Chương 196:

Cô cười cười đi đến ngồi trước mặt anh, một tay chống cằm, tay khác thì tiện tay cầm một cây bút, mở miệng thăm dò: “Đơn thỏa thuận ly hôn mới là do anh Nam đưa đến à?”

Lời vừa nói ra, trong lòng của cô không ngừng lẩm bẩm, có chút chột dạ, lại cảm thấy không yên.

Mộ Tấn Dương không phải là kiểu người sẽ tùy tiện đưa ra quyết định một việc gì đó, nhưng một khi anh đã quyết định rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Cho nên, cô cần phải có một đáp án phòng bị.

Sắc mặt của Mộ Tấn Dương lập tức thay đổi, trên mặt hiện lên một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn cô, Diệp Du Nhiên bị anh nhìn như vậy có chút sợ hãi.

Cô trực tiếp đứng dậy, đem cây bút để xuống bàn, thu hồi hai tay, giương cằm nói: “Cho dù anh ta đưa đơn thỏa thuận ly hôn qua, tôi cũng không kí!”

Diệp Du Nhiên cứng cổ cứng miệng nhìn chằm chằm Mộ Tấn Dương.

Nếu như anh dám nói một câu làm cô không hài lòng thì cô nhất định sẽ nhào qua cắn chết anh!

Mộ Tấn Dương như là bị lời của cô lấy lòng, đôi mắt híp lại nhìn chăm chú cô một lúc, sau đó cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình: “Muốn kí cũng không cho cô kí.”

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Diệp Du Nhiên không kìm lòng được mà cảm thấy ngọt ngào, đáy lòng vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả bộ trấn định nói: “Vì sao?”

Mộ Tấn Dương ngừng động tác lật tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc nói: “Muốn chia một nửa tài sản của tôi, e là không có dễ như vậy.”

Diệp Du Nhiên: “…”

Đáp án này thật sự là ngoài dự đoán.

Diệp Du Nhiên cười lạnh nhìn anh: “Đã coi trọng tài sản như thế, vậy thì anh kết hôn làm gì, lại còn phải ly hôn, bao nuôi mấy cô tình nhân là được rồi.”

“Lời này về sau cô đừng nói lại nữa.” Tuy biết lời cô nói là do tức giận, nhưng sắc mặt của Mộ Tấn Dương vẫn rất khó coi.

Diệp Du Nhiên đang định nói gì đó thì điện thoại của Mộ Tấn Dương vang lên.

Diệp Du Nhiên đành phải đem lời định nói ra nuốt vào trở lại, đợi Mộ Tấn Dương cúp điện thoại.

Thời gian Mộ Tấn Dương nghe điện thoại hơi lâu, lúc anh cúp điện thoại thì vẻ mặt anh có chút lạnh, không biết là đang nghĩ gì.

“Sao vậy?” Diệp Du Nhiên đưa tay quơ quơ trước mặt anh, hỏi anh.

Mộ Tấn Dương giữ bàn tay đang làm loạn trước mặt anh lại, nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi mới mở miệng: “Buổi tối có buổi dạ tiệc, nhất định phải tham gia.”

“Buổi dạ tiệc gì?”

“Không quá quan trọng, đi đến tùy ý ăn uống là được.” Mộ Tấn Dương nói rất tùy tiện, làm cho Diệp Du Nhiên thoáng yên tâm một chút.

Lúc cô còn rất nhỏ đã được ba mẹ mang đi tham gia buổi dạ tiệc rồi.

Cô lúc đó trên người vẫn còn mang danh hiệu nhị tiểu thư, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, đi đến đâu cũng được người ta tung hô.

Sau này ba mẹ không còn nữa, người nhà họ Diệp làm gì còn cho cô cơ hội tham gia mấy buổi dạ tiệc như thế này.

Theo lời của Lưu Bích mà nói, giống như con người của bà ta vậy, ra ngoài chỉ làm mất mặt, cũng không có ai quan tâm cô.

Nhưng bọn họ không biết, cô đối với những buổi dạ tiệc như vậy thật sự không quá coi trọng.

Dạ tiệc là thủ đoạn để kết giao của những người quyền quý theo đuổi danh vọng mà trục lợi, mà cô sau khi trải qua hai lần tai nạn mà trưởng thành, đối với nhu cầu của cuộc sống đã càng ngày càng đơn giản hơn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play