Chương 300:
“Sao anh lại đuổi bọn họ đi?” Diệp Du Nhiên cũng múc cho mình một bát nhỏ canh gà nhạt nhẽo, ngồi xuống đối diện Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương chậm rãi uống sạch canh gà trong bát, tinh thần rõ ràng tốt hơn một chút, bình tĩnh lên tiếng: “Bọn họ rất bận.”
Ý trên mặt chữ, không phải anh muốn đuổi bọn họ đi.
“…”
Mộ Tấn Dương cũng không quan tâm cô nghĩ thế nào, vẻ mặt không chút thay đổi đẩy bát về phía cô: “Thêm một bát nữa.”
Diệp Du Nhiên bĩu môi đi vào phòng bếp múc canh cho anh.
Ánh mắt của Mộ Tấn Dương đuổi theo đến khi cô đi vào phòng bếp mới thu lại, sau đó híp mắt, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, thân thể vẫn không quá thoải mái.
Đây là lần đầu tiền anh hưởng thụ đãi ngộ Diệp Du Nhiên làm đồ ăn cho anh, sao có thể để người khác ăn không uống không được.
…
Thể chất của bản thân Mộ Tấn Dương rất tốt, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng hôm sau lúc thức dậy đã xem như khỏi bệnh rồi.
Diệp Miên xuống lầu nhìn thấy người đàn ông đang nấu bữa sáng thì ngẩn ngơ: “Anh thức dậy sớm thế làm gì?”
“Anh không dậy sớm một chút, có người ngay cả bữa sáng cũng không được ăn.”
Mộ Tấn Dương chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, lại xoay người vào phòng bếp bưng hai ly nước trái cây đi ra.
Diệp Du Nhiên sờ sờ mũi, ngồi xuống trước bàn ăn: “Không phải hôm qua em bị quên sao…”
Ăn bữa sáng xong, hai người đều tự đến công ty làm việc.
Diệp Du Nhiên vừa đến công ty đã bị An Hạ kéo qua một bên: “Có xem tin tức chưa?”
“Chưa xem.” Cả ngày hôm qua đều lo chăm sóc Mộ Tấn Dương bị bệnh, cô làm gì có thời gian xem tin tức gì đó.
“Xem thử cái này, bình luận đều nghiêng về một bên đấy.” An Hạ lấy điện thoại ra cho cô xem bình luận phía trên.
Là một bài viết facebook dài, chủ yếu nói về chuyện lần này Cố Hàm Yên bị thương trong studio, dính dáng đến chuyện của Diệp Du Nhiên lúc trước, đề tài này là nội dụng chủ yếu.
Chủ facebook rất rõ ràng là nghiêng về phía Diệp Du Nhiên, còn là tài khoản vip, đương nhiên kéo theo một lượng lớn quần chúng vây xem.
Bài facebook này cũng được chia sẻ hơn chục nghìn lần, hướng gió đều nghiêng về một phía.
Sau khi Diệp Du Nhiên xem xong cũng không có vui vẻ như An Hạ đoán trước, mà chỉ bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.
Diệp Du Nhiên trở lại văn phòng, mở máy tính lên, ngẩn người trước màn hình máy tính.
Sự thật là thứ dễ bị che giấu nhất, cho nên rất nhiều người đều không quan tâm, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy thứ mình nhìn thấy thôi.
Mỗi người đều muốn đứng ở chỗ cao cho người ta phê bình, cho người ta đồng tình, mà buồn cười chính là, Diệp Du Nhiên lại thật sự vì mấy người không thân thiết này mà ít đi một chút phiền phức.
Vì bài facebook nghiêng về phía Diệp Du Nhiên, lại thêm lúc trước Cố Hàm Yên cố ý tỏ vẻ nói chuyện giúp cô, chuyện này cứ bị vén lên như thế.
Nhưng mà, ảnh hưởng tiêu cực mang đến chính là dường như Diệp Du Nhiên lại hot lên.
Chương 301:
Năm đó, vì Diệp Yến Nhi cố ý lan truyền, rất nhiều người đều biết chuyện Diệp Du Nhiên sẩy thai lúc cấp ba.
Bốn năm trôi qua, mọi người đã gần như quên đi hết rồi, bây giờ lại bị nhắc tời, chính là lại đánh thức trí nhớ của vài người một lần nữa.
Diệp Du Nhiên vốn không biết mình lại hot lên.
Mà có hôm sau khi tan tầm, cô đi siêu thị mua đồ với Mộ Tấn Dương, đối diện có hai cô gái nhỏ giống học sinh cấp ba đi tới, sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Du Nhiên thì ngạc nhiên kêu lên: “Chị là cô hai nhà họ Diệp đó sao?”
Chị là cô hai nhà họ Diệp đó sao?
Diệp Du Nhiên có chút nhạy cảm với những lời này, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua bọn họ, không quan tâm đến bọn họ, xoay người muốn rời đi.
Kết quả hai học sinh cấp ba kia lại cầm điện thoại đuổi theo, vừa đuổi theo còn vừa lẩm bẩm: “Chính là chị ấy đó, không ngờ lại nhìn thấy người thật ở đây, còn xinh đẹp hơn trong video nữa…”
Video gì?
Người dừng chân lại đầu tiên là Mộ Tấn Dương.
Anh quay đầu nhìn hai học sinh cấp ba kia.
Học sinh cấp ba thấy người đàn ông đi bên cạnh Diệp Du Nhiên dừng lại, khi nãy bọn họ chỉ lo nhìn Diệp Du Nhiên, không hề nhìn kỹ Mộ Tấn Dương bên cạnh.
Lúc này vừa nhìn mới phát hiện, thế nhưng lại là anh chàng đẹp trai chân dài.
“Hi…” Một cô gái trong đó cười chào hỏi anh, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Thật muốn chụp tấm ảnh lưu lại, sau này tìm chồng sẽ đi tìm theo kiểu này.
Đối với phản ứng của hai học sinh trung học, Mộ Tấn Dương hoàn toàn không để trong lòng, chỉ lạnh lẽo hỏi: “Video gì?”
“Ặc…” Anh đẹp trai chân dài thật lạnh lùng thật đáng sợ, hai cô gái nhỏ bị boss Mộ lạnh lùng làm sợ hãi, thành thật đưa điện thoại trong tay ra: “Chính là cái này.” Tải app truyệnhola nơi nhóm lên ưu tiên đọc tiếp nhé!
Mộ Tấn Dương nhận lấy, mở video đang tạm dừng bên trong.
Trong video chính là người phụ nữ cầm bình nước suối đánh phóng viên, toát ra toàn bộ khí thế, vẻ mặt lạnh lẽo thách thức “nói tiếp đi”, không phải chính là Diệp Du Nhiên đứng bên cạnh anh sao.
Lúc anh nhận lấy điện thoại, Diệp Du Nhiên cũng dựa sát đến gần, nhìn thấy video này, cô nhíu mày: “Từ đâu ra vậy?”
Một học sinh cấp ba trong đó lập tức trả lời, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Diệp Du Nhiên: “Trên mạng đó ạ!”
Dám trực tiếp đánh phóng viên ngay tại buổi họp báo, còn vênh váo hung hăng thách “nói tiếp đi”. Thật sự ngầu khỏi phải nói.
Khó trách mọi người đều nói cách nhau ba tuổi là cách một thế hệ, Diệp Du Nhiên hai mươi hai tuổi cảm thấy mình không hiểu nổi trong lòng mấy cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì.
Cô nhất thời xúc động, ném bình nước suối đánh người, cái này có gì hay để sùng bái chứ?
Video rất ngắn, chủ yếu là cắt ra cái đoạn cô đánh người, kể cả câu gã phóng viên kia nói trước đó “Cô Diệp, cô là vì bị ba làm ảnh hưởng mới sẽ…” cũng ở trong đó.
Cô là vảy ngược của anh, người khác không thể đụng vào.
Ba cô là vảy ngược của cô, người khác không thể nhắc đến.
Mi tâm của Mộ Tấn Dương khẽ nhíu lại, trên mặt thoáng nặng nề, sau đó trả điện thoại lại cho học sinh cấp ba kia, xoay người nắm tay Diệp Du Nhiên: “Đi thôi.”
Không biết có phải ảo giác của Diệp Du Nhiên hay không, cô cứ cảm thấy sau khi Mộ Tấn Dương xem video xong, dường như không vui vẻ lắm.
Diệp Du Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, chợt nghe học sinh cấp ba nói chuyện với cô lúc trước hỏi cô: “Cô Diệp, chị sẽ vào giới giải trí chứ?”
Chương 302:
Cô quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt non nớt của cô gái nhỏ, trong mắt cô gái nhỏ đều là tò mò, không hề có ác ý.
“Tôi nghĩ, có lẽ sẽ không đâu, cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt.” Diệp Du Nhiên cười cười, xoay người rời đi cùng với Mộ Tấn Dương.
Cô gái kia có vẻ rất hưng phấn: “A!! Chị ấy cười rồi, thật là xinh đẹp, cảm thấy hoàn toàn đánh bại nữ thần Yên rồi, làm sao đây!”
Mà một cô gái khác lặng lẽ chụp một tấm bóng lưng Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương nắm tay rời đi, sau đó chỉnh tấm ảnh này thành ảnh ghép, đăng lên facebook.
“Gặp được cô hai nhà họ Diệp ở siêu thị!! Oh no, thật sự chính là nữ thần đó, da trắng chân dài! Đàn ông còn đẹp trai nữa!”
Cô ta thêm đề tài ở phía trước, hiệu quả đem lại chính là bài faceboook này vừa đăng lên đã bị người vây xem rồi.
…
Khi về nhà, Diệp Du Nhiên tìm cái video kia trên mạng.
Thế nhưng lại là một nhà truyền thông nổi tiếng đăng lên, lượng chia sẻ rất lớn, Diệp Du Nhiên hỏi Mộ Tấn Dương: “Anh bảo người ta làm à?”
“Không phải.” Mộ Tấn Dương nhìn thoáng qua màn hình, thu hồi tầm mắt, chuyển sang màn hình máy tính của mình.
Anh không có nhàm chán như vậy, đăng vợ mình lên mạng cho người khác xem.
Huống chi, tư thế đánh người của vợ anh còn xinh đẹp như thế.
Diệp Du Nhiên hơi ngạc nhiên, không phải Mộ Tấn Dương thì là ai chứ?
Cô lướt bình luận một vòng, phát hiện có một cái nói “có lẽ là phóng viên đắc tội người khác”, dường như đã đến gần với sự thật rồi.
Có thể thật sự là phòng viên kia đắc tội ngôi sao hoặc người có tiếng tăm nào đó, cho nên mới cố ý tìm người đăng đoạn video này lên.
Mộ Tấn Dương nhìn thoáng qua số liệu trên màn hình máy tính, nghiêng đầu nhìn Diệp Du Nhiên, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Anh đứng trước cửa, nhìn Diệp Du Nhiên ngồi trước máy tính ở bên trong xem cái gì đó, gọi điện thoại đi: “Cho người xóa cái video trên mạng kia đi.
Nói xong, anh giống như nhớ tới cái gì đó: “Điều tra thử, là ai đăng video này lên mạng.”
Buổi hợp báo trôi qua, anh cũng đã bảo người thu xếp rồi, lại còn có người có thể lấy được video này?
Mộ Tấn Dương ánh mắt nặng nề, trên mặt lóe lên cảm xúc tối tăm, cầm điện thoại tìm cái video kia xem bình luận một lượt, nhìn thấy bình luận bên trên đều khen Diệp Du Nhiên xinh đẹp, sắc mặt càng xấu hơn.
Những người này đều nhàm chán như vậy sao? Nhận xét vợ của người khác như thế, có xinh đẹp hơn nữa cũng là của anh! Chỉ có thể là của anh thôi!
…
Mãi đến lúc ăn cơm chiều, Mộ Tấn Dương vẫn mang dáng vẻ u ám.
Diệp Du Nhiên bưng đồ ăn để lên bàn cơm giúp anh, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên, vừa len lén nhìn anh.
Thịt Bò ngửi thấy mùi thịt cũng chạy đến.
Chó Collie tầm bốn tháng tuổi vô cùng ầm ĩ, dáng vẻ như không dừng lại được dù là một giây.
Nó vừa chạy qua, đầu tiên là chạy một vòng quanh bàn ăn, sau đó lại duỗi chân trước vắt lên người Diệp Du Nhiên.
Chương 303:
Mộ Tấn Dương liếc Thịt Bò một cái, anh nhớ Thịt Bò cũng là đực.
Anh u ám nhìn Thịt Bò, lạnh lùng lên tiếng: “Ngồi yên!”
“Hu…” Thịt Bò nhỏ đang vui vẻ lập tức ủ rũ, uất ức để hai móng vuốt nhỏ xuống, co rút về phía Diệp Du Nhiên, ngồi xổm ở đó, chỉ là còn tựa đầu lên trên đùi của Diệp Du Nhiên.
Không có cô gái nào có thể chống cự lại sự đáng yêu của động vật lông xù cả, Diệp Du Nhiên cảm thấy cái dáng vẻ này của nó đáng yêu chết đi được, đưa tay sờ sờ nó: “Đừng khóc, đánh là thương mắng là yêu, ba của con yêu con mà.”
Không biết có phải nghe hiểu lời nói của Diệp Du Nhiên hay không, Thịt Bò cọ cọ trên đùi cô, lại uất ức “hức hức” hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên bằng đôi mắt long lanh, Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy tim cũng sắp mềm đi rồi.
Trái tim Diệp Du Nhiên mềm nhũn, tức nước vỡ bờ, lớn tiếng với Mộ Tấn Dương: “Không cho hung dữ với nó!”
Mộ Tấn Dương cười lạnh: “Anh không hung dữ với nó.”
Anh nói xong đứng dậy bước qua, xách Thịt Bò lên ném nó về lại phòng của chó.
Một con chó cũng muốn giành vợ với anh á? Mơ đi!
Mộ Tấn Dương ném Thịt Bò về xong thì làm như không có chuyện gì ngồi lại trước bàn ăn bắt đầu ăn bữa tối, nhưng Diệp Du Nhiên lại cảm thấy một cỗ hơi thở mưa gió sắp đến.
Cô chống đỡ khí áp ăn bữa tối xong, nhanh nhẹn chuồn về phòng ngủ, lúc còn đang tắm rửa bị Mộ Tấn Dương phá cửa đi vào, dạy dỗ “yêu thương” với cô.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Du Nhiên đỡ eo lầu, lập tức nhìn thấy dáng vẻ vô cùng sảng khoái của Mộ Tấn Dương.
“Đến đây ăn bữa sáng.”
Ha hả.
Diệp Du Nhiên đi qua, cướp lấy sữa nóng trong tay anh, đặt lên trên bàn kêu “cạch” một tiếng, ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng.
Khóe miệng Mộ Tấn Dương ẩn chứa ý cười, từ từ ăn bữa sáng, cả người nhìn qua ưu nhã đến khác thường.
Đột nhiên, Mộ Tấn Dương lên tiếng nói một câu: “Đêm nay về sớm một chút.”
“Ồ.” Diệp Du Nhiên lơ đễnh trả lời, bình thường anh cũng sẽ nói lời như thế, cho nên cô cũng không để trong bụng.
Mộ Tấn Dương không hài lòng với câu trả lời này lắm, nhíu mày: “Nếu không trở về đúng giờ, anh sẽ ném Thịt Bò ra đường.”
Diệp Du Nhiên nghẹn họng, uống một ngụm sữa lớn mới trở lại bình thường: “Biết rồi.”
Giọng điệu của Diệp Du Nhiên có chút không kiên nhẫn, càng ngày cô càng cảm thấy Mộ Tấn Dương rất bá đạo.
Nghĩ đến đây, cô ngẩn đầu liếc mắt nhìn Mộ Tấn Dương, phát hiện Mộ Tấn Dương cũng đang nhìn cô, Diệp Du Nhiên hỏi anh: “Trở về sớm một chút có chuyện gì à?”
Mộ Tấn Dương thoáng ngơ ngác: “Không có chuyện gì, em trở về sớm một chút là được.”
“À, được rồi.” Tuy anh nói như vậy, nhưng Diệp Du Nhiên biết có lẽ anh có chuyện gì đó, mặc dù bình thường anh sẽ dặn dò cô về sớm một chút, nhưng sẽ không nhắc lại mãi.
…
Từ khoảng thời gian trước trời mưa liên tục cả một tuần, thành phố Vân Châu đã đi vào mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Diệp Du Nhiên đi ra từ trong ga ra, trên người mặc áo khoác nỉ màu trắng dài đến đầu gối, từ đầu gối trở xuống đều lộ ra bên ngoài, đôi chân trắng như truyết nhỏ nhắn mà mê người, cô mang một đôi giày cao gót màu bạc, đang bước nhanh về phía tòa cao ốc của tập đoàn Diệp Thị.
“Chào Tổng giám Diệp!”
Chương 304:
Dọc đường có nhân viên gặp được cô rồi chào hỏi, Diệp Du Nhiên sẽ gật đầu, khóe môi cong lên một độ cong rất nhỏ, khiến cả người thoạt nhìn lại nhiều thêm mấy phần lạnh lùng.
Diệp Du Nhiên bước vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, cô mới xoa xoa tay đưa đến miệng hà hơi.
Đã nhiều năm không trải qua mùa đông ở thành phố Vân Châu, không ngờ mùa đông lại lạnh như thế.
Vì vậy, xinh đẹp động lòng người lập tức trở thành xinh đẹp “đông lạnh” người.
Vì cái đẹp, có lạnh một chút cũng chẳng sao, dù sao trong công ty có hệ thống máy sưởi mà.
Nhưng mà, nhớ đến ánh mắt của Mộ Tấn Dương khi cô ra ngoài, trong lòng vô thức có chút sợ sệt.
“Đinh…”
Cửa thang máy mở ra, Diệp Du Nhiên đi ra ngoài, lập tức đi về phía phòng làm việc của mình.
Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương ngồi trên sô pha, có chút sửng sốt: “Sao anh lại ở đây?”
Mới sáng sớm đã ở trong phòng làm việc của cô, đây là muốn làm gì?
Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ sắp quên còn có tên Huỳnh Tiến Dương này rồi.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, lúc cô hơn mười tuổi thật sự rất thích Huỳnh Tiếng Dương, cho dù một ngày không gặp cũng vô cùng muốn gặp anh ta.
Mà sau khi gặp anh ta, sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mà bây giờ, một khoảng thời gian không gặp, cô đã rất khó nhớ đến Huỳnh Tiến Dương này rồi, cũng có thể vì Diệp Yến Nhi ra nước ngoài, anh ta cũng không có lý do đến tập đoàn Diệp Thị, bản thân anh ta vừa phải bận chuyện của tập đoàn Huỳnh Thị, cho nên nếu hai người không phải hẹn riêng sẽ rất khó gặp mặt một lần.
“Không có việc gì không thể gặp mặt sao?” Trong mắt Huỳnh Tiến Dương lộ ra vẻ mất mát rất rõ ràng: “Du Nhiên, chúng ta trở nên xa lạ như vậy từ lúc nào thế?”
“Có chuyện gì sau này nói đi, tôi phải làm việc rồi.” Nói xong, Diệp Du Nhiên bèn muốn đi đến phía sau bàn làm việc.
Huỳnh Tiếng Dương nhìn Diệp Du Nhiên đi qua trước mắt mình, hương nước hoa thanh nhã trên người cô thổi tới, thấm vào ruột gan.
Trên mặt rõ ràng là vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng đôi mắt đào hoa kia lại phủ kín sương mù, nhìn người khác một cái, giống như muốn câu mất linh hồn của người ta đi vậy.
Huỳnh Tiến Dương rung động một trận không có lý do, đưa tay giữ cô lại, trong lòng nhớ tới gì đó, bèn thốt lên: “Yến Nhi nói năm sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt rơi xuống chỗ anh ta cầm lấy tay cô, không nặng không nhẹ lên tiếng: “À, anh buông ra trước.”
“Em không có gì muốn nói sao?” Huỳnh Tiến Dương không những không buông ra, tay cầm lấy tay cô còn nắm chặt hơn, nhíu mày lại, giống như bị cái gì làm bối rối vậy.
Nếu là trước đây, Diệp Du Nhiên thấy dáng vẻ này của anh ta chắc chắn sẽ nhẹ dạ đau lòng.
“Để người khác nhìn thấy không tốt.” Diệp Du Nhiên thấy anh ta không buông, thì tự mình đưa tay gỡ tay anh ta ra, lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Chúc mừng hai người, là cố ý đến cho tôi biết tin tức này à? Bây giờ tôi biết rồi, ngày tổ chức hôn lễ chắc chắn tôi sẽ tới chỗ chúc phúc.”
Diệp Du Nhiên nói xong, cũng bước nhanh đến sau bàn làm việc, đưa tay mở máy tính, không nhìn Huỳnh Tiến Dương thêm lần nào nữa: “Tôi phải làm việc rồi, anh tự nhiên đi.”
Nói xong, lập tức thật sự bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Du Nhiên khiến đáy lòng của Huỳnh Tiến Dương hơi sợ hãi.
Anh ta nghiêm túc nhìn Diệp Du Nhiên cúi đầu làm việc, phát hiện cô thật sự rất xinh đẹp, luôn có thể khiến người ta liếc mắt một cái đã nhận ra cô.