừ nhạt một tiếng: “Hồi đó Trác Thiếu Cương tàn sát năm vạn tù binh Đại Tấn, đến giờ Đại Tấn vẫn còn sợ khiếp vía. Giờ cũng để cho binh tướng Đại Bình nếm thử cảm giác ấy đi.”

Nghe hắn nhắc tới Trác Thiếu Cương, Chu Dịch thận trọng quay đầu lại nhìn lướt qua doanh trướng mà không nói gì nữa.

Phát hiện ánh mắt và vẻ mặt của y, Tạ Náo liền đe: “Nhớ giữ mồm giữ miệng.”

***

Lúc hắn trở lại trong lều trại, Trác Thiếu Viêm đã nằm nghiêng trên mặt đất ngủ thiếp đi, trên người chỉ đắp một tấm chăn quân dụng thô sơ, che đậy thân thể trần trụi của mình.

Sự bẩn thỉu nhếch nhác không giấu được vẻ an lành của cô gái này, cứ như thể những đau khổ khiến người đời phải cất tiếng thở than chưa từng xảy ra với nàng.

Tạ Náo ngắm nàng một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bờ vai trần của nàng.

Làn da chỗ đó có một vết chai rõ mồn một, dấu vết này hết sức quen thuộc đối với những người tập võ, đó là do thường xuyên giương cung khiến da bị mài mòn đến mức bị chai, cuối cùng sẽ trở nên thô ráp sần sùi như vậy.

Nghe đồn rằng, người anh trai song sinh của nàng là Trác Thiếu Cương đã lập được vô số chiến công hiển hách nhưng lại bị định tội cấu kết với địch và bị xử tử. Người này rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung và dùng binh, không giỏi dùng đao thương và bố trí trận hình. Y là người đã dẫn quân Vân Lân chinh chiến khắp các chiến trường trong mấy năm qua, đồng thời làm rung chuyển thế cục bế tắc nhiều năm vẫn không thay đổi của hai nước bằng chính thực lực của mình.

Tạ Náo nhìn chăm chăm vào vết chai bắt mắt đó và lặng lẽ nở nụ cười.

Trác Thiếu Viêm.

Dường như hắn đã khao khát quá lâu để thật sự được “mây mưa” với nàng như ngày hôm nay.

***

Tiếng hít thở của đàn ông vừa trầm thấp vừa mạnh mẽ, sau nhiều ngày hành quân và chiến đấu đầy mệt mỏi, chẳng bao lâu đã có tiếng ngáy vang lên.

Trác Thiếu Viêm bỗng mở bừng mắt ra, hai mắt trong veo.

Ánh trăng nhạt xuyên qua khe hở rọi vào trong lều hắt lên hàng mi, chiếu vào khuôn mặt tỉnh táo không hề buồn ngủ của nàng.

Sau đó nàng đứng dậy, động tác hết sức nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động.

Nàng khẽ khàng đi chân trần về phía Tạ Náo, rồi dừng lại cách hắn nửa cánh tay, nhìn xuống người đàn ông đang ngủ say như chết.

Ký ức ùn ùn kéo về, cảnh tượng hai quân chém giết ở Nhung Châu một năm được tái hiện trước mắt nàng, dưới lá cờ chủ soái quân địch, vị chiến tướng oai phong dũng mãnh này đã nhìn nàng từ phía xa và nở nụ cười bí hiểm.

Lúc ấy, nàng hoàn toàn không nhớ được hắn trông như thế nào, bây giờ nhìn kỹ mới thấy người đàn ông này có đôi mày rậm, vầng trán cao, thật khôi ngô tuấn tú, gương mặt không nhiễm nét phong sương, không phải người xuất thân từ binh nghiệp. Ở hắn không hề có hơi thở của sa trường do theo quân chinh chiến nhiều năm.

Trác Thiếu Viêm ngẩn người nhìn hắn. Đột nhiên, người đàn ông mở bừng mắt, đưa tay kéo nàng vào trước ngực.

“Muốn giết ta sao?”

Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên bên tai nàng.

Trác Thiếu Viêm không đáp lời, cứ để mặc hắn ôm mình và vuốt ve xoa nắn từ trên xuống dưới khắp cơ thể nàng.

“Nàng muốn trả thù cho người anh trai đã chết thảm của mình à?” Hắn lại hỏi, còn cắn nhẹ vào vành tai nàng.

Nghe vậy, Trác Thiếu Viêm thờ ơ lên tiếng: “Anh trai ta qua đời là chuyện của Đại Bình, liên quan gì đến ngươi?”

Tạ Náo cười thâm thúy, nói: “Trác Thiếu Cương vâng khẩu dụ về kinh, nhưng lại bị khép tội thông đồng với kẻ địch, mà kẻ địch đó cũng chính là ta. Hơn nữa còn có thư từ trao đổi giữa ta và hắn làm bằng chứng. Chính vì thế mà Trác Thiếu Cương bị Ngự Sử Đài bắt giam, rồi dùng gậy đánh chết ngay tại chợ để thị chúng. Nàng không muốn trả thù cho anh trai của mình sao?”

“Anh trai ta từ đầu chí cuối luôn tận trung báo quốc, không bao giờ lén lút bắt tay với địch. Tất cả đều là sự vu cáo hãm hại của triều đình Đại Bình.” Nàng gằn từng tiếng, rồi lặp lại câu hỏi: “Việc đó thì có liên quan gì đến ngươi?”

Tạ Náo lại cười: “Hay cho một người luôn tận trung báo quốc. Nhiều năm qua, hắn cầm quân ngoài sa trường, còn nàng xa tít tận kinh thành, sao nàng dám chắc rằng hắn thật sự không thông đồng với ta? Sao nàng biết hắn quả thật đã bị hãm hại, bị chết oan?”

Trác Thiếu Viêm im lặng. Tạ Náo bất ngờ lật mình đè lên người nàng, tách hai chân nàng ra.

“Bắt ta tới đây, làm nhục ta là để sỉ nhục người anh đã khuất của ta sao?” Trong bóng tối, nàng nhìn hắn chăm chăm, giọng nói dửng dưng không cảm xúc.

“Không phải” Tạ Náo đáp, đồng thời đâm vào cơ thể nàng từng chút một, đến khi nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập thoát ra từ lồng ngực của nàng, hắn mới nói tiếp: “Ta muốn nàng, liên quan gì đến hắn?”

***

Ngày 12 tháng Giêng, Trác Thiếu Cương bị đánh chết bằng gậy giữa phố chợ.

Ngày 16 tháng Giêng, nàng và gia quyến nữ của dòng họ Trác bị giam giữ, sau đó bị đưa đến quân doanh Nhung Châu ở biên giới phía Bắc.

Khi bị nha dịch Hình Bộ áp giải ra khỏi cửa bắc kinh thành, hơn ba mươi người phụ nữ đều quỳ xuống đất khóc lóc, dập đầu kêu oan. Duy có nàng đứng ở trước nhất, không khóc lóc ầm ĩ, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông đầu đội ngọc quan đang chậm rãi đi xuống cổng thành.

“Thành vương điện hạ.”

Nha dịch và quan binh bảo vệ thành lục tục hành lễ, lần lượt nhường đường.

Nàng vẫn đứng yên nhìn hắn đi tới trước mặt.

Anh Túc Nhiên vươn tay xoa trán nàng, đầu tiên là khẽ thở dài một tiếng, đoạn nói: “Người trong thiên hạ đều cho rằng gia tộc họ Trác của nàng bị oan, nhưng chắc hẳn nàng cũng biết rất rõ rằng tội danh mưu phản của nhà họ Trác là sự thật, còn người thực sự bị phụ lòng ở đây là ta.”

Nàng liền cười khẩy.

Sau đó, hắn thình lình giơ tay giáng một cái tát rất mạnh lên má trái của nàng, khiến nàng ngã nhào xuống đất cùng với nụ cười lạnh lùng trên môi.

“Không giết nàng là bởi chút tình cảm cuối cùng của ta dành cho nàng đó.”

Dứt lời, hắn phất tay áo xoay người khoan thai rời đi giống như lúc đến.

Nàng nằm bò trên mặt đất, nuốt nước bọt lẫn máu tươi xuống cổ họng, bật cười thành tiếng, sau đó cười đến độ đau đớn đứt ruột đứt gan.

***

Ngày mùng 8 tháng Hai, nàng và gia quyến nữ của mình bị áp giải đến địa phận Nhung Châu thì nghe tin Nhung Châu đã bị công phá.

Một đội quân dưới quyền của Tạ Náo tràn vào cướp bóc khắp nơi Nhung Châu với khí thế như gió cuốn mây bay, còn các nàng trở thành chiến lợi phẩm bị đưa vào trong doanh trại của quân Tấn.

Tạ Náo quản quân rất nghiêm, không có binh lính nào động đến một ngón tay của bọn họ. Nửa ngày sau có một phó tướng đến, vừa mở miệng ra đã gọi tên Trác Thiếu Viêm.

Khi nàng được lôi ra từ trong đám phụ nữ đang run lẩy bẩy, vị phó tướng đó còn cố ý vén mái tóc rối tung của nàng để nhìn mặt, thấy nàng đúng là xinh đẹp hơn người, bấy mới yên tâm khiêng nàng đi.

Lúc đến bên ngoài lều trướng chủ soái, vị phó tướng đột nhiên nói: “Tướng quân chúng ta yêu sắc đẹp. Nếu ngươi hầu hạ tốt thì xem như cũng tốt số.”

Nói rồi, y xốc màn che lên, thẳng tay ném nàng vào trong trướng.

***

Ba ngày sau, đại quân của Tạ Náo phá thành đốt lều trại, tiếp tục hành quân về phía Tây.

Sáng sớm khi nhổ trại, Tạ Náo bước ra khỏi trướng trong bộ áo giáp chỉnh tề rồi lên ngựa. Từ xa, hắn thấy kỵ binh làm nhiệm vụ do thám và canh gác đã rời lều, sau đó quay đầu lại nhìn bên ngoài trướng chủ soái.

Màn che được vén lên, Trác Thiếu Viêm buộc tóc và đi chân trần bước ra với vẻ mặt lạnh tanh, chỉ khoác một chiếc áo cũ đã sờn rách của hắn, để lộ ra từng mảng da thịt trên vai và tay chân, dường như không cảm thấy lạnh giữa ngày đông giá rét này.

“Dẫn ta theo.” Nàng nói với hắn.

Tạ Náo nhìn nàng từ trên xuống dưới mà không nói lời nào.

Trác Thiếu Viêm đi đến gần con ngựa hắn đang cưỡi, lại nói: “Mới chỉ ngủ với ta có ba ngày mà đã thấy đủ rồi sao?”

Tạ Náo phá lên cười, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng. Hắn cúi người nhấc nàng lên ngựa.

“Ta biết cưỡi ngựa, cho ta một con ngựa.” Được hắn ôm vào trước ngực, nàng vội vàng đưa ra yêu cầu trước khi hắn vung roi thúc ngựa.

Cách lớp áo giáp sắt cứng ngắc, hắn ôm chặt lấy eo nàng, rồi quất một roi thật mạnh, con ngựa lập tức lao vút đi. Hắn quả quyết từ chối yêu cầu của nàng: “Cho nàng một con ngựa để nàng cưỡi ngựa về quân Vân Lân của nàng à?”

m cuối bị gió lạnh thổi bay.

Nàng không nghe rõ, bèn hỏi lại: “Ngươi nói gì?”

Trên lưng chiến mã đang phi nước đại, giọng nói mang theo sự vui đùa rót vào tai nàng: “Ta nói là cho nàng một con ngựa để nàng cưỡi ngựa về quân Vân Lân của anh trai nàng à?”

Trác Thiếu Viêm dựa vào lồng ngực hắn với vẻ mặt không cảm xúc, cánh tay trần áp lên áo giáp hắn. Nàng nói: “Ta lạnh, ngươi ôm chặt chút.”

Tạ Náo thoáng sững người, sau đó ghìm cương, ôm chặt nàng trong vòng tay.

***

Quân Tấn liên tục hành quân về hướng Tây trong suốt mười tám ngày, cuối cùng tiến vào ranh giới Dự Châu.

Tạ Náo không cho quân sĩ có thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn đội hình đã ra lệnh cho các thuộc hạ tấn công vào thành.

Bọn họ tấn công rất ác liệt và dữ dội, có điều Dự Châu là nơi nào chứ? Đó là nơi mà Trác Thiếu Cương đã đặt nền móng cho nghiệp nhà binh của mình bằng những chiến công lẫy lừng, là nơi chiêu mộ quân Vân Lâm đầu tiên, là phòng tuyến kiên cố nhất trong mười sáu châu biên giới phía Bắc của Đại Bình, với binh mã tinh nhuệ nhất, là kho ngũ cốc dồi dào nhất, lại dễ phòng thủ khó tấn công. Đây chính là khúc xương cứng, khó nhằn nhất trong ba ngàn dặm biên cương này.

Suốt năm ngày đêm, Tạ Náo vẫn chưa trở lại doanh trướng.

Xác chết của binh sĩ hai quân chất đầy trong các khe núi sâu bên ngoài thành Dự Châu. Gió đông ào ào thốc vào tường thành làm bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, từ từ nhấn chìm doanh trại quân Tấn cách đó mười dặm chẳng khác nào kết cục của trận hồng thủy.

Ngay cả bầu trời dường như cũng nhuốm bọt máu.

Trác Thiếu Viêm khoanh tay đứng trong doanh trại vắng lặng, ngẩng đầu nhìn trời và hít thật sâu.

Một binh sĩ đi ngang qua bỗng rùng mình một cái khi nhìn thấy sắc mặt của nàng.

Cô gái hơi ngẩng đầu, cần cổ mảnh mai tạo thành một đường cong kiên cường. Nàng đang nhìn vào khoảng không, nhưng ánh mắt lại mang theo sát khí dữ tợn như thể đang nhìn một núi thi thể chất đầy.

***

Sáng hôm sau, rốt cuộc Tạ Náo cũng trở lại.

Hắn đánh thức Trác Thiếu Viêm khỏi giấc ngủ, lột sạch y phục của nàng ra rồi đè xuống cơ thể nàng, như muốn giải tỏa tất cả sự cáu giận trong người sau trận huyết chiến.

Sau khi cơn sóng tình qua đi, hắn bóp mặt nàng và nâng lên, bắt đầu hôn nàng liên tục từ trán đến chóp mũi, đến môi, đến bên tai, rồi xuống cổ….

Trác Thiếu Viêm không nhúc nhích, chờ hắn tận hứng.

Cho đến khi ngoài trướng có người xin gặp, Tạ Náo mới quyến luyến rời khỏi Trác Thiếu Viêm và tiện tay vứt một chiếc áo che lại cơ thể của nàng, sau đó cao giọng gọi người nọ tiến vào, còn mình tự đi lấy nước uống.

Người đến trông khá quen mắt, y là phó tướng họ Chu vẫn thường đi theo bên cạnh Tạ Náo.

“Bẩm tướng quân, lục tung cả đống xác chết mới tìm được một kẻ có vóc dáng tương tự.” Chu Dịch vừa nói vừa đưa tới một bộ áo giáp của binh sĩ bình thường.

Tạ Náo gật đầu ra chiều hài lòng.

Sau khi Chu Dịch rời đi, hắn ném bộ áo giáp đó đến trước mặt nàng, và nói: “Mặc thử đi.”

Trên áo giáp đầy dấu vết của trận chiến ác liệt, trước ngực có vài lỗ do tên găm vào, sau lưng có một vết rách do trường đao chém xuyên qua, lớp vỏ ngoài thô ráp cuộn lại, xung quanh là những vệt máu đen đã khô quánh.

Trác Thiếu Viêm nhìn bộ áo giáp một lúc, cũng không hỏi tại sao, cứ thế làm theo lời hắn.

Tạ Náo quan sát động tác mặc giáp của nàng, trông nàng có vẻ hơi lóng ngóng, song lại không hẳn là hoàn toàn không biết gì. Nàng loay hoay hồi lâu mới mặc xong.

“Trước kia từng mặc rồi à?” Hắn hỏi.

Nàng gật đầu: “Hồi nhỏ, ta từng cùng với anh trai mình học về binh khí ở võ đường.”

Tạ Náo không hề tỏ ra nghi ngờ về câu trả lời này. Hắn đội mũ sắt lên đầu cho nàng, rồi nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Nàng hỏi.

Tạ Náo một tay nắm chặt cổ tay nàng, tay kia vén cửa lều lên, thong thả đáp: “Tấn công thành.”

***

Trên tường thành Dự Châu hỗn loạn không thể tả.

Quân Đại Bình thương vong vô số kể, tường vây bị hư hại nhiều chỗ, những bãi máu loang lổ, những cánh tay cẳng chân bị đứt lìa và những vệt lửa hãi hùng.

Cuộc bao vây tấn công của quân Tấn dừng lại một cách hết sức kỳ lạ vào sáng sớm. Tướng trấn thủ Dự Châu là Giang Dự Nhiên đã coi đây là cơ hội trời ban cho quân mình, tức tốc ra lệnh cho tướng sĩ tập trung lại sửa chữa công sự bảo vệ thành.

Khi quân Tấn lại ào ạt tấn công lần nữa, binh lính Đại Bình đã có thể chống cự, thậm chí đẩy lùi đợt tiến công của bọn họ.

Giang Dự Nhiên đứng trên tường thành, từ xa nhìn quân Tấn rút lui, vừa định ra lệnh cho binh sĩ trấn thủ thành phóng thêm một đợt hỏa tiễn thì ánh mắt đột nhiên tối sầm, cổ họng cũng nghẹn lại.

Vị tướng thủ thành trẻ tuổi, nửa người đẫm máu đang đứng trên tường cao với khí thế hiên ngang bất khuất không ai dám khinh thường.

“Quả là khúc xương cứng.” Tạ Náo nheo mắt nhìn tường thành ở đằng xa, đoạn quay sang hỏi người bên cạnh: “Nàng có biết Giang Dự Nhiên, mãnh tướng hàng đầu trong quân Vân Lân của Trác Thiếu Cương không?”

Trác Thiếu Viêm ngẫm nghĩ một lúc về câu hỏi của hắn rồi mới đáp: “Đã từng nghe nói về người này.”

Tạ Náo chăm chú quan sát vẻ mặt của nàng, không bỏ qua bất cứ một sự thay đổi nào: “Nghe nói Trác Thiếu Cương lệnh cho hắn bảo vệ thành Dự Châu là vì trong tên hắn có chữ Dự. Nàng nghĩ hôm nay Giang Dự Nhiên có giữ được thành không?”

Trác Thiếu Viêm cụp mắt, đáp: “Ta không biết.”

Tạ Náo không nói gì nữa mà đẩy mạnh nàng về phía trước.

Hành động thô bạo và bất ngờ này suýt nữa khiến nàng rơi khỏi lưng ngựa. Nàng hoảng hốt và phải mất rất nhiều sức mới ngồi vững trở lại, trên trán đã rịn mồ hôi.

Cú đẩy đó khiến con ngựa xông lên trước mà không cần người thúc.

Hai tay Trác Thiếu Viêm bị trói vào yên ngựa, không thể điều khiển dây cương, nàng đành phải quay đầu đưa mắt cầu cứu người đàn ông đã đẩy mình vào tình huống này.

Chỉ là, Tạ Náo lại dửng dưng như không.

Chu Dịch ở phía sau lưng hắn cầm một cây đuốc thông, chậm rãi theo đuôi nàng cho tới khi đi đến vị trí mà quân Bình có thể thấy rõ khuôn mặt nàng mới dừng lại.

Bởi vì không nhìn thấy được nét mặt của nàng, y giơ cánh tay lên.

Ngọn đuốc chói mắt và nóng hừng hực chỉ cần gần thêm chút nữa là đủ khiến con ngựa chiến nàng đang cưỡi sẽ bị bỏng, còn nàng đang bị trói chặt tay trên yên ngựa sẽ bị gãy tay khi con ngựa hoảng loạn điên cuồng phi nước đại, sau đó bị quăng ngã dưới vó ngựa và bị nó giẫm chết.

Trác Thiếu Viêm đột ngột ngẩng đầu lên.

Gió lạnh quét qua má, cô gái mặc áo giáp khí phách oai hùng, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt đã biến mất. Nàng nhìn về phía tường thành với ánh mắt chồng chất sự lạnh lẽo.



Câu quân lệnh tắc nghẹn trong cổ họng Giang Dự Nhiên dần dần biến thành mũi gai nhọn hoắt đâm ngược vào lòng, mài cả người y thành đống máu thịt be bét từ trong ra ngoài.

Y trơ mắt nhìn hai con ngựa từ đội hình quân địch đang đi tới gần, ánh mắt vẫn dán chặt vào người đi đằng trước.

Khi chạm vào ánh mắt của Trác Thiếu Viêm, khoảnh khắc đó đất trời như đảo lộn, Giang Dự Nhiên bỗng nhắm tịt mắt lại.

***

“Lần này Trác chủ soái phụng chỉ về kinh, có điều gì muốn căn dặn mạt tướng không?”

“Dự Nhiên, hãy bảo vệ Dự Châu cho tốt.”



Giang Dự Nhiên mở mắt ra, nuốt nước bọt vài lần rồi mới phát ra mệnh lệnh vẫn mắc trong cổ họng nãy giờ: “Mở cửa thành, đầu hàng quân Tấn.”

“Tướng quân?”

“Mở cửa thành, đầu hàng quân Tấn!”



Lá cờ lớn trên tường thành bị gió xé rách, phát ra tiếng phần phật.

Trời đã tối muộn, dưới sườn núi cách thành hai dặm, quân Tấn đang thu nạp quân Dự Châu đầu hàng theo chỉ thị của Tạ Náo. Chu Dịch phụ trách việc này càng không dám qua loa, còn đích thân giám sát việc trưng thu binh khí.

Tạ Náo thong thả thúc ngựa lên sườn núi và bắt gặp Trác Thiếu Viêm đã cởi bỏ mũ giáp sắt.

Gió đêm đông thổi tung mái tóc của nàng, trên người vẫn mặc bộ áo giáp bẩn thỉu dính máu lẫn những vết tích sau trận chiến. Nàng đứng bất động trên sườn dốc, nhìn lá cờ trắng đầu hàng trên tường thành Dự Châu phía xa.

Nghe thấy tiếng vó ngựa đằng sau, nàng quay đầu lại với vẻ mặt như thường.

Tạ Náo nhảy xuống ngựa, đi đến sau lưng nàng.

“Đây đều là công lao của nàng đấy.” Hắn giơ roi ngựa chỉ về phía quân Bình đầu hàng dưới chân núi, rồi dùng cán roi nâng cằm nàng lên, cúi đầu cắn môi nàng: “Thủ vệ thành, giết toàn bộ. Còn Thành Dự Châu, tặng cho nàng.”

Trác Thiếu Viêm sửng sốt.

Một lát sau, nàng nói: “Thủ vệ thành, ngươi muốn giết thì giết. Còn thành Dự Châu, ngươi có bản lĩnh gì mà đòi tặng ta?”

“Ý nàng là sao?”

Nàng nở nụ cười hiếm thấy, tuy nhiên nụ cười đó khá lạnh nhạt: “Đất phong của Ngạc vương Thích Bỉnh Tịnh nằm sát biên giới hai nước, Đại Bình mất một một phần lãnh thổ biên cương, Ngạc vương có nhiều thêm một phần đất phong. Hắn há có thể để ngươi tặng một tòa thành quan trọng cho một người phụ nữ?”

Tạ Náo đón nhận nụ cười của Trác Thiếu Viêm, và vỗ nhẹ má nàng: “Mở miệng nhắc đến người đàn ông khác vào lúc này là muốn chọc giận ta sao?”

Trác Thiếu Viêm không đáp lời.

Tạ Náo buông nàng ra, rồi chắp tay sau lưng nhìn vùng đất bao la rộng lớn phía Nam.

Một lúc lâu sau, hắn quay sang nói với nàng: “Giang sơn Đại Bình hùng vĩ tươi đẹp, chẳng trách Trác Thiếu Cương quyết bảo vệ biên cương lãnh thổ quê hương bằng cả tính mạng. Tiếc rằng hắn chết sớm, không thể tận mắt nhìn thấy cảnh ta san bằng mười sáu châu biên giới phía Bắc Đại Bình mà hắn đã dốc lòng bảo vệ cả đời.”

Dưới lớp áo giáp, máu nóng sôi trào, tim đập dữ dội, tinh thần chiến đấu đã ngấm vào tận máu điên cuồng gào thét, mỗi tấc lí trí đều muốn đập phá, thoát khỏi sự giam cầm của nàng.

Còn nàng cuối cùng chỉ bình thản đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi tung.

App TYT & Lam Gia team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play