Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy tay chợt nhẹ đi, khay canh gà bưng trên tay đã được Mộ Tấn Dương cầm lấy rồi, cô đưa tay muốn lấy lại: “Để em…”

Mộ Tấn Dương đưa mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh chợt lóe: “Bị cảm bị sốt mà thôi, cũng không phải bị tàn phế, em cảm thấy anh cũng bưng nổi một bát canh gà sao?”

“Không có…” Diệp Du Nhiên có chút bất đắc dĩ.

Mộ Tấn Dương có được câu trả lời phủ định của cô, hài lòng tiếp tục đi về phía trước.

Cố Hàm Yên nhìn một màn này vào trong mắt, cắn môi đứng tại chỗ quên mất phải đi về phía trước.

Nam Sơn tiến lên, nhìn Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên đi ở phía trước, nhỏ giọng nói với Cố Hàm Yên: “Tôi nhìn đến cũng muốn kết hôn luôn rồi, ít nhất khi bị bệnh, cũng có một người bưng canh rót nước.”

Cho nên nói, suy nghĩ của đàn ông với phụ nữ không giống nhau.

Nam Sơn là thấy Diệp Du Nhiên hầm canh cho Mộ Tấn Dương, còn Cố Hàm Yên lại thấy Mộ Tấn Dương không nỡ để Diệp Du Nhiên bưng đồ, dù nó chỉ là một bát canh, quan tâm đến khiến người ta ghen tị.

Mà phần quan tâm này, vốn nên thuộc về cô ta.

“Sau khi ngài Nam về nước, tiếng Trung ngày càng tốt hơn rồi nhỉ, nếu không phải anh có một đôi mắt xanh dương xinh đẹp, chắc chắn mọi người đều cho rằng anh là người sống và lớn lên trong nước đó.

Cố Hàm Yên quay đầu nhìn Nam Sơn, trên mặt đã tràn đầy ý cười.

Nam Sơn không biết sự thay đổi liên tục trong lòng cô ta, cười trả lời: “Tất cả mọi người đều nói như vậy, ha ha!”

Sau đó, sắc mặt Cố Hàm Yên vẫn bình tĩnh xuống lầu cùng với Nam Sơn, đi đến nhà ăn.

Mộ Tấn Dương đã ngồi ở đó ăn canh rồi, Diệp Du Nhiên thì bưng gì đó từ trong phòng bếp đi ra.

Thấy Cố Hàm Yên và Nam Sơn xuống lầu cùng nhau, Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Muốn ăn cơm cùng nhau không?”

Cô nói xong thì đi đến bàn ăn, đặt đĩa bắp cải xào bưng trong tay lên trên bàn, trong lòng lại hi vọng bọn họ ở lại.

Đây là lần thứ hai cô xuống bếp, làm đồ ăn không đến mức khó ăn, nhưng đều không bỏ muối.

Mộ Tấn Dương đang bị bệnh, dù sao cảm vị giác cũng không nhạy bén, anh không biết là ăn ngon hay dở.

Có để làm hại vị giác của Cố Hàm Yên một chút, Diệp Du Nhiên cũng sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nhưng rõ ràng có người không nghĩ giống cô. Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!

Mộ Tấn Dương buông thìa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Sơn: “Chuyện của Ngọc Hoàng Cung, cậu nên chú ý nhiều hơn một chút, buổi trưa đông người, cậu trở về trông, tránh xảy ra chuyện lại không tìm thấy người.”

Đáy lòng Nam Sơn tràn đầy ngạc nhiên, nếu anh ta không hiểu sai, ông chủ là không muốn cho anh ta ở lại ăn cơm, đang đuổi anh ta đi?

Thuộc hạ nhiều năm không bằng cả chó mà.

Mặc dù trong lòng hiểu cái đạo lý bi thảm này, nhưng Nam Sơn vẫn khẽ cười: “Ông chủ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ làm việc thật tốt.”

“Ừm.” Mộ Tấn Dương hài lòng gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Nghiên: “Không phải gần đây cậu có phim mới sao? Cậu tới thăm tôi đã là lãng phí thời gian rồi, để Nam Sơn đưa cậu về đi.”

Cố Hàm Yên ngơ ngác: “Vậy… anh dưỡng bệnh cho tốt.”

Diệp Du Nhiên đứng trước bàn ăn, sửng sốt nhìn Mộ Tấn Dương ngồi ở đó mang dáng vẻ nghiêm túc đuổi Nam Sơn và Cố Hàm Yên đi.

Mộ Tấn Dương dặn dò một câu: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”

Diệp Du Nhiên nhìn thấy rõ ràng bước chân của Cố Hàm Yên có chút lảo đảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play