Cô quay đầu lại nhìn Nam Sơn: “Anh vào trước đi, tôi có hai câu muốn nói với cô Cố.”
“Ngài Nam.” Cố Hàm Yên lên tiếng chào hỏi Nam Sơn, Nam Sơn gật gật đầu, sau đó xoay người đi vào bên trong.
“Lời cô Cố nói khi này e rằng có hơi sai, Mộ Tấn Dương từng thừa nhận cô là bạn gái của anh ấy, hay là lúc trước hai người từng kết hôn?”
Diệp Du Nhiên nâng mắt nhìn Cố Hàm Yên, trong đôi mắt hoa đào ướt át hoàn toàn là vẻ tự tin sẵn có: “Nếu là cô, trốn cũng trốn không thoát, nếu không phải cô, cho dù có một ngày có được rồi cũng sẽ mất đi thôi, đương nhiên, chúng ta đều hiểu tính cách của Mộ Tấn Dương, nếu thật sự là anh ấy muốn, làm thế nào cũng sẽ không đợi hơn mười năm, đúng không?”
Đương nhiên Cố Hàm Yên nghe ra Diệp Du Nhiên đang châm chọc cô ta, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, nở một nụ cười: “Phải không?”
“Không phải cô muốn thăm anh ấy sao? Vào đi.” Diệp Du Nhiên lùi về sau một bước, xoay người đi về phía nhà ăn.
Giọng điệu như bố thí.
Tay cầm túi xách của Cố Hàm Yên siết chặt lại, một ngày nào đó, cô ta sẽ cướp Mộ Tấn Dương về.
Mộ Tấn Dương là của cô ta, trước kia là vậy, sau này cũng thế.
Diệp Du Nhiên không quan tâm đến Cố Hàm Yên, vào nhà ăn bưng bát canh gà kia rồi đi lên lầu, Nam Sơn đi theo phía sau cô.
Đi tới cửa, cô quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy Cố Hàm Yên cũng đi theo lên đây, da mặt dày như vậy, thật sự làm khó cô rồi.
Diệp Du Nhiên đẩy cửa đi vào, đúng lúc thấy Mộ Tấn Dương đi ra từ trong phòng tắm.
Trên người anh chỉ mặc một cái quần dài, để trần thân trên, nhìn thấy Diệp Du Nhiên đi vào vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ là khi nhìn thấy sau lưng cô còn có Nam Sơn và Cố Hàm Yên, ánh mắt hơi thay đổi.
Diệp Du Nhiên cũng lập tức quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Cố Hàm Yên nhìn chằm chằm Mộ Tấn Dương không chớp mắt.
Cố Hàm Yên đứng ở sau lưng Nam Sơn, thấy Diệp Du Nhiên trừng cô ta cũng không tức giận, cong môi cười, rất đắc ý.
Tay đang bưng đĩa của Diệp Du Nhiên siết chặt, im lặng đưa đầu qua một bên.
Tuy cô rất tin tưởng Mộ Tấn Dương, nhưng mà thủ đoạn của Cố Hàm Yên cũng không thể xem thường, thật sự chính là lợi dụng mọi lúc mọi nơi.
Sau một lát, cửa phòng ngủ được mở ra lần nữa, Mộ Tấn Dương đã thay quần áo mới, tóc hơi ướt, sắc mặt tái nhợt và con ngươi đen nhánh hình thành sự đối lập rõ ràng, vô cớ sinh ra một cỗ cảm giác xinh đẹp.
Diệp Du Nhiên mím mím môi, khuôn mặt đẹp thì thôi đi, bị bệnh rồi cũng xinh đẹp như vậy, phạm quy!
Mộ Tấn Dương quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Du Nhiên: “Xuống dưới lầu.”
Anh không thích để người khác vào phòng ngủ của bọn họ.
“Tấn Dương.” Cố Hàm Yên lên tiếng gọi anh, Mộ Tấn Dương nâng mắt nhìn cô ta, giọng điệu của cô ta mang theo thân thiết, âm thanh nhẹ nhàng êm tai: “Anh khỏe hơn rồi chứ?”
Diệp Du Nhiên cảm thấy Cố Hàm Yên thật sự là một người rất xinh đẹp, nếu cô là đàn ông, nói không chừng sẽ thích Cố Hàm Yên, nhưng vì thế cô cảm thấy vô cùng may mắn.
“Ừ.” Mộ Tấn Dương lên tiếng, đưa tay bưng lấy khay trên tay Diệp Du Nhiên, sau đó thì dắt cô đi xuống lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT