Chương 305:
Khi cô còn nhỏ, lúc nhìn thấy anh ta, dáng vẻ rõ ràng là thẹn thùng lại còn ra vẻ bình tĩnh vờ như hào phóng, ngọt ngào gọi anh ta là “anh Tiến Dương”.
Cô không biết cô như vậy có bao nhiêu đáng yêu đâu.
Làn da của cô rất trắng, đôi mắt là mắt đào hoa tiêu chuẩn, cho dù nhìn ai đều giống như đang quyến rũ, màu môi đỏ tươi, sống mũi cũng rất xinh đẹp.
Anh ta nhận ra, cô gái nhỏ ngọt ngào gọi anh ta là “anh Tiến Dương” đã thật sự trưởng thành rồi, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp thành thục.
Mà sau khi anh ta đồng ý chuyện Diệp Yến Nhi nhắc tới muốn tổ chức hôn lễ, phản ứng đầu tiên thế nhưng lại là đến tìm Diệp Du Nhiên.
Mặc dù Diệp Du Nhiên bày ra dáng vẻ không muốn để ý đến anh ta, nhưng anh ta vẫn không muốn đi: “Du Nhiên, em sống có tốt không?”
Cuối cùng Diệp Du Nhiên cũng quay đầu nhìn anh ta thêm một cái: “Rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.”
“Khoảng thời gian trước, em…”
“Tổng giám Diệp.”
Vào lúc này, có người đến đây gõ cửa.
Diệp Du Nhiên nhíu mày nhìn Huỳnh Tiến Dương.
Diệp Du Nhiên quay đầu ra cửa kêu một tiếng: “Vào đi.”
“Phó Tổng giám đốc nói bây giờ phải…” Người đi vào là trợ lý của Diệp Nguyên Minh, cô ta đẩy cửa vào nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương cũng ở đây thì hơi ngơ ngác, đáy mắt hiện lên nghi ngờ.
Diệp Du Nhiên cũng không quan tâm cô ta nghi ngờ cái gì, lên tiếng hỏi: “Phó Tổng giám đốc nói cái gì?”
Phó Tổng Giám đốc nói lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.” Trợ lý nhìn về phía Diệp Du Nhiên, sau khi nói xong lại không nhịn được liếc mắt nhìn thoáng qua Huỳnh Tiếng Dương.
Huỳnh Tiến Dương bình tĩnh ung dung ngồi ở đó, giống như không cảm thấy anh rể đột nhiên tìm em vợ có vấn đề gì.
Diệp Du Nhiên nhíu nhíu mày, quay đầu gật đầu với trợ lý: “Tôi sẽ đến ngay.”
Đợi đến khi trợ lý rời đi, Huỳnh Tiến Dương lập tức mở miệng nói: “Em đi họp trước đi.”
Diệp Du Nhiên nhìn dáng vẻ thấu hiểu lòng người của anh ta, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác chán ghét, ngay cả qua loa cũng lười, xoay người lập tức rời đi.
Đây là hội nghị triệu tập lần đầu tiên sau khi Diệp Nguyên Minh trở lại tổng bộ, chắc là người mới nhậm chức đưa ra kế hoạch mới.
À, không đúng, trước kia Diệp Nguyên Minh đã từng làm việc ở tổng bộ rồi, cũng không tính là người mới nhậm chức, nhiều lắm chỉ là củng cố địa vị Phó Tổng Giám đốc của mình một chút mà thôi.
Bây giờ ông ta chính là người gần với Diệp Thành nhất trong công ty.
Diệp Du Nhiên đến khá sớm, sau khi đi vào thì chỉ im lặng ngồi ở đó, đợi cuộc họp bắt đầu.
Diệp Nguyên Minh vừa đi vào, liếc mắt một cái đã chú ý thấy Diệp Du Nhiên ở trong đám người.
Giống y như người ba ngồi tù của cô, đi đến đâu cũng có thể dễ dàng khiến người bên ngoài chú ý.
Ông ta có chút không vui nhíu mày, mới nhấc chân đi qua: “Bây giờ bắt đầu cuộc họp.”
…
Lúc cuộc họp kết thúc, sắc mặt của Diệp Du Nhiên không tốt lắm.
Vì nhiệm vụ Diệp Nguyên Minh giao cho cô rất nặng, có thể nghĩ, một tháng sau này, cô phải liên tục tăng ca, cho dù vậy vẫn chưa chắc có thể hoàn thành mục tiêu.
“Du Nhiên, cố gắng thật tốt nhé, tôi rất xem trọng cháu!” Diệp Nguyên Minh chú ý thấy sắc mặt của cô không đúng, rất bình tĩnh vỗ vỗ bả vai của cô, giọng điệu hiền từ.
Trên mặt Diệp Du Nhiên tràn đầy lạnh lùng, cong môi cười: “Biết rồi, tôi sẽ cố gắng.”
Chương 306:
“Thế thì tốt! Có những lời này của cháu, tôi yên tâm rồi.” Diệp Nguyên Minh cười cười: “Mọi người cũng nhau cố gắng nhé.”
Diệp Du Nhiên mệt mỏi trở về văn phòng, phát hiện Huỳnh Tiến Dương đã không còn ở đây nữa, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Vì nhiệm vụ Diệp Nguyên Minh giao cho cô có chút nặng nề, cho nên Diệp Du Nhiên bắt đầu phải tăng ca từ hôm nay.
Người trở nên bận rộn thì sẽ quên rất nhiều chuyện, ví dụ như Diệp Du Nhiên dứt khoát quên mất Mộ Tấn Dương từng dặn dò cô, bảo hôm nay cô tan tầm trở về sớm một chút.
…
Mộ Tấn Dương về đến nhà, nhìn biệt thự không có một bóng người, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
Rất tốt, xem ra cô vợ nhỏ của anh hoàn toàn không để lời anh nói ở trong lòng.
Mộ Tấn Dương mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt vốn đã khó coi bây giờ càng u ám hơn.
Thảm bị xé thành mấy miếng, giày rơi khắp nhà…
Cả phòng khách lộn xộn giống như vừa bị cướp vậy.
Mà người gây chuyện kia, vừa nhìn thấy Mộ Tấn Dương đã chạy đến, xoay vòng vòng xung quanh anh, miệng còn kêu to “hu hu”, hoàn toàn quên mất chuyện Mộ Tấn Dương làm với nó hôm qua.
“Thịt Bò.” Mộ Tấn Dương rũ mắt nhìn nó, giọng nói lạnh đến đáng sợ.
“Hu~”
Thịt Bò lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, không hề lộn xộn, xoay xoay tròng mắt vô tội nhìn Mộ Tấn Dương.
“Mắc sai lầm còn không chịu nhận?”
Mộ Tấn Dương nhíu chặt mi tâm, ngồi xổm xuống trước mặt Thịt Bò: “Hôm nay không có ai bảo vệ con đâu.”
“Bịch” một tiếng,hịt Bò sáp đến liếm mặt Mộ Tấn Dương, sau đó nghiêng đầu cọ cọ trên người anh.
“…”
Mộ Tấn Dương cứng người ngồi xổm tại chỗ, sau một lúc lâu mới từ từ vươn tay, khi sắp đụng trúng Thịt Bò lại kịp thời rụt về.
Dường như Thịt Bò cảm nhận được nguy hiểm nào đó, rụt rụt về phía sau, trốn sang một bên cẩn thận nhìn Mộ Tấn Dương.
Kết quả người đàn ông thô bạo ném nó ngày hôm qua lại chỉ bình tĩnh đi lên lầu tắm rửa, rồi đi xuống lầu bắt đầu dọn dẹp phòng khách.
Toàn bộ quá trình Thịt Bò đều theo sau mông anh, anh nhặt một chiếc giày lên, nó lại tha ra, kết quả ánh mắt Mộ Tấn Dương vừa đảo qua, nó lập tức sợ tới mức làm rớt giày.
Lúc anh sửa sang phòng khách được một nửa, Nam Sơn đã đến đây.
Anh ta nhìn phòng khách bừa bộn, rất xấu xa nở nụ cười: “Thịt Bò thật sự là một tay phá nhà rất giỏi.”
Lúc đầu khi mang Thịt Bò về, Nam Sơn thường xuyên chăm sóc nó, cho nên nó có ấn tượng với Nam Sơn.
Nó chạy đến trước mặt Nam Sơn, nâng chân trước lên vắt trên người anh ta.
Anh ta ngồi xổm xuống ôm lấy Thịt Bò, xoa đầu nó: “Vui vẻ vậy à, có thể nghe hiểu ta đang khen mi hả?”
Vừa nói ra, Nam Sơn lập tức cảm thấy ánh mắt lạnh lùng âm u của ông chủ lướt đến đây.
Nam Sơn run rẩy một cái, thả thịt bò xuống dưới, cầm đồ mình mang đến vào trong: “Ông chủ, thứ anh dặn dò tôi, tôi đều mang đến đây rồi.”
“Để đó đi.” Mộ Tấn Dương còn đang dọn dẹp phòng khách, chỉ thản nhiên lên tiếng, cũng không nói thêm gì khác.
Chương 307:
Sau khi Nam Sơn cất đồ tươi và những thứ khác mang đến từ Ngọc Hoàng Cung do Mộ Tấn Dương dặn dò, mới phát hiện Diệp Du Nhiên không có ở nhà.
“Bà chủ cô ấy… vẫn chưa về à?”
Mộ Tấn Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu có thể về rồi.”
Nam Sơn sờ sờ mũi mình, được rồi, cái không nên hỏi anh ta sẽ không hỏi.
Mộ Tấn Dương dọn dẹp lại phòng khách rộng lớn, lại mang mấy thứ Nam Sơn lấy tới vào phòng bếp, đợi đến khi anh nấu bữa tối xong, đã là tám giờ tối rồi.
Nhưng mà, Diệp Du Nhiên vẫn chưa về.
Mộ Tấn Dương quay về phòng khách, cầm lấy điện thoại của mình, vừa muốn gọi đi, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, dừng động tác trong tay lại.
Vừa nâng mắt đã nhìn thấy Thịt Bò đang tự chơi với mình cách đó không xa.
“Thịt Bò.” Mộ Tấn Dương kêu nó một tiếng, Thịt Bò nhạy bén quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương, sau đó chạy nhanh tới.
Mộ Tấn Dương cau mày, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng: “Ngồi xuống.”
Thịt Bò ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước mặt anh, dáng vẻ ngoan ngoãn, ánh mắt vô tội, Mộ Tấn Dương cảm thấy dáng vẻ này của Thịt Bò rất vừa mắt.
Mộ Tấn Dương nghiêm túc nhìn nó: “Con nói xem, ba có cần gọi điện thoại cho mẹ con không?”
“…” Thịt Bò nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Mộ Tấn Dương, đối mắt với anh một lúc, lại nghiêng đầu sang một bên khác, tiếp tục đối mắt với anh.
Mộ Tấn Dương nhíu mày, anh điên rồi mới đi hỏi một con chó vấn đề này.
Nhưng mà, ngay sau đó anh lại hỏi tiếp: “Ba đã dặn dò mẹ con về sớm một chút rồi, nhưng đã muộn thế rồi cô ấy vẫn chưa về, không quan tâm lời ba nói như vậy, không phải ba nên tức giận sao?”
Thịt Bò lại trả lời: “Hu~”
Mộ Tấn Dương càng cau chặt mày hơn, im lặng một lát: “Nếu con đã nhớ cô ấy rồi thì chúng ta đến công ty tìm cô ấy thôi.”
Nói xong thì mang theo Thịt Bò ra ngoài, đi ô Diệp đến tập đoàn Diệp Thị.
…
Diệp Du Nhiên bận rộn đến trời đất quay cuồng, ngay cả cơm tối cũng quên ăn, đợi đến lúc cuối cùng cô cũng phục hồi lại tinh thần đã sắp tám giờ rồi.
Lúc này cô mới cảm thấy hơi đói.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa đi vào, không đợi cô ngẩng đầu, đã nghe thấy giọng nói của Huỳnh Tiến Dương: “Du Nhiên.”
Diệp Du Nhiên tức giận nhìn anh ta: “Sao anh lại đến nữa.”
Là vì phải kết hôn với Diệp Yến Nhi rồi, cho nên mắc chứng sợ hải trước hôn nhân, một ngày phải tìm cô hai ba lần à?
Huỳnh Tiến Dương nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, nhưng giọng điệu vẫn rất dịu dàng: “Anh đợi bên ngoài nửa tiếng cũng không thấy em đi ra ngoài, sau đó hỏi mới biết em đang tăng ca, anh mang bữa ăn khuya đến cho em.”
Nói xong đã đặt đồ ăn khuya mang tới đến trước mặt Diệp Du Nhiên: “Ăn đi.”
Diệp Du Nhiên không nhìn đồ ăn khuya anh ta đặt trước mặt cô, ánh mắt dừng trên mặt Huỳnh Tiến Dương: “Anh đợi tôi làm gì?”
Huỳnh Tiến Dương trầm ngâm: “Muốn cùng em đi ăn tối.”
Hôm nay sau khi gặp Diệp Du Nhiên, anh ta mới phát hiện số lần gặp cô có thể đếm trên đầu ngón tay, trước đây cảm thấy không sao cả nhưng bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy có phần không vừa lòng.
Chương 308:
Về phần không vừa lòng cái gì, đáy lòng anh ta có đáp án nhưng lại không muốn thừa nhận.
Diệp Du Nhiên liếc nhìn anh ta: “Xin lỗi, có lẽ tôi không có thời gian, ở nhà có người đợi tôi về cùng ăn tối.”
Diệp Du Nhiên nói xong mới nhớ ra, sáng nay khi ra khỏi nhà, Mộ Tấn Dương nói cô tối nay về sớm một chút.
Xong rồi.
Cô không chỉ không về nhà sớm mà còn ở công ty tăng ca muộn như vậy, ở công ty tăng ca muộn thì cũng thôi đi, lại còn không gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Nghĩ đến đây cô mới lấy điện thoại ra xem, phát hiện trên đó lại không có cuộc gọi nhỡ nào.
Đáy lòng lướt qua một tia nghi hoặc, hàng ngày chỉ cần cô về hơi muộn một xíu là Mộ Tấn Dương sẽ gọi tới, hôm nay đến giờ này anh vẫn chưa gọi cho cô.
Diệp Du Nhiên cũng không để ý Huỳnh Tiến Dương vẫn đang ở bên cạnh, tìm số Mộ Tấn Dương rồi gọi cho anh.
Kết quả cô vừa gọi đi, Huỳnh Tiến Dương lại đưa tay cướp mất điện thoại cô, giọng nói lạnh lùng: “Không phải chỉ là cùng ăn một bữa tối thôi sao, em không nguyện ý đến vậy à?”
Dưới cái nhìn của anh ta, tình cảm của anh ta và Diệp Du Nhiên chắc hẳn là thắm thiết, không phải chỉ cùng ăn một bữa cơm thôi à, cô lại còn phải gọi cho Mộ Tấn Dương.
Người đàn ông đó căn bản không xứng với cô!
Điện thoại bị cướp mất, Diệp Du Nhiên sững sờ, đứng bật dậy, hét về phía anh ta: “Trả điện thoại cho tôi!”
Huỳnh Tiến Dương nhíu mày, thấy dáng vẻ tức đến thở hổn hển của cô thì cong môi cười, chính dáng vẻ này mới là cô thật sự.
Anh ta rất không thích cô dùng vẻ mặt lạnh lùng xa cách đối xử với anh ta.
Huỳnh Tiến Dương cười, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, đừng giận nữa, đi ăn cơm cùng anh, ăn cơm xong anh trả điện thoại cho em.”
“Trả. Điện. Thoại. Cho. Tôi!” Diệp Du Nhiên gằn từng chữ, trong mắt viết đầy sự chán ghét với anh ta.
Bây giờ cô đang thật sự rất giận.
Vì sao ai cũng tự cho rằng mình đúng.
Huỳnh Tiến Dương cao hơn cô, sức cũng khoẻ hơn cô, anh ta dễ dàng đưa điện thoại lên qua đầu, Diệp Du Nhiên liền hết cách.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Du Nhiên vang lên.
Huỳnh Tiến Dương nâng mắt nhìn màn hình điện thoại, phía trên hiện hai chữ “chồng yêu”, anh ta thấy cực kỳ chướng mắt.
Diệp Du Nhiên cũng nhìn thấy là Mộ Tấn Dương gọi tới, lòng cô càng sốt ruột, lạnh giọng nói: “Huỳnh Tiến Dương, trả điện thoại cho tôi, tôi không muốn ăn cơm với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn có qua lại gì với anh!”
Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Huỳnh Tiến Dương đờ đẫn có thể dùng tốc độ mắt thường cũng thấy, sau đó chuyển thành kinh ngạc.
Diệp Du Nhiên thừa cơ cướp điện thoại lại, nào ngờ Huỳnh Tiến Dương đã sớm có phòng bị, anh ta lui về sau một bước rồi tắt máy.
…
Cửa lớn Diệp thị.
Mộ Tấn Dương đỗ xe xong, quay đầu nhìn Thịt Bò ngồi ở ghế lái vì say xe mà mệt mỏi buồn ngủ.
Thấy tinh thần Thịt Bò kém, Mộ Tấn Dương hơi nhíu mày, đưa tay xoa đầu nó: “Say xe rồi, không có triển vọng gì cả.”
“Ư…”
Chương 309:
Thịt Bò tủi thân hừ một tiéng, nhìn Mộ Tấn Dương một chút rồi lại rũ đầu xuống nằm trên ghế phó lái, không động đậy.
Hiển nhiên là vô cùng say xe.
Mặc dù anh không quá vui khi Thịt Bò chiếm một phần sự chú ý của Diệp Du Nhiên, nhưng dù sao Thịt Bò cũng là anh tự tay mang về, dù lựa chọn ban đầu khi chọn chó đực là một sai lầm nhưng chí ít nó cũng là một thành viên trong nhà.
Mộ Tấn Dương cũng không thật sự ghét nó.
“Vậy ba gọi cho mẹ, con chịu đựng một chút.” Mộ Tấn Dương hiếm khi tốt tính an ủi Thịt Bò.
Thịt Bò rất được lợi đưa lưỡi liếm Mộ Tấn Dương, dáng vẻ ỷ lại nũng nịu đó khiến đáy lòng anh mềm nhũn, một tay đặt trên đầu nó, một tay lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Du Nhiên.
Kết quả điện thoại đổ chuông vài lần không có ai nghe, cuối cùng còn thẳng thừng cúp máy.
Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vài giây, sắc mặt âm trầm.
Thịt Bò dường như cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của anh, nó nũng nịu cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Mộ Tấn Dương rụt tay về, nhìn Thịt Bò một lát mới lên tiếng: “Mẹ con được chiều hư rồi, ba lên tìm mẹ, con ngoan ngoãn ngồi đây nhé.”
Nói xong anh tháo dây an toàn rồi xuống xe.
…
Diệp Du Nhiên thấy Huỳnh Tiến Dương lại thật sự ngắt điện thoại, rút tay về, mặt như phủ băng nhìn anh ta: “Huỳnh Tiến Dương, nếu anh còn biết xấu hổ thì trả lại điện thoại cho tôi. Anh có biết dáng vẻ quấn chặt lấy tôi bây giờ của anh rất khó coi không?!”
Sắc mặt Huỳnh Tiến Dương cứng ngắc, mặt âm trầm lặp lại lời cô vừa nói: “Anh quấn chặt lấy em?”
“Nếu anh muốn chứng minh mình không quấn chặt lấy người thì bây giờ trả điện thoại cho tôi sau đó tự giác rời đi, nếu không trông mắt tôi, bây giờ anh là đang quấn chặt lấy không buông, dáng vẻ này của anh thật sự rất nực cười!”
Diệp Du Nhiên không biết hôm nay Huỳnh Tiến Dương phát điên cái gì, quyết tâm phải ăn cơm với cô, dáng vẻ tự cho mình là đúng khiến cô cảm thấy mất hết hứng thú.
Cũng không biết phép khích tướng có tác dụng với anh ta hay không.
Bây giờ cô đang lo lắng chuyện Mộ Tấn Dương, tính anh không tốt lắm, nếu anh cho rằng cuộc điện thoại vừa rồi là do cô ngắt thì chắc chắn sẽ tức giận.
Huỳnh Tiến Dương cười lạnh một tiếng: “Nếu như nhất định muốn nói quấn chặt lấy người thì chắc hẳn em tương đối thành thạo.”
Diệp Du Nhiên trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói linh tinh gì đấy?!”
“Em cho rằng anh không biết trước đây em vẫn luôn thích anh sao?” Huỳnh Tiến Dương vừa nói vừa tới gần cô.
Diệp Du Nhiên cảm thấy dáng vẻ này của Huỳnh Tiến Dương có chút khác thường, cô không khỏi lùi lại một bước: “Nếu anh cũng biết đó là chuyện trước kia thì bây giừo nói ra còn có tác dụng gì?”
Huỳnh Tiến Dương thấy ngữ điệu của cô không còn lạnh như vừa này, cho rằng cô bị mình nói trúng nỗi lòng nên mới vậy, trên mặt lại nở nụ cười: “Anh biết em luôn thích anh, Mộ Tấn Dương có chỗ nào xứng với em, nếu không phải vì…”
Mộ Tấn Dương đi đến cửa văn phòng liền nghe thấy giọng nam truyền ra, hơn nữa giọng nói này còn có phần quen tai.
Anh đến gần lại đúng lúc nghe thấy câu “Mộ Tấn Dương có chỗ nào xứng với em, nếu không phải vì…” của Huỳnh Tiến Dương.
Vì cái gì?
Giọng nói này rất quen tai.